Từ Niệm Chi tưởng tượng ra rất nhiều cách mình được cầu hôn.
Có trong lúc ăn cơm ở nhà đột nhiên ăn trúng một chiếc nhẫn, cũng có sau khi tan làm Thẩm Ngạn Chu bỗng ôm bó hoa xuất hiện trước cửa đài truyền hình, thậm chí còn có sáng sớm cô vừa tỉnh ngủ đã được cầu hôn.
Cô tưởng tượng rất nhiều rất nhiều.
Thẩm Ngạn Chu là người lạnh lùng như thế hẳn cầu hôn sẽ không quá ấm áp, cô thậm chí còn lo mình vào một ngày nào đó lỡ phát hiện ra kế hoạch cầu hôn của Thẩm Ngạn Chu, khiến cho đến cuối chút bất ngờ cũng chẳng còn.
Vậy nên trong mấy ngày vừa phát hiện ra nhẫn này, Từ Niệm Chi luôn vô tình hay cố ý ít nói chuyện với Thẩm Ngạn Chu, sợ anh bất cẩn nói lỡ miệng. Không chỉ vậy, cô còn để ý đến diện mạo dáng vẻ của mình bất kì lúc nào, dù gì tất cẩ các cô gái đều hi vọng mình khi được cầu hôn có dáng vẻ đẹp nhất.
Nào ngờ sau đó lại không thấy nhẫn đâu nữa.
Tất cả cảnh tưởng tượng như khói bụi tan tát, làm sự hoảng loạn của cô rất buồn cười.
Từ Niệm Chi an ủi bản thân rằng hai người chưa hẹn hò bao lâu, hơn nữa khoảng thời gian này Thẩm Ngạn Chu quá bận, rồi cô sẽ chờ được ngày cầu hôn thật sự ấy.
Có thế nào cũng không nghĩ rằng ngày này vậy mà âm thầm không một tiếng động.
Các bạn bè đều hiểu ý mà lùi sang bên cạnh, chừa không gian lại cho hai người.
Thẩm Ngạn Chu hiếm khi mặc quần áo màu sáng, đuôi mắt ẩn ý cười, cả người không còn cảm giác lạnh lùng như ngày thường.
Hộp nhẫn vốn biến mất khỏi ngăn tủ giờ lại lần nữa xuất hiện trong bàn tay anh.
Anh quỳ một gối xuống, trong tay cầm hộp nhẫn trắng, dịu dàng như nước như trong mắt chỉ có mình Từ Niệm Chi.
Hàng mi cô run run, ngẩn ra vài giây mới có phản ứng lại, đưa tay bịt kín miệng.
Tay cầm hộp nhẫn của Thẩm Ngạn Chu có hơi run, tim như sắp nhảy ra từ cổ họng.
Đã lâu chưa cảm nhận được cảm giác hồi hộp như vậy.
“Chi Chi.” Anh nhẹ giọng gọi.
Từ Niệm Chi bất giác ngừng thở, nuốt nước bọt.
“Anh biết anh không phải người tốt nhất, con người anh còn nhiều khuyết điểm, anh cố chấp, lạnh lùng, đó là những thứ không thể thay đổi theo thời gian a.”
“Trước khi gặp được em, quá khứ của anh là khoảng trời đen tối, sau khi gặp em, cuộc sống cùng cũng có ít ánh sáng. Em cởi mở, đáng yêu, luôn thích cười, chỉ cần đến gần em đã làm anh thấy hạnh phúc.”
“Bởi vì thích em, anh từ một học sinh hư không học vấn không nghề nghiệp dựa vào sự cố gắng của bản thân mà thi đậu Đại học cảnh sát, bước đi từng bước một mới trở thành Thẩm Ngạn Chu đứng trước mặt em ngày hôm nay. Trong mấy năm yêu em, anh không cảm thấy vất vảvả.”
