Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 70



Trong khu Cửu Long bình thường lại có một căn biệt thự nhỏ độc lập không hề bình thường, mặc dù là một căn biệt thự nhỏ nhưng do bên cạnh là một cái nhà máy, nên giá cả cũng không cao. Và cả căn biệt thự nhỏ này được sơn phết màu xám tro, nhìn bề ngoài trông cũng không bắt mắt.
Lương Tiểu Nhu đứng ở cửa, Thẩm Hùng, Tiểu Thắng và hai đồng nghiệp khác ở đằng sau cô, cô ra hiệu cho bọn họ, sau đó gõ cửa hai cái.
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ nghi ngờ nhìn dò xét, "Các người là...?"
"Chúng tôi là Tổ Trọng án Tây Cửu Long." Lương Tiểu Nhu giới thiệu một cách tự nhiên, "Cô là vợ của Trương Đông Ni phải không? Cô Trương, chúng tôi có một số chuyện muốn hỏi cô, không biết có thể vào trong rồi nói hay không?"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên là có thể." Cô Trương né người qua, hơi có chút gượng gạo đáp ứng. "Mời vào."
Lương Tiểu Nhu dẫn theo mọi người bình tĩnh bước vào, sau đó đi thẳng trực tiếp vào vấn đề mà hỏi người phụ nữ trông rất trẻ và quá dễ dàng căng thẳng này, "Chúng tôi đang tìm chồng của cô, cô có biết anh ta ở đâu không?"
Trước khi đến nhà của Trương Đông Ni thì nhận được điện thoại của Dương Dật Thanh, trải qua xét nghiệm của Tổ Pháp chứng, xác nhận sợi tóc được phát hiện trong phòng ngủ của Vương Kiều thật sự không phải của Vương Kiều. Bởi vì Trương Đông Ni cũng từng có tiền án tiền sự, cho nên phòng hồ sơ của Sở Cảnh sát có lưu trữ tài liệu của hắn và DNA, sau khi kiểm nghiệm thì phát hiện tóc đó thuộc về Trương Đông Ni.
Mối quan hệ của Trương Đông Ni và Vương Kiều là không đơn giản.
Mà người phụ nữ trước mắt, có lẽ phải gọi là cô gái thì chính xác hơn, tuổi hình như không quá 25, có một mái ngóc ngắn nghịch ngợm, khuôn mặt trông rất hồn nhiên ngây thơ, cũng rất nhút nhát.
Một cô gái như thế, lại kiếm một gã đàn ông đã từng ngồi tù làm chồng?
Cô Trương bấu tay lại, "Tôi, tôi cũng không rõ lắm. Anh ấy thường xuyên ra ngoài một mình, cũng không nói tôi biết anh ấy đi đâu... Cho nên, tôi cũng không biết rõ..."
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, không tiếp tục điều tra sâu vào vấn đề này, mà thay đổi qua một hướng khác. "Chồng cô trong tù ở chung phòng giam với Vương Kiều, cô có biết Vương Kiều hay không?"
"Có biết." Cô gái ngước lên nhìn cô, "Anh ta có chuyện gì?"
"Anh ta chết rồi." Thẩm Hùng vô cùng ăn ý với Lương Tiểu Nhu mà nói tiếp.
Cô gái giật mình trợn to đôi mắt, hai tay càng bấu chặt vào nhau. "Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng tôi tính hỏi anh ta một số chuyện, anh ta lại có ý đồ tấn công cảnh sát." Thẩm Hùng nói tiếp, còn Lương Tiểu Nhu lặng lẽ ở một bên quan sát từng hành động chi tiết và biểu hiện thay đổi nhỏ ở trên mặt cô gái này.
Rất nhiều thời điểm, bọn họ có thể từ những chỗ ít ai để tâm này mà nhìn ra người đó có phải đang nói dối hay không, có phải có liên quan đến vụ án hay không, có thể phán đoán được đặc điểm tính cách của người này, đối với việc phá án thường đóng một vai trò quan trọng.
