Bởi vì đột nhiên bị Tiêu Bạch thổ lộ nên Mạc Khanh Nhan trở thành đối tượng bị các tờ báo lớn săn lùng. Mấy ngày nay, Mộc Tùng bị quấy rầy quá phiền, liền cho Khanh Nhan đi biểu diễn ở một nơi xa.
Đi đến quân đội ở Tây Tạng để thăm hỏi và biểu diễn.
Trước đó không lâu, Khanh Nhan cũng thể hiện ca khúc chủ đề cho một bộ phim truyền hình có đề tài yêu nước, hát cùng với một nghệ sĩ lão luyện, Mộc Tùng đã tốn không ít công sức mới dành được cho cô.
Mạc Khanh Nhan cũng cảm thấy lúc này mình nên tránh đi, cho nên đồng ý với đề nghị của Mộc Tùng. Cô đi đến quân đội thăm hỏi và biểu diễn, không tin những phóng viên này còn dám theo tới quân đội.
Đi cùng còn có hai ca sĩ và mấy người nghệ sĩ, Mạc Khanh Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong số đó. Khi bọn họ đến quân đội, một người lính dẫn họ đi vào. Xe đến cổng thì không thể lái tiếp nữa. Quân đội đã sắp xếp doanh trại cho bọn họ. Từ cổng đi vào doanh trại phải đi qua mấy cái sân huấn luyện, bên ngoài sân huấn luyện được chắn bằng rào sắt, khiến cho người ta có cảm giác trang nghiêm không thể xâm phạm.
Khi đi ngang qua một sân huấn luyện, Mạc Khanh Nhan vô tình nhìn vào bên trong, liền thấy giữa một đám người xa xa, một người mặc đồ rằn ri sĩ quan đang phát biểu. Cô nhìn thấy người đó đeo bịt mắt, không khỏi nhìn thêm mấy lần, rồi nhanh chóng nhận ra đó là Xương Kỳ.
Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đã giải ngũ rồi sao?
Hai người lính dẫn đường có lẽ chú ý tới ánh mắt của Mạc Khanh Nhan rơi trên người Xương Kỳ, liền nói nhỏ với cô: “Đó là đội trưởng đội đặc chiến của chúng tôi, nghe nói là xuất ngũ rồi nhưng được mời trở lại, là cấp trên đích thân đi mời.” Vẻ mặt cậu ta thần thần bí bí, chắc là mới nhập ngũ không lâu, nhìn còn rất trẻ, hẳn là còn trẻ hơn cô, trên mặt còn có nét ngây thơ của thiếu niên.
“Phải nói, địa vị của đội trưởng chúng tôi cũng rất lớn, anh ấy đã tham gia bao nhiêu lần chống khủng bố cùng truy bắt tội phạm, hơn nữa còn ba lần đạt được người có công lao lớn nhất, nghe nói còn được vào bộ đội gìn giữ hòa bình, trước khi xuất ngũ thiếu chút nữa được thăng làm thiếu tá. Tóm lại, người đội trưởng này là anh hùng có chiến công hiển hách, cũng là thần tượng của tôi.”
Vẻ mặt cậu ta rất kiêu ngạo. Thật ra cậu ta không biết, anh cũng là thần tượng của cô, là anh hùng của cô, chỉ là… Cô nghĩ đến lúc trước nhìn thấy anh ôm cô bé kia và người phụ nữ dịu dàng đó. Cô thu mắt lại, anh đã sớm không phải của cô rồi. Mặc dù đang ở trên cao nguyên, nhưng may là mọi người đều không sợ độ cao. Buổi tối, mọi người chính thức chào hỏi và biểu diễn, Mạc Khanh Nhan thay quần áo, đi lên sân khấu cùng nghệ sĩ già.
Ngồi bên dưới đều là quân nhân. Cuộc sống sinh hoạt trong quân đội cực khổ, lại là tỉnh biên giới, áp lực bọn họ phải chịu đựng còn lớn hơn nhiều so với những quân nhân khác, hoạt động giải trí đã ít lại càng ít hơn. Khi có đoàn thăm hỏi biểu diễn, tất cả quân nhân đều rất kích động.