Khi trước còn một mình, anh dựa vào bức ảnh cũ trong túi chìa khóa mà sống qua ngày. Chỉ có anh mới biết, trong vô số đêm trằn trọc, anh đã nói hàng ngàn hàng vạn câu chúc ngủ ngon với người trên ảnh.
“Từ Niệm Chi.” Thẩm Ngạn Chu trầm giọng xuống.
Từ Niệm Chi hơi hoảng một chút, đây hình như là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên cô.
“Có thể gặp được em với anh mà nói đó là ân đức trời cao ban tặng. Ngày tháng sau này anh muốn làm bạn với em cả đời, đầu bạc răng long.”
Thẩm Ngạn Chu hít sâu một hơi, hỏi một câu cuối cùng: “Em đồng ý gả cho anh không?”
Toàn bộ tĩnh lặng, tai Từ Niệm Chi chỉ có thể nghe thấy lời anh nói.
Anh nói rất chậm, rõ ràng từng chữ, chúng truyền vào tai cô rồi trượt vào tận trong tim.
Cô ngừng một lúc, nhìn Thẩm Ngạn Chu thông qua không khí, nước mắt dần dần dâng tràntràn.
Bỗng chốc một giọt nước mặt lăn xuống.
Từ Niệm Chi bật cười: “Em đồng ý.”
Thẩm Ngạn Chu đứng lên trong sự chúc phúc của mọi người, từng bước tiến về người anh yêu.
Chiếc nhẫn màu bạc được xỏ vào giữa ngón tay mảnh khảnh của cô.
Tiếng pháo hoa vang lên, trong những dải ruy băng rực rỡ rơi xuống, hai người ôm nhau thật chặt.
Thẩm Ngạn Chu năm 18 tuổi, Thẩm Ngạn Chu tuyệt vọng, Thẩm Ngạn Chu sinh bệnh, tất cả chắc chắn không ngờ tương lai lại có một ngày thế này.
Thẩm Ngạn Chu vùi mặt vào hõm cổ Từ Niệm Chi, cánh tay theo bản năng siết chặt.
Trước kia luôn cảm thấy có duyên sẽ tự gặp lại, bây giờ mới hiểu ra mọi lần gặp lại đều vì có người yêu sâu đậm.
Anh bỗng thấy hơi may mắn vì năm đó mình còn sống.
Dù gì trong những ngày tháng tương lai, ánh mặt trời cũng chiếu rọi.
–
Thẩm Ngạn Chu hành động rất nhanh chóng, không mấy ngày sau khi cầu hôn đã kéo Từ Niệm Chi đi đăng kí.
Lúc xin nghỉ với cục trưởng Trương, ông ấy cũng không nhìn nổi. Ông ấy chưa từng thấy qua bộ dạng xuân phong đắc ý đến vậy của tên nhóc này, khóe môi nhếch lên không thể kéo xuống đi.
Bên này quá trình lấy hộ khẩu của Từ Niệm Chi không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Ba Từ nghe nói Thẩm Ngạn Chu cầu hôn thành công thì tức muốn chết, trách tên nhóc này vác con gái mình đến sống chung thì thôi đi, vậy mà hẹn hò chưa đến một năm đã phải kết hôn. Trong lúc tức giận, ông ấy đã đem sổ hộ khẩu giấu đi.
Việc này bị mẹ Từ nhạo báng, nói ông ấy già rồi hồ đồ, con gái kết hôn vốn nên vui mừng, đường đường là giáo sư đại học Nam Giang mà lại làm ra chuyện giấu hộ khẩu như vậy.
Cũng may cuối cùng Từ Niệm Chi vẫn là thuận lợi lấy được.
Không thể không nói, lúc đăng kí hai người có hơi căng thẳng. Nhân viên công tác thấy Từ Niệm Chi cắn môi dưới mà người bên cạnh đen mặt thoạt nhìn không dễ chọc lắm, anh ta lén hỏi cô có phải tự nguyện kết hôn hay không.
Từ Niệm Chi ngây ngốc nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô cười nói mình tự nguyện.