Vẻ mặt cô gái hiện giờ đầy hoảng sợ, khóe mắt hơi run rẩy.
"Cô quen thân với Vương Kiều lắm sao?" Lương Tiểu Nhu đột nhiên hỏi cô ấy.
"Có khỏe không?" Cô gái tựa vào bồn rửa mặt phía sau, giọng nói có chút tự nhiên. "Mọi người biết đấy, anh ta và chồng tôi lúc trước ở chung một phòng giam. Sau đó thì Đông Ni và A Kiều được tạm tha ra tù, cả hai đều muốn thay đổi cuộc sống, cải tà quy chính."
Lương Tiểu Nhu đứa mắt quét khắp phòng, nhìn thấy rất nhiều chỗ để giữ vỏ chai rượu và hộp thuốc lá, có thể nói là là một mớ hỗn độn. Cả căn nhà cũng nồng nặc mùi khó chịu của rượu và thuốc lá pha trộn vào nhau, rất mâu thuẫn với một cô gái sạch sẽ và xinh đẹp như thế này.
Có vẻ như, chuyện không phải như vậy.
"A, có một số là của tôi." Nhìn thấy Lương Tiểu Nhu dán mắt vào bình rượu ở trong nhà, cô gái mang theo chút ý che giấu mà giải thích.
Lương Tiểu Nhu không có ý kiến mà gật đầu, "Biểu hiện ở nhà của Trương Đông Ni như thế nào? Sau khi anh ta uống rượu có làm ra chuyện gì khiến cô sợ hãi hay không?"
"Anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt lắm." Cô gái nhăn mặt, mỉm cười nhưng nụ cười theo Lương Tiểu Nhu thấy thì có hơi gượng gạo." Chỉ có khi anh ấy ở chung với A Kiều, thì tôi mới sợ. Hai người bọn họ gặp nhau, tôi cũng không biết họ sẽ làm ra những chuyện gì."
Nghe như vậy thì thấy Trương Đông Ni rất đáng nghi ngờ. Căn nhà này có khả năng cũng phải cần khám xét kỹ lưỡng, bọn họ hiện nay cũng không có chứng cứ xác thật chứng minh Trương Đông Ni có liên quan đến vụ án này, chưa đủ điều kiện để xin lệnh khám xét thì có chút phiền phức.
Hiện tại, tạm thời chỉ có thể rời đi.
"Cô Trương, nếu chồng cô về, phiền cô nói cho chúng tôi biết, chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta." Lương Tiểu Nhu khẽ phân phó Tiểu Thắng ở lại đây, bí mật quan sát xem Trương Đông Ni có về hay không. Trước khi đi Lương Tiểu Nhu còn đầy ẩn ý nhìn thoáng cô gái với vẻ mặt phức tạp, dẫn những người khác trở về Sở Cảnh sát.
Cô gái này, chắc chắn đang che giấu điều gì đó.
*********
"Nhiễm Nhiễm, kêu cô đi điều tra ông chủ của trung tâm sửa xe cũ thế nào rồi?" Vừa về tới Sở Cảnh sát, Lương Tiểu Nhu vẫn chưa uống một giọt nước nào đã đi hỏi Vu Nhiễm cũng vừa mới trở về Sở Cảnh sát.
Gương mặt đẹp dịu dàng của Vu Nhiễm cũng mang theo một vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu. Nghe thấy câu hỏi của Madam, cô ấy vực dậy tinh thần báo cáo lại tất cả những gì cô ấy điều tra được.
"Tôi điều tra được, ông chủ đó có tiền án tội hành hung bạo lực, còn có án sở hữu trái phép các loại vũ khí chết người và án bạo hành, có điều sau đó đã bị bải bỏ, bởi vì cô bé bị hại không dám tố cáo ông ta. Đồng thời tôi cũng điều tra được, trong khoảng thời gian Trần Hinh bị bắt, dựa theo ghi nhận sử dụng thẻ tín dụng của ông ta, thì ông ta đang ở Trung Quốc, cho nên có bằng chứng ngoại phạm, chắc chắn không phải là ông ta làm."
