Từ Niệm Chi cúi gầm cả đường, sau khi đưa Tần Phỉ vào ghế sau, cô cũng theo đó bước lên, nghiêng người nói với Thẩm Ngạn Chu: “Cậu ấy uống say rồi, em ngồi phía sau trông cậu ấy.”
Thẩm Ngạn Chu không nói gì, chỉ thay các cô đóng cửa lại, lòng về ghế lái.
Xe khởi động, Từ Niệm Chi ngồi phía sau chỉnh lại tư thế ngồi để Tần Phỉ dựa vào thoải mái hơn.
Trong xe rất im ắng, nhiệt độ điều hòa không quá thấy, ngọn gió lành lạnh thổi nhẹ qua, phai dần cơn tức giận ở quán bar.
Từ Niệm Chi lẳng lặng giương mắt, nhìn Thẩm Ngạn Chu thông qua kính chiếu hậu.
Mặt mày anh đè nén cảm xúc, cô cấu góc áo, xem ra thật sự nổi giận rồi.
Ai ngờ người bạn trong miệng Tống Vĩnh Đồng lại là Thẩm Ngạn Chu chứ…… Không phải anh đang tăng ca sao? Sao bỗng lại thoắt hiện đến quán bar……
Vừa nãy xoay người đối mắt với Thẩm Ngạn Chu, Từ Niệm Chi cảm thấy còn dọa người hơn bất kì bộ phim kinh dị nào cô đã từng xem, mức sợ hãi đạt 100%, chân nhũn ra không thể bước.
Chuyện Chu Vũ Xuyên lần trước là do cô không biết, chuyện hôm nay là biết rõ còn cố phạm, tiền trảm hậu tấu, mà còn kiểu có chứng cứ xác thực.
Xét thấy tội trạng nặng nề, lòng Từ Niệm Chi như nắm tro tàn, cô mở Baidu, gõ vào khung tìm kiếm: 【Chọc bạn trai giận rồi thì phải làm sao? 】
Cô lướt từng hàng xem nhưng không cảm thấy có cái nào thật sự hữu dụng, tất cả toàn là những lời khách sáo trống rỗng, là dạng trò hề mà Thẩm Ngạn Chu liếc mắt thôi cũng nhìn thấu.
Từ Niệm Chi tắt điện thoại, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cũng may Tần Phỉ dù uống sau cũng rất ngoan, không phát điên phát rồ, chỉ lúc mơ lúc tĩnh, không khó để trông.
Suốt đường đi xe đều rất im ắng, người lái xe thì lái xe, người say ngất thì say ngất, người tuyệt vọng thì tuyệt vọng.
Không lâu sau, xe ngừng dưới nhà Tần Phỉ, con ma men nào đó chưa say khướt, biết về đến nhà còn biết mở cửa xuống xe.
Gió đêm thổi đến, Tần Phỉ tỉnh táo lại được một chút, ít nhất có thể tự đi. Cô ấy chớp mắt, ánh mắt xoay chuyển trên mặt hai người, cuối cùng lên tiếng: “Hai cậu về đi, mình có thể tự lên được, cảm ơn nhé.”
Nói xong cô ấy xách theo túi của mình, mang lại đôi cao gót, xiu vẹo đi vào trong tòa nhà.
Từ Niệm Chi nhanh chóng sang đỡ lấy, đưa cô ấy an toàn về nhà, còn giúp pha một ly nước mật ong, rửa sạch ly rồi nhìn người đã lên giường mới an tâm rời đi.
Thẩm Ngạn Chu chờ dưới lầu, thân hình cao lớn dựa lên xe, dẫn đến nhóm các bác trai bác gái tản bộ dưới lầu liên tục ngó nghiêng.
Anh mặc cả một cây đen, như tắm mình trong bóng đêm đặc quánh, cả người tỏa ra cảm giác khó gần, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào cô gái xuất hiện ở cửa thang máy.
Từ Niệm Chi rụt cổ, trong lòng xoắn xuýt không biết có nên chủ động thẳng thắn tranh đoạt được sự khoan hồng, như ốc sên lê bước về phía anh.
Thẩm Ngạn Chu không nói một lời thừa thải nào, chỉ mở cửa ghế phụ ra.