Giây phút lấy được hộ khẩu, gương mặt nặng nề của Thẩm Ngạn Chu cuối cùng mới bình thường lại.
Tất cả đã được an bài sẵn
Hai người nắm tay ra khỏi Cục dân chính, Từ Niệm Chi ngẩng đầu lên.
Thành phố vẫn là thành phố này, xe nối đua xe vẫn như vậy, cây lớn hoa nở, như tất cả chưa từng thay đổi.
Lại như có gì đó thay đổi.
Cuộc sống mới cuối cùng cũng đến.
Cuối tuần sau khi đăng kí, Từ Niệm Chi nhận lời mời về Trường trung học số 1 Nam Giang, mở một buổi tọa đàm cho các học sinh lớp 12 sắp bước vào kỳ thi thử.
Thẩm Ngạn Chu đi cùng cô đến.
Tuy Từ Niệm Chi đã tốt nghiệp đã lâu nhưng truyền kỳ chói lọi vẫn lưu truyền trong trường. Thành tích của cô luôn rất ổn định, sau khi đến lớp 12 càng thêm vững bước, là thủ khoa khoa văn thành phố Nam Giang, đủ điểm để đến Thanh Hoa Bắc Đại. Nhưng cô không muốn, mặc cho ba mẹ và thầy cô khuyên thế nào cô vẫn kiên trì với nguyện vọng đầu tiên của mình, đến cầu học ở trường trong mộng của các phóng viên Trung Quốc.
Thầy Lý trưởng khối khối 12 hiện giờ chính là chủ nhiệm năm đó của cô, làm thầy giáo lâu như vậy nhưng ông ấy không gặp được đứa trẻ nào thông minh như Từ Niệm Chi nữa, vậy nên lần này mới nhân cơ hội mời cô về trường.
Đến khi Từ Niệm Chi về trường, thầy Lý mới biết Từ Niệm Chi vừa kết hôn.
Thầy Lý cười vỗ vai Từ Niệm Chi: “Niệm Chi, chúc mừng, chúc mừng con, tân hôn vui vẻ nhé.”
Ông ấy nhấc gọng kính trên mũi, đánh giá từ trên xuống dưới Thẩm Ngạn Chu. Nói vậy thì đây là tên đã cướp lấy học trò ông ấy tự hào nhất.
Thẩm Ngạn Chu không có biểu cảm gì, theo Từ Niệm Chi chào hỏi: “Con chào thầy Lý.”
Thầy Lý nhíu mày, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Người này sao càng nhìn càng thấy quen mắt thế!
Một lát sau, ông ấy mới dám nhận, nét mặt kinh sợ bộc lộ ra ngoài: “Con là…… Thẩm Ngạn Chu?”
“Đúng vậy ạ.” Thẩm Ngạn Chu trả lời.
Thầy Lý đây hật sự không khép miệng lại được.
Năm đó ông ấy là chủ nhiệm lớp 1, giáo viên toán lớp 1 và lớp 2, có ấn tượng cực kỳ sâu với Thẩm Ngạn Chu. Mỗi khi nghe chủ nhiệm lớp bên cạnh luôn oán trách vì trong lớp có đứa nhỏ ương bướng như vậy, ông ấy luôn thấy vui vẻ vì lớp mình có được học sinh ngoan như Từ Niệm Chi.
Nhưng bây giờ hai người ném 8 cây số cũng không đến vậy mà lại kết hôn? Hơn nữa thoạt nhìn tình cảm còn khá tốt.
Thầy Lý suýt chút ngưng thở.
Từ Niệm Chi đương nhiên không biết thầy Lý nghĩ gì trong lòng, cô kéo tay Thẩm Ngạn Chu, cong môi hỏi: “Thầy Lý, tọa đàm khi nào sẽ bắt đầu ạ?”
Thầy Lý hoàn hồn lại: “Còn nửa tiếng nữa, thầy dẫn con đi chuẩn bị trước.”
