Từ Niệm Chi nhón chân, cánh tay đưa lên, nhẹ cài chiếc cài tóc cún nhỏ lên đầu Thẩm Ngạn Chu.
Chiếc tai lông xù kết hợp với gương mặt ngũ quan rõ nét, sắc bén của Thẩm Ngạn Chu, thoạt nhìn cứ sai sai thế nào.
Thẩm Ngạn Chu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, bất đắc dĩ hỏi: “Bây giờ em đã vui chưa?”
Từ Niệm Chi không nhịn được lại sờ vào tai cún, khóe môi cong lên nở nụ cười: “Vui chứ!”
Cô cũng đeo lên chiếc cài tóc thỏ con còn lại, sau đó soi mình trong điện thoại rồi quay đầu hỏi Thẩm Ngạn Chu: “Vậy có đẹp không?”
Cô gái trước mặt ngẩng đầu, môi hồng răng trắng, chiếc tai to trên đầu cô vì cái ngẩng mặt mà hơi lay động, đôi mắt đen nhánh trong suốt im lặng nhìn anh, ánh mắt có chút chờ mong.
Thẩm Ngạn Chu cảm thấy đêm nay có cảm xúc nào đó vô cùng khó đè nén.
Anh ngừng vài giây rồi lên tiếng, giọng đã khàn đến lạ: “Cực kì đẹp.”
Trong gió đêm hè xen lẫn luồn hơi nóng, thổi qua từng đợt, đến mức lòng người đã bắt đầu rộn rạo.
Ông chủ quầy súng đồ chơi có lẽ vì tối nay lỗ vốn nên từ sớm đã thu dọn đồ đạc về nhà, bên cạnh họ không có ai, yên tĩnh thật sự.
Đôi mắt to của Từ Niệm Chi chớp chớp, dần cảm thấy bầu không khí sai sai. Cô vội quay mặt đi, giả bộ như không có việc gì: “Chúng ta đi trước đi.”
“Ừm.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, không ai nói gì nữa.
Lúc đi ngang qua quầy thú bông, một cặp mẹ con đứng phía trước thu hút sự chú ý của Từ Niệm Chi.
Trong tay cậu bé cầm một chiếc cài tóc, khóc lóc trước mặt mẹ: “Không mà, không mà, con muốn cái này! Mẹ mua cho con một cái đi!”
Mẹ cậu bé rõ không đồng ý, bà ấy lấy cài tóc nó cầm bỏ lại lên giá, hạ giọng trách mắng: “Con đã mấy tuổi rồi? Sắp lên lớp 4 rồi, cái đó chỉ có các bé nhỏ mới chơi.”
Cậu bé bị mẹ lôi đi, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Ngạn Chu bên cạnh, lập tức phản bác: “Đâu phải chỉ em nhỏ mới chơi! Anh kia cũng đeo mà!”
Mẹ của cậu bé tỏ nét xin lỗi, chụp lấy bàn tay đang chỉ người khác của nó, nhỏ giọng giải thích: “Sao giống được, anh ấy vì yêu bạn gái nên mới đồng ý đeo. Còn con là vì thích chơi, trong nhà còn thiếu thứ này sao? Lần nào cũng cả thèm chóng chán, được hai ngày là không chơi nữa, con có la lối khóc lóc thì mẹ mặc kệ con!”
Cậu bé bị mẹ dắt đi, bà ấy cười với Từ Niệm Chi: “Thật ngại quá.”
Từ Niệm Chi vội vàng vẫy tay: “Không sao, không sao.”
Cô trộm nhìn Thẩm Ngạn Chu, mặt anh hiện ý cười, nhìn ra tâm trạng không tệ. Cô có hơi buồn phiền, nhìn vẻ ngoài của cô và Thẩm Ngạn Chu cũng đâu có tướng phu thê đến vậy…… Sao ai cũng cảm thấy họ là tình nhân vậy chứ?
Hai người cứ đi tiếp, người trên đường nhiều hơn một chút.
Từ Niệm Chi nghĩ thất thần, không chú ý đường đi, suýt chút đã tông vào một cô gái từ bên cạnh lao ra.
Thẩm Ngạn Chu phản ứng rất nhanh, anh đưa tay thận trọng đỡ lấy cô đứng không vững, bàn tay ấm áp ôm vai cô kéo về bên mình.
Sau khi đứng vững, Từ Niệm Chi thở dài nhẹ nhõm.
“Không sao chứ?” Thẩm Ngạn Chu nhíu mày.
Cô gái chạy đến thấy mình suýt chút tông ngã người, vội khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, không làm cô bị thương chứ.”
Mặt Thẩm Ngạn Chu đã lạnh đi, thoạt nhìn có hơi dọa người.
