Ngủ dậy một giấc tôi gả cho tổng tài

Chương 59: Khanh Nhan (4)



Khi chuyện xấu của Mạc Khanh Nhan và Tiêu Bạch còn đang hot hòn họt thì Mạc Khanh Nhan đăng một tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn cùng câu nói: “Cuối cùng anh hùng của tôi cũng trở về cưới tôi.

Tờ giấy đăng ký kết hôn này giống như một quả bom được vứt vào chảo dầu nóng, oanh một tiếng, khiến các fan hâm mộ đều sôi trào.

Mọi người nghiên cứu nhà trai của tờ giấy đăng ký kết hôn, là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm, vừa nhìn đã biết không phải người trong vòng, cư dân mạng liền đào lên thân phận của nhân vật thần bí này.

“Người này là ai, hơn nữa còn đeo một cái bịt mắt, chẳng lẽ bị mù sao?”

“Nhìn rất đẹp trai, nhưng có phải mắt của Mạc Khanh Nhan có vấn đề không? Sao lại tìm một người tàn tật?’

Trong hàng loạt tiếng bàn luận, nhanh chóng có người đào ra được thân phận của người đàn ông thần bí này.
“Xương Kỳ, tốt nghiệp học viện cảnh sát quân nhân Trung Quốc, từng tham gia chống khủng bố ở Tây Tạng, cứu trợ người gặp nạn và duy trì hòa bình, ba lần nhận được giải người có công lớn thứ hai và ba lần nhận được giải người có công lớn nhất, được trao tặng quân hàm thượng úy. Bên trên là tư liệu về thượng úy Xương Kỳ, người anh hùng như vậy đương nhiên có thể xứng với bất kỳ minh tinh nào.”

Tư liệu về Xương Kỳ bị đào ra khiến mọi người đều sợ ngây người. Xương Kỳ luôn luôn khiêm tốn nên tư liệu của anh trên internet rất ít.

Khi trên mạng xã hội đang ầm ĩ bàn tán về thân phận của Xương Kỳ thì Xương Kỳ đi một chuyến đới Nam Trung Hải. Khi anh tìm đến trưởng lão thì trưởng lão đang chán, vừa hay anh tới, liền mời anh cùng đánh cờ.

“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trưởng lão nhíu mày hỏi.
“Đã suy nghĩ kỹ.”

Trưởng lão thở dài một hơi: “Cậu còn trẻ, tương lai rất triển vọng, nếu điều cậu đến Bắc Thành thật thì cơ bản cậu ở đó sẽ rất rảnh rỗi.”

Xe của Xương Kỳ ăn mất mã của trưởng lão, anh cười nói: “Nhiệt huyết và một mắt của tôi nửa đời trước đều hiến tặng cho tổ quốc, bây giờ, tôi chỉ muốn đem tuổi giả của tôi dành cho gia đình.”

Trưởng lão cũng không muốn ép buộc anh, không thể để cho nửa đời còn lại của chiến sĩ chinh chiến lạnh lẽo.

“Được, tùy cậu.”

Khi Lâm Thanh Thanh biết tin Mạc Khanh Nhan và Xương Kỳ kết hôn, cô thực sự rất vui, cuối cùng Khanh Nhan cũng chờ được người mà cô ấy vẫn luôn chờ đợi.

Xương Kỳ đến đón Mạc Khanh Nhan, xem như lần đầu tiên Lâm Thanh Thanh gặp mặt anh.

“Chào Xương tiên sinh.” Lâm Thanh Thanh rất tôn kính đối với người này.
Xương Kỳ là người đi ra chiến trường, sát khí trên người rất nặng, cho dù khi bình tĩnh nhìn người khác cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh nồng đậm sát khí, nhưng khi anh nhìn về phía Khanh Nhan thì lại rất khác, cả người anh đều lộ ra sự bình thản.

Anh gật đầu với cô: “Chào cô, tôi nghe Khanh Nhan nói, ông xã của cô từng tham gia quân ngũ thật sao?”

“Đúng vậy, có thời gian tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau, tôi nghĩ hai người chắc hẳn có nhiều tiếng nói chung.”

“Được, tôi rất mong chờ.”

Toàn bộ quá trình nói chuyện, Xương Kỳ đều nắm tay Mạc Khanh Nhan không buông. Sau khi chào Lâm Thanh Thanh liền nắm tay Khanh Nhan rời đi.

Ngồi lên xe, Khanh Nhan hỏi anh: “Anh nói muốn dẫn em về nhà?”

