10 giờ tối, nhìn số từ đã đạt tiêu chuẩn ở góc dưới màn hình, Từ Niệm Chi thở dài nhẹ nhõm, sau khi kiểm tra xong lỗi chính ta, cô gửi bản thảo đến hộp thư của trưởng phòng.
Đợi đến khi hàng chữ “Gửi đi thành công” xuất hiện trên màn hình, cô mới xoa cái cổ căng cứng, lấy điện thoại đang sạc ở ổ điện bên cạnh.
Lúc làm việc cô không có thói quen xem điện thoại.
Mấy tiếng không xem WeChat khiến khi vừa mở app, khung thoại đỏ chót liên tiếp nhảy ra.
Trả lời xong tin nhắn cá nhân, mắt cô lại dừng ở nhóm cư dân mà cô đã tắt thông báo.
Nhóm cư dân có mấy trăm người, đều là người ở trong tòa nhà này. Thường ngày mọi người đều đi làm, nếu không có việc gì thì rất ít khi có người nói chuyện bên trong. Đêm nay không biết làm sao mà vô cùng náo nhiệt.
Từ Niệm Chi chạm vào màn hình, mở khung thoại của nhóm.
401 Tiểu Hồ không cô đơn yeah: 【Sao lại thế này chứ, tuần này đã là lần thứ mấy rồi, suốt ngày cứ cúp điện hoài.】
2205 Hỉ nhạc an khang: 【Hình như những tòa khác cũng cúp điện.】
401 Tiểu Hồ không cô đơn yeah: 【Đây là lần thứ ba của tuần này rồi, chiều tôi đang xem sách thì mất điện, nằm liệt giữa giường luôn!】
703 Ăn xong bữa này rồi giảm cân: 【Do mạch điện cũ rồi hả? Hay do gần đây điện áp ở phía Nam không ổn?】
401 Tiểu Hồ không cô đơn yeah: 【Không rõ lắm.】
2205 Hỉ nhạc an khang: 【Liên hệ ban quản lí xử lí đi, cứ thế này cũng không phải là cách.】
Từ Niệm Chi lướt lên trên mới phát hiện hầu như là về lần cúp điện gần đây, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Tính theo ngày thì cô đã chuyển đến Lục Đảo Minh Châu hơn nửa tháng.
Nhìn tin nhắn trong nhóm có lẽ đã bị ngừng điện rất nhiều lần nhưng dường như cô chưa bị lần nào, cái này có thể nói là may mắn không?
Tin nhắn mới trong nhóm không ngừng xuất hiện, Từ Niệm Chi không có hứng thú xem tiếp, cô tiện tay mở nút ba chấm góc trên bên phải rồi dường như nghĩ gì đó, bắt đầu xem thành viên trong đây.
Từng avatar hiện lên, khi sắp lướt hết, ánh mắt cô ngừng lại một tài khoản WeChat tên Z, biệt hiệu trong nhóm của anh hiển thị là tầng 15.
Cô ấn nhẹ vào avatar, là một bức đen kịt.
Nhìn hồi lâu, không vì lí do gì, Từ Niệm Chi lại ấn phím gửi lời mời kết bạn cho anh.
Lời mới được gửi đi xong cô mới bất tri bất giác phát hiện hành động này của mình có hơi đường đột. Rõ ràng hôm nay trong lúc làm việc có nhiều cơ hội như vậy nhưng cô không tìm người ta xin WeChat, giờ lại còn vào nhóm cư dân mời người ta, cứ có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Đợi một hồi lâu không thấy bên kia có ý chấp nhận, Từ Niệm Chi buông điện thoại, định làm cho mình bữa ăn khuya.
Cơm trưa ăn khá trễ nên dẫn đến chiều cô không ăn, sau đó liên tục chạy theo bản thảo, đến tận bây giờ vẫn chưa có gì trong bụng.
Cô rất ít khi nấu ăn ở nhà, tủ lạnh nghèo nàn chỉ có vài cái trứng và một trái cà đã nhăn da trong góc, không biết mua từ khi nào.
Từ Niệm Chi lấy cà chua ra ngửi, cô nhíu mày, tuy lòng thấy tiếc nhưng cô vẫn ném nó vào thùng rác, xoay người lấy một túi sủi cảo ăn liền ra.
Căn này của Tần Phỉ có một phòng và một phòng khách, phòng bếp và phòng khách kết hợp, còn có quầy bar mở.
Sợ nhà quá im lặng, Từ Niệm Chi bật TV, chuyển sang kênh tin tức rồi mới xuống bếp nấu sủi cảo.
“Xin chào các vị cư dân của thành phố, một tuần gần đây thành phố Nam Giang xảy ra vụ án mang tính ác liệt, cảnh sát đang toàn lực điều tra. Hiện chi tiết vụ án chưa được công bố ra ngoài, tại đây xin nhắc nhở các vị cư dân hay bảo vệ sự an toàn của bản thân, cố gắng không đi một mình ở các nơi hẻo lánh, gặp tình huống khẩn cấp xin hãy gọi 110……”
TV vang lên giọng nữ trôi chảy tinh tế.