Từ Niệm Chi biết anh lo cho mình, cô chủ động lại gần kéo ngón tay anh, mềm giọng can ngăn: “Tôi không sao, người ta cũng không cố ý.”
Cô gái kia nhìn mặt Thẩm Ngạn Chu, cô ấy nuốt nước bọt, giơ máy chụp Polaroid của mình lên: “Chi bằng tôi tặng cho hai người một tấm Polaroid nhé? Tôi không thu phí, bằng không suýt chút làm hai người bị thương tôi cũng áy náy.”
Dù gì bạn trai cô nhìn như muốn cắt cổ cô ấy tại chỗ.
Từ Niệm Chi thấy biển trên người cô ấy: Chụp ảnh polaroid, một tấm 9.9 tệ, hai tấm 15 tệ.
A như vậy không tốt…… Cô cũng đâu bị thương.
Cô vừa định từ chối thì bờ vai xuất hiện bàn tay kéo cô sang, khoảng cách giữa hai người lập tức giảm xuống số không.
Sắc mặt Thẩm Ngạn Chu hòa hoãn, tiếng nói vẫn điềm tĩnh như cũ: “Cô chụp đi.”
Từ Niệm Chi còn chớp mắt ngây ngô, cô ấy đã đưa camera lên nhắm thẳng vào bọn họ, hướng dẫn chuyên nghiệp: “Được rồi, đầu chị gái hơi tựa sang bạn trai một chút, biểu cảm của anh đẹp trai giãn ra một chút.”
“Rắc rắc” một tiếng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mặt, ảnh chụp chầm chậm trồi ra từ máy ảnh.
Cô ấy lấy ảnh chụp đưa cho Từ Niệm Chi: “Đây! Vừa nãy thật ngại quá, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé!”
Từ Niệm Chi vừa nhận ảnh chụp thì hai đã nghe những cụm đáng sợ, cô lắp bắp giải thích: “Không phải, chúng tôi không phải……”
Thẩm Ngạn Chu mở điện thoại quét mã nhận tiền trên biển của cô ấy: “Cảm ơn, tiền đã chuyện cho cô rồi.”
Cô ấy nhìn WeChat thông báo có tiền đến cười: “Ấy trời, khách sáo quá rồi, vốn dĩ đã nói là tôi đưa cho hai người mà. Vậy không làm phiền hai người nữa nhé.”
Cô ấy dứt lời lại đưa camera lên, cắm đầu chui vào dòng người, tìm khách hàng tiếp theo. Lúc đi lòng cô ấy còn nghĩ: Anh đẹp trai đúng là anh đẹp trai, người đẹp tâm thiện.
Từ Niệm Chi cầm tấm ảnh chụp chưa lên màu, bực bội nhíu mày, đỏ mặt trách móc: “Anh nói cảm ơn người ta gì chứ, cô ấy cũng có nói đúng đâu!”
Người này thật là, cô còn chưa đồng ý với anh mà anh bên này đã cảm ơn rồi.
Cặp mày Thẩm Ngạn Chu nhướng nhẹ, ý đồ sâu xa nhìn cô liếc mắt, nét cười càng đậm: “Tôi cảm ơn cô ấy giúp chúng ta chụp ảnh, nếu không em cho rằng tôi cảm ơn cái gì?”
Từ Niệm Chi sờ đầu, cô nhận ra mình hiểu lầm thì cúi đầu, lẩm bẩm “Ồ” một tiếng.
Cô còn tưởng anh cảm ơn người ta chúc họ sớm sinh quý tử đó……
Bức ảnh chụp trên tay đã dần hiện rõ hình người, đằng sau là ánh đèn lóa mắt rực rỡ và người đi qua lại, cô nhìn ống kính, ôm lấy con chim cánh cụt to Thẩm Ngạn Chu vừa thắng, tay yeah với ống kính. Thẩm Ngạn Chu đúng cạnh ôm cô, anh nghiêng đầu, rủ nhìn sang.
Khóe môi anh ẩn ẩn nụ cười nhạt, đôi mặt dịu dàng, như đù những ngọn đèn xung quanh đều rực sáng, anh chỉ thấy cô.
Từ Niệm Chi nhìn ảnh chụp trên tay, lần đầu tiên cảm thấy cô và Thẩm Ngạn Chu hình như cũng xứng đôi.
Cô lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình rồi trả cho Thẩm Ngạn Chu.
Thẩm Ngạn Chu không nhận “Em thích thì cầm đi.”
Từ Niệm Chi lắc đầu: “Vốn là anh trả tiền mà.”
“Được.” Thẩm Ngạn Chu không cố ép, anh dùng một tay nhận lấy rồi cất vào túi: “Vừa hay có thể đổi ảnh trong túi chìa khóa.”
Hướng Hành thề với trời, anh ấy thật sự không biết hôm nay đội trưởng sẽ dẫn phóng viên Từ đến công viên giải trí.
