Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 66: Cầu hôn



Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, tiếng hót véo von của chim ngói ẩn giấu giữa những nhánh cây.

Trong phòng vẫn yên lặng, cô vùi nửa gương mặt vào gối, đang ngủ ngon lành.

Drap giường nhăn nhúm hỗn loạn, quần áo vươn vãi trên sàn, dấu tay vươn lại trên gương, tất cả như âm thầm tỏ rõ tối qua người trong phòng này đã trải qua hồi tình ái tươi đẹp thế nào

Từ Niệm Chị bị cảm giác đau mỏi trên eo đánh thức.

Hiếm khi đến sáng Thẩm Ngạn Chu vẫn còn trên giường, bình thường lúc thức dậy, vị trí bên cạnh đã trống không từ lâu.

Mùa hè vốn dĩ đã nóng, dù có mở điều hòa nhưng cả người cô bị anh ôm vào lòng thì không khỏi ướt mồ hôi.

Tuy rằng đã quen với tư thế ngủ nhưng Từ Niệm Chi vẫn bất giác đưa tay ra tránh.

Trên người vẫn mặc chiếc áo ngắn tay mà Thẩm Ngạn Chu đã mặc vào sau khi kết thúc vào đêm qua, cô liếm môi, không nhịn được mà hồi tưởng lại, đêm qua làm mấy lần ấy nhỉ?

Đại não hỗn độn vẫn chưa nhớ ra thì cổ đã truyền đến xúc cảm mềm mại của cánh môi trước, hơi thở của Thẩm Ngạn Chu rất nóng, tiếng nói mang theo chút khàn khàn của buổi sớm vang lên từ phía sau: “Em ngủ ngon không? Chi Chi.”

“…… Cũng được” Từ Niệm Chi rụt cổ: “Anh thì sao?”

Giọng Thẩm Ngạn Chu lẫn ý cười: “Anh ngủ rất ngon.”

Anh lại đè thấp giọng xuống: “Tối hôm qua bất ngờ như vậy nên anh không ngại làm thêm mấy lần.”

“……” Từ Niệm Chi bất động, muốn nằm giả chết trên giường.

Chuyện tối qua như vậy đối với anh là kinh ngạc, đối với cô là kinh hãi. Đã vậy còn thêm mấy lần, cái cơ thể nhỏ bé này của cô không biết có còn chịu nổi không.

Thẩm Ngạn Chu cảm thấy buồn cười nhưng không muốn vạch trần, chỉ cúi đầu hôn lên vành tai hồng hồng của cô: “Em ngủ thêm một lát đi, anh làm xong bữa sáng sẽ gọi em.”

“Ừm.” Từ Niệm Chi siết chặt góc chăn, giấu cả người vào bên trong.

Sau khi Thẩm Ngạn Chu rời giường, chút buồn ngủ còn sót lại dường như cũng theo anh ra ngoài, cô mở to mắt nhìn trần nhà, muốn khiến chúng mỏi mệt để ngủ nhưng lại càng thêm tỉnh táo.

Từ Niệm Chi quấn chắn lộn qua lộn lại trên giường, trong lòng vô tình cô thoáng nhìn qua tủ đầu giường, não lại nhớ đến chuyện chiếc nhẫn.

Chuyện đã qua lâu như vậy nhưng mỗi ngày Thẩm Ngạn Chu vẫn như bình thường, cho dù cô luôn lén quan sát biểu cảm của anh nhưng không nhìn ra gì khác lạ.

Từ Niệm Chi buồn phiền, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tủ đầu giường, đấu tranh với nội tâm của bản thân mình, cuối cùng lại nhúc nhích thân mình, tựa về hướng đó, cắn răng kéo ngăn kéo ra.

Đồng tử bỗng chốc giãn to.

Đồ đạc trong ngăn kéo được sắp xếp gọn gàng thẳng thớm.

Nào còn bóng dáng hộp nhẫn.



Hôm nay là Tết Trung Thu, mặt trời lặn xuống dưới quốc lộ xe chen chúc.

Ở đèn giao thông cuối cùng trước khi đến nhà ba mẹ, Từ Niệm Chi nhận được lời đáp của Tần Phỉ.

