Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 31



Cứ như vậy, Lương Tiểu Nhu vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra đã đi tới rạp chiếu phim, mua "mặt hàng thiết yếu trong rạp chiếu phim" là thức uống và bắp rang, sau đó ngồi vào ghế của mình, còn làm vẻ mặt 囧囧 *.
*Coi hình minh họa ở dưới, hoặc hiểu đơn giản có nghĩa là lúng túng, bối rối kèm chút ai oán.
Vị trí... là cô ngồi ở giữa, bên trái là Mã Lạc Xuyên, bên phải là Thinh Thinh, không sao, đây là ngẫu nhiên, cô tương đối có thể chấp nhận được; mấu chốt là, tại sao một người luôn yêu thích xem phim trinh thám điều tra như cô và một người thích nhất xem phim tình yêu thần tượng hài hước như Thinh Thinh, còn có Mã Lạc Xuyên thì nghe nói là luôn trung thành với phim cổ trang, ba người bọn họ lại muốn cùng đi xem cái phim hoạt hình 《 Những Cuộc Phiêu Lưu Của Tin Tin 》này à?
Được rồi được rồi, ai cũng không thể thuyết phục người khác xem thể loại phim yêu thích của mình cho nên mới thành ra kết quả này, cô coi như cũng nhìn ra được điểm này đi.
Lương Tiểu Nhu uể oải dựa lưng vào ghế ngồi, chăm chỉ ăn bắp rang để an ủi bản thân.
Ánh sáng mờ dần đi, toàn bộ rạp chiếu phim trở nên im ắng, bộ phim bắt đầu.
Xem được một lúc, Lương Tiểu Nhu thật sự cảm thấy rất buồn chán, Thinh Thinh ở bên cạnh lại hào hứng không ngừng bình luận vô cùng thiếu muối*: "Chị Tiểu Nhu, bộ này coi cũng được ha.", "A, Tin Tin thật là tuyệt vời mà!", "Ha, tên nhân vật chính trong này giống tên em**, hèn gì đẹp trai như vậy!"
*Thiếu muối, thiếu i-ốt, chắc là hiểu mà phải không =))
**Tên của Thinh Thinh là 汀汀, tên của Tin Tin là 丁丁, có phát âm giống nhau.
Lương Tiểu Nhiên trả lời cho có lệ: "Ừ, được, coi cũng được."
"Thật sự cảm thấy coi được à?"
Đột nhiên từ bên trái lặng lẽ thốt ra một câu, làm cho Lương Tiểu Nhu sợ giật cả mình.
Cô quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ nhạt trong rạp chiếu phim rọi xuống không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Mã Lạc Xuyên, chỉ là góc mặt nhìn nghiêng, sóng mũi cao và đẹp, có đường nét góc cạnh, giống như một tác phẩm điêu khắc sống động. Còn có đôi môi đỏ mọng trơn bóng, nhờ ánh sáng vàng nhạt làm nổi bật hơn, càng xinh đẹp đến động lòng người.
Lương Tiểu Nhu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
"Ừm, cũng được. Dù sao cũng là do Spielberg đạo diễn, vẫn là khá hấp dẫn."
Giọng nói của Mã Lạc Xuyên thậm chí càng nhỏ hơn: "Thế nhưng sao tôi lại cảm như cô rất không tập trung vậy?"
"Có sao? Làm sao cô biết?" Lương Tiểu Nhu buồn cười, biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? "Vậy còn cô, có nghiêm túc xem không?"
"Không có, tôi cũng không phải thật nghiêm túc." Mã Lạc Xuyên khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn rất nhỏ.
"A, phải không? Cô không phải là luôn chú ý tôi chứ, cho nên mới không có nghiêm túc xem phim?" Lương Tiểu Nhu cũng hạ giọng xuống, có ý muốn đùa cợt Mã Lạc Xuyên.
Cô rất muốn xem một người lạnh lùng sắc bén như Mã Lạc Xuyên sẽ đối phó lại như thế nào.
Nhưng kết quả lại làm cho cô ngạc nhiên muốn rớt cằm, cô ấy không có một chút đắn đo, gật đầu dễ dàng thừa nhận: "Đúng vậy."
"Hả... Cái gì?" Một người có tài hùng biện như Lương Tiểu Nhu bắt đầu líu lưỡi.
Ngược lại Mã Lạc Xuyên vẫn thong thả trả lời: "Bởi vì đã luôn đem sự chú ý đặt trên người cô, cho nên mới không còn tâm trạng xem phim."
Giọng nói của Mã Lạc Xuyên lúc này lại không hề lạnh lùng giống như bình thường, nhỏ nhẹ, lại còn mang theo một chút... nũng nịu? Ngay cả biểu hiện trên mặt cũng rất dịu dàng, thậm chí còn lộ ra một nét ngây thơ như vậy?