Anh ấy vừa ăn cơm xong thì mẹ có hẹn chơi mạt chược, không có thời gian chăm em gái anh ấy nên ném sang cho anh ấy. Anh ấy nghĩ đến nghĩ lui, không còn chỗ nào để đi, dứt khoát dẫn em gái đến công viên giải trí chơi.
Trẻ con phiền vô cùng, la lối muốn ăn cơm, anh ấy đinh tai nhức óc, bất đắc dĩ dẫn con bé đi mua, ai ngờ vừa trả tiền xong đã thấy một đôi người quen thuộc.
Bóng hình của Thẩm Ngạn Chu, anh ấy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, hơn nữa còn kèm theo cô gái nhỏ bên, không thể nào nhận sai.
Hướng Hành nhịn cười khó khăn, đưa điện thoại lên chụp ảnh hai người rồi gửi vào nhóm bọn họ: 【Ha ha ha ha ha ha, các cậu xem tôi đi chơi gặp ai này?】
Anh ấy còn tốt chụp phóng to, sợ mọi người không thấy rõ cài tóc cún nhỏ trên đầu Thẩm Ngạn Chu.
Trong nhóm, mọi người ăn cơm xong rảnh rỗi, vừa thấy có chuyện bà tám là tất cả xông vào.
【Trời đất, ha ha ha ha ha, đây còn là đội trưởng của chúng ta sao? Tôi nổi da gà hết rồi nè! 】
【Không được rồi, sau này tôi không thể nhìn thẳng đội trưởng ha ha ha ha ha 】
【A a a tôi không chấp nhận được hình ảnh đội trưởng lại chọn làm thế này trước mặt chị dâu! Mau trả lại đội trưởng lạnh lùng vô tình cho tôi đi!】
Hướng Hành tiện tay trả lời: 【Các cậu biết cái gì, não yêu đương là bộ mặt tốt nhất của đàn ông có hiểu không? Nếu không sao giờ các cậu còn độc thân?】
Vượng Tử cũng theo phụ họa: 【Yêu đương nào có khó, đừng có mở mắt nói bậy. Bao năm đã vậy rồi, có đôi khi không hẹn hò được phải xem lại vấn đề của mình, có cố gắng tìm bạn gái không.】
Tiếng thông báo WeChat luôn vang lên, Thẩm Ngạn Chu lấy điện thoại ra, ấn vào nhóm, cả màn hình toàn là “Ha ha ha ha ha” đập vào mắt anh.
Anh lướt xem nội dung tin nhắn phía trên rồi gõ một dấu chấm hỏi vào khung thoại gửi đi.
Dường như ngay lập tức không còn tin nhắn mới nào được gửi vào. Trong nhóm yên tĩnh không một tiếng động, tựa như trận ồn áo vừa nãy đều là ảo giác.
Thẩm Ngạn Chu cười nhẹ, cất điện thoại đi không quan tâm nữa.
Từ Niệm Chi không muốn chơi gì khác, hai người cứ dạo bước chầm chậm như vậy, cứ đi cứ đi, đi đến vòng đu quay.
Vòng đu quay rất lớn, bên ngoài được gắn đèn màu rực rỡ, trong đêm tối nhìn rất lung linh, vô cùng đẹp.
Đằng trước là phía cuối của công viên giải trí, Từ Niệm Chi nhìn quanh: “Hình như không còn gì nữa, hay chúng ta về đi?”
Thẩm Ngạn Chu đứng im không nhúc nhích, vờ như thuận miệng đề nghị: “Em có muốn ngồi vòng đu quay không?”
Vòng đu quay?
Từ Niệm Chi nghe vậy ngẩng đầu lên.
Vòng đu quay này là cái lớn nhất Nam Giang, lúc cô lái xe, từ phía xa đã thấy, nhưng đúng thật chưa có hội lên đó. Đến cũng đến rồi, trải nghiệm một chút cũng là sự lựa chọn không tồi.
Sau khi nghĩ kỹ, Từ Niệm Chi gật đầu: “Được thôi.”
Cảnh đêm ở Nam Giang rất đẹp, vậy nên người đến ngồi vòng đu quay vào bữa tối vô cùng nhiều, một hàng dài nhìn không thấy đầu.
Cũng may có hai quầy bán vé, phân chia xong hiệu suất cũng rất cao.
Tối nay Thẩm Ngạn Chu đã mời cơm, đến vé vòng đu quay, dù nói gì Từ Niệm Chi cũng giành trả, anh không cứng hơn cô nên chỉ đành để cô đi mua.
Kiểm vé xong, nhân viên công tác mở cửa một khoang, để Thẩm Ngạn Chu và Từ Niệm Chi đi vào.
Những khoang khác đều là bốn người chen chúc, nhưng nhân viên vừa thấy họ là một cặp đã thấu hiểu, để hai người bọn họ ngồi riêng.