Mạc Khanh Nhan nhìn đám người reo hò bên dưới. Cô đã quen với những trường hợp như vậy nên cũng không luống cuống. Ánh mắt cô đảo qua một vòng, quá nhiều người, cô cũng không nhìn rõ mặt từng người, nhưng cô biết anh nhất định đang ở trong số đó.
Hát cho tất cả mọi người nghe, cũng là hát cho anh nghe. Bởi vì là bài hát chủ đề phim truyền hình đề tài yêu nước, cho nên rất sôi động, làm lòng người phấn chấn. Phần sôi động là do nghệ sĩ già hát, giọng hát rất tuyệt, còn đa số phần gây phấn chấn lòng người là cô hát, mang theo âm hưởng của Rock n’Roll. Cô và nghệ sĩ già hát khá nhịp nhàng, cộng thêm năng lực biểu diễn của cô rất tốt nên vừa kết thúc bài hát, bên dưới vang lên những tiếng vô tay kéo dài không dứt.
Cô rút về sau sân khấu, trở lại doanh trại nghỉ ngơi. Doanh trại lớn đủ cho sáu người ở, nhưng đến đây chỉ có ba cô gái, cộng thêm trợ lý riêng của mình, vừa vặn sáu người.
Có lẽ là đi tới nơi xa lạ nên tất cả mọi người đều không định đi ngủ. Hai đàn chị lớn tuổi đang tán gẫu. Mạc Khanh Nhan không ngủ được, định ra ngoài đi dạo một chút. Tiểu Tầm không yên lòng nên cũng đi cùng với cô. Doanh trại quân đội buổi tối rất yên tĩnh, khắp nơi đều là binh lính đứng gác, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy binh lính đang vác súng đứng gác trên đài quan sát, cúi đầu thì nhìn thấy cứ cách một đoạn lại có một binh lính vác súng.
Cho dù là ban đêm, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất trang nghiêm.
Mạc Khanh Nhan đi ngang qua một trạm gác, liền có người lính nhắc nhở: “Mạc tiểu thư, buổi tối đừng đi linh tinh.”
Tiểu Tầm vội nói: “Chúng tôi không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo. Anh yên tâm đi, chúng tôi chỉ đi dạo một vòng xung quanh thôi.”
Người lính nói tiếp: “Có cần tôi cho người đi theo không?”
Tiểu Tầm cười nói: “Không cần đâu.”
“Chỉ có thể đi dạo ở gần, không thể đi xa.”
Tiểu Tầm và Mạc Khanh Nhan vội vàng gật đầu đồng ý.
Tiểu Tầm đi với cô được một lát thì cảm thấy không khí trang nghiêm trong quân đội này thực sự ngột ngạt không thở nổi, liền trao đổi với Mạc Khanh Nhan: “Khanh Nhan, nếu không chúng ta trở về đi?” “Chị không ngủ được, em muốn về thì về trước đi.”
Trong thời gian này, Tiểu Tầm cũng bị phóng viên dọa sợ, đồng thời bà chủ đã phân phó một bước cũng không được rời khỏi Khanh Nhan, cho nên cô bé không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi sau lưng cô.
Hai người bất giác đi tới nơi đóng quân đã đi qua lúc sáng, không ngờ rằng muộn như vậy mà ở nơi đóng quân vẫn có người đang huấn luyện.
Đèn trong sân huấn luyện sáng trưng, Mạc Khanh Nhan nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đó.
Chỗ này cách sân huấn luyện không xa lắm, cô có thể nghe thấy giọng nói khí phách của anh: “Ba người các cậu cùng bước lên.”
Xung quanh anh có ba quân sĩ mặc đồ rằn ri, nghe thấy anh gọi, quả nhiên ba người gào lên một tiếng rồi cùng đi về phía anh. Mạc Khanh Nhan thấy vậy, trái tim vô thức nảy lên, nhưng hiển nhiên ba người này không phải đối thủ của anh. Anh thành thục bắt tóm bằng một tay, dù chỉ có một mắt, nhưng động tác vẫn thoăn thoắt, ba người họ nhanh chóng bị quật ngã trên mặt đất. “Có phục hay không? !”