Lương Tiểu Nhu cảm thấy trái tim có chút chịu không nỗi, nhìn lại từ lúc gặp Mã Lạc Xuyên ở trong cửa hàng quần áo đến bây giờ đều thấy Thanh tra Mã Lạc Xuyên có vẻ không được bình thường. Không biết nên trả lời cô ấy như như thề nào, cũng không tìm ra được từ nào hay ho, nhưng lại không chịu thua kém nên mặt có chút đỏ lên. May mắn thay, Lương Tiểu Nhu rất may mắn, bây giờ tối đen như vậy, cô ấy cũng không nhìn thấy được.
Điên rồi, thật sự là điên rồi, cái cô này không phải người có hai nhân cách chứ hả? Kinh khủng nhất là, sao cô lại cảm thấy Mã Lạc Xuyên bây giờ rất đáng yêu nha?
Có điều, dùng từ đáng yêu để hình dung mặt than suốt ngày nghiêm lại không chút cảm xúc này sao!
"Ô, sặc......"
Lương Tiểu Ngu ngẩn ngơ cả buổi, lại có thấy có gì đó tựa lên vai cô, nặng trĩu, nghe được cô ấy nói bên tai: "Mệt mỏi quá, cho tôi mượn dựa một chút."
Bởi vì dựa vào rất gần, cho nên dù âm thanh có nhỏ cỡ nào cũng vẫn có thể nghe được rõ ràng. Hơi thở ấm áp của Mã Lạc Xuyên phà qua lỗ tai, Lương Tiểu cảm giác lỗ tai mình rất nóng, cả người đều cứng ngắc.
Người này còn chưa nói xong mà đã sáp lại là sao?
Nhưng, rất hiếm khi nhìn thấy một người mạnh mẽ như cô ấy lại lộ ra góc mặt mềm mại này.
Nếu cô ấy muốn dựa thì cứ để cho cô ấy dựa đi, dù sao cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Lương Tiểu Nhu càng tự dỗ dành bản thân thì lại càng cố gắng thẳng người, để cho Mã Lạc Xuyên dựa vào sẽ thoải mái hơn một chút. Ở trong lòng kỳ lạ là lại có cảm giác mãn nguyện tốt đẹp, sau đó cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cho nên nói, 《 Những Cuộc Phiêu Lưu Của Tin Tin 》trôi qua như phù vân.
Cuối cùng lúc phim kết thúc, Lâm Thinh Thinh liền nhìn một cảnh tượng rất thần kỳ, Thanh tra ngự tỷ Mã Lạc Xuyên mặt lạnh tài giỏi trong truyền thuyết lại nhắm mắt dựa vào vai của chị Tiểu Nhu. Nét mặt ôn hòa; còn chị Tiểu Nhu thì sao, cũng đang nhắm mắt, biểu hiện bị dựa vào lại giống như rất thoải mái, thậm chí khóe miệng còn nhoẻn cuời.
*********
Ba người đi ra khỏi rạp chiếu phim đã là 9h tối, cả ba cũng chưa có ăn tối, bụng có chút đói, liền suy nghĩ xem nên đi ăn cái gì.
Lâm Thinh Thinh biết gần đây có một tiệm ăn gia đình có thức ăn rất ngon, lại không mắc, liền đề nghị đi quán đó, Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên cũng không có ý kiến gì, cứ đi theo Lâm Thinh Thinh là được rồi.
Thật ra, Lương Tiểu Nhu đối với việc Mã Lạc Xuyên dựa lên vai cô rồi sau đó hai người cùng nhau ngủ thiếp đi thì cảm thấy có chút xấu hổ. Ngược lại Mã Lạc Xuyên lại thoải mái đứng dậy, khôi phục lại vẻ mặt không biến sắc, nhưng lại không có cách nào tránh khỏi xuất hiện một chút lười nhác sau khi tỉnh ngủ. Chỉ có khổ cho Lương Tiểu Nhu, cô vừa xoa một bên vai đau nhức của mình vừa cảm thấy thói đời bây giờ đúng thật là qua sông chặt cầu*.
*qua sông chặt cầu: nghĩa như qua cầu rút ván.
Ba người trò chuyện với nhau, nói một cách chính xác, phải là Lương Tiểu Nhu trò chuyện với Lâm Thinh Thinh, Mã Lạc Xuyên ngồi nghe, thỉnh thoảng thốt ra vài câu đã có thể khiến cho người nào đó tức đến nói năng lộn xộn, trên đường đi cũng không cảm thấy buồn chán.
Nhanh chóng đi đến trước cửa tiệm ăn gia đình đó, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, cả ba người đều rất nhạy cảm đối với tiếng thét này, lập tức xoay người về hướng âm thanh phát ra.