Hai người đi vào ngồi mặt đối mặt, cửa khoang chầm chậm đóng lại.
Khoang khách vốn có thể tải bốn người không biết có phải vì con cánh cụt béo không mà hai người họ ngồi thôi cũng thấy hơi chật.
Đầu gối Từ Niệm Chi đụng vào cẳng chân của anh rồi nhẹ rụt về sau. Ai ngờ Thẩm Ngạn Chu cũng không không thoải mái, chân cứ dịch về trước, mãi đến khi cô không thể lui.
Cô hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, cô thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Thẩm Ngạn Chu, cảm ơn anh.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện đây không biết đã là lần thứ mấy mình nói cảm ơn Thẩm Ngạn Chu.
Cô cảm ơn anh vì cái gì? Cô chưa từng hỏi mình câu này.
Cảm ơn anh mời cô ăn cơm, cảm ơn anh dẫn cô đến công viên giải trí, cảm ơn anh xem cô như trẻ con, cảm ơn anh thích cô.
Có rất nhiều rất nhiều việc cô muốn cảm ơn anh.
Hốc mắt Từ Niệm Chi đo đỏ, cô làm bộ thoải mái cười: “Cảm ơn anh hôm nay ngồi vòng đu quay với tôi.”
Anh im lặng nhìn cô, không nói gì nữa.
Vòng đu quay dần di chuyển, người bên dưới ngày càng nhỏ, từ từ đã có thể tất cả cao ốc ở Nam Giang.
Lần đầu Từ Niệm Chi ngồi vòng đu quay nên khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Hai tay cô áp lên cửa sổ, ngạc nhiên nhìn những cảnh vật dẫn trở nên nhỏ bé.
“Thẩm Ngạn Chu, tôi nhìn thấy đài truyền hình của chúng tôi rồi, hình như còn thấy tháp chuông của trường trung học số 1, anh mau xem!” Cô chỉ lo nói chuyện của mình, khi một hồi lâu không được đáp lại, cô quay đầu đối diện với cặp mắt đen nhánh của Thẩm Ngạn Chu.
Có cái gì đó đã điên cuồng sinh trưởng trong không khí, bầu không khí trong khoang hành khách bỗng trở nên mờ ám.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng ánh lên ánh sáng, gương mặt của anh lúc sáng lúc tối.
Bất tri bất giác, khoang hành khách đã sắp lên chỗ cao nhất.
Thẩm Ngạn Chu không nói gì lúc lâu bỗng lên tiếng: “Nghe nói khi ở đỉnh vòng đu quay cầu nguyện rất linh nghiệm, cô có muốn thử không?”
Phải không? Từ Niệm Chi chưa nghe qua cách nói này.
Nhưng với những chuyện thế này, cô luôn ôm tâm thế tin còn hơn không nên nhanh chóng nhắm mắt lại, tay chắp trước ngực, bắt đầu thành tâm cầu nguyện.
Nguyện vọng của cô không nhiều lắm, chỉ hi vọng những người cô yêu đều khỏe mạnh, bình an.
Cùng với…… Người yêu cô cùng vậy.
Bên tai vang lên tiếng “bùm” lớn, giọng anh đuổi theo phía sau: “Mở mắt ra nhìn xem.”
Từ Niệm Chi từ từ hé mắt.
Bầu trời trước mắt nở rộ từng đóa hoa pháo, những đốm lửa nhiều màu nhiều sắc tỏa ra xung quanh, như điểm xuyết ánh sáng vào trời đêm u ám, từng đợt từng đợt bay lên rồi nổ tung trước mặt cô.
Pháo hoa lóe sáng nhiều màu ánh vào mắt Từ Niệm Chi, giống như cánh hoa bay lả tả đáp trên mặt nước.
Môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, hồi lâu mới nói được thành lời: “Cái này là anh chuẩn bị sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Ngạn Chu thừa nhận sự thật: “Dù sao theo đuổi con gái cũng phải bỏ ra chút công sức.”
Khi pháo hoa cuối cùng nở rộ, trên trời hiện ra chữ Niệm sáng rực.
Từ Niệm Chi nhìn chằm chằm nó, tim hẫng một nhịp.
Thẩm Ngạn Chu bước đến phía sau cô, cười nhẹ: “Chi Chi, tôi nghe thấy rồi.”
Từ Niệm Chi xoay người, khoảng cách giữa hai người lập tức được thu hẹp, chóp mũi cô dường như chọc vào ngực anh.
Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, thấy được hình bóng nhỏ bé của mình trong con ngươi tối màu của anh.
Hơi thở của Thẩm Ngạn Chu có hơi nóng, tiếng nói có hơi khàn, nói từng chữ một: “Tôi nghe thấy em động lòng với tôi rồi.”