Từ Niệm chi nhìn thoáng qua hắn biểu tình, rũ đầu, động tác thong thả mà bò lên trên chỗ ngồi, lại chính mình ngoan ngoãn hệ hảo đai an toàn.
Chiếc xe màu đen chạy nhanh trên đường, xé toang màn đêm đen kịt.
Trong xe không ai lên tiếng, thậm chí tiếng hít thở cũng nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Thẩm Ngạn Chu nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, từ lúc nhận được Tống Vĩnh Đồng, lòng anh đã luôn nặng nề bị đè nén.
Cơn giận này bốc lên hừng hực từ khi thấy Từ Niệm Chi và Tần Phỉ bị người ta chặn lại ở quán bar. Lần trước vừa nói xong, có chuyện gì phải nói với anh, cuối cùng cô nghe tai này ra tai kia, quay đầu không nói tiếng nào đã chạy đến quán bar.
Lỡ như cô gặp phải một người không nói lý, củ khoai tây như cô còn dẫn theo một người say rượu thì phải làm sao.
Rốt cuộc cô có để anh trong lòng không?
Thẩm Ngạn Chu không định để chuyện này cứ bị cô gạt qua, anh mím chặt môi, cố gắng để cảm xúc ổn định lại rồi mới lên tiếng: “Em ra ngoài tìm Tần Phỉ sao lại không nói với anh?”
Từ Niệm Chi nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại quay mặt đi, lẩm bẩm trả lời: “Xin lỗi, em sai rồi.”
Cô ngồi ngay ngắn ở đó, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi chiffon viền lá sen mặc từ sáng, vì đầu cúi thấp nên tóc rũ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra vành tai trắng nõn.
Rất ngoan, thái độ nhận sai cực kỳ tốt.
Thẩm Ngạn Chu kiên nhẫn đợi một lúc, không còn nghe thấy cô nói nữa, anh để ý nhìn sang, phát hiện cô vẫn duy trì tư thế đó.
Anh đưa tay day huyệt Thái Dương, có kiểu cảm giác bất lực như đấm vào bông.
“Anh không phải không muốn cho em đi, nhưng ít ra em cũng nói trước với anh, nhắn tin hay gửi định vị gì cũng được, đừng để anh lo.” Thẩm Ngạn Chu vẫn nhẫn nại giải thích.
Tay Từ Niệm Chi đặt trên đùi siết chặt, cô nói nhỏ: “Hôm nay Tần Phỉ gọi bất ngờ quá, em không nghĩ nhiều thế, xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.”
“Chi Chi.” Thẩm Ngạn Chu buông tiếng thở dài: “Rốt cuộc em có xem anh là bạn trai hay không?”
Từ Niệm chi kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Đương nhiên có rồi.”
“Vậy vì sao luôn xảy ra những chuyện thế này?”
Thẩm Ngạn Chu không thể tả được mình đang cảm thấy thế nào, là kiểu vừa khó chịu vừa chua chát, tràn ngập trong lồng ngực, dường như ép đến mức không thở nổi. Anh cố gắng hít sâu, cố gắng áp xuống cảm xúc xa lạ đó.
Hai người đã từng hôn qua ôm qua, cũng đã từng ngủ trên một chiếc giường, tuy bước cuối cùng vẫn chưa thực hiện, anh cũng cảm thấy cả hai đã đủ thân mật. Nhưng mỗi lần có gì xảy ra, giữa hai người họ giống như có một bức tường tàng hình, nhìn không thấy nhưng thật sự tồn tại.
“Xin lỗi.” Nói đến nói lui, Từ Niệm Chi vẫn chỉ nói hai chữ này.
Thẩm Ngạn Chu trầm mặc, cả một lúc lâu cũng không nói gì.
Thôi, chuyện này lại không có gì để nói.
–
Trong tầng hầm ở một chung cư nào đó.
Một căn phòng không lớn bị phân thành mười mấy gian, lớp sơn tường loang lổ chứng tỏ nơi này đã bị hư hại, mùi ẩm ướt lan tràn trong không khí.
Trên giường có mấy cô gái ngồi, không hề có lớp trang điểm đậm lòe loẹt, hiếm khi gương mặt thuần khiết của bọn họ được để lộ, thoạt nhìn không quá hai mươi mấy tuổi.
