Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 92: Sợ không gặp được hắn



Cuối tháng mười, tin tức Tiêu Phái khởi binh nổ tung trong dân chúng, hắn có binh mã của Lưu tướng quân duy trì, từ Cẩn Châu xuôi về phía Bắc trong một ngày đã đoạt được hai quận.

Tạ Vụ Hành điều quân triều đình ra trận, một đường cắt đứt viện quân của Lưu Dụ, một đường thủ thành ngăn cản Tiêu Phái tiến công.

Phản quân trợ giúp chưa kịp đến, Tiêu Phái đang ở thế như chẻ tre lập tức đình trệ, hai bên giằng co ở Trạch Châu.

Triệu đình dụng được nhiều binh hơn, còn Tiêu Phái một khi thất thế nhất định sẽ ảnh hưởng quân tâm tướng sĩ, vì thế hắn lập tức sai người đi "tuyên dương" tội trạng gian thần trong dân chúng, huyết mạch Tiêu thị trừ gian thần giữ giang sơn, lại gửi thư cho phiên vương chư hầu mượn binh mã.

Dân tâm rung chuyển, người trong kinh thành ai nấy đều bàng hoàng.

Mật báo quân tình đưa vào trong cung, Dưỡng Tâm điện, Tạ Vụ Hành mặt mày vô cảm xem tin.

Ngọc lưu ly phản chiếu ánh nến lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, đôi mắt đen vừa vặn bị bóng tối che khuất không rõ suy nghĩ, "Tịnh Vương điều binh trợ giúp Tiêu Phái, hắn quên mất mình còn có một thứ tử ở kinh thành sao, bắt lại, ngày mai chém đầu ở Ngọ môn, sau đó đưa đầu về đất phong của Tịnh vương."

Trọng Cửu cúi đầu chắp tay, "Dạ!"

"Mài mực!" Tạ Vụ Hành nói.

Trọng Cửu đi lên trước, lấy một khối mực ra mài, Tạ Vụ Hành cầm bút viết nhanh mấy chữ lên giấy.

Nghịch tặc Tiêu Phái tội ác ngập trời, tội thứ nhất sát hại huynh đệ, giết Thái tử, tội thứ hai mưu nghịch giết cha, tội thứ ba khởi chiến khiến dân chúng lầm than. Là thần nhưng bất trung, làm con nhưng bất hiếu, làm người nhưng bất nhân, tổn hại liêm khiết hiếu nghĩa, nay coi Tiêu Phái là địch của xã tắc. Phàm là kẻ cấu kết cùng nghịch tặc, giết!"

Tạ Vụ Hành buông bút ném chiếu chỉ vào trong ngực Trọng Cửu, "Ban xuống, lệnh nha môn tri phủ chiếu cáo thiên hạ, truyền lệnh ta, ai lấy được thủ cấp Tiêu Phái, lập tức phong làm Trung Nghĩa hầu."

Trọng Cửu cầm chiếu chỉ lui ra, Tạ Vụ Hành dựa người vào lưng ghế phía sau, Thiên hạ này rốt cuộc cũng loạn, chỉ là vẫn còn chưa đủ.

Hắn khẽ phất tay, một bóng đen im lặng nhảy vào trong điện, cúi đầu đáp: "Chưởng ấn!"

Tạ Vụ Hành nhìn hắn ra lệnh, "Ta xuất cung một thời gian, trong lúc này, có bất kì phân phó nào sẽ để Trọng Cửu nói cho ngươi."

"Dạ!" Ám vệ tiến lên trước, nhận lấy đồ vật Tạ Vụ Hành đưa tới.

Đồ này, là thứ khống chế độc trong người ám vệ không phát tác.

Hắn đeo mặt nạ lên, ngẩng đầu, bộ mặt đã trông y đúc với Tạ Vụ Hành.

"Vậy... còn Công chúa?" Ám vệ do dự hỏi.

Tạ Vụ Hành đứng dậy đi ra ngoài điện, chuẩn đi sẽ lên đường suốt đêm, nghe câu hỏi của ám vệ sau lưng hắn hơi ngừng lại, "Nếu Công chúa muốn gặp riêng một mình, tìm cách tránh mặt."

"Dạ!"

Hắn đứng tại chỗ chần chừ không bước tiếp, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa không tên, ngón tay ma sát khớp xương, một lúc lâu sau, mới nhắm mắt đi ra khỏi điện.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt ngày ngày trông mong muốn Tạ Vụ Hành xem được màn đả thiết hoa kia, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ.