Hai người đi rồi, Thẩm Ngạn Chu từ cửa sau vào hội trường, tìm một chỗ ở hàng cuối cùng ngồi xuống.
Hắn đối Nam Giang một trung kỳ thật không có gì cảm tình, đọc sách kia mấy năm, trừ bỏ cuối cùng một năm nỗ lực vươn lên, phía trước vẫn luôn là cà lơ phất phơ, đối cái này báo cáo thính cũng chưa cái gì ấn tượng.
Thời gian anh ở trường không nhiều lắm, phần lớn đều trà trộn vào quán bar và tiệm bida bên ngoài.
Bây giờ ngồi đây vậy mà sinh ra một chút cảm giác mình thuộc về nơi này.
Buổi tọa đàm bắt đầu, học sinh mặc đồng phục xanh trắng đan xen lục tục đi vào, từng gương mặt non nớt xuất hiện trước mắt Thẩm Ngạn Chu.
Tất cả học sinh không kiềm được mà đi tìm hiểu bóng hình nho nhỏ trên sân khấu.
Tọa đàm chính thức bắt đầu, Thẩm Ngạn Chu dựa về phía sau, tay đan vào nhau, theo ánh nhìn của mọi người, đuổi theo cô gái trên sân khấu.
Dù đối mặt với hơn một ngàn người này, Từ Niệm Chi cũng không hề bối rối. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, đôi mắt vừa sáng lại vừa tròn, hàng mi cong vút, mỗi lần chớp mắt đều khiến người xem rộn rạo trong lòng.
Từ Niệm Chi rất để tâm đến lần diễn giảng này, mấy ngày trước đã làm ppt.
Tuy từ năm trước tỉnh Quảng Đông đã bắt đầu cải cách thi đại học, cô qua lớp 12 đã lâu nhưng phương pháo học tập đều tương đương nhau, thân là thủ khoa khoa văn, cô vẫn có thể truyền thụ một ít kinh nghiệm khá hữu dụng.
Giọng cô mềm mại mà lại kiên định, điều chỉnh lại phương pháp học tập nhằm vào từng môn cho mọi người.
Lúc bắt đầu không ai để ý, ai nấy ở dưới làm chuyện của mình, nhưng đến đoạn sau ai ai cũng lấy điện thoại hoặc giấy bút ra để ghi chép.
Từ Niệm Chi biết giờ này mọi người không còn kiên nhẫn nên giảm nội dung xuống còn trong nửa tiếng. Nói đến cuối, Từ Niệm Chi cầm microphone: “Nội dung tôi muốn nói chỉ có như vậy, còn lại mười phút để mọi người tự do đặt câu hỏi.”
Có không ít bạn học thật sự muốn học gì đó liên tiếp giơ tay lên, Từ Niệm Chi trả lời từng câu hỏi một của mọi người.
Đến cuối cùng, có cậu bé cũng giơ tay lên, chưa đợi Từ Niệm Chi gọi đã nói ra câu hỏi của mình: “Đàn chị, chị có bạn trai chưa ạ?”
Phía dưới nhốn nhào cả lên, dù cho giáo viên có can ngăn thế nào cũng không ngưng lại.
Thẩm Ngạn Chu nhíu mày, đợi đáp án của cô gái trên sân khấu.
Từ Niệm Chi nhìn cậu bé kia, hàng nút trên đồng phục bỏ mất một lỗ, lại còn dùng keo xịt tóc, thoạt nhìn là một đứa trẻ khá nghịch ngợm.
Cô cười nhẹ với cậu ấy: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Phía dưới dấy lên một cơn sốt.
“Vậy cấp 3 chị có hẹn hò không ạ?”
Từ Niệm Chi mím môi, ý cười không giảm, cô đương nhiên biết ý đồ trong câu hỏi này của cậu ấy.
Phía dưới có hơn một ngàn học sinh, sẽ có bao nhiêu cặp yêu đương lén hẹn hò đây? Bao nhiêu người kiên trì đến ngày cuối cùng chỉ vì phá tan nhà giam này?