Cách bọn họ không xa có một con hẻm, một người đàn ông cướp túi xách của người phụ nữ, bây giờ đang chạy trốn về phía trước.
Đây là...... ăn cướp trắng trợn?! Lương Tiểu Nhu ngẩng đầu, ăn ý nhìn Mã Lạc Xuyên, lúc này từ trong đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, cô thấy được sắc thái ý muốn của cô ấy! Không cần phải nói gì, hai người cùng lúc bắt đầu đuổi theo người đàn ông kia, để lại Lâm Thinh Thinh còn không kịp có phản ứng đi trấn an người bị hại , đồng thời líu lưỡi: Tốc độ thế này!
Gã này vừa thấy là một tay lão làng, tốc độ khá nhanh, hơn nữa dường như rất quen thuộc với khu vực này, chuyên chọn mấy con hẻm quanh co mà chạy. Nhưng lần này của hắn coi như xui xẻo, gặp phải hai vị Thanh tra ở trong Sở Cảnh sát nổi tiếng kỹ năng tốt chuyên đi bắt cướp, nhất định là bị tóm.
Lại để hắn chuồn mất tại một con hẻm, Mã Lạc Xuyên vỗ nhẹ bả vai Lương Tiểu Nhu, Lương Tiểu Nhu hiểu ý, Mã Lạc Xuyên đi về phía trước, Lương Tiểu Nhu lại tiếp tục đuổi theo phía sau tên cướp.
Trong ngõ hẻm đều không có bật đèn, cho dù có mở cũng loại đèn vàng rất mờ nhạt, đường đi không rõ ràng cho lắm. nhưng đối với thị lực 2.0 của Lương Tiểu Nhu mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Cô đặt hết toàn bộ sự chú ý về phía trước tên cướp, dồn hết sức đuổi theo, khoảng cách của hai người càng lúc càng nhỏ lại.
Đối với với người con gái cứ đuổi theo dai dẳng ở phía sau, tên cướp có chút giật mình, nhưng cũng không phải quá bận tâm. Muốn ở đây bắt kịp hắn, chuyện này rất khó khăn. Mỉm cười khinh khỉnh, hắn chuẩn bị quẹo vào một con hẻm khác, không ngờ, con hẻm nhỏ bình thường có rất ít người biết đột nhiên xông ra một người con gái khác, người này không phải vốn là cùng đi phía sau với cái người đang đuổi theo hắn sao? Từ lúc nào mà cô ta đã chạy đến phía trước?
Không có thời gian cho hắn suy nghĩ cách đối phó, hai người Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu đã bắt kịp, một trước một sau chặn đường đi của hắn.
Mã Lạc Xuyên nghiêm mặt lại lạnh lùng, trong mắt toát ra hàn khí; Lương Tiểu Nhu cong khóe miệng, lộ ra nụ cười tự tin lại mang theo bỡn cợt. Hai người đều mang theo khí thế khó có thể đối mặt, từ từ đi tới.
Lòng tên cướp chùng xuống, thầm nghĩ hôm nay sẽ không phải rơi vào tay hai người con gái này chứ?! Nhìn nhìn thấy hai người con gái gầy yếu, còn muốn làm hàng rào bao vây, liền đánh tay về phía người con gái có mái tóc dài. Mã Lạc Xuyên đã sớm đoán được lập tức nâng khuỷu tay lên đỡ, đồng thời giơ chân đá vào bụng hắn. Muốn đùa sao, cú đá của cao thủ Taekwondo đai đen cũng đâu có dễ dàng mà đỡ được, tên cướp hừ một tiếng, cả người không bị khống chế liền trượt xuống, tận dụng cơ hội quét về phía người con gái khác. Lương Tiểu Nhu tuy không có học Taekwondo, nhưng cũng đã từng học thực hành võ tự vệ, lúc đó khả năng đánh đấm của cô trong Sở Cảnh sát coi như cũng đứng nhất nhì. Nhìn thấy một chân của tên cướp quét qua, cô nghiêng người né tránh đẹp mắt, tiếp thêm cú đánh bằng khuỷu tay, lực độ mạnh lại cực kỳ chính xác đánh trúng vào mặt hắn. Một cú đánh dụng lực lớn này khiến cho tên cướp cao to ngay lập tức bị choáng váng, hai người nhân cơ hội này mà áp chế cánh tay hắn, đẩy hắn vào tường khóa tay chịu trói.
Chờ cảnh sát tuần tra dẫn tên cướp đi rồi, Mã Lạc Xuyên sửa sang lại quần áo, cười như không cười nhìn Lương Tiểu Nhu: "Kỹ năng không tệ."
