Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 47: Vũ khí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu gia hỏa bắt chước ngẩng đầu ngao ngao đáp lại, tựa như đáp lại ám hiệu, một dài một ngắn, tiếng gọi cảm giác rất có tiết tấu, càng nghe tiếng gầm càng gần, Nghệ Nhàn vội bịt miệng tiểu gia hỏa.

"Ngao ô."

"Tiểu Nhã, đi mau."

Vẻ mặt Đoan Mộc Nhã mơ màng, "chúng ta không đưa nàng về sao?"

Tiểu gia hỏa vô tội dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Nghệ Nhàn, may mắn mình không phạm sai lầm, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ vuốt cái mũi ướt nhẹp của nàng, "không cần đưa, mẫu thân nàng sắp đến rồi."

Đoan Mộc Nhã kinh ngạc, "ah, mẫu thân thú nhân nàng đang đến? ta ta ta, chúng ta chạy mau a."

Niệm Vân Âm bị Đoan Mộc Nhã lôi đi phía trước, quay đầu lại phát hiện tiểu gia hỏa kia đang bộ dạng vui vẻ lắc lư đi theo sau các nàng, dường như đang chơi trò ai chạy nhanh hơn, "nó vẫn đi theo chúng ta, các ngươi có chắc là không kéo thú nhân theo đến chứ?"

Nghệ Nhàn đau đầu nhìn tiểu gia hỏa đuổi theo gót chân nàng, giống hệt lúc trước khi chạy trốn chơi trò rượt đuổi, xa xa tiếng gầm như sấm, bên tai có nhiều tiếng nổ vang lên.

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên, mở miệng lại muốn gào hai tiếng. Nghệ Nhàn vội nhét trái cây vào miệng nàng, liền an phận.

Đoan Mộc Nhã liền hiểu ra, "ah, thì ra ngươi là tiểu phản bội."

Niệm Vân Âm liền nhắc nhở, "có nó ở đây, chúng ta có đi đâu thú nhân cũng tìm được chúng ta, trước tiên cần phải giải quyết tiểu gia hỏa này."

Đoan Mộc Nhã vội đưa hai tay như gà mẹ che chở, "giải quyết thế nào, Niệm Vân Âm ngươi không được đem vật nhỏ này làm thịt a, cùng lắm, cùng lắm thì chúng ta để nàng lại đây thôi." sau đó nàng liều mạng nháy mắt với Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ngươi thấy thế nào?"

Nghệ Nhàn sờ đầu nhỏ của nàng, "ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ đi, được không?"

Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, đôi mắt xanh không hiểu nhìn nàng, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra liếm tay nàng, khiến Nghệ Nhàn sinh ra cảm giác áy náy khó hiểu, tựa như đang lừa gạt tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Nói đến đều là Tiểu Lam là người đầu tiên tìm thấy nàng, chỗ này nếu không có gia súc Lam Đồng đứng sau, đến cả đầu ngón tay nàng cũng không tin, Nghệ Nhàn khẽ cắn môi, "hảo hảo ở bên cạnh mẫu thân thú nhân của ngươi, đừng chạy loạn khắp nơi, chỗ này rất nguy hiểm."Tiểu Lam thấy nàng đứng dậy muốn đi, liền ngao ngao cắn vạt áo Nghệ Nhàn, vội vàng kêu ngao ngao ngao.

Đoan Mộc Nhã nghe thấy tiếng tiểu gia hỏa kêu loạn, vội đem đồ ăn trong túi giới tử nhét vào miệng nàng, nhưng chưa kịp cho vào miệng nàng, thì cảm giác được có trận gió thổi qua tai, nàng một cổ lực đạo đẩy ra, suýt chút ngã xuống đất.

Niệm Vân Âm đỡ hông nàng, "thú nhân sư tộc."

