Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 57



"Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi ăn ha?" Mã Lạc Xuyên chủ động dắt tay Lương Tiểu Nhu, giọng nói nhẹ nhàng, giống như đối xử với một đứa trẻ bất mãn.
Được Mã Lạc Xuyên hỏi bằng cái giọng như vậy, Lương Tiểu Nhu có chút xấu hổ. Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, đổi lại là cô, cô cũng sẽ đẩy Lạc Xuyên ra. Dù sao hai người cũng là hai cô gái, cho dù miệng nói không ngại nhưng hai người đều là nhân viên cảnh sát, thân phận khá nhạy cảm, có đôi khi phòng hờ cũng là chuyện cần thiết. Miễn là có thể ở bên nhau là đủ rồi, cô cần gì phải lo lắng nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ như vậy, mất mát ở trong lòng dần tản đi, Lương Tiểu Nhu nở nụ cười nhạt, dùng sức nắm ngược lại tay Mã Lạc Xuyên, "Ừ, chúng ta đi ăn gì đây?"
"Em muốn ăn gì thì ăn cái đó." Mã Lạc Xuyên lắc nhẹ tay của hai người nắm lấy nhau.
"Thật á, chị cũng sẽ tốt vậy hả?"
Đối với một Mã Lạc Xuyên "ngoan ngoãn vâng lời" không còn mỗi lúc đều cãi nhau với chẳng ai nhường ai như vậy, cô thật có chút chưa quen. Cô vuốt vuốt cằm, cứng rắn đá cái suy nghĩ "M" ở trong đầu đi ra ngoài, sau đó thay bằng mác "Công", trong một lúc cảm thấy hình tượng của bản thân đẹp đẽ vĩ đại lên.
"Chẳng lẽ em không muốn?" Mã Lạc Xuyên chớp chớp mắt.
Lương Tiểu Nhu đen mặt, đừng có mà nhõng nhẽo với em nha!
Vì thế, băng sơn ngự tỷ lại biến thành yêu tinh bách biến, mỗi một lúc là một dáng vẻ, làm cho bạn trẻ Lương nhìn đến choáng ngợp.
"Chúng ta đi ăn món Tây ha!" Tay phải của Lương Tiểu Nhu búng một cái giữa không trung.
Cô rất muốn xem Madam Mã nho nhã động lòng người ăn món Tây cắt bít tết sẽ có dáng vẻ như thế nào, vẫn có khí chất quyến rũ như thế hay sẽ có chút bối rối không thuộc về cô ấy? Tưởng tượng như vậy, Lương Tiểu Nhu lại kích động.
"Đi thôi, chúng ta mau đi nhanh, em biết gần đây có một nhà hàng Tây rất ngon, đi trễ sẽ không có chỗ ngồi." Lương Tiểu Nhu lôi kéo tay Mã Lạc Xuyên đi ra bên ngoài, vẻ mặt hào hứng không giống như đi ăn mà giống như trúng giải nhất xổ số.
Nhìn bóng dáng đang dắt tay mình, ý cười trong đáy mắt Mã Lạc Xuyên càng lúc càng rõ rệt hơn.
"Được."
Thật sự muốn... cứ nắm tay cô ấy như thế, mãi mãi cũng không muốn buông ra.
"Khoan đã, hình như chúng ta quên cái gì..."
"Không cần phải quan tâm ông ấy."
"Ò, vậy được rồi."
Ở nơi nào đó trên sân tập của hiệp hội bắn súng, một người đàn ông bụng phệ đang chơi nhiệt tình, trong lòng cùng lúc đang tự hỏi: Tiểu Lương đi đâu rồi? Không phải nói đi ăn chung sao, sao còn chưa tìm mình? Bụng của mình đói quá rồi...
*********
Trong nhà hàng Tây.
Bầu không khí trang nhã quyến rũ, âm thanh du dương của violin, và còn đối diện với băng sơn mỹ nhân mặt vô cảm lại có sức cuốn hút, Lương Tiểu Nhu cảm thấy đây đúng là một hình ảnh động lòng người, cũng làm cho cô sâu sắc hiểu được câu thành ngữ "Sắc đẹp thay cơm".
