Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 33: Fluoxetine



Người ở đây nghe xong đáp án đều ngẩng người, cảm xúc viết hết lên mặt, cóc hoảng loạn, có không tin, có người ăn dưa tròn mắt.

Dù sao thoạt nhìn Thẩm Ngạn Chu là một người mặt lạnh như núi băng, cao ngạo khó gần, ai có thể nghĩ đến sau lưng anh lại có tình yêu trong sáng như vậy chứ? Tương phản thế này ai chịu nổi?!

Tần Phỉ ngồi ở đó, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong mừng như điên.

CP đùa trước mặt tôi này!! Có ai hiểu hay không! Fan CP như ăn tết!!

Cô ấy theo bản năng ghé mắt nhìn người ngồi cạnh, ai ngờ lại nhìn thấy cô đang cúi đầu cầm chiếc đũa, không thương xót chọc vào thịt viên trong chén.

Làm bạn thân đã hơn mười năm, Tần Phỉ vừa nhìn đã biết tâm trạng của cô không tốt.

“Sao thế?” Tần Phỉ rướn sang, thấp giọng hỏi.

“Không có gì.” Từ Niệm Chi nhíu mày, cô rầu rĩ buông đũa.

Thịt viên trong chén bị cô chọc không còn hình dáng, cô càng nhìn, lòng lại càng khó chịu.

Nhưng rốt cuộc vì sao khó chịu thì cô cũng không nói rõ được.

Dường như là sau khi nghe Thẩm Ngạn Chu nói đáp án kia mới không vui.

Thì ra anh đã sớm có người mình thích, nói vậy trước kia anh lạnh lùng và khó gần với các cô gái khác có lẽ là vì người trong lòng.

Vậy nên cô đối với anh mà nói, sự chăm sóc, giúp đỡ ấy chỉ là niệm tình hai người từng là bạn học rồi thành hàng xóm mà thôi.

Cô đã sớm nói Thẩm Ngạn Chu không thích mình nhưng người bên cạnh, đại loại như Dương Tiểu Bàn và Hướng Hành, họ luôn nói Thẩm Ngạn Chu đối với cô rất khác, nói mãi nói mãi, nói đến bản thân cô cũng bắt đầu hiểu lầm.

Hàng mi Từ Niệm Chi run run, cô day ngón taytay.

Thật sự vô cùng đáng ghét, sớm biết vậy đã không tham gia buổi họp lớp hôm nay!

Chủ đề trên bàn xoay chuyển, Từ Niệm Chi không còn tâm tư để nghe, chỉ im lặng ngồi đó không nói một lời.

Trong lúc Thẩm Ngạn Chu ra khỏi phòng bao nhận điện thoại khẩn cấp.

Người vừa đi, vài lời bàn tán đã chui vào tai Từ Niệm Chi.

“Vừa nãy thấy Thẩm Ngạn Chu như vậy, mình còn tưởng Từ Niệm Chi với cậu ta có chuyện gì, ai ngờ là người ta đã có người trong lòng.”

“Còn không phải sao, lúc đầu mình thấy hai người họ cùng vào còn tưởng đã lỡ mất tin tức chấn động gì.”

Mắt Từ Niệm Chi lóe lên, cô nhìn thoáng sang chỗ trống bên cạnh, bỗng không còn tâm trạng để tiếp tục ngây ngốc ở đây. Cô nghiêng đầu vỗ vai Tần Phỉ đang nói chuyện hăng say với người khác, ghé vào bên tai cô ấy thì thầm: “Phỉ Phỉ, mình có hơi mệt nên muốn về trước.”

Tần Phỉ xoay người lại, thấy đuôi mắt cô đã chùng xuống thì biết cô đã không muốn ở lại nên không níu, chỉ véo thịt trên tay cô, dịu dàng hỏi: “Vậy cậu về thế nào? Để mình kêu Tống Vĩnh Đồng đưa cậu nhé?”

“Không cần đâu, các cậu chơi đi, mình gọi xe là được rồi.” Từ Niệm Chi nở nụ cười, không muốn để bạn thânthân lo lắng.

Sau khi chào hỏi các bạn học cũ, mọi người tuy tỏ vẻ tiếc nuối nhưng không nói gì nữa, chỉ bảo cô về nhà cẩn thận.

Từ Niệm Chi lấy đi túi trên ghế, cười với mọi người rồi xoay người rời đi.

Tiếng cười nói rất nhanh đã quay trở lại.

Qua chốc lát, Thẩm Ngạn Chu đã nói chuyện điện thoại xong.