Trong sân chợt xuất hiện thêm một con đại sư tử lông vàng óng, sư tử nhìn từ trên xuống liếc qua Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn đến Nghệ Nhàn, nàng chỉ đứng đã hoàn toàn che luôn Nghệ Nhàn, tựa như dã thú chờ con mồi của mình đã lâu, hai mắt khẽ híp lại, bước đi mạnh mẽ đến chỗ Nghệ Nhàn.

Trước có đại sư tử, sau có tiểu sư tử cắn vạt áo không buông, một lớn một nhỏ đem nàng kẹp ở giữa, không còn đường cho nàng chạy trốn.

Đại sư tử dùng đầu đụng vào người Nghệ Nhàn, dừng lại ngay cổ nàng, ngửi một cái.

Nhìn qua như hành động của con vật đang đánh dấu địa bàn của mình, Nghệ Nhàn đột nhiên nổi giận, không khách khí táng đại sư tử một cái, một cái không đủ, thì hai cái, ba cái... nhưng mấy cái này đối với Lam Đồng mà nói, tựa như chọt lét, không ra gì, ngược lại càng khiến đối phương thêm hưng phấn, Lam Đồng há miệng ngậm tay Nghệ Nhàn, không chút ngại ngùng liếm a liếm, tựa như đang thưởng thức tuyệt thế mỹ vị.

Nghệ Nhàn cảm giác như đánh vào vải bông, tức giận liền vung tay đánh gia súc không nghe lời này, "cút xa ra."

Lam Đồng gầm lên giận dữ, dùng đầu đẩy Nghệ Nhàn dính một cái thân cây, từ trên xuống dưới ngửi nàng qua một lần.

Nghệ Nhàn hoàn toàn bị áp chế, nàng biết sức mình không bằng sức thú nhân, nên triệu hoán tiểu mã ra, tiểu mã cúi đầu phóng cho Lam Đồng một quả cầu quang linh thanh tẩy. Ánh sáng chói mắt khiến Lam Đồng không thể mở mắt ra được, Nghệ Nhàn nhân lúc nàng lui về sau, khom lưng chui ra ngoài.

"Ngao ngao."

Tiểu gia hỏa đang chơi với bánh trôi, thấy Nghệ Nhàn chạy đến, bộ dạng vui vẻ lắc lư chạy theo sau.

Đoan Mộc Nhã vừa thấy hình thú của Lam Đồng chân liền run lên, cũng không thể trách nàng hoảng sợ được, lúc đầu gặp ở Á Tư thành nàng đã từng nhìn thấy bộ dạng Lam Đồng cuồng hóa vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng, nàng bị Niệm Vân Âm lôi chạy về, vừa chạy vừa quan tâm đến tình huống Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, tiểu gia hỏa sao lại chạy theo sau a? ah, vì sao mỗi lần gặp mấy thú nhân này thì phải chạy a!!!"

Niệm Vân Âm kéo nàng đi, "đừng nói nhiều, giữ sức đi."

Nghệ Nhàn cũng hiểu như vậy là không được, nàng biết rõ tốc độ thú nhân, muốn so với thú nhân ở phương diện này chắc chắn là bại 99%, mà gia súc này còn có một đôi cánh không bình thường, dù các nàng có chạy xa vạn dặm, thì đối phương cũng có bản lĩnh tìm ra nàng, "các ngươi đi tìm viện binh trước, ta đi kéo dài thời gian một chút."

Nói xong, Nghệ Nhàn chạy đi hướng khác.

Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."

Niệm Vân Âm vô lực nói, "đừng gọi, nếu gọi là ngươi hại chết nàng, đi mau."

Tiểu gia hỏa thấy các nàng chia làm hai đường chạy, ngay lúc đứng ở ngã ba suy nghĩ, sau đó lại vui vẻ chạy theo sau Nghệ Nhàn kêu ngao ngao, quả thực giống hệt cái máy báo động biết di chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được chỗ Nghệ Nhàn đang đứng.