Anh cởϊ áσ, mồ hôi trên người toát ra, ánh đền chiếu rọi xuống, mồ hôi chảy xuống phía sau lưng lóe lên ánh sáng.
Giọng nói tràn đầy khí phách, nghe rất uy nghiêm nghiêm khắc.
Ba người họ từ dưới đất bò dậy, đồng thanh nói: “Phục.”
“Có phục không, lớn tiếng một chút.”
“Phục.”
“Phục.”
“Phục.”
Từ đầu đến cuối, sắc mặt của anh đều nghiêm túc, cho dù khiến các binh sĩ tâm phục khẩu phục, nhưng trên mặt anh không có nửa phần đắc ý.
“Giải tán!”
Ba người lính nghiêm túc cúi đầu chào, sau đó mới rời đi khỏi sân bãi.
Trong sân huấn luyện nhanh chóng chỉ còn lại mình anh. Dường như anh cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn. Mặc dù cách không xa, nhưng ánh sáng quá mờ, cô cũng không thể nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ cảm thấy hình như anh đang nhíu mày. “Trọng địa quân doanh là nơi các cô có thể đi dạo à? Còn không mau trở về doanh trại của các cô đi!”
Giọng nói của anh vẫn rất nghiêm khắc như một người đang huấn luyện, trên người anh cũng tràn ngập sát khí, nếu có ra sân gϊếŧ định thì cũng dư khiến quân địch khϊếp sợ, cho nên hai người bình thường Mạc Khanh Nhan và tiểu Tầm đều bị dọa chấn kinh.
Tiểu Tầm bị dọa sợ chết khϊếp, kéo áo Khanh Nhan theo bản năng, Mạc Khanh Nhan cũng bị hù dọa.
Nhưng bên cạnh kinh hãi, cô cũng rất kinh ngạc. Cô biết trên chiến trường, anh rất uy phong lẫm liệt, nhưng khi đối diện với cô thì lúc nào cũng dịu dàng, cô không ăn cơm anh cũng có thể kiên nhẫn, cẩn thận dỗ dành cô.
Nếu như anh còn nhớ rõ cô thì không thể nào không nhận ra cô, cũng không thể nào dùng giọng nói này để nói chuyện với cô. Bỗng, cô nhớ đến lần trước đi tìm anh, ánh mắt của anh mờ mịt nhìn cô. Anh đã quên cô rồi.
Bọn cô không đi, mà anh cũng không đi, dường như phải dùng ánh mắt bức bọn cô rời đi mới bỏ qua.
Thôi thôi, anh đã quên rồi thì cũng không cần thiết phải dây dưa mãi nữa. Mạc Khanh Nhan, mày cũng phải có tôn nghiêm chứ.
Nhưng cô không cam tâm.
Cô cả gan bước tới, tiểu Tầm căn bản không kéo được cô.
Buổi tối gió thổi, mái tóc dài của cô bị thổi bay, quần áo trên người mỏng manh, váy lụa mỏng tung bay theo gió. Chiếc váy lụa trắng của cô bay lên giống như một tiên nữ.
Anh ngơ ngác đứng đó nhìn cô tới gần, thân thể dường như hơi cứng nhắc.
Lông mày anh càng nhíu chặt hơn, giọng nói càng nghiêm khắc hơn: “Không nghe tôi nói gì sao? Nhanh chóng về doanh trại của cô đi.”
Cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt anh. Cô nghiêm mặt nhìn người đàn ông đằng đằng sát khí trước mặt, đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo ý trào phúng: “Xương Kỳ, anh không nhớ em thật sao?” Hai mắt trầm tối như đóng băng nhẹ nhàng chớp một cái, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất uy nghiêm đầy giận dữ: “Nhanh chóng rời đi cho tôi!”
“Anh hà tất phải như vậy? Nếu anh không muốn em tìm anh thì anh cứ nói thẳng, em là người có lòng tự trọng, anh không thích em thì em sẽ không đi tìm anh, làm sao phải giả vờ không biết em? Anh như vậy khiến em rất đau, anh có biết không?”