Để Nhiễm Nhiễm đi điều tra ông chủ đó là vì đề phòng bất trắc, đồng thời cũng chứng mình giả thuyết của cô là chính xác. Người này thô bạo có thừa mà đầu óc thì không đủ, bây giờ có thể khẳng định ông ta không có liên quan đến vụ án này.
"Good job, Nhiễm Nhiễm." Lương Tiểu Nhu quan tâm nhìn cô ấy, "Trông cô có vẻ mệt mỏi, có muốn về nhà nghỉ ngơi chút hay không?"
Vu Nhiễm dụi mắt, hành động như một cô sinh viên đại học mới ra trường vừa trẻ con lại đáng yêu. "Không sao. Giờ là lúc mấu chốt của vụ án, tôi làm gì có thời giờ để nghỉ ngơi. Với lại, nếu nói mệt thì Madam mới phải là người mệt nhất, tối hôm qua cũng không có chợp mắt, chúng tôi ít nhất cũng còn ngủ được một chút. Madam, hay là cô đi ngủ một chút đi?"
Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng cười, "Tôi đâu có yếu như vậy."
Trước đây những lúc điều tra vụ án, lần bận nhất có khi ba ngày không ngủ, bây giờ thì có đáng là gì.
"Bây giờ cũng không giống như trước." Vu Nhiễm nháy mắt mấy cái, dí dỏm quan sát Madam của mình, giọng điệu cũng là lạ, như thể đang cố nén cười. "Madam như vậy, sẽ có người lo lắng đó."
Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên nhìn Vu Nhiễm đang cười rất quỷ dị, dở khóc dở cười xoa đầu cô ấy. "Tiểu quỷ, nghĩ cái gì vậy?" Trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy, lúc mà trong lòng chỉ nghĩ đến mỗi vụ án thì thôi, còn giờ hơi có chút thời gian rảnh rỗi, gương mặt ấy càng hiện lên một cách rõ ràng, kích động con tim của cô , không thể bình tĩnh.
Rất nhớ, rất nhớ chị ấy.
Vu Nhiễm vẫy tay, "Tôi không có nghĩ cái gì hết á, chỉ muốn xem Madam đang nghĩ gì."
"Đánh đố tôi làm gì?" Lương Tiểu Nhu lắc đầu không nói gì, cười quỷ dị như vậy, còn không phải là tiểu cật hóa đã nhìn ra được chuyện gì? Nhìn ra được thì cũng đã nhìn ra rồi, cô ngược lại cũng khá thờ ơ, chỉ là cái vẻ mặt cười thầm đó là có chuyện gì đây?
Đảo tròng mắt, khóe miệng Lương Tiểu Nhu cong lên mỉm cười, nhìn từ trên xuống mà đánh giá Vu Nhiễm.
Bị ánh mắt của Madam nhìn làm Vu Nhiễm thấy có chút sợ hãi, Vu Nhiễm rùng mình. "Có chuyện gì, Madam?" Tự nhiên dùng ánh mắt để thấm vấn nghi phạm nhìn chằm chằm mình để làm gì?
Lương Tiểu Nhu mỉm cười nói: "Nếu cô không chăm sóc tốt bản thân mình, chỉ sợ cũng có người sẽ lo lắng đó."
Làm như bị nói trúng cái gì, Vu Nhiễm đỏ mặt, không đợi cô ấy nói cái gì để chứng mình sự trong sạch của mình, thì liền nghe thấy một chất giọng trong trẻo vang xa, kèm theo tiếng nói còn xuất hiện một gương mặt xinh đẹp háo hức.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm! Em mang cơm trưa đến cho chị nè!"
Lương Tiểu Nhu buồn cười nhìn cô gái trẻ bỗng nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng Tổ Trọng án, mà Vu Nhiễm lại bất lực bưng kín cái trán.
Cái đồ ngốc này.