Từ lúc tin Tiêu Phái khởi binh truyền vào cung, cả toà cung điện rộng lớn liền thay đổi long trời lở đất, mọi người sợ hãi bất an, sợ phản quân sẽ đánh được về kinh.

Nàng cũng giống như người khác sợ hãi không thôi, Tiêu Phái đã liên tiếp hạ hai toà thành, nếu như Bắc Cổ thất thủ thì giết đến kinh sư cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Hơn nữa trên lưng Tạ Vụ Hành còn có cái danh gian thần, bách quan đối với hắn là tức giận nhưng không dám nói, Tiêu Phái lại là huyết mạch Hoàng gia, hắn giương cờ hiệu diệt trừ gian thần, quan viên trước sau gì cũng sẽ ủng hộ hắn.

Hiện tại thế cục trong triều rất khẩn trưởng, Tạ Vụ Hành vừa muốn ứng phó chiến sự vừa muốn khống chế đám quan viên trong triều, hơn tháng nay nàng chưa gặp hắn.

Thỉnh thoảng đi ngang qua nhau, hắn cũng chỉ nói nàng yên tâm rồi đi luôn chưa từng nhiều lời.

Nàng sao có thể an tâm, Vụ Nguyệt chỉ có thể để Thuận Ý ngày ngày đi tiền triều hỏi thăm quân tình, Thuận Ý lúc đầu còn gạt nàng, mãi đến khi tiểu công chúa nói sẽ tự mình đi hỏi hắn mới không còn cách nào.

Đầu thu gió đã mang theo hơi lạnh, Vụ Nguyệt đẩy cửa sổ ra, như vậy bất kì ai vào điện nàng sẽ nhìn thấy đầu tiên.

Trong tay nàng là chén trà ấm, tiểu công chúa không yên lòng uống từng ngụm nhỏ, thấy Thuận Ý về, nàng vội đặt chén xuống, hỏi nhanh: "Hôm nay có tin gì?"

Thuận Ý ấp úng, thần sắc do dự.

Vụ Nguyệt siết chặt hai tay, chẳng lẽ Tiêu Phái đã công được thành Bắc Cổ, nàng nóng vội thúc giục hắn mau nói.

Thuận Ý cứng rắn nói: "Bẩm Công chúa, là Chưởng ấn... Chưởng ấn... ở ngoài cung... suýt nữa gặp chuyện..."

Thuận Ý còn chưa nói xong, Vụ Nguyệt đã giật mình va phải cái bàn bên cạnh, chén trà trên đó đổ ngang, hắn vội vàng nói tiếp: "Chưởng ấn không bị thương, thích khách đã bị bắt ạ!"

Nước trà chảy đến bàn tay Vụ Nguyệt, tay nàng run rẩy không còn sức lực rụt tay lại, một hồi lâu sau nàng hỏi: "Lúc này... hắn đang ở đâu?"

"Có lẽ là ở Dưỡng Tâm điện ạ." Thuận Ý cũng không chắc chắn.

Vụ Nguyệt không nhịn được vẫn muốn đi tìm Tạ Vụ Hành, Trọng Cửu canh giữ ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện, thấy Vụ Nguyệt đến liền vội ra đón: "Sao Công chúa lại đến vậy ạ?"

Vụ Nguyệt nói: "Ta muốn gặp Chưởng ấn."

Nghe nói hắn suýt nữa gặp chuyện, nàng sao có thể bình tĩnh được, chỉ khi chính mắt mình nhìn thấy mới có thể đảm bảo không có việc gì.

Trọng Cửu ngăn cản: "Chưởng ấn đang cùng các quan trao đổi quân tình, Công chúa có việc gì, nô tài thay Người truyền lời ạ."

Vụ Nguyệt nhắm mắt, giọng nàng hơi cao lên: "Ta muốn nhìn thấy hắn!"

Nàng biết mình không nên tới, từ lúc Tiêu Phái xuất binh nàng đã có linh cảm, càng lâu dài lại càng bất an, hắn không để nàng ở bên cạnh để bảo vệ, có nghĩa là bên cạnh hắn nguy hiểm trùng trùng.

Vụ Nguyệt cố gắng khống chế tâm tình, nói với Trọng Cửu: "Ngươi vào nói cho hắn một tiếng."

Nói xong nàng liền quay người đi về phía Chiếu Nguyệt lâu.

Trọng Cửu nhìn bóng lưng Vụ Nguyệt rời đi, mắt liền lộ vẻ buồn bã, Chưởng ấn hiện giờ vẫn chưa hồi cung, đương nhiên là không thể đi gặp Công chúa.

