17 tuổi là bước ngoặt quan trọng trong đời của Thẩm Ngạn Chu.
Năm đó anh một thân một mình, cô độc, đau đớn và tìm đến cái chết.
Cũng trong năm đó, anh gặp Từ Niệm Chi.
–
Thẩm Ngạn Chu lớn lên ở Hứa Thành, cấp hai vì phụ thân bị điều động mà cả nhà dọn đến Nam Giang.
Mẹ anh là cô chiêu nhà có tiếng, sau khi bị cưỡng ép liên hôn mới sinh ra anh. Tính chất công việc của ba đặc thù, thường xuyên không về nhà nên sự quan tâm đến anh cũng thiếu. Nhưng trong lòng anh vẫn rất kính trong ba của mình, ông ấy là anh hùng bảo vệ quốc gia.
Anh cũng biết mẹ mình rất ghét bỏ mình.
Bắt đầu từ khi sinh ra anh chưa từng cảm nhận được tình thương một ngày nào của mẹ, trước đó không hiểu giờ mới nhận ra, bị ép buộc kết hôn với người mình không thích đau khổ đến thế nào.
Mà anh chính là chứng cứ trực tiếp chỉ ra tất cả sai trái này.
Mỗi ngày ở bên mẹ, thứ anh luôn nghe thấy là những lời chửi rủa khó nghe, chỉ khi ba về mới ngừng, lúc ấy bà ta sẽ nhốt mình trong phòng không gặp ai.
Khác với những bạn nhỏ không giấu giếm gì ba mẹ ở độ tuổi này, anh trầm mặc ít nói. Người khác luôn nói đứa nhỏ này là ông cụ non, tương lai chắc chắn sẽ thành người tài.
Chỉ có anh biết anh không biết làm thế nào, thất vọng, khổ đau, không ai thấu hiểu cũng không ai để ý.
Không biết từ khi nào mà anh mất ngủ, không có khẩu vị, thường xuyên thấy khó thở, thậm chí có đôi khi việc khống chế tứ chi của mình trở nên khó khăn.
Không ai có thể khiến anh nói hết ra, vì thế anh giấu tất cả trong lòng.
Hắn giống một bộ cái xác không hồn, sống tạm trên cõi đời này.
Mà cán cân lại nghiêng một bên năm 17 tuổi ấy.
Có lẽ Thẩm Ngạn Chu mãi mãi không quên được ngày ấy.
Anh phát sốt nên không tham gia tiết tự học buổi tối mà trực tiếp về nhà. Vừa vào cửa đầu anh đã ong ong nhưng không lỡ mất đôi giày da nam xa lạ đặt ở đó.
Đó không phải giày của ba anh.
Hơi thở bắt đầu dồn dập, máu toàn thân tụ hết lên não, có thể vì phát sốt mà anh đứng không vững, lảo đảo bước lên lầu hai.
Cửa phòng ba mẹ anh không đóng, quần áo rơi đầy sàn, từ áo khoác đến nội y cứ vậy bị ném lung tung xuống đất.
Nhiệt độ trong phòng rất cảo, anh đứng trước cửa nhìn cảnh giao hợp trước mắt.
Từng chuỗi tiếng ám muội và thở dốc chui vào tai anh làm người ta thấy buồn nôn.
Miệng cậu thiếu niên há to thở hổn hển, cảnh vật trước mắt dần mờ ảo, cuối cùng hai mắt anh tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa, cảnh vật đã biến thành trần nhà màu trắng trơn, anh nằm trên giường với cánh tay phải đang truyền dịch.
Mẹ ngồi bên cạnh, khi thấy anh tỉnh, ánh mắt bà ta hiện lên cảm xúc phức tạp, chỉ độc không có sự quan tâm.
Ngày thường có tàn nhẫn thế nào thì khi con trai sắp thành niên bắt gặp thì vẫn sẽ không biết nên đối mặt với anh thế nào.
“Con sốt rồi.” Mẹ anh lên tiếng trước, tiếng nói chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ.
“Con biết.” Thẩm Ngạn Chu lạnh nhạt đáp.
“Chuyện vừa nãy……” Bà ta dè dặt tiếp tục, không biết nên dùng từ thế nào.
“Không cần giải thích với con.” Thẩm Ngạn Chu nhắm mắt, tất cả chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Mẹ chờ ba làm xong nhiệm vụ về rồi giải thích với ông ấy đi, con sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người.”