Lam Đồng rống giận đinh tai nhức óc, đụng phải vài cái cây mới tìm được vị trí chính xác, một đường điên cuồng đuổi theo. Nghệ Nhàn cảm giác phía sau có một trận cuồng phong kéo đến, chạy nhanh theo hình rắn, có thể nghe thấy tiếng Lam Đồng tức điên rống lên, đồng thời lại có cảm giác như đang quay về địa giới thú nhân tộc.

Nghệ Nhàn nghĩ thầm, nàng phải chạy nhanh hơn nữa, so với gia súc này phải nhanh hơn.

Chạy a chạy chạy a...

Tiếng gió lướt bên tai, tiếng rống giận của Lam Đồng nháy mắt biến mất. Nghệ Nhàn liếc nhìn xung quanh cũng không thấy tung tích Lam Đồng. Nhìn lại, thì thấy một con đại sư tử cõng một con tiểu sư tử trên lưng chạy như điên đuổi theo, nàng chợt xoay người, lần nữa bắt đầu chạy.Không quá lâu trong tíc tắc, Nghệ Nhàn lại cảm giác được loại truy đuổi trí mạng đó, dư quang cũng thấy được Lam Đồng theo đuôi mà đến, chạy gần song song với nàng, tiểu gia hỏa đứng trên cái đầu bự kia ngao ngao cổ động cho mẫu thân thú nhân của nàng.

Nghệ Nhàn suýt chút thì tức đến ná thở, vật nhỏ này.

Nháy mắt, tiếng ngao ngao bên tai biến mất. Nghệ Nhàn quay đầu lại xem, nàng đã cách hai cái mao nhung một lớn một nhỏ chừng 7 8 mét.

Bất quá chỉ vài giây, chênh lệch này cũng có chút lớn....

Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng nổi giận chạy điên bay đến, nàng vòng quanh vài cái cây rồi đổi hướng chạy, lần này nàng nỗ lực cảm ứng tiến độ dưới chân mình, cảm giác được rõ ràng có chút biến hóa nhỏ, so với chuyển biến xung quanh khu rừng, đúng là thời khắc này thật vi diệu, trong tầm mắt Nghệ Nhàn, cảnh vật xung quanh tựa như dừng lại, sau đó nàng cùng Lam Đồng cách xa nhau tám chín mét.

Thậm chí nàng có thể nhìn thấy vẻ mặt Lam Đồng không thể tin nổi, đúng là hả giận a.

Nghệ Nhàn không dám đoán tâm tư gia súc này, chỉ biết chạy thật nhanh. Cứ cách vài chục thước, lại có một lần dịch chuyển như vậy, cứ liên tục vài lần, Nghệ Nhàn quay đầu cũng không còn nhìn thấy hai cái bóng sư tử nữa.

Nàng không dám thả lỏng, sợ đôi cánh vàng của gia súc kia bay đến, như vậy vừa vui đã buồn rồi.

Nhưng nghĩ lại, Nghệ Nhàn cũng không dám tin, nàng có thể chạy thắng thú nhân???? cái này tựa như đang nằm mơ, "không lẽ sau khi tăng cấp đem lại điều tốt a?"

Đang lúc Nghệ Nhàn chuẩn bị kiểm tra thân thể, thì chợt nghe cách đó không xa có nhiều tiếng gọi đang kêu nàng, trong đó không thiếu tiếng Đoan Mộc Nhã cùng Niệm Vân Âm, vội vàng đáp lại, "ở chỗ này."

"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ngươi không sao chứ?" Đoan Mộc Nhã cùng Niệm Vân Âm đem theo một đám sư huynh sư tỷ chạy đến, thấy Nghệ Nhàn đang cười, liền tò mò nhìn đông nhìn tây, 

"thú nhân không làm gì ngươi sao?"

Gia súc Lam Đồng muốn đuổi theo, nhưng đáng tiếc không đuổi kịp.

Nghệ Nhàn khó có được một lần thắng gia súc kia, tâm tình khá tốt, "không có, dù sao ở Thanh Sơn Tông chúng ta cũng có giao ước, nàng sẽ không làm gì ta."

