Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 16



Buổi thấm vẩn sau đó ở Sở Cảnh sát cũng không được thuận lợi.
Cho dù có hỏi như thế nào, cái gã mặc đồ bình thường như nhân viên phục vụ trong nhà hàng này vẫn không chịu mở miệng. Cuối cùng, trải qua một hồi lâu mới biết được hắn chỉ là một tép riu, được người khác thuê để giết Đới Quý. Mà hắn trùng hợp lại có nghiên cứu về thuốc nổ, cho nên mới làm một quả lựu đạn muốn giải quyết Đới Quý một cách nhanh gọn. Về phần là ai đã thuê hắn, hắn nói là trao đổi qua điện thoại, tiền cũng chuyển trực tiếp vào tài khoản, cho nên cũng không rõ lắm.
Phía Đới Quý cũng gặp nhiều trở ngại. Hắn luôn miệng khoác lác nói mình là công dân lương thiện, không có làm chuyện gì trái pháp luật. Còn về lý do tại sao có người lại muốn ném lựu đạn vào hắn, có phải hắn đã gây thù chuốc oán gì với người khác hay không, hắn cũng bất mãn với chế độ tư pháp hiện tại của Hongkong, lại một lần nữa thể hiện thái độ khinh thường và sự nghi ngờ của hắn đối với năng lực làm việc của cảnh sát.
"Cái tên Đới Quý này, thật đáng giận! Chúng ta giúp hắn mà thái độ của hắn còn kiêu căng như vậy!" Thẩm Hùng ném bút lên bàn, biểu hiện khó chịu.
"Cũng không còn cách nào khác, kẻ có tiền chính là như vậy, căn bản không để pháp luật ở trong mắt." Thạc Tử đeo kính gọng đen nhã nhặn thể hiện thái độ không có gì ngạc nhiên, "Hắn còn dám nói trừ trước đến nay chưa từng làm qua chuyện gì trái pháp luật, đúng thật là nực cười. Còn cái tên ném lựu đạn kia cũng vậy, trên cơ bản cũng không điều tra được bất kỳ manh mối hữu ích nào."
Lương Tiểu Nhu xoa xoa chỗ chính giữa hai đầu lông mày, "Xem ra, mấu chốt là ở vụ án của Vương Chính Hồng, tìm được hung thủ rồi mới tính đi." Cô kỳ vọng chỉ tay vào tài liệu điều tra mới trên tay Vu Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm đọc nghe thử tài liệu trên tay cô đi."
"À, được, chúng ta điều tra được, kẻ đối đầu lớn nhất với Đới Quý là một người đàn ông tên Thạch Dũng. Thạch Dũng là đại ca quản lý vựa trái cây đã mấy chục năm, sau đó mới gia nhập xã hội đen. Bởi vì hắn thích cẩm thạch, thật sự là một tên mê má, cho nên mới lấy biệt danh là Dũng đá. Trước đây hắn buôn heroin, nhưng bởi vì nhu cầu theo trào lưu, nên chuyển qua buôn cocain và thuốc lắc. Mấy năm qua, hắn và Đới Quý tranh giành ở thị trường ma túy rất khốc liệt."
"Mấy quán Karaoke và công ty vận chuyển dưới trướng của Dũng đá, suốt mấy tuần liên tiếp bị người ta gõ cửa, phóng hỏa, và cố ý phá hoại, mà hắn cũng giống như Đới Quý, không có báo án." Tiểu Thắng nói bổ sung.
Khóe miệng Lương Tiểu Nhu thoáng gợi lên, cười mỉa mai: "Đám người xã hội đen thích nhất là chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, đối với chúng mà nói, báo án rất mất mặt. Kẻ tranh giành vụ làm ăn ma túy bạc triệu này với Đới Quý, rất có thể chính là Dũng đá."
"Chắc chắn là vậy." Thẩm Hùng suy nghĩ, "Chúng tôi điều tra được, hôm Đới Quý bị người ta ném lựu đạn đã từng ngồi uống trà ờ nhà hàng Nhuận Phát, mà Dũng đá cũng từng xuất hiện trong nhà hàng này, còn tới chào hỏi Đới Quý. Sau đó thì hắn lên máy bay đi Malaysia."
Lương Tiểu Nhu nhướng mày, "Như vậy lỡ có sơ suất gì, chúng ta cũng không làm gì được hắn."
Một bên sắp đặt sẵn kế hoạch chu đáo, một bên lại tính toán đường lui thật tốt. Tên Dũng đá này quả thật là một con cáo già!
"Madam, cô cũng thật là, đi điều tra Đới Quý cũng không mang theo chúng tôi!" Vu Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. "May mà có Madam Mã cứu cô, nếu không nguy hiểm như vậy lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"
"Phải rồi, Madam, cô quá hấp tấp!"