Công chúa Phỉ Phỉ: 【Cục cưng đừng buồn nữa, đến lúc Thẩm Ngạn Chu cầu hôn chắc chắn sẽ mua cho cậu cái to hơn nữa!】

Công chúa Phỉ Phỉ: 【Loopy cười to.jpg】

Từ Niệm Chi thật sự không thể cười nổi, cô chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn rồi lại khóa màn hình một lần nữa.

Ánh hoàng hôn chiếu vào mi mắt có hơi chói, cô nghiêng đầu hướng ra cửa sổ, dứt khoát nhắm mắt lại.

Chuyện phát hiện chiếc nhẫn không phải cho cô mà nói không thấy hụt hẫng thì là giả.

Tuy rằng lúc trước có hơi lúng túng nhưng hai tuần này cô đã ám thị và chuẩn bị tâm lí sẵn cho bản thân, ai ngờ lại bỗng thất bại, phát hiện thật ra tất cả chỉ là tự mình đa tình thì nhất thời vẫn khó mà tiếp thu.

Nhẫn không còn sẽ nghĩ nó đã đi đâu, rốt cuộc Thẩm Ngạn Chu đưa cho ai, sao lại tặng đồ thân mật như nhẫn, càng nghĩ càng làm người ta khó chịu.

Nhưng cô cũng không phải quá khó chịu, chỉ là trong thời gian ngắn không muốn để ý người đàn ông bên cạnh này thôi.

Hôm nay là Trung Thu, tóm lại phải vui lên một chút.

Xe chạy vào đại học Nam Giang, Thẩm Ngạn Chu liếc mắt nhìn cô gái héo úa bên cạnh, cố kiềm nén khóe môi không nhếch lên, tìm một vị trí để đậu xe lại.

Anh không phải lần đầu đến, tuy lần trước đến không lên lầu, chỉ ở mặt đất hút điếu thuốc chua chát kia.

Hôm nay lại đến nhưng tâm trạng khác biệt rất lớn so với khi đó.

Cửa được mẹ Từ mở ra.

Nhìn thấy hai người, mẹ Từ vui ra mặt, hướng vào nhà kêu: “Lão Từ, con gái và Ngạn Chu đã về rồi.”

Nói xong bà cầm lấy mấy túi đồ trong tay Thẩm Ngạn Chu: “Con khách sáo quá rồi Ngạn Chu, về nhà ăn cơm còn mang quà cáp gì chứ.”

Không biết là bị cụm “về nhà ăn cơm” đả động hay bị sự nhiệt tình của mẹ Từ dọa mà đường đường là đội trưởng đội trinh sát hình sự, Thẩm Ngạn Chu lại ngây người ra, tạm ngừng mất mấy giây mới cứng nhắc đáp: “Dì, hôm nay đón tết, những món quà nhỏ đó chú và dì cứ nhận lấy đi ạ.”

Tuy không phải lần đầu gặp ba mẹ Từ nhưng dù sao lần này cũng là đến nhà thăm hỏi, hơn nữa còn là Tết Trung Thu, ngoại trừ bánh trung thu, Thẩm Ngạn Chu còn chọn đồ theo sở thích của mỗi người.

Mẹ Từ xách túi vào cửa: “Ấy chà, bánh trung thu nhà dì nhiều quá rồi, còn đang lo ăn thế nào mới hết đây.”

“Mẹ, đây là Thẩm Ngạn Chu đặc biệt nhờ một sư phụ có thâm niên chế tác thủ công đó, mùi vị ăn vào đương nhiên cũng không giống trên thị trường.” Từ Niệm Chi góp lời.

Đúng lúc ba Từ từ ban công đi vào, nghe nói thế thì hừ hai tiếng: “Không phải đều làm từ bột mì à, có gì không giống nhau.”

Từ Niệm Chi sợ Thẩm Ngạn Chu nghe thấy không vui nên véo nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu nhoẻn miệng, tỏ ý mình không sao.

Anh đương nhiên biết ba Từ không phải thật sự nhắm vào mình, chỉ là nói cung ba và bạn trai của con gái luôn có khúc mắc nhỏ như vậy. Anh không hề không vui, ngược lại, sau khi quen với gia đình lạnh như băng, ở chung như vậy càng làm anh cảm thấy có tình người.

Đồ ăn đã làm xong từ sớm, tay nghề của ba Từ rất tốt, dù là cơm nhà nhưng vô cùng phong phú, mấy đĩa bày đầy bàn ăn.

Trên bàn cơm còn đặt một chiếc bánh xem dâu tây tinh xảo, Từ Niệm Chi có hơi bất ngờ.