Đột nhiên anh trầm mặc, sát khí trên mặt dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không lộ ra rõ ràng nữa. Anh không nói gì, quay người rời đi.
Nhưng biểu hiện khác thường của anh đã cho cô biết tất cả. Nếu cô đoán không lầm thì anh đang giả vờ không quen biết cô.
“Xương Kỳ, anh là tên khốn nói không giữ lời.”
Bước chân của anh hơi dừng một chút. Cô không nhìn thấy mặt anh, cho nên không biết anh đang cắn chặt răng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Khi tiểu Tầm đuổi theo tới nơi thì Mạc Khanh Nhan vẫn ngơ ngác đứng đó, gió lớn thổi vào mà dường như cô cũng không có cảm giác.
Tiểu Tầm cẩn thận hỏi: “Khanh Nhan, chị biết sĩ quan huấn luyện vừa rồi sao?”
Đột nhiên Mạc Khanh Nhan cảm thấy rất mệt mỏi. Cô lắc đầu, chẳng hề nói một câu.
Có lẽ là bị gió lạnh ở sân huấn luyện thổi nên sau nửa đêm, Mạc Khanh Nhan bị sốt cao, cho đến tận hôm sau vẫn chưa giảm. Lúc đầu quân y đến khám, sau đó bảo trợ lý của Mạc Khanh Nhan cho cô uống thuốc hạ sốt. Nhưng cho đến tận hôm sau còn chưa hạ sốt, quân y không có cách nào, chỉ có thể truyền nước biển hạ sốt cho cô.
Ban đầu, sau khi kết thúc biểu diễn thì hôm sau sẽ rời đi, nhưng Mạc Khanh Nhan bị như vậy nên không đi được, nhưng người khác cũng có chuyện riêng nên đi trước, Mạc Khanh Nhan chỉ có thể tạm thời ở lại trong quân đội, chờ hạ sốt mới có thể đi. Trong quân đội, trước khi ăn bữa sáng còn phải tiến hành huấn luyện ngoài trời một lần, những quân nhân huấn luyện xong đều đói không chịu được, không thèm rửa mặt mà đi thẳng đến nhà ăn.
Khi Xương Kỳ bê khay thức ăn đến bàn ăn thì nghe thấy một tân binh đang bàn luận.
“Hình như sốt rất cao, bắt đầu từ ngày hôm qua thì phải.”
“Chắc Tiểu thư Khanh Nhan không chịu được cực khổ, vậy mà cô ấy còn chạy đến đây để biểu diễn thăm hỏi.
“Cô ấy còn đẹp hơn cả trên TV, hiện giờ tôi chỉ mong cô ấy không có chuyện gì, mau chóng khỏe lại.”
Bước chân Xương Kỳ ngừng lại một chút, mấy tân binh kia nhanh chóng ý thức được anh đang nghe bọn họ nói chuyện. Bọn họ đã từng thấy sự lợi hại của sĩ quan huấn luyện, cũng đã nghe uy danh mạnh mẽ của anh, cho nên vừa nhìn thấy anh dừng lại liền lập tức ngậm miệng. Nhưng Xương Kỳ không nói gì cả, chỉ ngồi xuống một bàn bắt đầu ăn cơm.
Tiểu Tầm tranh thủ thời gian đi đến phòng y tế lấy thuốc cho Khanh Nhan, vừa đi ra cửa thì thấy một người đang đứng bên ngoài. Anh đứng cách đó không xa, tiểu Tầm nhìn thấy anh đeo bịt mắt, liền nhận ra chính là sĩ quan huấn luyện tối hôm qua.
Tiểu Tầm bị dọa sợ phát run, phỏng đoán anh và Khanh Nhan có khả năng quen biết, liền cẩn thận hỏi: “Ngài đến tìm Khanh Nhan sao?”
“Cô ấy khá hơn chút nào không?” Anh hỏi.
“Tốt hơn một chút, nhưng hiện giờ chị ấy ngủ thϊếp đi rồi.”
Anh gật đầu nhẹ khó có thể nhận ra.
Tiểu Tầm lại thử hỏi thăm dò: “Ngài có muốn vào thăm chị ấy một chút không?”