"Á, Madam Lương, cô cũng ở đây." Phương Phi dừng bước, có chút xấu hổ vẫy tay chào Lương Tiểu Nhu, Lương Tiểu Nhu hào phóng mỉm cười giơ tay chào đáp lại.
"Được rồi, hai người tiếp tục đi, Tiểu Phi, cô phải chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm đó nha." Bắt chước cái dáng vẻ khi nhìn mình lúc nãy của Vu Nhiễm, Lương Tiểu Nhu thong thả đi trở về văn phòng của mình, ở phía sau vẫn còn loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm với nhau.
"Tiểu Phi, em là đồ ngốc hả! Ai cho em bây giờ đến Tổ Trọng án? Không biết tôi bề bộn nhiều việc hay sao!"
"Nhiễm Nhiễm, em sai rồi... Em nghe chị về mới đặc biệt mang bữa trưa tới cho chị mà, em biết chị bận rộn, cho nên chắc chắn không có thời gian ăn trưa, em sợ chị bị đói..."
"Lần sau gọi tôi nhỏ tiếng chút..."
"A, em biết rồi... Mau ăn đi, nếu không nguội rồi ăn không ngon nữa."
Vu Nhiễm và Phương Phi? Giữa hai người đúng là có miêu nị nha.
Lương Tiểu Nhu khẽ mỉm cười.
Ngồi vào ghế làm việc của mình, nâng tay chống đỡ cái trán, tính nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt một mắt lại, gương mặt Mã Lạc Xuyên đã đong đầy toàn bộ tâm trí.
Gương mặt của Lạc Xuyên.
Lúc mỉm cười, khi giận dỗi, lúc lặng lẽ, khi bình thản, kiêu ngạo có, trầm tính có, tự tin lại tỏa sáng.
Từng nét mặt, của mỗi một ngày, như đang chiếu lại những thước phim, không ngừng hiện lên khi cô nhắm mắt lại. Bắt bản thân từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại, lại giống như có ngửi được hơi thở lạnh lùng trên người cô ấy, không thể ngủ được.
Chỉ mới hơn một ngày không gặp mặt mà thôi, nhưng cái 'mà thôi' này lại làm cho cô hết sức nhung nhớ, trong lòng giống như mất mác, thiếu mất một mảnh, hoặc là thiếu mất toàn bộ?
Cô suy nghĩ, cô tích lũy sự nhớ nhung trong 26 năm có phải chính là để chờ đợi hay không, đợi duy nhất cô ấy để nở rộ, cho nên trước đây mặc kệ là quen với ai cũng chưa từng trải qua cảm xúc như vậy. Mong nhớ không có điểm dừng, tưởng niệm, mỗi một phút giây đều không muốn rời xa cô ấy.
Bây giờ chị ấy đang làm gì?
Là mặt không đổi sắc điều tra vụ án, truy tìm manh mối, hay là nghiêm mặt lại phát biểu với thuộc cấp? Hoặc là chẳng làm gì cả, giống y như cô, tận dụng thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi một chút? Cô hi vọng, ở trong đầu cô ấy cũng có thể giống như cô, mơ hồ hiện lên tà áo của cô.
Nghĩ như vậy, dường như cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô ấy khi ân ái với cô.
Lắc đầu cười mỉa mai, khóe môi Lương Tiểu Nhu hơi cong lên giễu cợt: cứ tiếp tục như vậy, thì sao được? Sợ là cái gì cũng làm không xong, chỉ có thể mong nhớ chị ấy cả ngày lẫn đêm.
Bình sinh vốn không biết tương tư, vừa học được biết cách tương, đã mắc bệnh tương tư.
Lại lắc đầu, nếu ngủ không được, Lương Tiểu Nhu mở to mắt, dự định tiếp tục tập trung vào điều tra vụ án. Dù sao hiện tại cũng không có nhiều thời gian để cho cô tùy tiện lãng phí.
Nhưng, vừa mở mắt...