Trong phòng sương khói mờ ảo, mấy ống tiêm rỗng bị ném loạn, mặt mỗi người đều là một dạng đang phê pha.
Gần đây ở trên đầu gió nên bọn họ mới có thể nghỉ ngơi không cần tiếp khách.
Đợi khi hoãn lại, một cô gái trong đó mở đầu cuộc nói chuyện phiếm: “Các cô có nghe gì chưa, gần đây án lừa bán của tỉnh Quảng Đông khởi động điều tra lại rồi.”
Một cô gái khác nheo mắt, phun ra luồng khói thuốc: “Cô còn để ý đến cái này à?”
Những đứa trẻ bị lừa bán năm đó, toàn bộ bé trai và một phần bé gái bị người mua mua đứt, còn lại luôn đi theo Triệu Diễm Lệ làm việc, mại dâm hoặc mang thai hộ, còn cụ thể làm gì thì đều được quyết định bởi khách hàng.
Bọn họ bị người ta dùng thuốc phiện khống chế thời gian dài, tinh thần và cơ thể đã sớm không thuộc về chính họ nữa.
“Cô nói xem, chúng ta có còn về nhà được không?”
Câu này dường như làm họ thấy buồn cười, những người còn lại đều cười thành tiếng.
Có người khuyên: “Bộ dạng của cô như vậy mà còn mặt mũi về nhà à? Đừng nổi lên ý nghĩ đó nữa, rời khỏi chị Lệ không ai sống được đâu.”
Người ở đây ai không nghĩ đến bỏ trốn chứ? Nhưng kết cục thảm thế nào, bọn họ đã sớm được biết.
Đời này bọn họ dù chết thì cũng chết trong tầng hầm ngầm âm u nhỏ hẹp này.
Về nhà là chuyện xa vời mà bọn họ mãi mãi không dám hi vọng.
Cô gái nói câu đó tự như cũng phát hiện ý nghĩ của mình quá ngây thơ, cô ấy nhìn khung cửa sổ trên đỉnh đầu, tia sáng trong mắt dần lụi tàn.
–
Có lẽ do biết khoảng thời gian này mình biểu hiện không tốt, vậy nên những ngày kế tiếp Từ Niệm Chi rất ngoan.
Tỉnh rất xem trọng lần khởi động lại này của án lừa bán nên đặc biệt cắt cử tổ điều tra nhỏ đến đây, cả tuần này Thẩm Ngạn Chu rất bận.
Thời gian hai người ở chung cũng không nhiều, nhưng bầu không khí luôn có chút kì lạ, tuy không thể nói là cứng nhắc nhưng cũng không còn thân mật như trước.
Khó khăn lắm cuối tuần mới có thời gian nghỉ ngơi, họ ăn bữa cơm chiều ở nhà, nhân lúc Thẩm Ngạn Chu rửa chén, Từ Niệm Chi đi đến ban công.
Lúc này đúng lúc chạng vạng, đám mây màu cam ấm ở chân trời, nắng chiều phủ kín hơn phân nửa bầu trời xanh.
Đã rất lâu chưa thấy được cạnh hoàng hôn đẹp như vậy.
Thẩm Ngạn Chu vừa từ phòng bếp ra đã thấy cô dựa vào lan can, quay đầu lại nói với anh: “Chúng ta đi tản bộ đi!”
“Đi tản bộ?”
“Ừm, vừa hay đi xuống tiêu cơm, không phải anh nói em cứ ngồi trước máy tính làm việc không chịu vận động sao, tản bộ cũng là một kiểu vận động mà!” Từ Niệm Chi ríu rít chạy vào nhà, cứ như một chú hỉ thước nhỏ, khuất bóng sau cửa phòng: “Em đi thay quần áo.”
Chưa đến năm phút, chú hỉ thước nhỏ đã thay sang một bộ đồ thể thao màu lam nhạt bước ra: “Đi thôi?”
“Đi thôi.” Thẩm Ngạn Chu rời khỏi ghế sô pha: “Đúng lúc đã lâu chưa nghe em nói chuyện nghiêm túc.”
Khu nhà họ ở là Lục Đảo Minh Châu, đại đa số chủ nhà chọn mua ở đây đều là vì nhìn trúng vị trí địa lí và hoàn cảnh xung quanh.