Sau khi cô vào đại học, trong nhà sẽ không còn trịnh trọng cầu kỳ đãi cô ăn sinh nhật như vậy nữa, cùng ăn một bữa đoàn viên với gia đình là hết. Huống hồ gì sinh nhật này không phải là sinh nhật thật sự của cô, mà là sau khi ba mẹ Từ nhận nuôi về đã sửa lên hộ khẩu.

Chỉ có Tần Phỉ sẽ đặc biệt nhớ ngày này, dù người không đến được nhưng mỗi năm đều sẽ đặt một chiếc bánh kem nhỏ gửi đến.

Mẹ Từ nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Từ Niệm Chi, lòng bà ấy không khỏi hồi hộp.

Nhiều năm qua như vậy, tuy răng hai vợ chồng họ đã dốc hết sức đối tốt với cô nhưng bà ấy biết Niệm Chi vẫn chịu rất nhiều uất ức, rất nhiều cái khổ chưa nói ra, chỉ biết nuốt vào bụng.

Hôm nay ba Từ dậy rất sớm, nói muốn đến chợ tranh mẻ thực phẩm tươi mới nhất, mua xong tất cả, lúc về ông ấy đi ngang qua cửa hàng bánh kem mới mở, cảm thấy mẫu bánh kem dâu tây trong tủ này Chi Chi chắc chắn thích nên lại xuống tiền đem nó về.

Từ Niệm Chi không bất ngờ lâu lắm, cô cười rồi lên tiếng: “Ba mẹ, sao ba mẹ lại biết con muốn ăn bánh kem thế?”

Chút dưỡng khí đọng lại trong phòng khách bừng lên, ba mẹ Từ không hẹn mà cùng thở nhẹ ra.

Hôm nay là ngày vui, ba Từ còn đặc biệt lấy ra rượu trắng mình cất giữ trong tủ ra.

Từ Niệm Chi nhìn ba cô hớn hở cầm hai ly rượu ra, mở miệng ngăn cản: “Ba, anh ấy lái xe đến đó.”

Ba Từ nghe lời này thì không vui, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ngạn Chu đã phản bác: “Không sao đâu, con có thể uống với chú, lát về Chi Chi lái là được ạ.”

Từ Niệm Chi nghe thấy lạ, bình thường chỉ cần Thẩm Ngạn Chu có thể lái thì sẽ không để cô chạm vào xe, hôm nay vậy mà đổi tính.

Nụ cười tươi của ba Từ lần nữa lại quay về trên mặt, ông ấy rót đầy hai ly nhỏ rồi đẩy một ly sang.

Tay Thẩm Ngạn Chu nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Uống rượu vào, hai người đàn ông nói nhiều thêm một chút, cả bữa cơm chiều xem như hòa hợp, không ai nhắc đến những chủ đề nghiêm túc.

Cơm nước xong, mẹ Từ cất đi hộp bánh trung thu Thẩm Ngạn Chu vừa đem đến rồi cắt bánh kem ra.

Từ Niệm Chi nhìn tấm thẻ nhỏ làm từ chocolate trên bánh kem, bề mặt viết “Happy Birthday”, cô đột nhiên ngơ ngẩn.

Đó là món đồ cô thích nhất khi còn nhỏ, mỗi lần ăn sinh nhật, mẹ Từ đều sẽ cẩn thận đặt miếng chocolate này vào đĩa cô.

Đối với cô mà nói, tấm thẻ nhỏ này luôn luôn tượng trưng người có nó là thọ tinh, cũng chất chứa rất nhiều ký ức tuổi thơ. Bây giờ đã lớn mà còn muốn cái này thì có vẻ hơi ấu trĩ.

Vì thế Từ Niệm Chi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lưỡi dao cắt vào bánh kem mềm mại.

Qua một lúc, tấm thẻ chocolate viết lời chúc phúc trên bánh kem dâu tây đã được bỏ vào đĩa cô.

Giống như khi nhỏ vậy.

Từ Niệm Chi ngước nhìn, đối mắt với mẹ Từ đang chia bánh kem.

Mẹ Từ cười nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Chi Chi.”

Ba Từ cũng nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly nước trái cây của Từ Niệm Chi: “Chi Chi của chúng ta thêm tuổi mới vui vẻ.”