Vụ Nguyệt đợi đến tối vẫn không thấy Tạ Vụ Hành đến, chỉ có Trọng Cửu qua truyền lời, cách nói vẫn như vậy, không sao, không cần lo lắng.

Lan ma ma tiễn Trọng Cửu ra ngoài, lúc bà quay lại thấy Vụ Nguyệt mất hồn mất vía liền trấn an: "Trước mắt chiến sự khẩn trương, Chưởng ấn không phân thân được cũng là bình thường, Công chúa đừng lo lắng quá mức."

Từ lúc binh biến, bà cũng lo sợ vô cùng, so với Vụ Nguyệt còn khủng hoảng hơn, cảnh tượng đêm Tiêu Lâm mưu phản tràn vào suy nghĩ của bà, quân đội triều đình liên tục bại trận, cuối cùng Nhân Tuyên đế tuẫn quốc*, bà không thể tưởng tượng nổi nếu chuyện này lại tái diễn lần nữa, tình cảnh của Điện hạ (Tạ Vụ Hành) lúc này so với Nhân Tuyên đế còn gian nan hơn rất nhiều, hắn liệu có thể có kết cục khác không.

"Không phải!" Vụ Nguyệt đột nhiên thốt lên, Lan ma ma nhìn về phía nàng thì thấy hai mắt nàng vô thần cúi đầu, "Chàng vì muốn bảo vệ con, nên mới không đến gặp con."

Lan ma ma lo lắng không thôi, nếu như thật sự thất bại, ít nhất ở bên ngoài, Công chúa vẫn là huyết mạch Tiêu gia, Tiêu Phái sẽ không động đến nàng.

Suy nghĩ cẩn thận điều này không khiến bà bớt sợ hãi, bà kìm nén nỗi hốt hoảng nói: "Chưởng ấn chắc hẳn đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn, Công chúa nếu đã biết hẳn nên bảo vệ tốt chính mình."

"Con không sợ." Vụ Nguyệt nhìn Lan ma ma, "Con chỉ sợ không gặp được hắn."

Đôi mắt nàng ẩm ướt, trong mắt là bất lực cùng ỷ lại khiến Lan ma ma đau lòng, bất chợt trong đầu bà hiện lên điều gì đó, "Công chúa..."

Bà nhớ lại câu chuyện bị cắt ngang lúc trước, lại nhớ lại lúc Vụ Nguyệt theo Tạ Vụ Hành xuất cung là giả trang làm thái giám, một suy đoán chậm rãi hình thành trong đầu, "Công chúa... cùng Chưởng ấn..."

Lan ma ma mím chặt đôi môi khô khốc, đầu óc bà không kịp phản ứng lại, nhớ lại hai người từ thưở thiếu thời làm bạn cho đến bây giờ, không phân biệt chủ tớ vẫn luôn ở bên nhau, quá mức thân mật, mà bà... vì thân phận của hai người mà chưa từng hoài nghi, cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

"Công chúa là tiểu thái giám trong lời đồn kia?" Mặc dù đối phương là Tạ Vụ Hành, Lan ma ma vẫn nghiêm mặt hỏi.

Vụ Nguyệt khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt nơi khoé mi, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Lan ma ma, ánh mắt nàng hoảng sợ, biết không thể giấu diếm được nữa.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, "Là con..."

Đêm hôm ấy, Vụ Nguyệt liền nghe Lan ma ma nói rất nhiều chuyện, nàng tựa như muốn đáp lại điều gì cuối cùng đều nghẹn lại.

Nàng thừa nhận xong một câu cũng không dám nói, chỉ là cuối cùng nói chuyện với Lan ma ma xong nàng lại nghĩ ra một biện pháp, Tạ Vụ Hành không gặp nàng được vậy nàng tìm cách gặp hắn là được, chẳng hạn như thay đổi nhân dạng.

Chỉ cần không bị phát hiện là được.

*

Nửa đêm, Thuận Ý đóng cửa Chiếu Nguyệt lâu, sau khi nhìn quanh một lát liền quay về nhà sau chuẩn bị ngủ.

Vừa nằm xuống thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng gõ cửa khe khẽ.

Lúc này có thể là ai? Thuận Ý hoang mang đứng dậy ra mở cửa, vừa mở liền thấy Vụ Nguyệt đứng ở bên ngoài.

"Công... công chúa?"

Vụ Nguyệt nhìn quanh bốn phía nói nhanh, "Cho ta mượn y phục của ngươi!"

Đêm tối như mực, chỉ có ánh nến trong trụ đá hai bên đường le lói, hai thái giám một trước một sau đi nhanh trong bóng đêm.