Khu nhà nằm ở trung tâm thành phố, có hồ nhân tạo của riêng mình và cả hàng bạch quả lượn quanh các lối đi, bốn mùa rõ ràng, đông ấm hạ mát.
Sau khi Từ Niệm Chi dọn đến đây, cô chưa từng nghiêm túc tản bộ dưới khu nhà mình.
Trời tối rất nhanh, họ vừa xuống lầu, chân trời cũng chỉ còn lại một đường màu đỏ mờ ảo. Cũng may nhiệt độ không còn cao như ban ngày, đôi khi sẽ có một cơn gió mát lạnh thổi qua.
Giờ này có rất nhiều người dùng bữa xong xuống tản bộ hoặc chạy thể dục, thoạt nhìn náo nhiệt hơn thường ngày.
Từ Niệm Chi rất tự nhiên nắm tay người đi cạnh, tùy ý đi về phía trước không có mục đích, nhưng Thẩm Ngạn Chu lại không như vậy, cánh tay anh cứng đờ.
Tay cô rất nhỏ, chỉ có thể nắm được một phần nhưng không bao lâu sau anh đã trở tay, bọc cả bàn tay cô lại.
Cứ thế bước đến giàn hồ nhân tạo, không biết đèn đường từ khi nào đã khảm ánh sao vào hồ, mặt trăng vừa ló dạng cũng không bủn xỉn, chiếu rọi một mảnh ánh sáng.
“Thẩm Ngạn Chu, anh còn giận em hả?” Từ Niệm Chi im lặng đưa mắt nhìn, hỏi ra câu hỏi mình đã giấu trong lòng mấy ngày nay.
Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu đối mặt với cô, khóe môi cong cong: “Sợ anh giận sao?”
“Sợ chứ.” Từ Niệm Chi gật đầu: “Anh nổi giận rất đáng sợ.”
Anh không phải là kiểu sẽ bộc phát cơn thịnh nộ mà là cứ xị mặt không nói gì khiến người ta phải đoán anh đang nghĩ gì. Những lúc thế này, cô luôn có cảm giác như thời đi học bất cẩn phạm sai bị giáo viên gọi vào văn phòng.
Thẩm Ngạn Chu bị những lời này của cô làm cho dở khóc dở cười: “Anh đáng sợ chỗ nào?”
“Chính là đáng sợ.” Từ Niệm Chi nhìn ra có lẽ Thẩm Ngạn Chu không giận mình nữa, tảng đá trong lòng mới được buông xuống, cô nhảy nhót: “Nhưng mà là em có lỗi trước, về sau bất kể em làm gì đều sec suy xét rõ ràng trước, không để anh lo lắng nữa.”
Thẩm Ngạn Chu nhớ đến mấy hôm trước Hướng Hành kể một bài viết về việc bạn trai có tính chiếm hữu quá mạnh dẫn đến chia tay trong văn phòng, anh chầm chậm đáp: “Chi Chi, anh không phải muốn khống chế em, anh chỉ hi vọng em biết bây giờ mình không phải chỉ một mình, phía sau em còn có bạn trai, còn có người sẽ quan tâm đến em.”
Từ Niệm Chi nắm tay anh lắc lắc, lên tiếng đồng ý: “Em biết rồi mà.”
Vốn dĩ là cô sai, chút trắng đen phải trái này cô vẫn có thể phân biệt.
Người đi bên giàn hồ không nhiều lắm, có thể nghe được từng tiếng kêu vọng ra từ trong bụi cỏ, càng tôn lên sự yên tĩnh của đêm tối.
Nói ra hết, tâm trạng của hai người thoải mái hơn nhiều, cả hai không ai nói gì nữa, chỉ nắm tay đi lang thang bên bờ hồ không có mục đích.
Không biết đã đi bao lâu, tòa nhà họ ở đã hiện ra trước mắt, đã đi một vòng rồi lại một vòng trở lại.
“Thẩm Ngạn Chu.” Từ Niệm Chi bỗng kêu một tiếng.
“Hửm?”
“Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
“Em nói điđi.”