Mã Lạc Xuyên đứng ở trước bàn làm việc của cô, hai tay chống trên bàn, cúi người xuống, gương mặt xinh đẹp mịn màng cách mặt cô rất gần, trong đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm như ánh ngược lại gương mặt của cô, gần trong gang tấc, đôi môi hơi hé mở, giống như ngay sau đó sẽ rơi lên môi cô, hô hấp như ngừng lại, hương thơm phảng phất, thổi thẳng tới trái tim cô, gây rối loạn tâm trí vốn đã không được bình tĩnh lắm của cô.
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
Ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ lên môi cô, nhẹ nhàng mềm mại, lại như đang nhấn lên con tim cô, làm cho cô không thể thở được.
Lương Tiểu Nhu hơi cứng người, thầm nghĩ đây có phải là tâm hữu linh tê* trong truyền thuyết hay không? Khóe miệng nhanh chóng nhoẻn cười đầy ngọt ngào, ừ, nhất định là chị ấy cũng nhớ mình, nên mới có thể tới.
*Tâm hữu linh tê: hiểu đơn giản là ăn ý, có giác quan thứ sáu.
Đưa tay cầm đầu ngón tay của Mã Lạc Xuyên, để bên môi hôn nhẹ lên, Lương Tiểu Nhu thành thật trả lời: "Nhớ chị."
Mã Lạc Xuyên ngẩn ra, hình như lá gan của Tiểu Nhu gần đây càng lúc càng lớn, khí thế cũng càng ngày càng dữ dội, làm sao mình có thể, để cho em ấy áp đảo mình đây? Trong mắt hiện lên nét cười, Mã Lạc Xuyên cũng không rút tay về, chỉ hơi lùi người ra phía sau, nheo mắt lại nhìn cô: "Biết tại sao tôi tới không?"
"Thì tự nhiên là bởi vì nhớ em!" Lương Tiểu Nhu dõng dạc tự hào trả lời.
"Ồ?" Mã Lạc Xuyên kéo dài âm, hơi cong khóe môi lên nhìn Lương Tiểu Nhu, "Còn gì nữa?"
Còn nữa? Lương Tiểu Nhu ngay lập tức đặt dấu chấm hỏi. Còn có thể có lý do gì nữa? Với lại, sao bây giờ chị ấy lại cười kì lạ như vậy, bị chị ấy nhìn chằm chằm như vậy, mình thật sự giống như con mồi tự nguyện nhảy vào bẫy, xem xét như thế nào cũng đều mang theo mùi vị nguy hiểm?
"Không được ngập ngừng." Mã Lạc Xuyên nhẹ rút tay ra, sau đó đứng thẳng người, từ từ đi ra sau ghế của Lương Tiểu Nhu, dựa ở trên lưng cô, lại chậm rãi nghiêng người xuống, mấy sợi tóc dài rũ lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lại như đang tạo sóng ở trong tim.
Kiềm chế bản thân sắp nổi cuồng phong ở trong lòng, Lương Tiểu Nhu lặng lẽ quan sát hành động của Mã Lạc Xuyên.
"Em còn muốn hôn chị."
Mã Lạc Xuyên chăm chú nhìn cô một lúc lâu sau, phát ra một tiếng thở dài, xoay cổ của cô, hôn lên.
Trong lòng Lương Tiểu Nhu nhũn ra, một lần nữa cảm thán ai đó quả nhiên là phúc hắc băng sơn hồ ly, rõ ràng là nhớ cô mà.
Nhớ đến muốn chết đi được, lại không thể nói thẳng ra? Còn muốn lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công, mà mình cũng thật sự cam nguyện nhảy xuống cái bẫy do chị ấy bố trí.
Giờ khắc này Mã Lạc Xuyên chủ động đưa đến cái ôm nhẹ nhàng cũng làm cho Lương Tiểu Nhu hạnh phúc, cô đắm chìm trong nụ hôn, không thể thoát ra.
Ưm, đôi môi của em quá đỗi ngọt ngào.
Thật ra, hôn em vẫn chưa đủ, tôi còn muốn hung hăng cắn em một phát.