Ng·ay từ ánh nhìn đầu tiên đã không thấy người đâu, anh không có phản ứng gì, cứ ngỡ là đi WC. Mãi cho đến khi ngồi xuống, nhìn thấy túi trên ghế đã biến mất, anh mới nhíu mày.

Tần Phỉ luôn trộm quan sát phản ứng của Thẩm Ngạn Chu từ lúc anh vào, cuối cùng cũng thấy được sự hoảng loạn trên mặt anh.

Vì cứu vớt Cp của mình, cô ấy vẫn mềm lòng, chủ động nghiêng sang Thẩm Ngạn Chu nói: “Chi nói cậu ấy có hơi mệt nên về nhà trước.”

Nói xong cô ấy lại rộng lòng bồi thêm một câu: “Nhưng mà vừa đi chưa được mấy phút, giờ anh ra ngoài, nếu may thì còn gặp được.”

Thẩm Ngạn Chu chớp mắt bất ngờ, sau khi hoàn hồn lập tức đứng lên: “Cảm ơn.”

Tần Phỉ vung tay: “Không cần cảm ơn, tự mình cố gắng nhé.”

Cô ấy chẳng qua chỉ là vệ sĩ bảo vệ tình yêu của người khác thôi.



Sau khi ra khỏi phòng bao, Từ Niệm Chi xuống lầu, ra ven đường gọi xe.

Chỗ này cách trung tâm một đoạn xa nên không dễ gọi xe.

Cô nhìn giao diện “Đang đợi tài xế nhận đơn.” đã đứng khựng một phút bỗng có hơi hối hận, bản thân không nên cứ vậy chạy ra ngoài, cứ như em bé chưa dứt sữa, cực kỳ ấu trĩ.

Không còn cách nào, bây giờ không thể quay đầu về, chỉ có thể đứng ven đường tiếp tục chờ, cầu nguyện có một tài xế tốt bụng nào đó đưa cô về nhà.

Gần đây vào hạ nên mũi dần nhiều lên.

Từ Niệm Chi đứng dưới tán cây, cặp chân thẳng tắp xinh đẹp lộ ra dưới tà váy trắng đã có vài mẩn muỗi đốt hồng hồng.

Cô dậm chân đứng sang bên cạnh.

Khi cô bị cơn ngứa trên đùi làm cho không thể nhịn được nữa, đột nhiên cảm giác phía sau có người đến gần.

Từ Niệm Chi thấy bóng đó đi về phía mình nên quay đầu lại nhìn.

Anh đứng dưới đèn đường, thân cao chân dài, cả người như được mạ lên hào quang màu vàng ấm áp.

Từ Niệm Chi kinh ngạc, không ngờ anh sẽ ra đây.

Thẩm Ngạn Chu đến gần thêm một bước, anh rủ mắt, giọng bị đè trầm xuống: “Sao lại đi trước một mình vậy? Hửm?”

Thật ra Từ Niệm Chi vốn đang ổn, nhưng anh vừa hỏi như vậy, lồng ngực không biết vì sao mà tuôn trào rất nhiều nỗi tủi.

Cô muốn nói vì sao đã có người mình thích còn đối tốt với cô như vậy, còn nói những lời làm cô hiểu lầm, làm những chuyện khiến cô suy nghĩ miên man.

Như vậy là không tốt, rõ ràng cô mới là người được lợi từ mối quan hệ này, cô không có tư cách như vậy. Hơn nữa từ đầu đến cuối, người ta chưa hề nói một câu thích cô, tất cả chỉ là do cô đoán ra.

Từ Niệm Chikhó khăn nhận lấy cái ch·ết, cô không còn được tự nhiên, chỉ có thể cúi sâu nhỏ giọng: “Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”

“Kia tôi đưa cô.” Thẩm Ngạn Chu nói xong đã lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.

“Không cần đâu.” Từ Niệm Chi ngẩng mặt, hàng mi có chút nước không dễ để phát hiện, cười đưa điện thoại lên: “Tôi đã gọi xe rồi, qua một lúc là đến.”

Vừa nãy trước khi Thẩm Ngạn Chu đến, đúng lúc có một tài xe nhận đơn của cô, màn hình hiển thị còn ba phút nữa đến.

Thẩm Ngạn Chu nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai người đứng đối mặt với nhau, không ai nhúc nhích.

Giằng co trong một lát, anh thỏa hiệp trước, thấp giọng đáp: “Vậy tôi đứng ở đây chờ với cô.”

Xe đang đợi đèn, Từ Niệm Chi kiên quyết duy trì khoảng cách một bước chân với Thẩm Ngạn Chu, cô cúi đầu nắm chặt điện thoại, nhìn tuyến đường trên đó mà lòng thầm cầu tài xế đi nhanh lên.