Niệm Vân Âm thấy vậy, liền bày tỏ lòng biết ơn đối với các vị sư huynh sư tỷ.

Các sư huynh sư tỷ không nhịn được dạy dỗ ba người các nàng một phen, đại thể cũng vì tránh không để những xung đột vô cớ với thú nhân, mấy ngày này tốt nhất ở trong Thanh Sơn Tông, không được đi ra ngoài.

Chờ các nàng được đi, Đoan Mộc Nhã lại nháy mắt với Nghệ Nhàn, vì ngại Niệm Vân Âm bên cạnh, nàng lại hỏi xa hỏi gần, "Nghệ Nhàn, thú nhân kia đồng ý thả ngươi về sao? có phải ngươi đã đưa ấu tể cho nàng, cho nên nàng không làm khó ngươi?"

Nghệ Nhàn ah một tiếng làm khó dễ? sợ là lúc này gia súc đang tức điên muốn gây sự với nàng, nhưng cảm giác khiến đối phương tức điên cũng thật thích a.

Nghệ Nhàn hoài nghi do mình bị Lam Đồng ép bức quá nhiều, nên sản sinh chút suy nghĩ biếи ŧɦái, "phải a."

Niệm Vân Âm thấy Đoan Mộc Nhã không ngừng nháy mắt với Nghệ Nhàn, liền tím cớ đi mất, "Nghệ Nhàn, chúng ta gặp lại ở trận chung kết."

Nghệ Nhàn, "được."

Niệm Vân Âm vừa đi, Đoan Mộc Nhã thở phào nhẹ nhõm, "may quá bị ta lừa được rồi, Nghệ Nhàn, lần này thực sư quá mạo hiểm."

Nghệ Nhàn nhịn không được lắc đầu, nếu Niệm Vân Âm là Tề Vận, chỉ với chuyện của nàng và thú nhân sợ là đã biết từ sớm rồi. Cũng khó vì hai người các nàng, một cái giả ngốc, còn một cái là ngốc thật, "lần này ít nhiều đều nhờ các ngươi a."

Đoan Mộc Nhã cứ liên tục kêu nguy hiểm thật nguy hiểm, "thú nhân thực sự không làm gì ngươi chứ? nàng, nàng cứ vậy tha cho ngươi sao?"

Đương nhiên là không.

Nghệ Nhàn cổ quái nhìn Đoan Mộc Nhã, "vậy đi, ngươi giúp ta làm chuyện được không?"

**********

Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "ngươi muốn ta chạy đuổi theo ngươi."

Nghệ Nhàn gật đầu, "đem mọi sức lực lần trước ngươi chạy trốn ở lang tộc ra, nhất định phải chạy hết sức, chú ý bước chân của ta."

Đối với yêu cầu của Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã như hòa thượng không sờ thấy tóc, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Nghệ Nhàn, bắt đầu tham gia trò chơi ngươi chạy ta đuổi.

Đoan Mộc Nhã vốn ít tu luyện, thể chất yếu kém, đuổi theo Nghệ Nhàn vài chục mét liền thở hồng hộc, còn định kêu dừng. Nhưng Nghệ Nhàn đã chạy cách xa nàng vài mét rồi, tiến độ ổn định, cước bộ nhanh nhẹn, tựa như chỉ mới làm nóng người mà thôi, liều mạng dùng thể lực như vậy, nàng sao mà thắng nổi, "Nghệ --"

Trong lúc Đoan Mộc Nhã muốn kêu ngừng lại, chợt bị hành động của Nghệ Nhàn làm sợ ngây người, hồi lâu mới phản ứng được, kêu to "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, dừng một chút đi, mau dừng lại."

Nghệ Nhàn nhìn khoảng cách giữa nàng và Đoan Mộc Nhã một chút, ước chừng mười mấy thước, "chạy hết nổi rồi?"