Dường như tất cả đã thay đổi nhưng rồi lại như chưa có gì đổi thay.

Mũi bỗng chốc hơi cay cay, Từ Niệm Chi cười phá lên: “Cảm ơn ba mẹ.”

Trăng 15 tháng 8 vô cùng tròn, mây phiêu du trên không cũng không nỡ che khuất nó bất cứ góc nào.

Mẹ Từ không thích ăn ngọt, cũng không thích nghe hai người đàn ông bàn chuyện lớn quốc gia nên rời bàn từ sớm.

Sau đó ba Từ đứng ở ban công hút thuốc thấy Thẩm Ngạn Chu theo ra nên hỏi: “Cậu một điếu không?”

Thẩm Ngạn Chu rủ mắt, nhìn điếu thuốc ba Từ đưa sang, anh uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn chú, gần đây con đang cai.”

Ba Từ không bắt ép, bỏ thuốc lại hộp: “Cai là tốt, cai là tốt.”

Mắt Thẩm Ngạn Chu rất nhạy, anh nhìn thoáng qua màn hình khóa trên điện thoại của ba Từ, là một bức ảnh chụp chung.

Chú ý đến ánh nhìn của anh, ba Từ thổi ra một ngụm khói, sau đó bật sáng màn hình lên, cười đưa cho Thẩm Ngạn Chu xem: “Đây bức ảnh gia đình đầu tiên sau khi Chi Chi vào nhà chúng ta, nhiều năm qua chú vẫn luôn dùng bức này.”

Thẩm Ngạn Chu hơi cúi đầy, muốn nhìn kỹ thêm một chút.

Trên ảnh chụp có ba người, ba Từ khi đó vẫn trẻ trung phong độ, ôm vai mẹ Từ, mà bà ấy lại đang nắm tay một cô bé nhỏ mặc váy hoa nhí.

Trên mặt ba mẹ Từ ngập tràn ý cười, chỉ có Từ Niệm Chi mắt mở to, dù cũng cười nhưng sự nhút nhát trong đó không thể nào che giấu.

Có lẽ ảnh được chụp không lâu sau khi Từ Niệm Chi được nhận nuôi.

Rõ ràng là một bức ảnh chụp rất hạnh phúc nhưng Thẩm Ngạn Chu lại xót xa.

Chi Chi của anh ban đầu phải bước vào hoàn cảnh sống xa lạ nhất định rất sợ hãi.

Cũng may ba mẹ Từ là người cực kỳ tốt, cũng may cô nó được ba mẹ mới và cuộc sống mới.

Ba Từ thở dài, ông ấy ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời cảm thán: “Khi đó con bé còn rất nhỏ, chỉ cao đến eo chú thôi, thoắt một cái đã là trưởng thành rồi.”

Trời cao đối đãi với họ không tệ, không có duyên phận với Xu Hòa nhưng để họ có được Niệm Chi.

Niệm Chi ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ làm họ phiền lòng, bài thi đem về nhà luôn được điểm tối đa, tính tình dần cởi mở lên trông thấy.

Ông ấy và vợ rất vui.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, cô từ đứa bé nhỏ chỉ biết trốn sau lưng họ trở thành phóng viên tự tin dám đứng trước ống kính ở Đài truyền hình thành phố Nam Giang như bây giờ.

Từng bước một đi đến, cô chỉ dựa vào chính bản thân mình.

Ba Từ đưa tay lau mắt, bỗng nói một câu không đầu không đuôi: “Chi Chi đã đến tuổi nên lập gia đình rồi.”

Thẩm Ngạn Chu sao không nghe ra hàm ý trong lời của ba Từ, họng anh căng chặt, “vâng” một tiếng.

Ba Từ nhìn cậu trai to cao bên cạnh một cái, không nói bất cứ thứ gì, chỉ đưa tay vỗ vai anh.

Hai người đàn ông đứng sóng vai, ánh trăng chiếu nghiêng vào chân họ.

Ba Từ nhếch khóe môi, vui vẻ thở phào.

Cuộc sống dường như lại có hi vọng mới.



Trên TV đang chiếc tiệc tối trung thu nào đó của đài truyền hình.

Từ Niệm Chi ngồi trong phòng khách nhưng không chú tâm vào TV, mắt không ngừng đảo sang bên cạnh nhưng cũng chỉ thấy bóng hai người đàn ông ở ban công, không nhìn được nét mặt cũng không nghe được giọng nói.