Thẩm Ngạn Chu đứng bên cạnh không nói gì.

Anh có hơi bực bội, áp xuống lửa giận trong lòng.

Không phải anh không nhìn ra cảm xúc tuột dốc của cô nhưng lại không rõ nguyên nhân, dường như sau khi nghe điện thoại về thì bỗng như vậy.

Anh thậm không rõ có phải do mình không.

Một chiếc sedan màu bạc chầm chậm chạy đến, dừng lại trước mặt côi.

Từ Niệm Chi liếc nhìn biển số xe rồi mở cửa xe ngồi vào, nhìn người còn đứng bên ngoài, cô cong mắt, tiếng nói ngọt ngào: “Tôi về trước đâyđây.”

Thẩm Ngạn Chu còn muốn nói gì đó nhưng môi giật giật rồi lại không nói gì, chỉ nhẹ “Ừm” một tiếng.



Một đêm đó qua đi, tất cả như trở về quỹ đạo.

Từ Niệm Chi vẫn theo lẽ thường, đi làm rồi tan làm, mỗi ngày chia sẻ tin đồn với Dương Tiểu Bàn trong văn phòng, cuối tuần thỉnh thoảng sẽ hẹn với bạn bè đi dạo phố hay xem phim gì đó, hoặc về nhà ăn cơm, cuộc sống tuy lặp đi lặp lại nhưng cũng không xem là khô khan.

Chuyện phỏng vấn ông Thẩm Anh Hòa lần trước, đài xử phạt trưởng phòng và Hứa Y Văn. Từ Niệm Chi vốn còn tưởng mình sẽ bị nhắm vào nhưng chủ nhiệm như đổi thành một người khách, không chỉ thường ngày sẽ tươi cười với cô mà những chuyện mệt nhọc cũng không để cô làm.

Tuy Từ Niệm Chi khó hiểu nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá, xem như anh ta phát tâm từ bi thôi.

Cái tên Thẩm Ngạn Chu dẫn phai khỏi cuộc sống của cô, đã gần hơn nửa tháng hai người đã không gặp mặt.

Như vậy cũng tốt, nhân lúc chưa phát sinh gì đó mà kịp thời ngăn lỗ, tránh về sau càng thêm đau lòng.

Từ Niệm Chi vẫn lạc quan, cô cảm thấy xem Thẩm Ngạn Chu như bạn bè cũng không tệ.

Lần liên lạc lại là vào hôm sinh nhật Chu Vũ Xuyên, Từ Niệm Chi đến tham gia tiệc sinh nhật của anh ta, mọi người nói chuyện rất vui vẻ, cô còn đặc biệt đăng bài lên vòng bạn bè, chúc Chu Vũ Xuyên sinh nhật vui vẻ.

Sau khi về đến nhà, cô đang chuẩn bị tắm, mở vòng bạn bè ra xem thì một chiếc ảnh đại diện vừa quen vừa lạ xuất hiện.

Từ Niệm Chi nhìn ảnh đại diện đó vài giây, cô có hơi kinh ngạc.

Thẩm Ngạn Chu vậy mà ấn like vào bài cô.

Có lẽ do đã một khoảng thời gian không liên lạc với người này, nên khi thứ có liên quan đến anh bỗng xuất hiện trong tầm mắt, tim cô sẽ theo bản năng hẫng một nhịp.

Từ Niệm Chi vỗ mặt mình, ý nói đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp sau cô buông điện thoại, cầm điện thoại vào phòng tắm.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên nhưng không qua bao lâu lại im bặt.

Cô với thân mình trần trụi đứng dưới máy nước nóng cầm vòi hoa sen, nghi hoặc nhìn nước lạnh trên đất.

Cô không tin nên lại mở vòi lần nữa, nước từ đầu hoa sen cuồn cuồn chảy ra, cô đưa tay cảm nhận, đợi hồi lâu vẫn không có nước ấm.

Cứ thử vậy vài lần, Từ Niệm Chi tắt nước, thật sự tin hôm nay không có nước nóng.

Sợ cảm lạnh, cô mặc quần áo vào trước rồi về phòng gọi điện thoại cho bên quản lí.

Quản lí nói thợ sửa máy nước nóng hôm nay không đi làm, phải đợi đến mai mới có thể sửa.

Từ Niệm Chi vâng dạ, nói lời cảm ơn với đối phương rồi cúp máy.

Mùa hè thật sự đến rồi, từ mấy hôm trước trong nhà đã nóng đến mức phải mở điều hòa. Làm cả một ngày, toàn thân là mồ hôi, không tắm thật sự không được.