"Dù thế nào đi nữa, cũng phải thông báo cho chúng tôi chứ!"
Đối mặt với các đồng nghiệp thay nhau oanh tạc, Lương Tiểu Nhu giơ hai tay lên đầu hàng: "Sorry sorry, lần này là tôi sai, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, lần sau nhất định mọi người đi cùng nhau. Được rồi, hôm nay mọi người làm đến đây thôi, có thể tan ca, mọi người trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi."
"Vậy Madam cũng phải về nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút."
"Ok, ok." Lương Tiểu Nhu cười khổ gật đầu.
"Không nghĩ tới lần này Madam Mã kia lại có lòng tốt cứu Madam như vậy." Tiểu Thắng vừa thu dọn đồ đạc vừa nói lèm bèm.
"Cậu đúng là ngốc." Dùng sức gõ vào đầu gỗ của Tiểu Thắng, Vu Nhiễm tức giận nói: "Cậu không hi vọng Madam Mã cứu Madam, bộ muốn Madam xảy ra chuyện sao? Lại nói, cho dù Madam Mã bình thường kiêu căng lạnh lùng không để cho ai tiếp cận, nhưng người ta dù gì cũng là Thanh tra cảnh sát cao cấp! Cứu người là nhiệm vụ của cô ấy! Có điều..." Cô nhớ lại tin tức buổi trưa vô tình nghe được, "Nghe nói, Madam Mã bị thương, hình như là bị trật chân, cần nghỉ ngơi ở nhà vài ngày."
Thạc Tử đẩy mắt kiếng, cũng háo hức chen vào nói: "Mà lúc đó ở hiện trường nhìn thấy cô ấy an toàn thoát khỏi quả lựu đạn, đúng thật là vô cùng lợi hại nha! Cái lực phát nổ đó, chậc chậc."
"Người ta hình như là cao thủ đai đen Taekwondo, dĩ nhiên lợi hại rồi."
"Thì ra là thế."
Mọi người cười hì hì, cùng nhau đi ra khỏi văn phòng Tổ Trọng án.
Đúng thật là bị thương sao?
Lương Tiểu Nhu cắn môi. Có muốn đi thăm cô ấy một chút không? Tốt xấu gì người ta cũng là vì cứu cô mà bị thương.
*********
Đêm đầu mùa thu, gió thổi nhẹ phất phơ, thổi lên người mang theo một cảm giác mát mẻ.
Lương Tiểu Nhu đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối lên, chu miệng hà hơi. Lại ngước lên nhìn tòa nhà chung cư lớn và đẹp ở trước mắt có vẻ rất im ắng trong màn đêm, tầm mắt lại thu hồi về nhìn giỏ trái cây cầm trong tay, thở dài.
Lại nói, cố ý lấy địa chỉ của cô ấy từ trong hồ sơ của khoa, hơn nữa đến thăm cô ấy cũng không có gì sai, nhưng bây giờ tới có nên hay không đây, có chút nhanh quá không? Nếu cô ấy không chấp nhận thì phải làm sao? Nếu cô ấy hỏi mấy vấn đề kỳ quái thì phải làm sao? Hay là cô đi về trước, ngày mai lại đến?
Bạn Lương của chúng ta rất rối rắm bắt đầu đi vài vòng xung quanh khu chung cư, một vòng, hai vòng, ba vòng...
Bảo vệ ở cách đó không xa vô cùng nhạy bén thỉnh thoảng đảo mắt qua nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Lương Tiểu Nhu ngại ngùng đứng lại.
Xì, chuyện này có cái gì đâu? Cái cô đó cứu cô, vậy cô đến thăm cô ấy là chuyện phải đạo thôi! Không có gì phải đắn đo!
Tự cổ vũ bản thân ở trong lòng, Lương Tiểu Nhu làm ra vẻ thấy chết không sờn, đi vào trong khu chung cư.
Đi đến sảnh lớn tầng trệt, nhà cô ấy hình như ở lầu 17, Lương Tiểu Nhu theo thói quen tính đi bằng thang máy. Bước đến chỗ thang máy thì ngẩn ra, nơi đó rõ ràng dựng thẳng một khối đại bài tử, trên mặt còn dùng thể chữ in đậm để viết: Đang Bảo Trì.
Hế. Làm sao mà cô mới đến đã cho cô 'Bảo Trì' như vậy, địa thế ở đây không hợp với cô có phải không, 17 lầu còn không phải là muốn cô leo đến chết sao.
Thở dài một lần nữa, Lương Tiểu Nhu cam chịu di chuyển phương hướng, bắc đầu leo cầu thang bộ.
Hết Chương 16
Một bước tiến vĩ đại của chế Lương =))