Những ngày kế tiếp, hai mẹ con vậy mà có thể sinh hoạt thoải mái dưới cùng mái nhà, không cãi vã, không chửi rủa.
Thẩm Ngạn Chu ngậm miệng không đề cập đến không có nghĩa rằng chuyện này anh đã quên đi. Bệnh tình của anh ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác, cảnh tượng hôm đó tái diễn hết lần này đến lần khác.
Hai mẹ con ôm tâm sự đợi chờ, chờ ba làm nhiệm vụ xong về nhà.
Đợi mãi đợi mãi, nhưng lại đợi được tin tức ba hi sinh vì nhiệm vụ.
Nhà họ Thẩm đại loạn, sau khi biết tin, họ đã rối rít đến Nam Giang tham dự lễ truy điệu của ba anh.
Trong lễ truy điệu, tiếng khóc xót lòng không ngừng vang lên, anh ngây ngốc đứng một bên nhìn bà nội khóc đến ngất đi, thấy mẹ thoạt nhìn đau lòng nhưng không nén được nụ cười, nghe xong bài khen ngợi của Cục cảnh sát vẫn không ai tin được người còn sống sờ sờ mấy tuần trước đã mất đi.
Thần tượng vĩ đại trong lòng cậu thiếu niên đã đổ sập.
Mẹ thu dọn đồ đạc rất nhanh, không được mấy ngày đã theo người đàn ông hôm đó rời khỏi Nam Giang.
Trước khi đi, Thẩm Ngạn Chu ngồi trong phòng khách nhìn bà ta đem từng kiện hành lí ra ngoài. Đợi khi tất cả đã lên xe, bà tựa như chợt nhớ ra con trai trong phòng khách, diễn như phim truyền hình, bà ta nhìn có vẻ đau đớn nói “Là mẹ có lỗi với con.”
Mặt Thẩm Ngạn Chu không có biểu cảm gì, anh hỏi: “Mẹ đi rồi thì còn phải làm sao bây giờ?”
Không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, bà ta xấu hổ quay đi, giọng điệu mất tự nhiên: “Con còn có nhà họ thẩm.”
Con còn có nhà họ Thẩm, họ sẽ không bỏ đói con.
Thẩm Ngạn Chu nghe hiểu gật đầu.
Mẹ không hề ngừng bước mà lên xe người đàn ông đó, chỉ để lại một làn khói trắng, không quay đầu lại một lần.
Thẩm Ngạn Chu vẫn ngồi ở đó.
Anh không cần ba, mẹ cũng không cần anh, bà ta nói anh còn có nhà họ Thẩm.
Cho nên bà ta cứ vậy rời khỏi anh.
Thực buồn cười.
Anh giống như một hòn đá ngáng chân, bây giờ cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng vứt bỏ.
Ngày tháng sau đó anh vẫn theo lẽ thường đi học, chỉ là mọi người nhận ra Thẩm Ngạn Chu đã trở nên khác biệt.
Lạnh lùng hơn, khó tiếp cận hơn.
Thật ra sau khi gặp được Từ Niệm Chi trên sân thượng, tình trạng đè nén của anh có chuyển biến tốt, đến Tống Vĩnh Đồng cũng dám nói đùa với anh.
Mà biến cố gia đình không như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, làm tình trạng tâm lí của anh lại trở lại trước khi được giải tỏa trong một đêm, thậm chí còn tệ hơn.
Thẩm Ngạn Chu cô độc một mình, nhìn như còn có nhà họ Thẩm nhưng thật ra không có gì.
Khoảng thời gian đó, anh luôn trong trạng thái tự đánh giá bản thân cực thấp.
Trời cao biển rộng nhưng anh lại không tìm thấy một lý do để mình sống tiếp.
Bỗng nhiên phát bệnh.
Vào giây phút chân bước lên vòng bảo vệ trên sân thượng, trong lòng anh không nghĩ gì cả.
Trong đầu có một giọng nói luôn thì thầm: Nhảy xuống đi là cậu được giải thoát rồi.
Anh sống mơ hồ hết 17 năm, cuối cùng chỗ về cũng chỉ vậy.
Đêm đó trời rất tối, tầng mây dày cộp giấu ánh trăng đi, đến ngôi sao cũng không hề xuất hiện.