“Không được, đừng nói cho cô ấy biết tôi đến đây.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng uy nghiêm khiến người nghe khó mà kháng cự. Tiểu Tầm vô thức gật đầu, trước mặt người này, sợ là không ai dám nói một chữ “Không”. Xương Kỳ quay người rời đi. Phòng y tế và hướng anh rời đi ngược nhau. Sau khi tiểu Tầm thấy anh rời đi liền đi đến phòng y tế lấy thuốc, bước chân Xương Kỳ vừa đi được vài bước liền ngừng lại.
Cô ngủ thϊếp đi rồi, vậy anh vào xem cô một chút cũng không sao nhỉ?
Xương Kỳ đi vào doanh trại của cô. Cô nằm an tĩnh trên giường. Có lẽ là do sốt cao nên mặt cô đỏ ửng, nhìn vừa yếu đuối vừa bất lực. Anh chợt nhớ tới cô gái nhỏ bé lại cô độc nhiều năm trước khi ba mẹ mất đi, cô gái nhỏ ỷ lại vào anh.
Dưới giường đặt một chậu rửa mặt, xem ra trợ lý vừa giúp cô đắp khăn hạ nhiệt.
Anh đi đến ngồi xuống bên giường, lấy cái khăn trên trán cô xuống, tay áp vào trán cô. Anh nhíu mày một cái, sao lại nóng như thế.
Nhúng khăn vào nước lạnh rồi vắt khô, sau đó anh lại nhẹ nhàng lau lên trán cô. Rõ ràng đã nói chỉ nhìn một chút rồi đi liền, nhưng anh không hiểu sao mình lại muốn làm những thứ này.
Mạc Khanh Nhan sốt đến mơ mơ màng màng, cô cảm thấy dường như mình xuất hiện ảo giác, nếu không sao có thể nhìn thấy Xương Kỳ đang ngồi trước giường cô.
Anh nhẹ nhàng vắt khăn lau lên trán cô. Trong sân huấn luyện, người này không khác gì ác quỷ, nhưng rời khỏi sân huấn luyện, anh lại là một người vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Khi đó, mặc dù may mắn sống sót sau trận động đất, nhưng khi biết người nhà đều chết cả, cô rất đau lòng, không thể ăn uống nổi. Sau đó cô bị bệnh, mặc dù vết thương của anh vừa mới đỡ, nhưng khi cô bị bệnh, anh vẫn ngồi cạnh giường chăm sóc cô.
Cô cố gắng mở to mắt, nhưng ảo giác còn chưa biến mất, cô nhìn thấy anh vẫn ngồi bên giường, giúp cô lau trán, sau đó lau lòng bàn tay. Bàn tay thô ráp nắm chặt cổ tay cô, toàn thân cô nóng hổi, tay của anh chạm vào khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
Không đúng, đây không phải ảo giác, anh là Xương Kỳ thật.
“Xương Kỳ?”
Cô khàn khàn gọi tên anh. Mạc Khanh Nhan thử ngồi dậy, cô cảm giác được cơ thể của anh cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, đương nhiên anh cũng đè vai cô xuống không cho cô ngồi dậy.
Ánh mắt cô rơi trên người anh, chăm chú nhìn anh thật lâu, cuối cùng xác nhận chính xác, không phải ảo giác, anh thật sự đang ở bên cạnh cô.
Cô không thể hiểu nổi, anh đã giả vờ không quen biết cô thì vì sao còn đến chăm sóc cô?
Cô chật vật chống cơ thể ngồi dậy. Anh vắt khăn lau trán cho cô, cô giận dữ đẩy tay anh ra, sau đó cười lạnh: “Không phải không quen em sao?”
Ngón tay Xương Kỳ cứng lại, anh quay mặt tránh đi: “Nằm xuống đi, em còn đang truyền dịch.” Mạc Khanh Nhan nhớ tới hôm đó cô tận mắt nhìn thấy anh ôm đứa bé kia trong ngực, liền giễu cợt nói: “Anh ở đây chăm sóc em, nếu bà xã anh mà biết sẽ không vui đâu, huống hồ hiện giờ em đã là người của công chúng, em không muốn có quan hệ với người đã có vợ.”