Mãi khi đến đường mòn gần Tuyên Minh các, Thuận Ý rốt cuộc không nhịn được nữa dừng bước quay lại nhìn đằng sau, mà tiểu thái giám đi sau lưng hắn ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt tinh xảo trắng nõn, Vụ Nguyệt chớp mắt hỏi hắn: "Sao không đi tiếp?"

Thuận Ý khẩn cầu: "Công chúa... nô tài vẫn là cảm thấy không ổn..."

Đã đi đến tận đây rồi, hôm nay dù có thế nào nàng cũng phải gặp được Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng giậm chân thúc giục: "Đi nhanh!"

Thuận Ý há miệng, cuối cùng ảo não nhắm mắt đưa chân, dẫn Vụ Nguyệt đi vào Tuyên Minh các.

Hai người vừa bước đến cửa thì đã bị nội thi canh cửa ngăn lại, nội thị thấy là Thuận Ý cùng một tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu sau lưng hắn thì nghi hoặc hỏi: "Sao công công lại đến đây?"

Thuận Ý đáp: "Ta dẫn người đến gặp Chưởng ấn."

"Chưởng ấn chưa về."

"Vậy ta vào trong chờ."

Bởi vì Tạ Vụ Hành đã từng hạ lệnh từ trước, nếu Thuận Ý tới thì không cần báo mà để hắn vào, nội thị cũng không do dự nữa tránh sang một bên, mặt khác sai người đến Dưỡng Tâm điện báo.

Vụ Nguyệt vừa vào trong liền nháy mắt với Thuận Ý sau đó nhanh nhẹn chạy vào nội điện.

Một bên khác, Trọng Cửu biết Thuận Ý đến Tuyên Minh các lại còn dẫn theo tiểu thái giám thì trong lòng liền thấy không ổn, hắn chạy đến xem xét.

Vừa vào điện đã thấy Thuận Ý mặt đầy tâm sự đứng canh ở ngoài, Trọng Cửu vội hỏi: "Sao lại đến đây vào lúc này, ngươi dẫn ai tới?"

Thuận Ý nhíu mày bẹp miệng đáp: "Công chúa..."

Quả nhiên...

Trọng Cửu phiền lòng, Chưởng ấn vẫn chưa hồi kinh, Công chúa đến gặp ai chứ.

Hắn đưa mắt nhìn vào trong, nghĩ ngợi hồi lâu vẫn đẩy cửa vào, Vụ Nguyệt yên tĩnh ngồi cạnh bàn, nghe tiếng liền vui vẻ ngẩng đầu.

Thấy người đến là Trọng Cửu, ánh sáng trong mắt nàng chợt tắt.

Trọng Cửu cười nói: "Công chúa đến sao không báo một tiếng, Chưởng ấn bận rộn, lúc này vẫn ở Dưỡng Tâm điện, chỉ sợ đêm nay không về đây."

Vụ Nguyệt siết chặt bàn tay, "Ta đợi hắn!"

"Công chúa à..." Trọng Cửu còn muốn khuyên, Vụ Nguyệt đã quay mặt đi không để ý đến hắn.

Hắn nhất thời không còn cách nào, cũng không dám cứng rắn với nàng, định bụng để ám vệ đến gặp nhưng lại sợ, Chưởng ấn không có lệnh không được phép.

Trọng Cửu sắp phát sầu chỉ có thể kéo dài: "Vậy... nô tài đi thúc giục"

*

Trọng Cửu không biết, hắn rời Dưỡng Tâm điện không bao lâu thì Tạ Vụ Hành hồi cung.

Thay đổi trang phục, Tạ Vụ Hành một đường không dừng đi tới Chiếu Nguyệt lâu, ám vệ lặng yên không tiếng động đi sát sau lưng hắn báo cáo tình hình mấy ngày nay trong cung.

"Ba vạn quân của Tịnh Vương đón đầu viện quân triều đình nên hiện tại ta không thể kịp thời đến Bắc Cổ, phản quân của Tiêu Phái đã bắt đầu công thành, không có lệnh của Chưởng ấn, nên vẫn chưa hạ lệnh tăng thêm viện quân, theo tình hình này không đến nửa tháng chúng ta sẽ thất thủ."

Tạ Vụ Hành trầm mặc nghe, thấy đã gần đến Chiếu Nguyệt lâu hắn liền vẫy tay cho ám vệ lui.

Ám vệ nhận lệnh giấu mình vào bóng đêm.

