Hiện tại anh ta đang làm thợ sửa chữa đường ống trong một khu dân cư khác, ở trong khu dân cư đó có một cô gái có vẻ ngoài thực sự rất xinh đẹp theo thẩm mỹ của anh ta.
Hệ thống camera giám sát của khu dân cư đó đã bị anh ta bí mật phá hỏng, chỉ cần xóa sạch dấu vết rồi cải trang thành phụ nữ chạy trốn thì vẫn có thể tránh bị phát hiện.
Sau khi nhìn thấy máu, yếu tố khát máu trong cơ thể anh ta đã được kích hoạt.
Anh ta đã bị đè nén quá lâu rồi, không nhịn được muốn hưởng thụ kh0ái cảm giết chóc lại một lần nữa.
Khương Nhất thấy Bàng Hoa chuẩn bị rời đi, bèn bước nhanh hai bước đuổi kịp.
Cô lấy ra một lá bùa được gấp thành hình tam giác, ấn vào trên lưng anh ta.
Chỉ trong nháy mắt ngay khi tiếp xúc, chu sa trên lá bùa bỗng sáng lên, vèo một cái chui thẳng vào trong cơ thể Bàng Hoa.
Câu thần chú truyền qua điện thoại trước đó chỉ có thể khiến Bàng Hoa nghe lời nhưng không cách nào khiến anh ta nói ra những bí mật chôn giấu sâu trong lòng mình.
Nhưng lá bùa chân ngôn này lại khác, không chỉ khiến anh ta nghe lời mà còn có thể khiến anh ta phải tiết lộ ra hết những bí mật sâu kín nhất trong nội tâm của mình.
Thân thể Bàng Hoa run lên, hai mắt sáng ngời, toàn thân trở nên phấn khích.
Anh ta hưng phấn chạy, vừa chạy vừa kéo mấy người qua đường, la hét thật to.
“Ha ha ha! Tao đã giết người rồi ~ Tao giết người đấy, mày có biết không ~ Máu bắn tung tóe trên mặt tao, ấm lắm, lúc chảy vào trong miệng còn có vị như rỉ sắt nữa.
Tao không cứng nổi, cho nên tao hận tất cả đàn bà trên đời này, nhất là mấy con đàn bà xinh đẹp.
Tao muốn giết người, chỉ có giết người mới khiến tao được vui vẻ!”
Anh ta hít một hơi thật sâu như thể đang hưởng thụ, cũng giống như điên cuồng, khiến người đi đường đều sợ đến phát điên! Người đó vừa giãy giụa bỏ chạy, vừa gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát.
Khương Nhất sẽ không để cho anh ta đi tự thú, bởi vì như vậy sẽ làm giảm hình phạt cho anh ta.
Với một người như vậy, bị cảnh sát bắt tống vào tù mới là kết cục xứng đáng.
...
Buổi chiều, Khương Nhất ngồi trong nhà, bật TV lên.
Các đài truyền hình lớn tranh nhau đưa tin, hung thủ vụ án giết người hai năm trước đã sa lưới! Hung thủ đã thú nhận tội ác của mình, hơn nữa còn dự mưu gây án thêm lần nữa.
Với tội ác anh ta gây ra đã đủ để kết án tử hình!
Nữ quỷ đáng thương ngồi trên ghế sô pha, nước mắt màu đen do âm khí ngưng kết lại lạch cạch rơi xuống.
Cùng với những giọt nước mắt lăn xuống, âm khí xung quanh cô ấy dần dần nhạt đi, vết thương do bị dao đâm cũng chậm rãi khép lại, lộ ra làn da trắng nõn.
Cô ấy đã khôi phục lại hình dạng khi còn sống.
Đó là một cô gái trẻ trung tràn ngập sức sống, bên miệng còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Khương Nhất cũng không biết tại sao Bàng Hoa kia lại có thể nhẫn tâm ra tay đến mức như thế.
Ngay ở phía sau nữ quỷ đáng thương kia, không khí bắt đầu dâng trào và điên cuồng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Đợi đến khi vòng xoáy đó dừng lại, một cánh cửa lớn màu trắng mở ra, đó là cánh cửa luân hồi.
Khi một người chết đi mà lại mang theo oán hận quá nặng, âm hồn có khả năng thoát khỏi trói buộc của cánh cửa luân hồi và ở lại nhân gian, chỉ khi nào tâm nguyện của bọn họ được thực hiện, họ sẽ bị quy tắc thiên địa cảm ứng được, khi đó cánh cửa luân hồi sẽ được mở ra lần nữa, đưa bọn họ bước vào luân hồi và đầu thai.
Cho dù Khương Nhất là người tu đạo cũng không thể tùy ý can thiệp hay phá hư quy tắc.
Nữ quỷ kia chụm hai tay trước miệng, hét lớn: “Cảm ơn cô! Nếu như có kiếp sau, tôi vẫn muốn được quen biết cô lần nữa.
Cô nhớ giúp tôi chuyển lời tới bà bà ở trong bài vị, nói rằng tôi cũng yêu bà ấy nữa.”
Đến khi cánh cửa luân hồi đã hoàn toàn đóng lại, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Nghe nữ quỷ kia líu ríu suốt cả một ngày, đến lúc này sự im lặng bất thình lình lại khiến Khương Nhất có chút không kịp thích ứng, mà trong căn phòng bên cạnh của Sư tổ bà bà cũng phát ra tiếng động.
Khương Nhất đẩy cửa nhìn vào, đồ đạc khắp phòng đều bay lên rồi rơi rầm rầm trên mặt đất.
Được rồi.
Đến cả Sư tổ bà bà còn nảy sinh tình cảm với nữ quỷ đáng thương kia nữa.
Bây giờ cô ấy đi rồi, bà ấy liền tức giận.
Sau khi Khương Nhất an ủi một lúc lâu, Sư tổ bà bà mới bình tĩnh lại được, chỉ là nhìn có vẻ rầu rĩ không vui, màu sắc bên ngoài của bài vị giống như sẫm hơn một chút, giống như người đen mặt vậy.