Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai
Số Chương: 67 chương
Trạng thái: Hoàn thành

Đánh giá: 8.5/10 từ 6 lượt

Nội dung truyện Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Tên Hán Việt: Vãn an nguyệt lượng

Tác giả: Vượng Tử A Oai

Số chương: 67 chương

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, phá án, ngọt sủng, yêu thầm một phía, chữa lành, HE

Edit bởi Đán Đán

Một câu tóm tắt: Nhật ký yêu thầm của cảnh sát hình sự mặt lạnh

Dàn ý: Trước khi yêu người khác hãy yêu bản thân mình

Giới thiệu

Thẩm Ngạn Chu, đội trưởng vừa được bổ nhiệm của đội hình sự thành phố Nam Giang. Trẻ tuổi xuất chúng, lí lịch sạch sẽ, điểm đáng tiếc duy nhất chính là đối với ai cũng lạnh như băng.

Đến đội cảnh sát số 1 một năm, đào hoa theo đuôi vô kể, nhưng bất luận là kiểu con gái nào anh cũng không có sắc mặt tốt, từ chối không mềm lòng.

Trong cục đồn đội trưởng Thẩm là người máu lạnh.

Hai vụ án mạng xảy ra liên tiếp làm dư luận xôn xao, lòng người bất an.

Đài truyền hình thành phố cắt cử phóng viên đến cục cảnh sát phỏng vấn về sự kiện này. Phóng viên được cử đi là một cô gái nhỏ con, đứng trước chi đội hình sự cao 1 mét 8, cô như bốc hơi khỏi thế giới.

Từ trước đến nay Thẩm Ngạn Chu ghét phải xuất đầu lộ diện thế này, cảnh sát trong đội ai nấy đều đổ mồ hôi hộ cô phóng viên nhỏ.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, quá trình phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Thẩm Ngạn Chu không chỉ không gây khó dễ mà còn tốt tính trả lời hết toàn bộ câu hỏi.

Càng khiến mọi người hoảng loạn là sau khi phỏng vấn kết thúc, Thẩm Ngạn Chu cầm chìa khóa xe trên bàn, môi vẽ ra nụ cười nói với cô phóng viên nhỏ còn đang khiếp sợ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”



Từ Niệm Chi cũng bất ngờ, không nghĩ đội trưởng đội hình sự thành phố và anh đẹp trai lầu dưới lại là cùng một người.

Sau vài lần gặp mặt, hai người đã là bạn trên WeChat.

Cô phát hiện ra Thẩm Ngạn Chu không lạnh lùng đến mức trong tưởng tượng, không chỉ khi rảnh sẽ đón cô tan làm mà còn tiện đường đưa bánh kem cho cô, đúng là cảnh sát tốt vì dân phục vụ.

Từ Niệm Chi cho rằng mình sẽ giữ mối quan hệ hàng xóm tốt với Thẩm Ngạn Chu.

Mãi đến một ngày nào đó, đồng nghiệp của Từ Niệm Chi xuất hiện, ngửi được một mùi hương quen thuộc trên người cô.

Đồng nghiệp nhăn mũi ngửi, hồi tưởng lại một phen: “Cậu dùng loại sữa tắm nào thế? Giống như mùi của cảnh sát Thẩm trước kia vậy đó.”

Từ Niệm Chi chớp mắt, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã vang lên giọng nói không mặn không nhạt.

“Cô ấy dùng của tôi.”



Thẩm Ngạn Chu có một túi móc chìa khóa mang theo bên người, không cho bất kì ai động vào.

Trong túi có một tấm ảnh cũ, trên ảnh là một cô gái mặc đồng phục trắng xanh đan xen, tươi cười đáng yêu.

Ảnh chụp bị người ta dùng bút khoanh hai người lại vụng về, mặt sau có hàng chữ mờ có thể thấy được.



“Ánh trăng là ảo mộng vĩ đại nhất.”

Chỉ có anh mới biết, trong vô số đêm trằn trọc, anh đã nói hàng ngàn hàng vạn câu chúc ngủ ngon với người trên ảnh.