Đúng là Đoan Mộc Nhã đã chạy không nổi nửa, nhưng nàng xua tay, "không phải cái này, ngươi, sao ngươi đột nhiên một cái đã vọt đi thật xa rồi, thật kỳ quái, ngươi đã làm gì vậy?"

Nghệ Nhàn vui vẻ nói, "ngươi nhìn thấy rồi?"

Đoan Mộc Nhã tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng nhìn xung quanh chứng minh mình không phải bị ảo giác. Đoan Mộc Nhã chỉ vào hai cái cây khác nhau, "ngươi vừa chạy đến đó, cách ta đến 3-4m, chỉ là chớp mắt, thực sự chỉ trong chớp mắt, ngươi đứng từ cây này đến cây kia cách đến 10 thước."

Nghệ Nhàn dự liệu không sai, lúc nàng bị gia súc kia đuổi như chó, đúng là nháy mắt một cái đã dùng kỹ năng dịch chuyển, dịch chuyển một lần liền đi được chín mười thước trong chớp mắt.

Hèn gì mỗi lần Lam Đồng đuổi theo, nàng càng chạy càng xa.

Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn cười vui vẻ, vội quơ tay tìm cảm giác tồn tại, "Nghệ Nhàn, đây rốt cuộc là chuyện gì a?"

Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã liếc mắt, cô nương ngốc này từ sau khi được nàng cứu đến giờ vẫn luôn nghĩ cho nàng, đúng là một người đáng tin cậy, "Tiểu Nhã, ngươi nhìn cho kỹ nha."

Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm cái cây cách xa các nàng ba thước, trong tay nháy mắt liền có một nắm lá xanh.

Đoan Mộc Nhã không hiểu nhìn nàng, "ý là sao?"

Nghệ Nhàn thấy nàng vẫn chưa hiểu được, đem chủy thủ trên người cắm vào cành cây, "lần này phải nhìn cho kỹ."

Đoan Mộc Nhã kỳ thực không hiểu Nghệ Nhàn muốn làm gì, nhìn thấy nàng nàng đem chủy thủ ra rồi một hồi Nghệ Nhàn lại xòe tay ra, đi tới đi lui, chỉ vài hơi, trong tay Nghệ Nhàn đã nắm chặt thanh chủy thủ kia.

Đoan Mộc Nhã trợn mắt nhìn, lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, liền nhảy dựng lên, "đây là cái gì? Nghệ Nhàn, sao đột nhiên ngươi đã có nó trong tay rồi?"

Kỳ thực Nghệ Nhàn cũng không hiểu được đây là cái gì, "là một loại kỹ năng lười biếng, ta vừa rồi kéo dài khoảng cách xa mười thước cũng là học được từ kỹ năng này."

Đoan Mộc Nhã nhìn cây một chút, rồi nhìn Nghệ Nhàn. "dịch chuyển trong nháy mắt?"

Nghệ Nhàn gật đầu, "việc này ngoại trừ ngươi ra, không được nói cho ai biết, Tiểu Nhã, trước khi ta và ngươi chưa thể biết rõ được đây là gì, thì giúp ta giữ bí mật a."

Đoan Mộc Nhã gật đầu, liền hiểu ra "cho nên, vừa rồi ngươi chạy như vậy mà trốn được, thú nhân kia không bắt được ngươi? ha ha, nhất định là như vậy rồi, đúng không?"

Nghệ Nhàn cũng cười, có thể thấy được Lam Đồng vẻ mặt kinh ngạc thì tâm tình nàng liền sảng khoái, "phải, ngươi giúp ta xem một chút, có thể tìm được quy luật trong đó không?"

Sau đó, Nghệ Nhàn lại chạy đi, Đoan Mộc Nhã theo sau nàng tính toán. Vì biết rõ kỹ năng này, Đoan Mộc Nhã suýt chút tưởng mình mất luôn hai chân, vì nàng phát hiện mình căn bản chạy không lại Nghệ Nhàn. Trước kia chạy không lại, cảm thấy cách xa không nhiều. Nhưng hiện tại thực sự là chạy không lại, vì Nghệ Nhàn chỉ một cái chớp mắt đã chạy đến chục thước, đến cả bóng người cũng không nhìn thấy khiến người ta tuyệt vọng thật sự.