Cô ăn trái cây mẹ Từ gọt, bắt đầu tưởng tượng xem ngoài đó hai người đang nói gì.

Mẹ Từ đứng ở cửa: “Chi Chi, con qua đây một chút.”

Từ Niệm Chi biết bà ấy có chuyện muốn nói với cô nên nhanh chóng đứng dậy đi sang đó.

Phòng đó ở góc cua của phòng khách, vừa hay có một bức tường có thể che khuất họ.

Từ Niệm Chi đứng trước mặt mẹ Từ, trái cà chua bi trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, lòng bàn tay đã bị nhét vào một tấm thẻ mỏng lạnh tanh.

Cô cúi đầu nhìn, là một tấm thẻ ngân hàng.

“Chi Chi, ba mẹ nhiều năm qua để con chịu không ít tủi thân, chút tiền này con nhận đi, bên trong không có bao nhiêu, là của hồi môn mẹ và ba tích góp cho con.”

Từ Niệm Chi mở to mắt, suýt chút nuốt nghẹn, tay chân luống cuống muốn nhét lại cho mẹ: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Con không cần, con có tiền của mình mà.”

Tay cô bị mẹ Từ ép cầm lấy: “Tiền của con cứ tự giữ lấy, ba mẹ không thể để sau khi con gả đi lại chịu uất ức, ít nhất ở phương diện kinh tế, thế nào cũng có tiếng nói.”

Động tác của Từ Niệm Chi ngừng lại, cô nuốt nước bọt: “Mẹ, tiền này con thật sự không thể lấy, mẹ và ba giữ đi.”

“Con bé này.” Mệ Từ nhíu mày, giọng biến nặng hơn: “Nếu con không nhận tiền này thì là không xem mẹ và lão Từ là ba mẹ ruột của con!”

Đột nhiên lại nói nghiêm túc đến vậy, chiếc thẻ này Từ Niệm Chi không nhận không được.

Rất lâu sau, ngón tay cô siết chặt thẻ ngân hàng, mím môi đáp: “Cảm ơn mẹ.”

Lúc này hai người đàn ông ở ban công cũng vừa quay vào, Thẩm Ngạn Chu xách lên túi của Từ Niệm Chi từ trên sô pha: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi, không làm phiền chú dì nghỉ ngơi nữa.”

Mẹ Từ lại chạy nhanh vào bếp, vừa đi vừa nói: “Hai đứa từ từ đã, lấy ít trái cây về nhà ăn. Cà chua bi này vừa mua hôm nay, tươi ngon lắm, Chi Chi thích ăn, để mẹ gói một ít cho hai đứa đem về.”

Mỗi lần về nhà ba mẹ đều như vậy, dù hai tay không đến thì chắc chắn vẫn thắng lợi quay về.

Dù cả hai liên miệng nói không cần, không ăn hết được nhiều vậy nhưng vẫn phải xách không ít đồ, đến gà trong tủ lạnh mẹ Từ cũng lôi ra đưa cho họ.

Trên đường về Từ Niệm Chi lái xe, lúc đến nhà vừa qua 9 giờ.

Cô dường như vô cùng mệt, vừa vào cửa đã nằm liệt trên sô pha, nhìn trần nhà mà đầu vẫn đang suy nghĩ lời mẹ Từ vừa nói.

Vốn dĩ cô không muốn nhận tấm thẻ đó chứ đừng nói đến việc không muốn lấy thêm tiền của ba mẹ Từ, chuyện kết hôn này còn chưa đâu vào đâu cả, bàn gì đến hồi môn.

Nhưng ai ngờ thái độ của mẹ Từ lại kiên quyết như thế, cô không còn cách nào khác, chỉ đành nhận thẻ trước.

Thẩm Ngạn Chu bưng ly nước đến, Từ Niệm Chi nhận lấy rồi thuận miệng nhắc đến: “Thẩm Ngạn Chu, mẹ em vừa cho em một tấm thẻ ngân hàng.”

“Ừm? Sau đó thì sao?” Thẩm Ngạn Chu hỏi.

“…… Không có gì.” Từ Niệm Chi bỗng không muốn nói nữa.

Cô uống ngụm nước, hỏi nhiều thêm một câu: “Quà của em đâu?”

Thẩm Ngạn Chu bất ngờ: “Không phải em không ăn sinh nhật à?”