Trong lúc Từ Niệm Chi bỏ sủi cảo vào, một cái đã rơi khỏi túi, nhảy vào trong nồi khiến nước bắn ra làm ước bệ bếp. Cô nhanh chóng lấy giẻ lau đi rồi chạy đến TV xem.
Hôm đó nghe chủ biên nói đó chỉ là tin đồn thôi, cảnh sát không tiết lộ tin tức. Bây giờ bảng tin trực tiếp đề cập đến với mục đích ngâng cao cảnh giác của cư dân, đồng thời cũng tăng tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nói vậy rất có thể là án giết người liên hoàn.
Từ Niệm Chi nhìn TV, cô hít một hơi lạnh vào, cảm giác kỳ quái trong lòng vốn đã bị đè nén lại dâng trào.
Gần nhất không biết vì chất lượng giấc ngủ không tốt hay công việc quá bận, khi đi trên đường cô luôn có cảm giác bị người khác theo dõi nhưng cô chưa từng kể với bất kì ai. Thứ nhất là vì chuyện này giống như đang tự luyến, hai là cô không có bằng chứng.
Đến khi bảng tin kết thúc, một mùi hương không ổn bay vào mũi, Từ Niệm Chi lúc này mới nhớ ra mình đang nấu sủi cảo ở dưới bếp.
Cô vội vàng đến cạnh bếp, đưa tay tắt lửa trước. Nước trong nồi sớm đã bốc hơi hết, làm mù cái nắp trong suốt.
Có lẽ vì vẫn đang nghĩ ngợi án giết người ban nãy bảng tin tường thuật nên Từ Niệm Chi lơ ngơ, không hề nao núng dùng tay mở nắp.
Cảm giác đau đớn truyền đến rất danh, từ da lan đến xương cốt, cô sợ hãi kêu lên, tay buông lỏng khiến nắp rơi xuống bàn bếp, phát ra loạt tiếng bùm beng.
Giây tiếp theo, ngón trỏ bị bỏng đã nổi lên một nốt phồng rộp to đỏ lừ, chạm nhẹ vào bên cạnh cũng khiến cô đau hết cả răng.
Sao lại xui xẻo đến thế…… Từ Niệm Chi nhìn đầu ngón tay mà cạn lời với bản thân.
Cô vừa dọn đến đây nên trong nhà không hề có thứ gì để sơ cứu.
Trời đã về khuya nhưng nếu không lập tức xử lí nốt phồng rộp thì có thể sẽ nặng lên thêm. Sau khi cân nhắc lợi hại một phen, Từ Niệm Chi vẫn đành phải khoác áo, cầm điện thoại ra cửa.
Tháng ba Nam Giang vừa vào xuân, cơn gió lạnh vẫn còn thoáng nét đông, công thêm sự ẩm ướt của cơn mưa to như táp vừa đi qua.
Từ Niệm Chi đi có hơi gấp nên đã quên thay quần, cô vẫn mặc chiếc quần đùi ở nhà, sau khi da tiếp xúc với không khí lạnh đã lập tức nổi da gà.
Lúc này khu nhà đã không còn ai, bên đường chỉ còn những cây đèn như binh lính canh gác.
Càng như vậy, đầu Từ Niệm Chi càng lập đi lập lại những tin tức đáng sợ đó.
Cô siết áo khoác, bước chân cũng nhanh hơn, vài bước đã đến cửa lớn cửa hàng tiện lợi dưới nhà.
“Chào mừng quý khách.” Chiếc loa điện tử trên đỉnh đầu phát ra tiếng, khi mắt lại lần nữa thấy ánh sáng, trái tim treo lửng lơ của Từ Niệm Chi mới có thể đặt xuống.
Lúc này trong tiệm không có mấy người, thu ngân đang chán chường ngáp lên ngáp xuống tính thời gian tan ca, còn bàn bên cửa sổ có một người đàn ông mặc áo vest vừa tan ca, tay cầm một ly Oden nóng hôi hổi.
Từ Niệm Chi lần đầu đến đây, Tần Phỉ nói chỗ này cái gì cũng cô. Cô đi xuyên qua mấy kệ hàng trưng bày đồ ăn vặt, đi về phía sau nữa mới đến khu đồ dùng trong sinh hoạt, tìm được băng gạc, băng cá nhân và thuốc đỏ sát trùng.
Kem trí bỏng khá khó tìm, cô lượn vài vòng mới tìm thấy nhưng vì lượng người mua ít nên nó bị đặt ở hàng thứ hai từ trên xuống.
Là độ cao mà cô khó thể chạm đến.
Không còn cách nào, Từ Niệm Chi chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, nhón chân với tay mà ngón tay vì dùng sức quá nhiều mà run run, khó khăn mới chạm được thì đầu gối đột nhiên mềm nhũn, cô không đứng vững, lảo đảo sang bên cạnh.
