Từ Niệm Chi cũng không biết cũng không biết vì sao mình hỏi câu này nhưng đối với Thẩm Ngạn Chu cô luôn có cảm giác quen thuộc nhưng không biết lí do vì sao.
Có lẽ là do bài hát của Phương Đại Đồng vừa nãy được phát trên xe đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cô cảm thấy Thẩm Ngạn Chu không lạnh lùng như ngoài mặt nên ấm đầu, cứ thế hỏi anh thắc mắc trong lòng.
Sau khi hỏi xong, cảm giác xấu hổ mới từ từ dâng lên trong tim.
Hỏi như vậy có xúc phạm người ta?
“Ấy thật ra……” Từ Niệm Chi nhăn mũi, muốn nói anh không trả lời cũng không sao.
“Không quen đâu.” Thẩm Ngạn Chu không tự hỏi lâu lắm, rất nhanh đã đưa ra đáp án.
“À được rồi.” Từ Niệm Chi chớp mắt, cô gật đầu: “Vậy…… tạm biệt cảnh sát Thẩm.”
Có lẽ thật sự là do cô tự mình đa tình.
Không phải cô không nhận ra nét lạnh lùng trong giọng Thẩm Ngạn Chu, vai Từ Niệm Chi sụp xuống, cô đột nhiên có hơi mất tinh thần.
Câu hỏi ban nãy của cô thật sự rất giống cách bắt chuyện cũ rít của thập niên 80-90, có thể khiến cho người khác phản cảm, họ vốn chỉ là hàng xóm mà thôi.
Chìa khóa xỏ xuyên ổ khóa, Từ Niệm Chi mở cửa nhà, cô ấn nút bật đèn trên tường.
Đèn trong nhà chợt rực sáng.
Cô thay sang dép lê, sau đó ngã thân mình nặng nề xuống sô pha.
Điện thoại vừa nãy sạc được một chút trên xe Thẩm Ngạn Chu nên đã có thể khởi động lại. Từ Niệm Chi mở khóa, cô muốn nhìn xem có tin nhắn mới không.
Đầu màn hình hiện lên tin nhắn trả lời nửa tiếng trước của Chu Vũ Xuyên.
Cô ấn vào.
【Niệm Chi, vừa nãy anh đang bận việc, thức ăn đó không phải anh đặt cho em nên tiền trả lại em nhé.】
Nhìn khoản tiền bị trả lại, Từ Niệm Chi chau mày, lập tức bật dậy khỏi sô pha.
Cơm hộp không phải Chu Vũ Xuyên đặt à? Vậy có thể là ai?
Ngoại trừ Chu Vũ Xuyên, còn ai biết được đêm nay cô tăng ca, lại còn biết khẩu vị của cô như thế?
Thời gian dài vùi đầu trong công việc, não của cô hôm nay đã vận hành quá công suất, Từ Niệm Chi nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra đây là ai.
Thật kỳ lạlạ.
Kim giờ và kim phút của đồng hồ trên tường đã sắp gặp lại nhau ở số 12, cộng với sự thật bi thảm ngày mai phải thức dậy đi làm lúc 7 giờ, Từ Niệm Chi đành phải ngừng tự hỏi, đứng lên đi tắm rửa.
–
Những ngày kế tiếp Từ Niệm Chi đi làm rồi tan làm như bình thường, không có cơ hội gặp mặt với Thẩm Ngạn Chu.
Vấn đề đêm đó dần dần phai mờ khỏi đầu cô.
Chỉ là về chuyện thức ăn, Từ Niệm Chi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Cô hỏi đồng nghiệp xung quanh, cũng hỏi cả Tần Phỉ, thậm chí suýt chút đã đi hỏi cấp trên.
Nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Từ Niệm Chi không còn cách nào khác, chuyện thức ăn chỉ có thể gác lại, nói không chừng là ông trời không đành lòng nhìn cô tăng ca cực khổ nên phái đến một chàng tiên ốc cứu vớt cô.
Nhoáng cái đã đến cuối tuần, thời tiết mấy ngày nay không tệ, mùa nồm cũng đã qua đi, nhiệt độ cũng dần tăng lên, cây cao thẳng tắp bên đường đã nở rộ hoa.
Hiếm khi Từ Niệm Chi có được giấc ngủ trưa cuối tuần mà không bị ai quấy phá.