“Ừm, đưa em về nhà.”

“Ở đâu?”

“Đến sẽ biết.”

Xương Kỳ dẫn cô đến một căn biệt thự, nhưng căn biệt thự này nằm trong khi canh gác nghiêm ngặt, người bình thường không dễ đi vào. Lái xe dừng lại bên ngoài biệt thự, Xương Kỳ móc chìa khóa ra mở cửa. Bên trong rất lớn, nhưng không có gì, chỉ bày một chút đồ đạc đơn giản.
“Thích không? Quốc gia tặng.”

Khanh Nhan đi vào dạo một vòng. Nhà có hai tầng, bên trong rất nhiều phòng, cô không thể tin nổi: “Đây là nhà của chúng ta thật sao?”

“Đương nhiên.”

Khanh Nhan rất vui, vui đến nỗi không nhịn được mà mắt đỏ bừng. Xương Kỳ thấy thế liền vội vàng lau sạch nước mắt cho cô. Anh kéo cô ôm vào ngực, an ủi: “Sao vậy? Không phải nói muốn một ngôi nhà sao? Bây giờ anh cho em rồi, không vui sao?”

“Vui, em rất vui, thật sự rất sợ mình đang nằm mơ.”

“Nếu không em cắn anh một cái, nếu anh đau anh sẽ nói cho em biết không phải đang nằm mơ.”

Khanh Nhan bị anh chọc cười: “Cho dù cắn thì cũng là cắn em.”

Bàn tay thô ráp lau sạch nước mắt giúp cô: “Đừng khóc, lát nữa chúng ta đi mua đồ, đổi hết đồ trong nhà thành những thứ em thích, được không?”
“Được.”

**

Trước khi làm hôn lễ, cuối cùng hai người cũng quyết định nói một tiếng với Tiêu gia.

Khanh Nhan và Xương Kỳ cùng đi đến Tiêu gia. Hai người đã báo trước nên khi họ đến, ba mẹ Tiêu đều ở nhà chờ họ.

Mẹ Tiêu vẫn vô cùng nhiệt tình, ba tiêu vẫn hàm súc như cũ, nhưng Mạc Khanh Nhan luôn cảm thấy lần này gặp mặt có hơi kỳ lạ và xấu hổ, dù sao mới gần đây, Tiêu Bạch còn nói thích cô ở trên mạng.

Sau khi bọn họ ngồi xuống liền hàn huyên đơn giản. Xương Kỳ nói ra nguyên nhân đến đây: “Em và Khanh Nhan định tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.”

Nụ cười của mẹ Tiêu hơi gượng gạo: “Hai đứa đã quyết định xong rồi?”

Xương Kỳ nắm chặt tay Khanh Nhan, nói: “Quyết định xong rồi.”

Mẹ Tiêu và ba Tiêu liếc nhau, ba Tiêu nói: “Nếu đã quyết định rồi thì chúng ta cũng chúc phúc cho hai đứa.”
Nói chuyện xem như thuận lợi, hai người cũng không tính ở lại ăn cơm, cho nên khi thể hiện mục đích đến xong, hai người liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng sau khi ra khỏi phòng khách, hai người lại nhìn thấy Tiêu Bạch từ từ đi xuống từ trên tầng, Mạc Khanh Nhan cũng không ngờ hôm nay Tiêu Bạch lại ở nhà.

Mẹ Tiêu nhìn thấy Tiêu Bạch, biểu cảm càng xấu hổ hơn, vội vàng nói: “Không phải con ở trong phòng ngủ sao? Sao mới ngủ được một lát đã dậy rồi?”

Tiêu Bạch không nói gì, đi từ từ xuống cầu thang, hai tay đút túi, bước chân nặng nề, sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt rơi vào trên người Mạc Khanh Nhan, đi thẳng xuốn cầu thang, sau đó mới hướng mắt sang nhìn Xương Kỳ.

Anh ta cười một tiếng vô lại: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Sao còn kết hôn một lần nữa? Anh muốn phạm tội trùng hôn?”
Mẹ Tiêu thấy vậy, vội vàng bước đến kéo anh ta, quở trách: “Có phải con còn chưa tỉnh ngủ không? Chưa tỉnh ngủ thì mau lên phòng đi ngủ tiếp cho mẹ.”

Nhưng Tiêu Bạch vẫn đứng ở đó, mẹ Tiêu đẩy như thế nào cũng không được.

“Tôi chưa kết hôn, là Khanh Nhan hiểu lầm.”