“Bà xã?” Mặt Xương Kỳ ngập tràn dấu chấm hỏi: “Em sốt nên hồ đồ rồi à? Nói linh tinh gì thế?”
Dáng vẻ của anh không giống như đang làm bộ, nhưng vẫn đau khổ, trong lòng hận anh, hận anh phụ mình. Cô cười lạnh nói: “Còn nhớ ngày đó khi em đi tìm anh không? Em thấy hết rồi, em nghe thấy đứa bé kia gọi anh là ba.”
Xương Kỳ nghĩ một chút, sau đó mới hiểu cô đang nói tới ai: “Đó là vợ con người anh em của anh, cửa hàng bán trái cây đó cũng là do người anh em của anh mở giúp anh.”
Mạc Khanh Nhan: “…” Không phải vợ con của anh.
Cô không dám tin: “Anh chưa kết hôn?”
“Chưa.”
“…”
Anh chưa kết hôn, anh chưa kết hôn… Trong lòng cô từ từ nổi lên sự vui sướng khó diễn tả bằng lời, nhưng cô lại nghĩ tới mấy năm nay, anh chưa kết hôn nhưng cũng không đến tìm cô, thấy cô còn giả vờ không quen biết, trong lòng cô lại dấy lên sự tức giận.
“Xương Kỳ, anh đúng là người nói không giữ lời.”
Anh không nói gì, nhắm mắt cắn chặt răng. Anh đứng lên nói: “Trợ lý của em đi lấy thuốc, chắc sắp về rồi, anh đi trước.”
Nói xong, quả nhiên anh đi về phía cửa, nhưng vừa đứng dậy, ánh mắt liếc qua lại thấy cô đưa tay đến chỗ khuỷu tay. Anh biết cô muốn làm gì, cô muốn rút kim tiêm ra.
Xương Kỳ nhanh tay lẹ mắt, quay lại bắt lấy tay cô, tức giận nói: “Em nổi điên gì vậy? Không muốn sống nữa đúng không?” Cô không nói gì, hai mắt đỏ ửng nhìn chăm chú vào mặt anh.
Anh nhớ con nhóc này từ nhỏ đã rất tùy hứng. Cô không ăn cơm, anh liền dỗ cô ăn cơm, mỗi lần anh phải chơi đàn organ một giờ để dỗ cô ăn. Cô không muốn uống thuốc, lén lút giấu thuốc xuống gối, anh rất tức giận, hỏi cô vì sao lại làm như thế, cô nói cô bị bệnh thì anh mới đến thăm cô.
Khi không có anh, cô không sợ trời không sợ đất. Khi có anh, cái gì cô cũng sợ, một chút việc nhỏ xíu cũng chảy nước mắt.
Anh nhìn hai mắt cô đỏ ửng và khuôn mặt đỏ ửng vì sốt cao, lòng đau thắt lại. Trở về từ chiến trường, anh bị thương nặng, mắt cũng mù một bên, thành nửa phế nhân. Anh sợ liên lụy đến cô, không dám gặp mặt cô. Biết cô ở Kỳ Châu chờ mình, anh cũng không dám trở về, đành trốn đến Bà Thị xa xôi, cũng không ngừng nhờ người ta truyền tin anh đã chết ở chiến trường, tốt nhất là để cô bớt tưởng niệm. Hi vọng cô có thể hết hi vọng với anh, cô nên thuộc về người tốt hơn. Nhưng cô gái nhỏ hết lần này đến lần khác quật cường như thế, không tìm được thì không tin.
Mắt của anh, chính anh cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là cô.
Anh được sắp xếp đến một nơi vắng vẻ như vậy, nhưng ở chỗ này lại có thể gặp được cô. Cô giống như số mạng của anh mà anh không thể chối bỏ.
Lúc này, nhìn bộ dạng muốn khóc của cô, trái tim anh lập tức mềm nhũn, tất cả lo lắng đều tan thành mây khói, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn để cô thương tâm khổ sở, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh cô.
Anh hơi cúi đầu: “Nhan Nhan, mắt của anh mù một bên rồi, anh không còn hoàn mỹ nữa.”