Còn chưa tìm được điểm tựa eo đã được người khác đỡ lấy, sau lưng là lồng ngực ấm áp, mùi thuốc lá quen thuộc nhanh chóng bao trùm lấy cô.
Một bàn tay duỗi lên cọ qua tai cô, lấy lọ thuốc trị bỏng một cách dễ dàng.
Từ Niệm Chi tròn mắt quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông ấy.
“Ồ, cảnh sát Thẩm ạ?” Từ Niệm Chi chớp mắt, mất mấy giây mới phản ứng lại, cô ỉu xìu: “Sao anh lại ở đây?”
Chiều này không phải anh về nhà cùng cô rồi sao? Đêm khuya nếu không phải xui xẻo giống cô thì hẳn là nhân lúc vắng người để mua đồ ăn vặt.
Thẩm Ngạn Chu buông eo của cô ra, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác của làn dan mịn màng, anh không tự chủ gập ngón tay lại, rủ mắt nhìn cô gái chỉ đứng đến ngực mình.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi vừa dài vừa dày, dưới đôi mắt chớp mở, gương mắt vốn trắng nõn không biết có phải bị dọa sợ mà ửng đỏ.
Giọng nói chợt khàn đi, yết hầu của Thẩm Ngạn Chu lăn lộn: “Tôi vừa từ Cục về.”
“A……” Cô gái nhỏ gật đầu, đôi mắt sáng trong như hươu nhỏ lộ ra một chút xót xa: “Lại tăng ca à, vất vả quá.”
Thẩm Ngạn Chu không tiếp tục chủ đề này, anh chỉ hỏi: “Cô còn muốn mua gì khác không?”
Từ Niệm Chi lắc đầu.
“Vậy đi thôi.” Anh vẫn cầm lọ thuốc trị bỏng của cô cất bước đến quầy thu ngân.
Từ Niệm Chi không hiểu, người này giúp cô lấy thuốc nhưng sao lại không đưa cho mình chứ. Nhưng cô không có mặt mũi hỏi, chỉ có thể chầm chậm đi theo bước chân anh.
Hai người sóng vai ra ngoài, tận lúc ra đến quầy thu ngân, Thẩm Ngạn Chu cũng không có ý đưa thuốc cho Từ Niệm Chi. Anh trực tiếp đưa hộp chữ nhật thon dài đó cho nhân viện, còn thuận tay lấy những món sơ cứu trong tay cô đặt lên bàn và rồi nhìn sang tủ thủy tinh bên cạnh: “Một gói Phù Dung Vương[1].”
[1] Được sản xuất bởi Nhà máy thuốc lá Changde Hunan China Tobacco, nằm ở phân khúc cao cấp, thỏa mãn khách hàng có khẩu vị đầm, nặng.
Từ Niệm Chi thầm nhìn trộm Thẩm Ngạn Chu, đây là một thương hiệu thuốc lá lâu đời, cô nhớ là ba mình hay hút loại này, những người trẻ tuổi xung quanh hầu như đều chọn Hoàng Hạc Lâu [2].
[2] Được sản xuất bởi Công ty TNHH Công nghiệp Thuốc lá Hồ Bắc Trung Quốc, nằm ở phân khúc cao cấp, có nhiều cải tiến, hương thơm cổ điển và nhẹ đô.
Nhưng cô không dám nói, sợ mình đêm nay không ra khỏi cửa này.
Mắt thu ngân không dời khỏi màn hình điện thoại, tay cô ấy đưa ra sau, thuần thục lấy ra một gói màu bạc nhỏ, vừa quét mã vừa hỏi: “Tính chung ạ?”
“Ừm, tính chung.”
Từ Niệm Chi đứng bên cạnh nghe thế mới biết Thẩm Ngạn Chu có ý gì, vội đưa tay kéo đồ của mình ra: “Không không không, tôi tính riêng, tôi tự trả.”
Giây tiếp theo.
“Alipay đã thanh toán —— 73,6.”
Từ Niệm CChi: “……”
Không hổ là cảnh sát hình sự, tốc độ tay đúng là nhanh.
Thẩm Ngạn Chu nhận lấy chiếc túi trong suốt từ tay nhân viên, không để ý tiểu tiết: “Tôi tiện tay thôi.”
“Vậy sao được.” Từ Niệm Chi với vẻ mặt lúng túng, sau khi ra khỏi cửa hàng cô mở khóa điện thoại, phát hiện Thẩm Ngạn Chu đã sớm chấp nhận lời mới kết bạn: “Tôi chuyển tiền cho anh.”
Tay Thẩm Ngạn Chu vẫn nắm lấy bao ni lông, bên trong có thuốc của cô, anh dường như chẳng gấp gáp, chậm rãi cong lưng để đôi mắt đen láy ở ngang tầm cô, bình tĩnh hỏi: “Không muốn liên quan với tôi đến vậy sao?”