Báo thức đồng hồ vang lên, cô bị đánh thức từ trong mơ, cau mày tắt đi.
Đầu còn mơ mơ hồ hồ, Từ Niệm Chi trở mình, cô vốn định tiếp tục ngủ nhưng bỗng nhớ đến lát nữa ăn nướng BBQ ở nhà Thẩm Ngạn Chu thì tức khắp tỉnh hẳn.
Đối với một người hướng nội mà nói, trường hợp này dù ít dù nhiều cũng đang khiêu chiến giới hạn của cô. Trước nay cô chưa hề là một người am hiểu xã giao.
Sau khi đã tỉnh táo, Từ Niệm Chi vùng vẫy ngồi dậy, cô gãi đầu, hơi hối hận vì lúc đó đã kích động đồng ý lời mời của Hướng Hành.
Cũng không còn biện pháp nào, nếu đã đồng ý rồi thì không thể cho người ta leo cây. Dù sao cô và Thẩm Ngạn Chu ở lầu trên lầu dưới, người ta còn giúp cô nhiều lần thế, cô không thể thất hẹn.
Từ Niệm Chi thở dài, cô chấp nhận số phận, đi đến tủ quần áo chọn lựa.
Quần áo của cô không ít, thường ngày nếu không phải vào lúc quan trọng thì cô sẽ không để tâm đến việc ăn diện, trông đẹp là được.
Bây giờ nhìn quần áo chất đầy tủ mà cô lại không tìm được một bộ thích hợp để đi đến chỗ hẹn.
Hoặc là quá trịnh trọng, hoặc là quá lòe loẹt, lật cả buổi, Từ Niệm Chi khó khăn lấy ra một cái áo thun trắng đơn giản không biết đã mua từ khi nào trong góc tủ, sau đó cô tiện tay lấy xuống một cái quần vận động trên giá.
Cứ như thế mặc vào, cô nhìn vào gương chỉnh trang lại rồi nở nụ cười.
Rất tốt, thoạt nhìn rất thoải mái.
Vốn cô khá trắng, cộng thêm vóc dáng không cao, quần áo vận động nhạt màu trên người cô toát ra vẻ đáng yêu.
Vừa chuẩn bị ra cửa, điện thoại cô như đoán chuẩn thời gian, lúc này vang lên chuông điện thoại.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, Từ Niệm Chi qua đó nhìn thấy điện thoại hiện lên người gọi là “Mẹ” thì hơi thất thần nhưng rất nhanh đã bắt máy.
“Mẹ.” Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Niệm Chi à, tuần sau là sinh nhật bà nội con, con có rảnh thì về nhà ăn bữa cơm đi?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng của mẹ.
Từ Niệm Chi cúi đầu, hàng mi thật dài rũ xuống, che khuất đôi mắt ảm đạm.
“Hôm đó con có buổi phỏng vấn, phải tăng ca, mẹ và ba giúp con chúc bà nội sinh nhật vui vẻ đi ạ.” Cô hờ hững lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì.
Đầu bên kia mẹ Từ thở dài, lại là đáp án mà bà đã lường trước, bà lắc đầu với ba Từ. Ba Từ ở bên cạnh nhận điện thoại: “Niệm Chi, con biết mà, ba mẹ luôn hi vọng con có thể về cùng chúng ta ăn bữa cơm. Năm trước đã nói tăng ca, năm nay dù thế nào cũng phải để trống hôm đó.”
Từ Niệm Chi ngồi trên giường không nói gì, tay nhỏ nắm chặt quần, vải dệt cũng nhăn nhúm.
Đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của cô, ba Từ biết cô không muốn đi nên không ép cô nữa: “Thôi, nếu con thật sự không muốn……”
“Ba, con về.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, vẫn không nghe chút dao động nào.
Đầu dây đối diện ba mẹ Từ từ bất ngờ chuyển sang vui vẻ: “Được, được, được, vậy đến đó gặp, ba mẹ đã lâu không gặp con rồi. Bình thường con phải chú ý sức khỏe, gần đây tuy nhiệt độ đã tăng nhưng vẫn phải giữ ấm.”
“Vâng con biết rồi mẹ, mẹ và ba cũng vậy, mấy ngày nữa gặp.”
Cuộc điện thoại chưa đến hai phút đã kết thúc.