Anh nhắm mắt, một chân đã lơ lửng ngoài không trung.
“Bạn học!”
Phía sau vang lên tiếng gào quen thuộc, Thẩm Ngạn Chu vốn không muốn để ý đến nhưng trước mắt bỗng dần hiện ra dáng vẻ của chủ giọng nói.
Anh không muốn để cô thấy cảnh như vậy.
Anh đờ người thu chân lại, xoay người nhìn về phía Từ Niệm Chi ở cửa sân thượng.
Cô đang chạy lên, trên tay còn cầm một quyển sách luyện đề, đôi mắt không hề giấu đi sự nôn nóng.
Thở hổn hển mấy hơi thở, Từ Niệm Chi đứng thẳng người, cô hơi ngửa đầu nhìn về Thẩm Ngạn Chu đứng ở chỗ cao.
“Bạn học.” Cô giơ quyển sách trong tay lên, âm điệu nâng cao: “Mình có đề này không biết làm, cậu có thể xuống đây chỉ mình không?”
Mẹ kiếp, chạy lên tìm anh chỉ để nhờ chỉ đề.
Thẩm Ngạn Chu híp mắt, cảm giác hỗn độn tiêu tan một chút, anh nhìn cô gái trước mặt rõ ràng rất sợ nhưng vẫn giả vờ thật sự đến tìm anh hỏi chuyện, sợ anh không tin.
Tim Từ Niệm chi đập rất nhanh, cô không dám thở.
Vừa nãy cô đang ngồi trong phòng học vào tiết tự học tối, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng người trên sân thượng.
Cô nhận ra đó là nam sinh hay ở sân thượng cùng mình, dù trời rất tối nhưng vẫn có thể nhận ra ý đồ của anh.
Hô hấp như ngừng lại, Từ Niệm Chi cầm cuốn luyện đề chưa kịp buông xuống chạy ra khỏi phòng học.
Rõ ràng không quen biết anh, đến tên anh là gì cũng không biết.
Thẩm Ngạn Chu bước xuống, đi đến trước mặt cô.
“Chỗ này tối quá, cậu xuống đây dạy mình đi.” Từ Niệm Chi nắm lấy cổ tay anh kéo đi.
Cánh tay truyền đi xúc cảm nhẹ nhàng, Thẩm Ngạn Chu nhìn theo bóng lưng cô, nhỏ nhắn đến vậy, còn không đến vai anh mà kiên định như thế.
Đi đến nơi có đèn, cô mở trang thứ nhất của sách luyện đề và chỉ vào: “Chính là đề này.”
Thẩm Ngạn Chu ngẩn ra, thật sự cúi đầu nhìn đề theo hướng tay cô chỉ, là một đề cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn, đến người chưa từng nghe giảng như anh cũng có thể nói câu trả lời.
Từ Niệm Chi giữ biểu cảm mình không biết, cậu mau chỉ mình đi, đôi mắt phát sáng nhìn anh. Anh bại trận, khóe môi nhếch lên, thật sự chỉ cho cô.
Người đội số toàn khối giảng đề cho người hạng nhất, một người dám chỉ, một người dám nghe. Nếu bị ai nhìn thấy thì nhất định sẽ bị dọa đến mức trợn trắng.
Đề nói chưa đến 30 giây đã xong, Từ Niệm Chi đóng sách luyện đề, chân thành tán thưởng mục: “Wow, cậu giỏi thật, không phải ai cũng biết làm đề này đâu.”
“Cậu chắc chắn có thể làm được nhiều hơn, không chỉ là đề này, cũng không chỉ trong học tập.”
Thẩm Ngạn Chu rủ mắt, anh nhìn gương mắt tươi cười của cô, đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng, bên trong có hình ảnh phản chiếu của anh.
Cô dùng cách của mình để nói cho anh biết thế giới này lớn đến vậy, cậu tồn tại đã là có giá trị.
Từ Niệm Chi nhích đến gần: “Tuy rằng không biết cậu đã trải qua chuyện gì nhưng cậu phải trong 7,5 tỉ người trên trái đất nhất định sẽ có người yêu cậu, cũng nhất định có người chờ cậu yêu.”
Giọng nói anh khô khốc: “Nếu không có thì sao?”