“……” Từ Niệm Chi cảm thấy mình có nói với Thẩm Ngạn Chu cũng vô ích, người đàn ông này cũng sẽ không làm gì lãng mạn. Cô đặt ly xuống rồi đứng lên đi vào phòng: “Em đi ngủ đây.”



Từ Niệm Chi phát hiện sau khi mình hẹn hò với Thẩm Ngạn Chu, mức độ mâu thuẫn nội tại hình như có chuyển biến tốt lên rất nhiều.

Giống như hôm nay, rõ trước khi ngủ có hơi không vui nhưng cũng không vì vậy mà mất ngủ, đầu vừa dính gối đã chìm vào giấc mơ.

“Cao lên một chút, không phải, sang trái một chút, ôi trời nhích sang nữa, sang phải chút nữa đi.”

Thẩm Ngạn Chu đứng trên ghế dán bong bóng, Hạ Ngôn ở dưới chỉ huy nhưng giọng càng ngày càng nhỏ vì anh ấy hình như loáng thoáng thấy trên đầu Thẩm Ngạn Chu bừng lên ngọn lửa.

Bình thường chỉ có anh ra lệnh, làm gì có ai khác sai sử, nhưng Thẩm Ngạn Chu nhẫn nhịn, vẫn làm theo lời Hạ Ngôn, cẩn thận dán bong bóng ở vị trí tương ứng.

Từ Niệm Chi ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc xoa đầu rời khỏi giường, cô lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô nhìn cách bày trí trong phòng khách, đờ người ra: “Các cậu đây là?”

“Cậu dậy rồi à? Bọn mình đã đến lâu lắm rồi đó.” Tần Phỉ buông điện thoại đi qua.

Từ Niệm Chi chớp mắt: “Sao các cậu lại đến hết thế?”

“Thẩm Ngạn Chu kêu bọn mình lại ăn sinh nhật với cậu đó.”

Sinh nhật Từ Niệm Chi nhằm Tết Trung Thu, hằng năm mọi người không ai rảnh để ăn mừng với cô, bởi vì ai cũng phải về với người nhà, hoặc là ăn bữa cơm, mua chiếc bánh nhỏ chúc mừng trước, hoặc là trực tiếp đưa quà đến, tóm lại không quá long trọng.

“Thọ tinh, mau đi rửa mặt trang điểm thôi.” Dương Tiểu Bàn đứng một bên nói.

“Này……” Từ Niệm Chi còn chưa nói hết câu đã bị Tần Phỉ đẩy về phòng.

Nửa tiếng qua đi, sau khi Từ Niệm Chi để Tần Phỉ mân mê mình xong, phần trang trí bên ngoài phòng về cơ bản đã hoàn thành.

Cô vốn không muốn trang điểm, chỉ là một sinh nhật bình thường mà thôi, không cần phải xinh đẹp như vậy.

Nhưng Tần Phỉ nói sinh nhật một năm có một lần, nhất định phải nghiêm túc ăn mừng.

Không lay chuyển được cô ấy, cuối cùng Từ Niệm Chi vẫn mặc vào chiếc váy nhỏ xinh xắn, trang điểm nhẹ rồi mới ra ngoài.

Tường phòng khách dán đầy bong bóng và ruy băng, còn có cả mấy dây đèn ngôi sao, cả bầu không khí nhìn ấm áp vô cùng.

Từ Niệm Chi vừa ra cửa phòng đã thấy Hạ Ngôn và Dương Tiểu Bàn cầm quà của bản thân đứng ở kia, còn Thẩm Ngạn Chu bê bánh kem, đi ra từ phía sau hai người họ.

Bánh kem tuyệt đẹp, Từ Niệm Chi nhìn một cái đã nhận ra tấm thẻ bên trên là tiệm rất ngon kia, là nơi Thẩm Ngạn Chu xếp hàng mua cho cô trước khi cả hai thành đôi.

Mùi vị rất ngon, chỉ là giá cả không quá đẹp.

Bánh kem cắm nến lên, trong ánh lửa lay động, cô có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt Thẩm Ngạn Chu.

Bước đến trước mặt cô, giọng nói anh trầm thấp: “Chi Chi, sinh nhật vui vẻvẻ.”

“Cái gì thế, thì ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi à.” Từ Niệm Chi lẩm bẩm nhưng lòng tràn ngập niềm vui, chắp tay trước ngực rồi nhắm hai mắt lại.