Từ Niệm Chi thả phần quần vừa bị mình cáu nhăn nhúm, cô muốn làm nó thẳng nhưng càng kéo nếp gấp lại càng rõ. Hàng mi chớp nhẹ, khóe miệng bất giác nhếch lên, từ sâu trong thâm tâm có cảm giác cô đơn khó tả.
Quan hệ giữ cô và ba mẹ không giống những người khác, mỗi lần thấy Dương Tiểu Bàn và Tần Phỉ có thể làm nũng với ba mẹ không chút kiêng dè, cô thật sự rất ngưỡng mộ. Nhưng cô cũng biết ba mẹ đối với cô thật sự rất tốt.
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ba mẹ luôn đối xử với cô như con gái ruột. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô hiểu rõ cô và họ không có quan hệ huyết thống, bất luận thế nào, trong nhà đó cô giống như một người ngoài.
Trong phòng không đóng cửa sổ nên gió bên ngoài thổi vào, cái lạnh làm Từ Niệm Chi tỉnh táo lên không ít.
Đã hẹn với Thẩm Ngạn Chu là 5 giờ, bây giờ chỉ còn nửa tiếng, không còn thời gian để cô nghĩ ngợi lung tung. Cô mau chóng thu lại biểu cảm, mang giày xuống lầu.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhà thăm hỏi, không thể để tay không mà đến nên Từ Niệm Chi trước khi ra cửa đã nghĩ đến xuống tiệm trái cây dưới lầu mua gì đó mang qua cho anh.
Thời tiết hôm nay khá tốt, bầu trời cuối cùng cũng thoáng đãng sau những ngày âm u, ánh nắng chiếu thẳng xuống trước tiệm trái cây làm bà chủ phải đặt một cây dù che nắng ở đó.
Từ Niệm Chi bước nhanh đi lại, bước vào bóng răm.
Bà chủ thấy có khách đến nhưng hình như là một gương mặt chưa từng thấy qua, nhưng là một cô gái tươi tắn thoải mái nên bàbà ấy nở nụ cười: “Em mua trái cây phải không?”
“Vâng.” Từ Niệm Chi sầu não nhìn các loại trái cây muôn màu muôn vẻ, cô không thường ăn trái cây nên không biết nên mua gì cho Thẩm Ngạn Chu.
Bà chủ nhìn ra sự lúng túng của Từ Niệm Chi nên hỏi: “Em tặng người khác à?”
“Vâng.”
“Nam sao?”
Từ Niệm Chi không biết có phải người buôn bán đều như vậy không, cứ đoán là chuẩn, dù hoảng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Bà chủ là một người tốt bụng: “Cái này thì đơn giản, em nhìn dâu tằm này xem, hôm nay vừa nhập hàng đấy, vẫn tươi ngon như này đây. Còn quả nho này nữa, vừa to vừa ngọt, à mà cậu ấy có thích đồ chua ngọt không? Chanh dây này cũng không tệ, hay là thanh long, ruột đỏ đó, ăn rất ngon.”
Từ Niệm Chi nhìn đến nhìn lui, cô cảm thấy cái nào cũng không tệ, không muốn do dự thêm nên dứt khoát đáp: “Vậy chị lấy giúp em một ít đi, à đúng rồi, lấy nhiều một chút ạ.”
Đợi lát còn có mười mấy thanh niên đến nữa.
“Được rồi, đợi tôi chút nhé.” Bà chủ hớn hở, nhanh chóng đi lấy túi đựng trái cây cho Từ Niệm Chi.
Lúc chờ bà ấy lấy, Từ Niệm Chi buồn chán nên mở điện thoại lướt Weibo.
Thoáng thấy một cái bóng đen lướt qua mắt, cô lập tức ngẩng lleen nhìn hướng bên kia.
Cảm giác kỳ quái lúc trước lại lập tức dâng lên trong não.
Phía đối diện chẳng có gì, đến người đi đường cũng không có.
Từ Niệm Chi lại làm bộ xem di động nhưng vẫn thầm chú ý động tĩnh bên đối diện nhưng đợi một lát không có gì xuất hiện, như thứ hiện lên trước mắt ban nãy là do cô ảo giác vậy.
Lại như vậy, chẳng lẽ là do cảm giác của cô có vấn đề?
“Cô bé, cầm chắc nhé, tổng cộng là 198 tệ.” Bà chủ xách Lão bản nương xách theo một đại túi hoa quả lại đây đưa cho nàng.