Từ Niệm Chi quay đầu lại, đối diện với người đàn ông cao hơn cô một cái đầu dưới ánh trăng êm dịu: “Trước kia em phát hiện trong nhà anh có Fluoxetine. Anh…… Có chỗ nào không khỏe sao?”
Cô hỏi rất khéo léo.
Thẩm Ngạn Chu đương nhiên không đoán được cô sẽ hỏi cái này, anh khựng lại một lát mới nói: “Vậy sao?”
Hắn rũ mi, che khuất cảm xúc trong mắt, giọng nói trầm xuống: “Năm cấp ba có một khoảng thời gian trong nhà anh có chút chuyện, tâm lí anh có chút vấn đề, nhưng sau khi trị liệu đã tốt hơn rất nhiều.”
“Hơn nữa sau đó gặp được em, em của năm đó thật sự giống như một vầng trăng.”
Trong vô số đêm tối anh bước đi một mình, trên đầu luôn có một vầng trăng. Anh nấp trong bóng tối, giống như một tên ăn trộm, dè dặt đến gần, càng khát vọng nhiều hơn.
Anh mặc chiếc áo ngắn tay đứng trong cơn gió nhẹ, đồng tử bị gió thổi đến ứa nước, nhìn mềm mại hơn ngày thường rất nhiều.
Thẩm Ngạn Chu cúi đầu, hơi thở có chút lạnh lẽo, tất cả đều nằm bên gáy cô: “Chi Chi, em đừng sợ.”
Rõ ràng mình gặp phải chuyện không hay nhưng phản ứng đầu tiên của anh là sợ cô sợ.
Chóp mũi Từ Niệm Chi đau xót, cô đưa tay ôm cổ, mặt áp vào ngực anh: “Em không sợ, Thẩm Ngạn Chu, cho dù anh đã trải qua cái gì, về sau chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Cô không hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những thứ đó đều không quan trọng, cô chỉ quan tâm anh của hiện tại và tương lai.
Thẩm Ngạn Chu ôm cô càng chặt hơn, dường như dưới ánh trăng không người, muốn đem cô dung hòa vào cơ thể mình.
Cứ vậy ôm một lúc, cô ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, không báo hiệu nhón chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt anh.
Thẩm Ngạn Chu bất ngờ, anh nở nụ cười cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết: “Chi Chi, đổi chỗ khác hôn đi.”
Từ Niệm Chi chớp mắt, cô không hiểu được ý anh.
Nhiệt độ trong mắt anh dần lên cao, cơ thể từ từ áp xuống.
Trong khoảnh khắc môi chạm môi, Từ Niệm Chi vẫn chẳng có chút tiến bộ, nhịp tim đập hẫng một nhịp
Dù đã rất nhiều lần hôn nhưng mỗi lần hôn Thẩm Ngạn Chu, cô vẫn sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, giống một chú mèo con bị trêu đến mức choáng váng đầu óc.
Tay cô bất giác nắm chặt áo Thẩm Ngạn Chu, cảm nhận được cơ thể rõ các đường cơ của anh, rướn cổ muốn đáp lại.
Vì lo vẫn ở ngoài nên Thẩm Ngạn Chu kiềm chế không ít, chỉ ngậm vào mút mát bờ môi non mềm rồi hôn lên trán cô, cánh tay đặt trên eo cô hơi dùng sức.
Sau khi chấm dứt hai người đều thở hổn hển, Từ Niệm Chi căn bản không dám đối diện với anh mà vùi mặt vào ngực đối phương, tiếng nói nhẹ như lông hồng: “Chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Ngạn Chu vừa định gật đầu nhưng như đã thấy gì đó, ánh mắt bỗng ngừng tại một điểm.
Từ Niệm Chi cảm thấy anh lạ lạ nên theo bản năng quay đầu nhìn, sau đó cả người đóng băng tại chỗ.
Cổng lớn dưới nhà có một đôi vợ chồng già, tay xách bao lớn bao nhỏ, nhìn hai người trân trối, hiển nhiên đã thấy cảnh thân mật ban nãy của đôi tình nhân, hơn nữa không biết họ đã nhìn bao lâu.
“……” Trong vài giây ngắn ngủi, biểu cảm của Từ Niệm Chi đã chuyển từ hoảng sợ sang thấy chết không sợ, bình tĩnh cất tiếng gọi: “Ba, mẹ.”