Tất cả những gì hôm nay cô hoàn toàn không nghĩ đến, Thẩm Ngạn Chu và nhóm Tần Phỉ vì để tặng cô bất ngờ này mà giấu quá tốt, chút vết tích cũng không để lại.

Từ Niệm Chi thành tâm ước nguyện trong lòng.

Tuổi mới có phong cảnh mới và thử thách mới, tôi đến điểm dừng chân mới, chỉ hi vọng trên con đường này, người yêu tôi và người tôi yêu đều khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc.

Ước nguyện xong, Từ Niệm Chi mở mắt ra thổi tắt nến.

“Được rồi! Sinh nhật vui vẻ nhé Chi Chi!” Tần Phỉ dẫn đầu màn vỗ tay.

Từ Niệm Chi ôm một vòng tay quà, xúc động không chịu nổi: “Cảm ơn mọi người……”

Tần Phỉ lấy ra Polaroid đã chuẩn bị từ trước: “Mọi người mau lại chụp chung tấm ảnh đi.”

“Được nha.” Từ Niệm Chi vui vẻ đồng ý.

Thọ tinh đương nhiên phải đứng chính giữa, Tần Phỉ đặt Polaroid lên giá đỡ của nó, chỉnh xong góc, thời gian thì chạy về vị trí của mình.

“Ba, hai, một, yeahyeah!”

Đèn flash sáng lên rồi tắt, lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Tấm giấy kẽo kẹt trồi ra từ Polaroid, Tần Phỉ rút lấy, trong lúc đợi lên màu, cô ấy gợi ý Từ Niệm Chi mở quà trước.

Từ Niệm chi vừa mở vừa cố kiềm nén nước mắt.

Hạ Ngôn tặng cô một cái loa bluetooth, âm sắc rất hay, nếu đặt ở trong phòng khách ngồi trong phòng vẫn nghe, hợp cho người hướng nội khi ở nhà một mình.

Dương Tiểu Bàn tặng một đôi hoa tai ngọc trai, nó được cô ấy tìm được trong một ngày đi dạo trung tâm thương mại, lúc ấy còn sợ Từ Niệm Chi thấy quà bình thường quá, bây giờ nhìn gương mặt tươi cười của cô mới yên lòng được.

Quà của Tần Phỉ rất có giá trị, hai người làm bạn nhiều năm qua, quà có thể nghĩ ra đều đã tặng, vì để nhìn mình không phải làm có lệ, Tần Phỉ đem nhiều năm quá khứ của cả hai viết thành một quyển sách, tranh minh họa toàn là ảnh chụp của hai người các cô, một quyển sách thật dày tràn ngập những con chữ có độ ấm.

Từ Niệm Chi chỉ mở vài trang đã sắp khóc ra đến nơi.

Còn rất nhiều quà khác nhưng hôm nay người không đến, được để cả ở phòng kháchkhách.

Từ Niệm Chi hít mũi, lại lần nữa cảm nhận được tình thương của người bên cạnh đối với mình.

Polaroid vừa đúng lúc hiện màu, Tần Phỉ đưa ảnh chụp sang: “Chi Chi cậu xem xem.”

Từ Niệm Chi nhận lấy ảnh chụp, đợi sau khi cô thấy rõ nội dung trên đó, biểu cảm đông cứng trên mặt.

Hàng mi cô run run, môi nhếch nhẹ lên, vì giật mình mà hít một ngụm khí lạnh vào.

Kinh ngạc qua đi, sự hoảng loạn mới dần tuôn ra từ tận đáy lòng.

Trên ảnh chụp chỉ có cô và Thẩm Ngạn Chu, Dương Tiểu Bàn và Tần Phỉ lén trốn sang bên cạnh trước khi màn trập đóng lại, không lọt vào ống kính.

Thẩm Ngạn Chu với thân hình cao lớn vừa đủ để che khuất Hạ Ngôn ở phía sau giơ bảng.

Từ Niệm Chi vừa nãy không biết tất cả những gì xảy ra phía sau, hạnh phúc nhìn về phía máy ảnh hịp mắt cười, mà người đàn ông bên cạnh cũng để lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy.

Phía sau cô và Thẩm Ngạn Chu là một tấm bảng to được Hạ Ngôn giơ lên.

Trên bảng viết một câu tiếng Anh.

——Will you marry me?