Ai bảo em bận như vậy, cũng không đến tìm tôi? Ai bảo em một lòng chỉ biết làm việc, cũng không biết trân trọng bản thân mình? Ai bảo em quên mất cái hẹn tối qua với tôi, làm tôi chỉ có thể cô độc một người nhìn ánh trăng, nửa ngồi ở trên giường, mở đôi mắt cho đến bình minh?
Cơ thể luôn lạnh như băng của Mã Lạc Xuyên, bắt đầu quen dựa vào cơ thể ấm áp của cô để ngủ, bây giờ không có hơi ấm, cô ấy tự nhiên cũng không ngủ được. Có lẽ, Mã Lạc Xuyên không muốn thừa nhận, còn có khoảng trống bên trong tâm hồn và ý niệm mơ hồ giày vò bản thân cô ấy, làm cho cô ấy không cách nào nhắm mắt lại?
Em không đến tìm tôi, thì tôi chỉ có thể đến tìm em. Mã Lạc Xuyên không biết thì ra mình cũng là một người sẽ ỷ lại người khác, nhưng người này, chỉ giới hạn mỗi mình Lương Tiểu Nhu mà thôi.
Mã Lạc Xuyên mở mắt ra, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt này, thật sự rất muốn cắn một phát, nhưng lại không nỡ, cuối cùng đành phải dời môi xuống, dừng lại ở cần cổ mảnh mai của Lương Tiểu Nhu, mút sâu vào cắn, không quá mạnh cũng không phải nhẹ, mức độ vừa phải có thể để lại dấu hôn.
Cổ họng Lương Tiểu Nhu giống như phát ra một âm thanh nhỏ mơ hồ, cô cũng chỉ mở nửa mắt, nhìn Mã Lạc Xuyên một cách mê ly.
"Trừng phạt." Mã Lạc Xuyên mỉm cười, đứng thẳng người dậy buông Lương Tiểu Nhu ra, cũng giúp Lương Tiểu Nhu sửa áo lại, khó khăn lắm mới che được sự hiện diện của dấu vết nhạy cảm này.
Lương Tiểu Nhu vẫn còn đang mất hồn.
Trừng phạt? Trừng phạt mình cái gì? Là trách mình hôm qua không về sao, hay là chuyện khác?
Lương Tiểu Nhu bắt được tay Mã Lạc Xuyên kéo xuống, khóa sâu đôi mắt cô ấy, muốn thăm dò nghiên cứu tung tích bị che giấu nơi sâu thẳm trong đôi mắt cô ấy, Lương Tiểu Nhu còn muốn nói gì đó, bên ngoài lại có người gọi cô.
"Madam, có người muốn tìm cô."
Miệng thì trả lời, còn tay vẫn không chịu buông Mã Lạc Xuyên ra, Lương Tiểu Nhu quyến luyến nhìn Mã Lạc Xuyên. Nét mặt Mã Lạc Xuyên như đang mỉm cười, lặng lẽ làm ra khẩu hình miệng: "Đi thôi." với cô. Lập tức đứng dậy, phóng khoáng tự nhiên đi ra khỏi văn phòng của cô.
Nhìn thấy Thanh tra cao cấp Đội Điều tra ma túy Madam Mã đi ra từ trong văn phòng của Sếp mình, các đồng nghiệp không hiểu tình hình chỉ cho rằng hai người là bạn bè, nhún vai sau đó tiếp tục làm công việc của mình; người hiểu rõ chân tướng thì che miệng cười thầm, chờ đến khi thấy Sếp đi ra sau, cười càng rõ ràng hơn.
Ánh mắt âm thầm đuổi theo bóng dáng của Mã Lạc Xuyên biến mất ở cửa, Lương Tiểu Nhu quay lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy người đến tìm mình, hóa ra là cô gái trẻ đó.
Vợ của Trương Đông Ni.
Buổi sáng hôm nay vẫn còn là một gương mặt xinh đẹp dịu dàng, mà nay lại đầy vết thương.
Hết Chương 70