Từ đó đến giờ cô chưa từng thấy ai ăn bít tết có thể ăn một cách nho nhã không phát ra tiếng động như thế... Hơn nữa ở trên bàn là phần bít tết chỉ có năm phần chín còn chảy máu. Tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, nhẹ nhàng cắt thành từng miếng nhỏ, nhìn cô tỏ vẻ như không có gì, lại từ từ đưa vào trong miệng, nhai một cách chậm rãi. Đợi sau khi nuốt xuống rồi, lại nhìn cô như không có gì, sau đó đột nhiên mỉm cười nhạt, cầm ly rượu để trên bàn, nhấp nhẹ một ngụm rượu vang, rồi lại cúi xuống cắt bít tết... Cứ thế lập đi lập lại. Toàn bộ động tác như một thước phim quay chậm, lại xứng với khuôn mặt của băng sơn mỹ nhân, Lương Tiểu Nhu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy muốn no rồi.
No ở đâu, đơn giản cứ thế mà no bụng. Đặc biệt là sau khi băng sơn mỹ nhân không có chút cảm xúc nào trong mắt đang nhìn cô, lại mỉm cười, Lương Tiểu Nhu nhìn thôi đã cảm thấy ớn lạnh trào lên, Mã Lạc Xuyên xinh đẹp trước mắt có thể nói là rung động tâm hồn.
Cho dù là Mã Lạc Xuyên của đêm đó ăn ở phố ăn uống, hay là cô ấy bây giờ đang ăn món Tây, Lương Tiểu Nhu đều cảm thấy Lạc Xuyên quyến rũ chết đi được. Cho nên mặc kệ nguy hiểm bị đóng băng chết, hai mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm cô ấy, như thể cô ấy mới món bít tết đầy mỹ vị nhất.
"Em đang nhìn gì? Sao không ăn đi?" May là Mã Lạc Xuyên cũng bị cái nhìn quỷ dị này của cô làm cho bối rối, nhìn một lúc lâu rồi mà Lương Tiểu Nhu vẫn cứ vậy, cho nên mới hỏi.
"Hả? Không có gì, không có gì." Lương Tiểu Nhu cười, "Tại chị đẹp, nên em mới nhìn nhiều."
Mã Lạc Xuyên: "..."
"Em có thể nói chuyện bình thường chút được không? Tôi lạnh." Nói xong, bả vai còn run lên, để tăng thêm độ đáng tin của lời nói.
Lương Tiểu Nhu: "..."
Đúng là một người con gái không có chút tình tứ gì hết!
"Chị biết không? Thật ra là tại chị đặc biệt khó coi, nhất là lúc ăn cơm, hoàn toàn chẳng có chút khí chất nào! Là bởi vì em chưa bao giờ thấy vậy cho nên mới nhìn chằm chằm chị."
Băng sơn mỹ nhân nhướng mày nhìn qua Lương Tiểu Nhu, khóe miệng vẫn duy trì độ cong cười như không cười, cả buổi mới nhàn nhạt nói: "Phải không?"
Lương Tiểu Nhu xin thề, vừa nãy là cô ấy mới liếc mắt đưa tình với cô! Vẻ mặt cũng đẹp muốn chết! Thật sự là hoàn toàn thua dưới tay cô ấy!
"Chút nữa em tính đi đâu?" Mã Lạc Xuyên hỏi.
Lương Tiểu nhìn Mã Lạc Xuyên bằng ánh mắt si mê: "Đương nhiên là quay về Sở Cảnh sát rồi!"
"À, vậy đợi chút nữa ngồi xe của tôi về đi. Chân của em không sao chứ?" Mã Lạc Xuyên chỉ vào chân cô, trong đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng và quan tâm không hề che giấu.
Lương Tiều Nhu nhìn thấy thì cảm giác trong lòng rất ngọt ngào, vì muốn thể hiện hình tượng dũng cảm mạnh mẹ của cô trước mặt ai đó, không để ý là đang ăn trong nhà hàng Tây sẽ khiến cho người khác nhìn mà nhảy khỏi ghế (...), "Chị nhìn, đã đỡ rồi, bị thương chút xíu thì có là gì đâu?" Cô vô cùng đắc ý mà nhướng mày, "Nói cho chị biết, trước đây em còn bị thương nghiêm trọng hơn nữa..."
Nhìn thấy bữa cơm này đã trở thành buổi "Báo cáo hành động vinh quang" của ai đó, Mã Lạc Xuyên đột nhiên cảm thấy Lương Tiểu Nhu ở trước mặt hai mắt tỏa sáng, mặt mày hớn hở trông có vẻ có hương vị hơn so với miếng bít tết, cho nên dừng dao nĩa, làm dáng vẻ chăm chú nghe cô nói.
Nhưng lại nhanh chóng thấy Lương Tiểu Nhu đột ngột im lặng, mặt trông rất nghiêm trọng, lặng lẽ không nói một lời. Mã Lạc Xuyên thấy lạ nên hỏi: "Em làm sao vậy?"