“Vâng, cảm ơn dì.” Từ Niệm Chi quét mã rồi nhận túi, cô bị cân nặng của đống đồ này dọa sợ.
Bà chủ nhìn thân mình nhỏ yếu của cô, tốt bụng hỏi thêm: “Em gái có xách nổi không?”
“Được ạ, em ở trên lầu này thôi.” Từ Niệm Chi không muốn làm phiền người khác, cắn nhẹ môi cho rằng mình có thể xách lên, chẳng lẽ chút trái cây nhỏ nhoi này mà cô cũng không xách được.
Cô đã nói vậy rồi nên bà chủ cũng gật đầu đi vào tiệm.
Nhưng thật ra cô thật sự không nghĩ nó lại nặng thế, Từ Niệm Chi đổi thế vì muốn có thể đỡ phí sức hơn nhưng cánh tay đã căng cứng, từng bước từng bước đi về.
Bóng cô vừa rời khỏi tiệm trái cây, một người đàn ông đã ra khỏi chỗ rẽ ở đối diện đường. Hắn ta đứng trong góc khuất, vành nón che xuống thấp. hắn ta không động đậy nhìn chằm chằm hướng cô rời đi.
–
Mãi đến khi thật sự đứng trước cửa nhà Thẩm Ngạn Chu, nhìn số nhà của anh, Từ Niệm Chi mới thật sự căng thẳng.
Cô nhìn lại quần áo mình mặc, thậm chí còn muốn lau sạch giày trên chân, sau khi hít sâu vài hơi cô mới lấy đủ can đảm ấn chuông.
Chủ nhân bên trong như đã đợi cô từ sớm, chuông cửa vừa vang lên cửa đã mở.
Thẩm Ngạn Chu tựa vào khung cửa, anh mặc một bộ đồ ở nhà nhạt màu, thoạt nhìn gọn gàng sạch sẽ như kiểu anh trai nhà bên, trên người cũng không còn cảm giác lạnh nhạt xa cách như những ngày qua mà thêm vài phần sức sống.
Anh đưa tay nhận lấy túi trái cây từ tay Từ Niệm Chi rồi nghiêng người để cô bước vào, không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu khách sáo: “Cô đến là được rồi, cần gì mang đồ đến.”
Từ Niệm Chi nhìn Thẩm Ngạn Chu xách túi trái cây nhẹ nhàng như cầm một quả táo thì bĩu môi, cô không hiểu sao giữa người với người lại có cáh biệt lớn thế, cô xách lên muốn suýt chết.
Ánh mắt dừng tại một đôi dép lê thỏ con ở cửa vào, con thỏ ấy có hai tai dài rũ bên hông, đã vậy còn phúng phính. Từ Niệm Chi không khỏi bất ngờ, cô nghiêng đầu chần chừ: “Đây là…… Cho ta mang sao?”
“Không phải cô cho rằng tôi thích cái đấy đó chứ?” Anh kéo dài âm cuối.
Thẩm Ngạn Chu cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ thử xỏ vào đôi dép lê, cô có hơi do dự, sau khi mang xong xuôi lại mang chiếc còn lại.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười không thành tiếng.
Từ Niệm Chi: “……”
Anh đương nhiên không có, đôi dép lê này xuất hiện ở nhà anh thì đã không phù hợp con người anh.
“Ha ha.” Cô cười gượng: “Dép lê nhà anh đúng là độc đáo thật.”
“Cũng ổn, mua riêng cho cô đấy.” Ánh mặt Thẩm Ngạn Chu di chuyển từ đôi dép sang mặt cô, chậm rãi nói tiếp: “Rất hợp với cô.”
Bốn chữ cuối cùng thốt ra từ miệng Thẩm Ngạn Chu cứ quái quái thế nào.
Vành tai Từ Niệm Chi phát ngứa, cô không nhịn được đưa tay xoa xoa, khó khăn lắm mới bật ra được một câu: “Vậy thì cảm ơn anh nhé.”
Cô cảm thấy không khí lầu 15 không tốt như lầu 16, sao lại oi bức đến thế.
Người bên cạnh không biết đã mở túi trái cây từ khi nào, anh nhìn đồ bên trong rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa hàm ý sâu xa: “Cô mua dâu tằm cho tôi à?”