Từ Niệm Chi nằm dài trên giường, hơi ảo não không biết có nên tìm phòng tắm tính giờ ở gần đây không.

Điện thoại được cô cầm trong tay, đúng lúc này nó vang lên tiếng chuông điện thoại.

Cô vừa đưa lên đã thấy là cuộc gọi của Tống Vĩnh Đồng.

Tuy Tống Vĩnh Đồng là bạn trai của bạn thân, mà Tần Phỉ lại là người bạn tốt nhất của cô nhưng Từ Niệm Chi bình thường rất ít liên lạc riêng với anh ta, có muốn nói gì cũng liên quan đến Tần Phỉ.

Vậy nên Từ Niệm Chi cả kinh, tưởng rằng Tần Phỉ xảy ra chuyện gì nên mau chóng bắt máy.

“Alo, cậu có ở nhà không?” Đầu dây bên kia nôn nóng.

Từ Niệm Chi cầm điện thoại ngồi dậy, cô cau mày: “Mình ở nhà đây, có chuyện gì sao?”

“Đúng là có chút việc.” Tống Vĩnh Đồng ấp a ấp úng.

Câu này càng làm Từ Niệm Chi căng thẳng: “Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi.”

Bên kia thở dài một hơi, dường như có hơi khó để mở lời, anh ta ngừng vài giây mới chịu đáp: “Thẩm Ngạn Chu bệnh rồi, còn sốt cao nhưng không chịu đi bệnh viện, bên này tôi không bỏ đi được nên có thể phiền cậu xuống lầu xem cậu ấy được không?”

“Được nha.” Từ Niệm Chi không nghĩ nhiều, cô đồng ý cái rụp.

Phát sốt không phải chuyện nhỏ, huống chi con người yếu ớt nhất vào lúc sinh bệnh. Trước kia Hướng Hành đã nói qua, lúc Thẩm Ngạn Chu bệnh không có ai quản, toàn là tự mình cắn răng chịu.

Anh đã giúp cô nhiều vậy, bây giờ cô đi chăm sóc anh một chút thì cũng là chuyện hiển nhiên.

“Vậy tốt quá rồi.” Tống Vĩnh Đồng vô cùng cảm kích: “Mình không biết hiện tại cậu ấy có tỉnh táo không, mật mã nhà cậu ấy là 960815, phiền cậu rồi.”

Trong giây phút nghe thấy dãy số, Từ Niệm Chi ngơ ngẩn.

960815.

Đây sinh nhật của cô.

Sau đó Tống Vĩnh Đồng lại nói thêm mấy câu nhưng cô không nghiêm túc nghe, cuộc gọi đã kết thúc.

Đầu óc đang dần tiếp thu thông tin này.

Mật mã nhà Thẩm Ngạn Chu vậy mà là một dãy số giống như đúc với sinh nhật cô.

Trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Thẩm Ngạn Chu bây giờ đang ở trong nhà một mình, lo anh sẽ xảy ra chuyện, Từ Niệm Chi không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân kết quả bên trong, vội chạy đi tìm một hộp Ibuprofen trong hòm thuốc xong sốt ruột ra ngoài.

Đến lầu 15, cô cầm thuốc đứng ngoài cửa, thử gõ lên vài cái rồi gọi: “Thẩm Ngạn Chu, anh có ở nhà không?”

Lại gõ lần nữa nhưng bên trong không có người trả lời.

Từ Niệm Chi không quản được nhiều vậy, ngón tay cô ấn vào ổ khóa, nhập mật mã, một tiếng “tích” vang lên, cửa mở ra.

Cô mở cửa bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau với người đứng bên bàn ăn uống nước.

Từ Niệm Chi không ngờ hai người sẽ gặp mặt trong cục diện xấu hổ thế này.

Anh nhìn yếu hơn thường ngày khá nhiều, mặc chiếc áo ngủ màu xám đậm làm bật lên làn da không chút màu máu, mái tóc đen nhánh có hơi rối, thoạt nhìn sắc mặt kém cực kì.

Nhìn nhau một hồi lâu, Từ Niệm Chi mở miệng trước: “Tống Vĩnh Đồng kêu tôi đếnđến.”

Thẩm Ngạn Chu vẫn cầm ly nước, động tác chậm chạp, òm òm trả lời, giọng khàn đến dọa người: “Tôi không sao.”

“Không có sao gì chứ, anh đã uống thuốc chưa?” Từ Niệm Chi thấy anh thế này có hơi tức giận, người này chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả!

“Chưa.” Thẩm Ngạn Chu thành thật trả lời.