"À, không có gì, không có gì..." Lương Tiểu Nhu trả lời như chợt lóe lên, giống như đang nghĩ đến một cái gì đó, hơn nữa cũng có vẻ không được vui, cho nên chân mày cũng khẽ nhíu lại.
Mã Lạc Xuyên không ngần ngại vươn tay ra, may mà bàn ăn ở nhà hàng này không phải quá rộng, và cánh tay cô cũng đủ dài, dùng sức một chút đã có thể tới hai má Lương Tiểu Nhu, nắm nhẹ. Mã Lạc Xuyên nhìn vào mắt cô, trong mắt tỏa ra ánh sáng, "Nói."
Bị Mã Lạc Xuyên nắm mặt ở chỗ đông người như vậy, mặc dù có thể xem như tiếp xúc thân mật, Lương Tiểu Nhu vẫn cảm thấy có chút lúng túng. Điều quan trọng hơn là khi cô không chớp mắt nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô ấy sẽ như bị hút hết sức lực, khiến cho cô vô thức mắc kẹt ở bên trong.
Tâm trí sắp bị chôn vùi, Lương Tiểu Nhu thỏ thẻ trả lời: "Thật sự không có gì... Em chỉ muốn hỏi vết thương trước của chị..."
Đúng vậy, lúc cô mới nói đến việc bị thương của mình, nghĩ tới Lạc Xuyên, nghĩ tới cách đây không lâu nổ bom cô ấy vì cứu cô mà bị thương, lại nghĩ tới đêm đó xem cuốn album ảnh, những vết thương đó chắc đã thành sẹo... Lạc Xuyên, chắc chắn từng chịu rất nhiều chấn thương nghiêm trọng. Lúc trước không rõ tình cảm của mình thì không có gì, nhưng quan hệ hiện giờ của hai người đã thân mật như thế, cũng đã chính thức quen nhau, vừa nghĩ tới những nỗi đau mà cô ấy phải chịu trước đây, cô vẫn sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu.
"À." Mã Lạc Xuyên nghe được cô trả lời, rút tay lại, uống thêm một ngụm rượu, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
"Chị à cái gì?" Lương Tiểu Nhu bất mãn với phản ứng của Mã Lạc Xuyên, cô nắm lấy tay cô ấy, "Nói cho em biết, lúc trước chị từng bị những chấn thương gì? Có nghiêm trọng không? Có để lại sẹo trên người của chị không?"
"À, chuyện lâu quá rồi, để tôi nghĩ cái đã." Mã Lạc Xuyên cầm ngược lại tay Lương Tiểu Nhu, bàn tay Lương Tiểu Nhu ngoài những vết chai mỏng do nhiều năm cầm súng để lại, thì đúng là mềm mại đến ngạc nhiên. Mã Lạc Xuyên không thể không yêu thích những ngón tay mảnh khảnh của Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu không nói gì, chẳng lẽ khi chị suy nghĩ thì có thói quen kỳ lạ thích mân mê tay? Nhưng mà, muốn chơi thì tự chơi tay mình đi, sao lại chơi tay em?! Cô không muốn thừa nhận, Lạc Xuyên vô tình vuốt ve vậy làm lòng cô ngứa ngáy, khó giữ được bình tĩnh.
Mân mê một lúc lâu, Mã Lạc Xuyên như chợt nhớ mới ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của ai đó ở trước mặt sắp nỗi bão, Mã Lạc Xuyên nhẹ nhàng cong khóe miệng, giọng nói rất nhẹ, "A, quên rồi."
"Quên, rồi, á?" Trán của Lương Tiểu Nhu nổi lân gân xanh, vậy hồi nãy chị giả bộ như nghiêm túc nhớ lại nên đừng có mà làm phiền chị là thế nào hả?! Làm hại cô ngại rút tay ra! Cả buổi trời, chỉ đổi lấy được một câu "quên rồi" nhẹ nhàng như thế.
Mã Lạc Xuyên âm thầm thở dài, nhìn Tiểu Nhu như vậy xem chừng ăn cũng mất ngon, sau khi Mã Lạc Xuyên thanh toán hóa đơn với phục vụ xong thì dắt Lương Tiểu Nhu đi ra ngoài.
"Chuyện này, tại sao em lại muốn biết? Cũng đâu phải chuyện vui vẻ gì." Mã Lạc Xuyên dắt tay Lương Tiểu Nhu, nghiêng người nhìn mặt thanh tra Lương vẫn rất khó coi. "Mặt đã dài lắm rồi, đừng có xụ xuống nữa."