Tiêu Bạch nhìn về phía Mạc Khanh Nhan, hỏi: “Em muốn gả cho anh ta thật sao? Em quên lúc trước anh ta mặc kệ em ném em cho những người xa lạ sao? Em quên mấy năm nay vì tránh em mà anh ta tung tin mình đã chết khắp nơi sao? Anh ta bạc tình như thế mà em còn muốn lấy anh ta?”

“Tiêu Bạch!” Ba Tiêu nghiêm nghị quát lớn.

Nhưng Tiêu Bạch vẫn không hề bị lay động, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Khanh Nhan như cũ, hỏi: “Em nói đi, cho dù anh ta bạc tình như vậy mà em vẫn muốn kết hôn với anh ta sao?”

“Ừ, cho dù anh ấy như thế nào tôi cũng vẫn lấy anh ấy.” Mạc Khanh Nhan trả lời luôn mà không hề suy nghĩ.
“Thật sao?” Anh ta lạnh lùng chế giễu hỏi lại, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự tổn thương thống khổ.

Mạc Khanh Nhan cũng không muốn nhiều lời cùng anh ta. Cô kéo tay Xương Kỳ muốn đi gấp, nhưng Tiêu Bạch lại không cam tâm, anh ta giơ tay muốn kéo cô lại, nhưng tay còn chưa chạm vào liền bị Xương Kỳ nắm chặt.

Ánh mắt Xương Kỳ rất lạnh, đáy mắt tràn ngập sát khí: “Tiêu Bạch, hiện giờ cô ấy là vợ của tôi. Cậu có thể không tôn trọng tôi, nhưng tôi không cho phép cậu không tôn trọng cô ấy, còn có… cậu không còn nhỏ nữa, nên học cách trưởng thành đi.”

Anh nói xong, đột nhiên hất tay anh ta ra, nắm chặt tay Khanh Nhan rời khỏi Tiêu gia.

Có lẽ do nhận được lời cảnh cáo của anh, lần này Tiêu Bạch không tiếp tục ngăn cản nữa.

Sau khi lên xe, Mạc Khanh Nhan tựa vào ngực anh, cười nói: “Vừa rồi anh rất đẹp trai.”
Anh dịu dàng sờ tóc cô, vẻ mặt ôn nhu: “Như vậy làm đẹp trai? Anh còn có lúc đẹp trai hơn.”

“Lúc nào đẹp trai hơn?”

“Sau này em sẽ biết.”

Hôn lễ của Khanh Nhan và Xương Kỳ nhanh chóng được tổ chức, hai người chỉ mời một số bạn bè thân thiết. Ba mẹ Tiêu gia cũng là khách quý được mời, Khanh Nhan cũng gửi thiệp mời cho Tiêu Bạch, nhưng ngày tổ chức hôn lễ, Tiêu Bạch không hề xuất hiện.

Ngày thứ ba sau hôn lễ, Tiêu Bạch đi đến đơn vị tìm Xương Kỳ. Xương Kỳ từ chối ý tốt của trưởng lão, xin điều đến Bắc Thành, nhận một công việc rảnh rỗi. Mặc dù là công việc nhàn hạ, nhưng bởi vì quân hàm của anh quá cao cho nên ở trong đơn vị, anh cũng được tính là một người lãnh đạo.

Tiêu Bạch không dễ để gặp được anh, nhất định phải được Xương Kỳ đồng ý mới có thể gặp.
Tiêu Bạch đứng chờ ở ngoài cửa một lúc lâu mới nhận được tin Xương Kỳ đồng ý gặp, anh ta được đưa đến văn phòng của anh. Phòng làm việc của anh rất lớn, cũng chỉ có một mình anh.

Tiêu Bạch tháo mũ lưỡi trai và kính râm xuống, trào phúng cười: “Giá đỡ của anh khá lớn đấy.”

(Ở đây, giá đỡ được hiểu là: tự cao tự đại, dáng vẻ kiêu ngạo, ngông nghênh kiêu căng)

Xương Kỳ đứng dậy khỏi bàn làm việc, đưa tay chỉ ghế mời anh ta ngồi, bên trong phòng làm việc của anh có hai chiếc ghế sofa.

Tiêu Bạch nói tiếp: “Không cần, tôi nói mấy câu rồi đi liền.”

“Nói đi.”

“Anh yêu Mạc Khanh Nhan không?”

“Yêu.”