“Sao lại không uống thuốc?” Từ Niệm Chi lửa giận bừng bừng đi đến trước mặt anh, vì để anh nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cô còn bày ra bộ dạng hung dữ: “Không uống thuốc thì làm sao khỏi!”

Cô phồng má trừng mắt nhìn anh rồi hỏi thêm một câu: “Vậy anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Thẩm Ngạn Chu rủ mắt nhìn cô, ánh nhìn yếu ớt, giống một con cún lớn bị thương: “Chi Chi, cô đừng giận.”

So với sinh bệnh, anh càng sợ cô nổi giận.

“Tôi giận gì cơ? Người khó chịu là anh chứ cũng không phải tôi.” Từ Niệm Chi vừa mở thuốc vừa nói.

Thẩm Ngạn Chu nhìn cô như quả bom nổ, mở hộp thuốc trước mặt mình, sau đó đưa hai viên con nhộng đến, giọng điệu nghe ra vẫn chưa phải là tốt lớn: “Thuốc hạ sốt đó, anh uống trước đi.”

Cũng may người bệnh này còn nghe lời, ngoan ngoãn nhận lấy thuốc, dùng nước ấm trong tay nuốt xuống.

Nhìn thấy Thẩm Ngạn Chu uống thuốc, sắc mặt Từ Niệm Chi mới hoãn lại. Gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa có cảm xúc, cô kéo tay áo anh, nhón chân lên, bàn tay trắng nõn áp vào trán anhn trán.

Nhiệt độ cơ thể của anh cao ngất.

“Thật là, làm gì có ai bị bệnh còn không uống thuốc.” Từ Niệm Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, kéo tay anh đi về phòng: “Ăn thuốc xong phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Vì bệnh nên cổ họng anh có cảm giác bị bỏng, và có cả khô khốc không thể hiểu được. Anh bị cô lôi đi, về phòng rồi lên giường.

Đôi mắt Từ Niệm Chi nghiêm túc, tiếng nói cũng nghiêm túc, đắp chăn lại cho anh: “Ngươi hảo hảo ngủ!”

Thẩm Ngạn Chu nằm trên giường, yết hầu anh lăn lộn, hàng mi hướng lên, nhìn cô từ dưới lên trên: “Ừm.”

Từ Niệm Chi giương mắt, vừa đúng lúc chạm phải đôi đồng tử đen sâu thẳm của anh.

Đuôi mắt anh ửng hồng, đáy mắt u tối, ánh nhìn mang theo độ ấm chỉ thuộc về mình anh, làm người người ta phải nóng lên.

Từ Niệm Chi bất giác lui về phía sau một bước, quay đầu sang bên cạnh: “Vậy anh…… Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Cô xoay người định đi rồi nghĩ ra gì đó mà dừng bước.

Rối rắm một hồi, cô vẫn thốt ra khỏi miệng: “Cái kia…… Tôi có thể đến nhà anh tắm được không? Máy nước nóng nhà tôi hỏng rồi.”

Từ Niệm Chi có hơi ngại, người ta còn đang bệnh đó, mà cô còn đến ké nước ấm nhà người ta, vậy nên lòng có hơi băn khoăn.

“Cô tắm đi.” Thẩm Ngạn Chu vẫn dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.

“Được, vậy anh mau ngủ đi, có gì không thoải mái thì gọi cho tôi nhé!” Từ Niệm Chi nói xong thì nhanh chân ra khỏi phòng, còn giúp anh đóng cửa lại.

Cô quay về nhà mình, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình rồi lại lấy chút thuốc cho Thẩm Ngạn Chu mới đi xuống lầu.

Nhà Thẩm Ngạn Chu yên tĩnh, vì để kiểm tra anh có ngủ thật không, Từ Niệm Chi còn lén đến phòng anh nhìn.

Anh như đã ngủ say, hô hấp đều đều, lồng ngực phập phồng.

Thấy anh không sao, Từ Niệm Chi cũng yên lòng. Cô nhẹ tay nhẹ chân tắm rửa, thay anh cất thuốc trên bàn xong chuẩn bị về nhà.

Cô không để ý, chỉ đơn giản cất hết thuốc trên bàn vào trong hòm thuốc.

Vỉ thuốc bên trong rơi ra, có mấy viên đã được uống.

Từ Niệm Chi khom lưng nhặt lên, thấy tên trên bao bì ——

Con nhộng Fluoxetine.

Biểu cảm của cô đông cứng, đồng tử hơi co lại.

Trước kia lúc vào đại học, cạnh cô cũng có bạn học uống loại thuốc này.

Cô biết, Fluoxetine là thuốc trị trầm cảm.