Thật sự là làm khó Mã Lạc Xuyên, dùng cái giọng nghiêm túc chững chạc để nói đùa như vậy. Lương Tiểu Nhu không thể nhịn được nữa, mà bật cười, rồi lại nghĩ tới lý do làm mình nhăn nhó, trợn mắt liếc cái người ở bên cạnh.
Sao lại muốn biết chuyện này? Nguyên nhân lớn nhất chẳng qua là vì cô muốn hiểu cô ấy hơn mà thôi. Thích cô ấy, cho nên muốn biết tất cả mọi thứ của cô ấy, muốn biết quá khứ của cô ấy, những chuyện đã xảy ra. Nếu cô đã không thể tham dự trong quá khứ của cô ấy, thì ít nhất cũng để cho cô biết. Cô cũng chỉ hi vọng có thể gần gũi hơn để đi vào thế giới của cô ấy.
Nếu là trước đây, cô cũng sẽ không tin nỗi thì ra mình lại là một người có tính chiếm hữu mạnh như vậy. Bạn trai đầu cũng tốt, Ngạn Bác cũng tốt, nhưng chuyện cũ của họ cô lại chẳng cần biết. Có lẽ bọn họ đã từng nghĩ muốn nói với cô, nhưng cô lại hoàn toàn chẳng quan tâm, chẳng có mong muốn được biết. Nhưng mà, đối với Lạc Xuyên lại không giống vậy. Cô muốn biết tất cả mọi thứ về cô ấy.
"Nói cho em biết thật sự khó vậy sao?"
Nghe câu nói có chút che đậy lại vẫn nhẹ toát lên hương vị buồn bã, Mã Lạc Xuyên bối rối, quay lại nhìn cô, liền rơi vào trong con ngươi đen láy lấp ánh ánh sáng mùa thu.
"Thật ra cũng chẳng có gì, chuyện cũng đã qua rồi, không phải sao? Thật tình có một số chuyện đến tôi cũng chẳng nhớ." Mã Lạc Xuyên thả chậm tốc độ, dùng sức nắm chặt tay Lương Tiểu Nhu, còn nhịp nhàng lắc nhẹ. "Lần trước là mẹ tôi nói hơi quá thôi, chấn thương cũng đâu có nghiêm trọng đến vậy. Tôi không nói với em, là không muốn làm cho em lo lắng. Với lại..." Mã Lạc Xuyên tới gần cô, chân mày hơi nhướng lên, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười. "Em quên kỹ năng của tôi rất tốt sao? Đâu có dễ dàng bị thương như vậy?"
Chị ấy đang giải thích đó à? Mặc dù câu cuối cùng nghe rất tự mãn, nhưng kì lạ là lại làm lòng cô dịu xuống.
Chịu thôi, tâm trạng của cô tốt hay xấu, từ lâu đã nằm trong tay của người này. Nhưng lại không muốn cứ nhận thua như thế...
"Thế trên người chị có sẹo không?" Lương Tiểu Nhu cười gian, "Có sẹo thì em không thèm chị nữa đâu."
"Á? Thì ra em chỉ thích vẻ bề ngoài của tôi sao?" Mã Lạc Xuyên nhìn cô, lắc đầu, giống như thở dài, "Tôi nhìn lầm em, thì ra em là người chỉ thích ngoại hình."
Lời buộc tội này đúng là nói oan cho người ta quá mà. Lương Tiểu Nhu lập tức vì bản thân mà cãi lại: "Đâu có! Em đây không phải là đau lòng vì chị hay sao..." Hai từ đầu còn khí thế bức người, nhưng sau khi nhìn thấy Mã Lạc Xuyên nhìn chằm chằm mình hàm chứa ý cười thì giọng cô càng lúc càng nhỏ đi.
"À, ra là thế hả?" Vậy làm sao để chứng minh được?" Mã Lạc Xuyên cố ý muốn trêu chọc cô.
Chứng minh? Lương Tiểu Nhu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, hai người hiện đang ở dưới bãi đỗ xe, xung quanh cũng không có ai, rồi cô cười một cách rất xấu xa. Đưa tay vòng qua cơ thể Mã Lạc Xuyên, "Thế chứng minh như vậy nhé." Nói xong thì trực tiếp hôn lên môi Mã Lạc Xuyên, tiếp tục chuyện lúc nãy ở hiệp hội muốn hoàn thành lại "chưa được như ý".
Khác biệt là lần này người ở trong lòng cô cũng không có đẩy cô ra, lại còn đang ôm cô thật chặt.
Hết Chương 57
Ráng yêu chán chê đi rồi mình lại điều tra án mấy chế ơi =))))