Lan ma ma đêm khuya không ngủ được, một mình đi đến dưới tán cây Lưu Tô, hai tay bà chắp lại, "Nương nương trên trời có linh xin hãy phù hộ Công chúa cùng Điện hạ."Bà đứng dưới tán cây hồi lâu, vừa quay người định về phòng liền gặp Tạ Vụ Hành đi từ sân viện vào.

"Sao Chưởng ấn lại đến đây?" Lan ma ma hoang mang hỏi.

Nói xong liền bất giác nhìn về phía tẩm điện của Vụ Nguyệt, chần chừ nói: "Công chúa... đã ngủ rồi."

Bà biết Công chúa muốn gặp Điện hạ nhưng thế cục trước mắt vì để chu toàn ít nhất một người, hai người vẫn nên giữ khoảng cách, nếu thật sự có vạn nhất...

Lan ma ma nắm chặt tay không dám nghĩ tiếp.

Tạ Vụ Hành nhìn ra bà lo lắng, gió đêm thổi tới không khiến nỗi nhớ nhung trong lòng hắn giảm bớt mà còn dâng lên mạnh mẽ hơn nhưng cuối cùng vẫn nói: "Vậy để Công chúa ngủ đi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Trọng Cửu mặt ủ mày chau nghĩ cách khuyên Vụ Nguyệt trở về, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Vụ Hành đi vào hắn còn tưởng là ám vệ, vội đứng lên hạ giọng nói: "Đừng vào, Công chúa ở bên trong."

Tạ Vụ Hành hơi ngừng bước, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn về phía tẩm điện.

Lan ma ma không phải nói tiểu công chúa ngủ rồi sao, sao có thể ở chỗ hắn, sao nàng đến được đây.

Tạ Vụ Hành đột nhiên bước nhanh hơn.

Trọng Cửu đuổi theo, "Ngươi không cần vào, ta nghĩ cách khuyên Công chúa về..."

Hắn chưa nói xong, Tạ Vụ Hành đã phất tay bảo hắn im miệng, "Lui xuống!"

Trọng Cửu sửng sốt, ám vệ nhất định không dám vào khi biết Công chúa đang ở trong, hắn không chắc chắn hỏi thử: "Chưởng ấn?"

Tạ Vụ Hành không có ý định dừng lại giải thích, hắn vội vàng đặt tay lên cánh cửa, do dự một lát rồi mới đẩy vào trong.

Vụ Nguyệt còn tưởng là Trọng Cửu nên vẫn ngồi yên lặng không động, dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm không đi.

Nhưng đợi một lúc không nghe thấy tiếng nói chuyện, ngực nàng bỗng thịch một tiếng nảy lên, hình như cảm nhận được điều gì liền vội quay đầu lại.

Ánh mắt liền va phải con ngươi sâu thăm thẳm đang xoáy chặt lấy nàng.

Nàng thấy mắt mình chua xót, cố gắng ngăn không khóc, tận mắt nhìn thấy hắn không sao, trái tim trong lồng ngực cuối cùng mới bình tĩnh lại.

Vụ Nguyệt bóp chặt đầu ngón tay nhỏ giọng nói: "Ta hỏi Thuận Ý mượn y phục, người khác sẽ không biết ta đến gặp chàng, chàng không cần lo lắng cho ta."

Đối với Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành vẫn luôn ở trong cung, chỉ là ít khi nhìn thấy hắn mà thôi.

Nhưng Tạ Vụ Hành thì lại rất rõ ràng, hắn đã rất lâu chưa nhìn thấy tiểu công chúa, dây leo tương tư trong lòng điên cuồng sinh trưởng dệt thành một tấm lưới, mạnh mẽ muốn bao phủ lấy bóng hình trước mắt.

Âm thanh ngọt ngào này dù có nằm mơ hắn cũng muốn nghe thấy, vừa rời cung hắn liền ngày ngày hối hận, hối hận vì không buông tay trận này, nhưng đã đến bước này rồi, hắn không thể quay đầu được nữa.

Vụ Nguyệt nói xong liền bẹp miệng, nàng nâng con ngươi ẩm ướt nhìn hắn, giống như giận dỗi lại càng giống làm nũng: "Sao chàng còn chưa tới ôm ta..."

Tạ Vụ Hành sải bước dài, vội vã siết lấy eo Vụ Nguyệt ôm nàng vào lồng ngực, cánh tay hắn buộc chặt như xiềng xích quấn lấy đường cong của nàng, để thân thể run rẩy của nàng hoà vào lòng hắn...

*tuẫn quốc: vì đất nước mà hy sinh

Cảnh báo từ Editor: Chuẩn bị khăn giấy nha cả nhà iu :>