Nghệ Nhàn cũng hiểu được như vậy là làm khó nàng, không khỏi nhớ đến Ngân Bảo đại nhân lúc còn tỉnh. Nếu có Ngân Bảo đại nhân ở đây, dùng tốc độ tia chớp kia chắc là có thể cùng bước tiến với nàng, đáng tiếc, Ngân Bảo đại nhân còn đang ngủ say. Đại khái nắm giữ được chút quy luật, nàng liền đưa Đoan Mộc Nhã về Vân Đan Phong.

Lúc này, trận chung kết cũng chỉ còn cách năm ngày.

Trận chung kết sắp đến cảm giác khẩn trương do Lam Đồng đem đến hòa tan cùng nhau khiến Nghệ Nhàn thêm áp lực có thêm kỹ năng dịch chuyển tức thời này, Nghệ Nhàn càng có thêm lòng tin gấp đôi. Cho dù như thế nào, kỹ năng này cũng coi như phá giải ưu thế về tốc độ chạy của thú nhân.

Hôm đó, Đoan Mộc Nhã tay cầm một cây côn vui vẻ chạy đến, "Nghệ Nhàn, nhanh thử đi, xem binh khí này có thuận tay không?"

Vũ khí?

Nghệ Nhàn nhìn món đồ chơi trong tay liền sửng sốt, nói là cây côn kỳ thực cũng không phải, nó giống như gậy chỉ đường nhỏ dài, bất quá có nhiều chỗ khác với gậy chỉ đường trong ấn tượng của nàng, "đây là cái gì?"

Đoan Mộc Nhã múa hai cái, "lần trước Niệm Vân Âm có nói với ta, ngươi cần một thứ vũ khí quang linh hỗ trợ, ta thấy ngươi chỉ có một cây chủy thủ, cho nên đi tìm thêm vũ khí, ngươi xem cái này coi có được không."

Là loại côn nhỏ có chín khúc được móc với nhau, Nghệ Nhàn vung một cái, khiến một cây côn nhỏ trở thành chín khúc côn nhỏ ngắn, "cửu tiết côn?"

Đoan Mộc Nhã cười ha ha, "cái tên này thật hợp a, nhưng nó không phải côn, ngươi nên gọi nó là cửu tiết châm."

Nghệ Nhàn liền đen mặt, "đây là châm?"

Đoan Mộc Nhã gật đầu, "đây là châm quang linh, thích hợp cho quang linh hỗ trợ của ngươi. Nhưng mà có ít người giống như ngươi có thể mở ra được, Nghệ Nhàn, ngươi thử xem."

Nghệ Nhàn, "thử như thế nào?"

Đoan Mộc Nhã xếp cửu tiết châm lại thành một, thoạt nhìn đúng là có vài phần giống một cây châm vô cùng lớn, "ngươi dùng quang linh đưa vào châm, sau đó.... vung lên thử đi."

Nghệ Nhàn nghe theo nàng làm theo, đem linh quang đưa vào cửu tiết châm, sau đó tùy ý vung lên. Một quả cầu bạch quang chói mắt liền hiện lên, cả đình viện được một vầng sáng vô cùng thánh khiết bao phủ.

Nghệ Nhàn kinh ngạc, "đây là lồng năng lượng."

Trước đó nàng còn cần đến tiểu mã cùng nàng liên thủ mới có thể mới có làm ra được một cái lồng năng lượng giam người lại, hơn nữa chỉ có thể kéo dài mười giây, hiện tại lồng năng lượng này lại do chính nàng tạo ra?

Đoan Mộc Nhã kinh ngạc dạo một vòng, "oa, không hổ là thượng phẩm linh khí nhân cấp, có uy lực lớn như vậy."