“Vậy thì tự mình yêu bản thân thôi.” Mắt mũi cô hiện lên ý cười.
Cô không biết Thẩm Ngạn Chu đã gặp phải chuyện gì, chỉ biết có lẽ anh đang mệt mỏi, cô nên ôm anh một cái.
Từ Niệm Chi không nghĩ nhiều như vậy, cô chậm rãi chen vào giữa lồng ngực anh, đưa tay vòng qua người anh, trao cho anh một cái ôm thật chặt, giọng nói êm dịu kề bên tai: “Chỉ cần tồn tại, cuộc sống nhất định có hi vọng! Cố lên!”
Hơi ấm trên người cô xuyên qua lớp vải ngăn cách giữa cả hai, dần dần ập vào lồng ngực lạnh lẽo của Thẩm Ngạn Chu.
Thẩm Ngạn Chu nói không nên lời.
Qua thật lâu về sau, lúc bệnh tình của anh bắt đầu chuyển biến tốt vẫn sẽ thường xuyên nhớ đến cảnh tượng ngày ấy.
Đêm đó không có trăng, anh nghĩ anh đã gặp được ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của mình.
–
Từ Niệm Chi đi đến cửa phòng sách, cánh cửa không được đóng chặc, âm thanh bên trong sẽ loáng thoáng vọng ra ngoài.
Cô không phải người tò mò thích nghe lén nên im lặng đứng một bên chờ Thẩm Ngạn Chu ra.
Giọng nói bên trong đứt quãng, trong lúc nào đó cô dường như nghe thấy tên của mình.
Thẩm Ngạn Chu đang nói về mình với ông nội sao? Có lẽ nào là biểu hiện vừa nãy của mình không tốt?
Từ Niệm Chi thấp thỏm tựa vào cánh cửa kia, cố gắng nghe rõ xe, bên trong nói gì.
Trước hết nghe thấy giọng ông cụ bừng lên lửa giận: “Chuyện lớn như vậy sao lại không nói với ông?!”
Tiếp đó Thẩm Ngạn Chu trả lời: “Ông ở Hứa Thành, nước xa không cứu được lửa gần, huống hồ khi đó……” Tiếng nói đột nhiên nhỏ lại, chỉ nghe thấy cái gì mà “Từ Niệm Chi” và “Cứu”.
Là gìgì?
Từ Niệm Chi tiến về phía trước, áp toàn bộ tai mình lên cửa như muốn nghe rõ.
Lúc này chợt cửa bị mở ra, cô không hề phòng ngừa, mất đi điểm tựa, cả người cô ngã nhào về phía trước.
Cơn đau được dự đoán không xuất hiện, có người đưa tay ôm cô vào lòng, cô ngã vào cánh tay dẻo dai.
Sau khi đứng vững, Từ Niệm Chi ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú của Thẩm Ngạn Chu gần trong gan tấc, hơi thở của cả hai hòa thành một, chóp mũi chỉ cách một chút.
Lần đầu tiên nhìn Thẩm Ngạn Chu gần như vậy, thì ra lông mi anh dài đến thế, nó lay nhẹ theo động tác chớp mắt của anh, làm Từ Niệm Chi rộn rạo trong lòng.
“Khụ khụ.” Ông cụ Thẩm ở phía sau ho khan: “Ra ngoài nhớ giúp anh đóng cửa lại.”
Cô gái hám sắc giờ mời hoàn hồn, cô phát hoảng đẩy Thẩm Ngạn Chu ra, lùi về sau mấy bước đi ra ngoài.
Thẩm Ngạn Chu cười mà không nói, tâm trạng tốt nên giúp ông cụ đóng cửa lại.
Đứng ở hành lang anh mới chú ý đến chiếc áo khoác nam còn khoác trên người Từ Niệm Chi, dựa vào con mắt nhạy bén của mình, anh liếc một cái đã nhận ra đây là vest Thẩm Hoàn Tri mặc tối nay.
Nhìn sang một chút, anh thấy vết rượu trên người cô, đông một đốm tây một đốm, chiếc váy vốn xinh đẹp giờ lại khó coi vô cùng.
Mi mắt Thẩm Ngạn Chu trầm xuống, mắt ánh lên nét sát phạt, mạch máu trên trán bừng bừng hiện, anh nén cơn giận hỏi: “Ai làm vậy?”