Cô đã từng nói cô thích những thứ hoàn mỹ, cô cũng đã nói ở trong mắt cô, anh là người hoàn mỹ nhất. Bởi vì anh hoàn mỹ nê cô mới thích anh. Anh gọi cô là Nhan Nhan, nghe được gọi như vậy, cô rất muốn khóc.
Mạc Khanh Nhan cố nén không khóc, xúc động hỏi anh: “Cho nên, bởi vì anh bị mù một mắt nên mới không gặp em sao?”
“Ừ.”
Rất lâu sau anh mới đáp nhẹ một tiếng.
Cô nở một nụ cười trào phúng, sau đó đột nhiên đưa tay lên kéo bịt mắt của anh xuống, một lỗ thủng màu đen xuất hiện trước mắt cô. Anh không ngờ cô lại làm như vậy, không ngừng lấy tay che lại, nhưng Mạc Khanh Nhan lại giữ lấy tay của anh, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào lỗ thủng đen đó.
“Chuyện này là sao? Anh nói cho em biết chuyện này là sao?”
Cơ thể anh cứng lại, một lúc sau anh mới cầm bịt mắt lên đeo vào mắt một lần nữa.
“Bây giờ em là minh tinh, tiền đồ vô lượng.”
“Em không muốn anh nói tới chuyện này, minh tinh cái gì, tiền đồ vô lượng cái gì, chẳng qua anh chỉ không muốn phụ trách mà thôi. Anh chính là người nói không giữ lời, anh đã nói sẽ lấy em, anh đã nói sẽ cho em một ngôi nhà.” Sau khi biết được ba mẹ không về nữa, ban đầu cô ngơ ngác, tuổi còn nhỏ nên không thể hiểu hết nỗi khổ khi người thân rời đi, sau đó nhận ra bọn họ sẽ không trở về, cô trốn đi khóc lớn một hồi. Anh tìm được cô, muốn an ủi cô.
“Anh Xương Kỳ, em không có nhà, em trở thành trẻ mồ côi, không có người cần em.”
“Không sao, anh cũng không có nhà, sau này anh sẽ cho em một ngôi nhà được không? Anh cần em được không?”
Rõ ràng anh đã nói sẽ cho cô một ngôi nhà, rõ ràng anh đã nói sẽ trở về cưới cô.
“Anh biết không? Không có anh em đã sớm chết rồi, là anh khiến cho em được sống, chỉ có anh thì em mới sống, không có anh, em chỉ là một cái xác không hồn, có anh, em mới có sướng vui giận buồn.”
Xương Kỳ tháo bịt mắt xuống, anh nâng cằm cô lên để cô nhìn chăm chú vào mặt mình. “Em nhìn kỹ đi, con mắt này không phải em chỉ đối mặt ngày một ngày hai, cũng không phải một năm hai năm, em phải đối mặt cả đời.”
Mạc Khanh Nhan bật cười: “Mù một mắt thì sao, cho dù mù cả hai mắt cũng không quan trọng. Anh không có mắt, em sẽ làm đôi mắt của anh.”
Thân thể anh trở nên cứng nhắc, bàn tay đang nắm tay cô run lên nhè nhẹ. Không biết qua bao lâu, đột nhiên anh nhắm mắt lại, kéo cô ôm vào trong ngực.
Ôm rất chặt, cằm chôn vào cổ cô, anh hít một hơi sâu ngửi mùi hương trên người cô.
“Nhan Nhan.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Một tiếng rồi một tiếng, ngoại trừ gọi cô như vậy thì anh chẳng biết phải làm gì.
Mạc Khanh Nhan chôn đầu trong ngực anh. Cô đã lớn rồi, có thể yêu đương cùng người đàn ông cô yêu, anh gọi cô là Nhan Nhan, cô là Nhan Nhan của anh. Thật vui, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Mũi cay cay, cô nghẹn ngào, không ngừng gật đầu.
“Anh cho em một ngôi nhà, sẽ không để em phải sống lang thang, lời hứa của anh muộn như vậy, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Ừm.”
“Anh sẽ không rời khỏi em, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em, vậy nên đừng sợ hãi.”