Nghệ Nhàn không dám xem nhẹ cái châm trong tay mình, món đồ chơi nhỏ dài này có thể phát ra uy lực lớn như vậy, "linh khí nhân cấp, Tiểu Nhã, có phải binh khí này rất đặc biệt và quý đúng không?"

Đoan Mộc Nhã xua tay liên tục, "không quý không quý, bất quá chỉ đổi lấy một lọ đan dược lục phẩm với người ta thôi. Nhưng mà, ngươi cảm thấy binh khí này dùng tốt chứ?"

Nghệ Nhàn múa vài cái, cảm thấy cửu tiết châm này nắm trong tay nhẹ nhàng cùng tiện tay, nàng liền cầm cửu tiết châm tháo ra làm ám khí để dùng, "nếu thiếu một hai đoạn có làm giảm uy lực của nó không?"

Đoan Mộc Nhã khích lệ nói, "thử xem?"

Nghệ Nhàn chờ lồng năng lượng trong đình viện tan đi, sau đó dùng từng khúc thử, nàng phát hiện chỉ cần ba đoạn châm cũng đủ làm một cái lồng năng lượng bọc người lại, lực bền còn hơn nàng cùng tiểu mã làm ra, đúng là có chút đả kích.

"Dùng tốt."

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được cho ngươi binh khí có thể sử dụng."

Nghệ Nhàn chọn năm cái châm, còn lại thì cất trong tay áo của mình, "Tiểu Nhã, cảm tạ."

Đoan Mộc Nhã thè lưỡi, "Nghệ Nhàn, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?"

Nghệ Nhàn cười nói, "giữa chúng ta còn có gì ấp úng nữa sao? có chuyện gì cứ nói đi."

Hai mắt Đoan Mộc Nhã xoay vòng vo, "là như vậy, ta nghe nói trong thủy ấn bí cảnh có một gốc cây thượng phẩm linh dược, nếu ngươi đến bí cảnh, có thể thuận tay hái cho ta được không?"

Nghệ Nhàn đối với linh dược cùng vũ khí không hiểu nhiều, nhưng nàng biết có bốn cấp là Thiên Địa Nhân Thần, thượng phẩm linh khí nhân cấp, binh khí này dù gì cũng là đồ tốt. Cũng không biết Đoan Mộc Nhã làm sao có thể dùng linh dược lục phẩm đổi được, đại khái chiếm không ít tiện nghi, "Tiểu Nhã, ta chỉ có thể đồng ý với ngươi nếu ta có thể làm hết khả năng."

Đoan Mộc Nhã kích động gật đầu, "Nghệ Nhàn, tận lực là tốt rồi. Nếu gặp chuyện nguy hiểm, cần giữ mạng trước, linh dược thì... sau này chắc cũng có thể gặp được."

Lời nói này, Nghệ Nhàn có thể nghe ra sự lo lắng với mấy thứ linh dược có thể gặp nhưng không thể cầu, bỏ qua lần này, sợ là đời này cũng không có duyên nữa.

Nghệ Nhàn cười không nói, Đoan Mộc nhã chu mỏ biểu thị, cho dù nàng bán manh làm nũng thế nào, phong chủ Vân Đan Phong cũng quyết tâm không cho nàng một chỗ, nếu không thì nàng phải tự mình vào bí cảnh.

Có vũ khí ngũ tiết châm linh khí hỗ trợ, Nghệ Nhàn như hổ mọc thêm cánh. Cho dù là công kích hay phòng ngự, độ mạnh yếu cũng tăng lên nhiều hơn không chỉ một cấp, hôm đó Nghệ Nhàn dùng tiết châm hỗ trợ, làm một cái lồng năng lượng cho Đoan Mộc Nhã, cái lồng năng lượng này có thể giữ được chừng một nén nhang, cuối cùng bị Đoan Mộc Nhã nóng giận phóng hỏa long, mới đánh nát được lồng năng lượng.

Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, sau này nếu ngươi trở thành địa cấp ngự thú sư, thì lồng năng lượng này hẳn là sẽ rất khó phá, ta cảm thấy đến trận chung kết, khi ngươi dự thi vung một cái cho bọn họ, khẳng định có thể vào được trận quyết tái chung kết."

Có kỹ năng chạy trốn, còn có thêm cửu tiết châm, Nghệ Nhàn cũng có thêm vài phần tự tin. Có thể vào được trận quyết tái chung kết, gặp các thú nhân....

Dư quang liếc qua, Nghệ Nhàn hình như lại nhìn thấy quả cầu tím, còn có một bộ lông vàng chợt lóe lên, sau đó lại nhanh chóng biến mất vào bụi cỏ.

Đoan Mộc Nhã còn đang hưng phấn dự đoán.

Nghệ Nhàn ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Nhã, ta muốn một mình tu luyện."

Đoan Mộc Nhã liền hiểu, rất nhanh rời đi. Dù sao cũng sắp đến trận chung kết, chỉ còn lại hai ngày, là người dự thi khẩn trương cũng dễ hiểu.

Nghệ Nhàn chờ nàng đi rồi, mới đi đến góc đình viện, quả nhiên tiểu gia hỏa đang đè lên bánh trôi, không biết chui từ cái lỗ chó nào ra, bộ lông vàng trở nên lôi thôi, cái mũi đỏ còn dính chút bùn đất, đặc biệt nhìn giống như mèo ăn xin.

"Sao ngươi lại chạy tới đây?"

"Ngao ngao."

Nghệ Nhàn thấy nàng bẩn hề hề, liền ôm nàng về phòng chuẩn bị nước tắm cho nàng, nào ngờ tiểu gia hỏa vừa vào thùng gỗ liền ngao ngao ầm ĩ, tiếng kêu đặc biệt lớn.

Nghệ Nhàn vội dùng đồ chặn miệng nàng lại, "đừng kêu, nếu không...., nếu không.... thì --"

Nàng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được từ nào dễ uy hiếp, vốn tiểu gia hỏa này từ sau khi theo Ngân Bảo đại nhân một thời, đào động, bắt chuột, bản lĩnh cũng đã tốt hơn nhiều, còn muốn "rời nhà" thì dễ như trở bàn tay."

Còn cái tên gia súc Lam Đồng này nữa, không thèm quan tâm quản giáo tiểu gia hỏa nhà mình, cứ để nàng tùy ý chạy loạn khắp nơi. Đối với chuyện này, Nghệ Nhàn sầu không thôi.Ngự Thú Sư Mạnh Nhất - Chương 47

Ed: hú hú, giải thích một chút với các thím nhé.

- đoạn Đoan Mộc Nhã như hòa thượng không sờ thấy tóc: là ý nói Đoan Mộc Nhã không hiểu ý Nghệ Nhàn muốn cái gì á.

- rồi lúc hai người đối thoại vụ dịch chuyển trong nháy mắt á, lúc thì nói mét lúc thì nói thước, thực sự ed chỉ viết lại theo QT nên ko rõ lắm nên mọi người đừng trách ed nhé, ed cũng chưa xem qua cái vụ mét với thước trong đo lường là bao nhiêu còn thống kê của tác giả có đúng hay không ed cũng không rõ nữa, có gì mọi người cứ nói đừng mắng ed nhá ^^

- thứ cuối cùng, cửu tiết côn được Đoan Mộc Nhã gọi là cửu tiết châm, ed tìm trên mạng thì nó còn được gọi là nhuyễn cửu tiên, có chín khúc nhỏ (hoặc 7 hoặc 13) được móc với nhau bằng vòng tròn sắt, có chút giống côn nhị khúc nhưng nhỏ và dài hơn, được làm bằng kim loại cái này mà ko biết múa á, thì toàn tự táng vô mặt mình thôi:)))) bên dưới là hình của nó.Ngự Thú Sư Mạnh Nhất - Chương 47