Từ Niệm Chi trả lời: “Không có.”
Dừng một chút, cô tiếp tục: “Nhưng tôi và chồng tôi là bạn học cấp 3.”
“Chúng tôi vào cấp 3 không quen biết, sau khi đi làm mới có duyên quen biết.” Giọng cô tiếp tục xuyên qua microphone truyền khắp các ngóc ngách hội trường.
“Vậy nên mọi người không cần nóng lòng trong phút chốc, một đoạn tình tốt dù ở bất kì thời điểm nào cũng không tính là muộn, hai người thật sự yêu nhau vĩnh viễn sẽ không lạc mất.”
“Cuối cùng, chúc các bạn lớp 12 một đường đến mặt trời, thành tích từng bước thăng tiên, mồ hôi và sự cố gắng sẽ nở hoa kết trái vào năm sau. Chúc mọi người vào tháng sáu năm sau có thể đề danh bảng vang, được như ước nguyện.”
Diễn thuyết kết thúc, Từ Niệm Chi ra khỏi hội trường nhưng không tìm thấy bóng dáng Thẩm Ngạn Chu ở đâu.
Vừa định gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn Chu thì trong đầu bỗng lóe lên, cô xoay người đi lên khu dạy học.
Cô leo bảy tầng lầu, trong giây phút thấy cửa sân thượng mở toang ra, tim nhẹ bẫng đi trông thấy.
Từ Niệm Chi bước từng bước lên bậc thang, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ cũ kỹ chiếu vào người cô.
Chỗ lan can có một người đàn ông, thân hình to lớn, ngũ quan anh tuấn, anh đang nhìn cô cười.
Từ Niệm Chi cất bước đi qua.
“Sao lại đột nhiên đến đây thế?” Cô dừng bước trước mặt anh.
Thẩm Ngạn Chu ôm cô đến bên người, thở ra một hơi thật dài: “Em còn nhớ chỗ này không?”
“Đương nhiên rồirồi.”
Đây là nơi lần đầu họ gặp nhau.
Trời mưa hôm đó, cô bất cẩn lao vào lồng ngực anh.
Khi biết Thẩm Ngạn Chu là chàng trai năm đó, cô đã từ từ nhớ ra.
Trên mặt đất vẫn có vài tàn thuốc như vậy, không biết là ai lén chạy lên hút để lại.
Từ Niệm Chi tựa đầu lên vai Thẩm Ngạn Chu, nhìn xuống toàn bộ khuôn viên trường.
Hiện tại là giờ tan học, tốp năm tốp ba học sinh đi trên đường trường.
Có người nện bước vội vàng, vội vàng đến nhà ăn ăn cơm; có người xách theo bóng rổ, mồ hôi trên cổ cũng không kịp lau.
Ánh chiều tà màu vàng cam chiếu lên đất, rọi lên mỗi một người, để lộ ra nụ cười tươi của tất cả.
Từ Niệm Chi chủ động nắm tay Thẩm Ngạn Chu, đan mười ngón tay vào với anh.
Cô vốn cho rằng mình học tập tốt, đi làm chăm chỉ, sau đó ở tuổi nên kết hôn thành đôi với người thích hợp ba mẹ giới thiệu, làm vợ người ta, làm mẹ người khác, dựa theo quỹ đạo chính xác trong mắt mọi người đi hết đường.
Sau đó già đi rồi qua đời.
Cô đối với tình yêu thật ra không ôm hi vọng, một người luôn yêu một người khác vốn là kiểu ước nguyện xa vời.
Trong quá khứ cô là người yếu đuối, nhạy cảm, giống bình hoa bị người khác dùng keo nước rẻ tiền dán lại từng mảnh, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ vụn.
Cô nghĩ sẽ không có ai thật sự yêu cô như vậy.
Mãi đến buổi chiều bình thường trong mùa xuân nào đó.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Thẩm Ngạn Chu bước vào cuộc đời cô.