Anh trả lời thẳng thắn như vậy khiến Tiêu Bạch hơi bị chặn họng một chút, anh ta còn tưởng loại cán bộ kỳ cựu này sẽ không dễ dàng nói ra lời yêu.

“Không không hiểu vì sao Khanh Nhan lại chọn anh, anh có biết anh rất vô vị không?”
Xương Kỳ cũng không tức giận. Đối với Tiêu Bạch, anh luôn có thái độ tha thứ như đối với một đứa trẻ. Anh cười nói: “Có lẽ ba mẹ cậu chưa từng dạy cậu, nhưng tôi không ngại dạy cậu ở đây, thích một người không phải là để bắt nạt, không phải là để nói móc, không phải là để chế giễu, mà là để yêu thương, hiểu chưa?”

Cơ thể Tiêu Bạch cứng đờ, một lúc lâu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh ta cười khổ một tiếng, nói: “Hiện giờ tôi biết, anh đem Khanh Nhan cho tôi có được không? Tôi muốn biết có quá muộn hay không.”

Sắc mặt Xương Kỳ trầm xuống, đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Bạch, ánh mắt lạnh lẽo. Đàn ông chiến đấu trên chiến trường, một khi mặt lạnh thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy bị sát khí dày đặc ập vào mặt.
“Nếu cậu dám có ý đồ với cô ấy, có tin tôi chặt cậu ra không?”

Tiêu Bạch vô thức rùng mình một cái, anh ta cười khẽ một tiếng, nói: “Chẳng qua tôi chỉ đùa một chút, anh kích động như vậy làm gì? Dù thế nào, Tiêu Bạch tôi cũng không đánh chủ ý lên vợ người khác.” Anh ta phất tay: “Được rồi, tôi đi đây.”

Anh ta nói xong liền quay người đi về phía cửa, nhưng khi đặt tay lên chốt cửa thì đột nhiên dừng lại một chút. Anh ta quay đầu nhìn lại, cười với anh: “Hãy đối xử thật tốt với cô ấy, chú nhỏ.”

Xương Kỳ: “…”

Anh ta mở cửa muốn đi ra ngoài, Xương Kỳ phía sau liền nói: “Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. Còn có, sau này đừng gọi tôi là chú nhỏ.”

Tiêu Bạch không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Sau khi Mạc Khanh Nhan tuyên bố tin tức kết hôn, Tiêu Bạch yên lặng một thời gian rất dài. Nửa năm sau, anh ta thay máu trở lại, phát hành một album hoàn toàn mới. Album lần này phá vỡ hoàn toàn phong cách âm nhạc điện tử trước đây, mà là theo hướng thư giãn nhẹ nhàng. Người hơi hiểu anh ta sẽ nhận ra, lần này giọng Tiêu Bạch tiến bộ hơn rất nhiều.
Nửa năm trước, chuyện xấu kinh thiên động địa kia dường như đều bị lãng quên. Lần này Tiêu Bạch trở về, vẫn là thần tượng được rất nhiều người chú ý.

Mạc Khanh Nhan có bài hát thì hát, không có bài hát thì nghĩ ngơi, cuộc sống càng ngày càng nhàn rỗi.

Mạc Khanh Nhan trồng một vài cây dâu tây trên sân thượng, cô còn nuôi một con mèo trắng. Hôm nay trời rất đẹp, cô đặt ghế ngồi trên sân thượng, thỉnh thoảng có côn trùng bay trên cây dâu tây, cô nhìn thấy liền cầm một cái quạt tròn vẩy một cái. Con mèo trắng nằm gối lên chân cô, thỉnh thoảng kêu meo meo một tiếng.

Xương Kỳ rón rén đi lên trước, không nói một câu bế ngang cô lên. Mạc Khanh Nhan bất mãn trừng anh một cái: “Còn chưa đuổi côn trùng xong, anh làm gì vậy?”

“Sao em còn có tâm tư đuổi côn trùng, chuyện đứng đắn thì không làm?”
“???”

Mạc Khanh Nhan không hiểu.

“Sinh con.”

Anh nói nhỏ bên tai cô, giọng nói mang theo ý cười.

Mạc Khanh Nhan đánh anh một cái: “Thì ra anh Xương Kỳ lại không đứng đắn như thế.”

“Bây giờ em mới biết thì đã quá muộn rồi.”

Anh bế cô nằm trên giường.

Ánh nắng vừa vặn, từng tiếng hờn dỗi của cô và tiếng mèo con kêu meo meo hòa vào cùng nhau…

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại Khanh Nhan kết thúc.