Lương Tiểu Nhu vỗ vỗ tay, có chút đắc ý: "Cũng bình thường, tuy rằng không tài giỏi như cô, nhưng bắt một tên cướp nhỏ thì không thành vấn đề."
"A?" Mã Lạc Xuyên nhíu mày, còn muốn nói thêm gì, đã bị Lâm Thinh Thinh đến cắt ngang.
"Chị Tiểu Nhu, Madam Mã, hai người không sao chứ?"
Lương Tiểu Nhu vuốt vuốt tóc mái, trưng ra thái độ 'em lo lắng quá rồi'. "Chỉ là một tên cướp nhỏ, có cái gì đâu? Chị nói chứ Thinh Thinh à, em cũng xem thường chị quá rồi."
"Vẫn là cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Lâm Thinh Thinh bỗng nhiên nói sang chuyện khác. "À mà này, chị Tiểu Nhu, chị và Madam Mã phối hợp tốt lắm, nhanh như vậy có thể bắt được gã đó. Nghe cảnh sát tuần tra nói, hắn cứ gây án ở khu vực này, tái phạm nhiều lần rồi, nhưng cũng không có ai có thể bắt được hắn."
"Ai bảo hắn xui gặp phải hai chúng tôi." Lương Tiểu Nhu quay đầu nhìn về phía Mã Lạc Xuyên, "Hai chúng ta hợp tác với nhau. Chính là thiên hạ vô địch không có đối thủ phải không?"
Trong ánh mắt ấy, có sự tin tưởng hoàn toàn và..... sự chờ mong?
Mã Lạc Xuyên hơi ngẩn ra, thuận theo gật đầu. "Ừ."
Nghe thấy chính miệng Mã Lạc Xuyên thừa nhận, Lương Tiểu Nhu rất vui vẻ mà mỉm cười.
Lâm Thinh Thinh nhìn thấy sự tương tác nhỏ giữa chị Tiểu Nhu với Madam Mã, cảm thấy có chút bất ngờ. Nghe A Sâm nói, chị Tiểu Nhu không phải là rất khó chịu với thói tự cao tự đại của Madam Mã hay sao, ở chung với cô ấy sẽ cảm thấy thật không tốt chút nào. Lâm Thinh Thinh đối với chuyện tình cảm luôn luôn đặc biệt nhạy cảm, nhưng hôm nay thấy, tuy rằng Madam Mã đúng là có chút lạnh lùng, nhưng quan hệ giữa chị Tiểu Nhu và cô ấy có vẻ rất tốt. Hơn nữa Madam Mã không hề do dự gật đầu lại còn có chút nuông chiều, thậm chí là động tác xoay người của chị Tiểu Nhu nhìn về phía Madam Mã cũng rất tự nhiên, còn mang theo một chút ỷ lại mà bình thường chưa bao giờ biểu hiện ra?
Ỷ lại, từ này rất ít khi được dùng trên người chị Tiểu Nhu. Ở trong mắt của Thinh Thinh, chị Tiểu Nhu là một nữ cường nhân tiêu chuẩn, kiên cường, độc lập, tự tin, đây mới là những từ thường xuyên sử dụng để mô tả chị ấy. Cho dù là lúc ở bên sếp Cao, chị Tiểu Nhu cũng rất ít khi yếu đuối, mạnh mẽ như thế hoàn toàn không cần đến đàn ông, chứ nói chi đến làm nũng. Nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt chị ấy, rạng rỡ, chói mắt đến như vậy, khiến cho chị Tiểu Nhu giống như một thiếu nữ bị mắc kẹt trong tình yêu.
Vốn là từ sự ngạc nhiên trong lòng mà tưởng tượng ra như vậy lại trở thành quái dị. Lâm Thinh Thinh có chút sợ không muốn nghĩ tiếp, liển mở miệng nói: "Bây giờ cũng đã khuya rồi, chúng ta vẫn là mau đi ăn rồi sớm về nhà." Hai người đều gật đầu, vì thế ba người liền tìm tiệm ăn gia đình đó, ăn khuya xem như bữa tối này rồi sau đó từng người trở về nhà.
Lâm Thinh Thinh sau khi về đến nhà, nhìn thoáng qua chị Tiểu Nhu vẫn thấy tâm trạng tốt lắm, đắn đo một lúc, lại không nói gì mà đi ngủ.
Lương Tiểu Nhu hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Thinh Thinh, ở trong đầu đều là Mã Lạc Xuyên ở trong rạp chiếu phim hôm nay vừa kỳ lạ lại cũng rất đáng yêu, với khi hai người phối hợp cực kỳ ăn ý cùng bắt tên cướp, còn có cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận. Càng nghĩ càng vui vẻ, cho nên cứ cười suốt cho đến bước vào một giấc mơ ngọt ngào.
Hết Chương 31