Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 73



Đoạn đường này ít nhất cũng phải chạy mất một tiếng, nhưng hôm nay Lương Tiểu Nhu lái xe như bay trên đường, lại đi qua một con đường nhỏ hẻo lánh, nên chỉ mất chưa đến nửa giờ đã tới được chỗ bìa rừng khu Du Ma Địa theo như lời Lạc Xuyên nói trong điện thoại.
Cô xuống xe, đi đến chỗ Lạc Xuyên đang đứng dưới tàng cây. "Lạc Xuyên."
"Em đến rồi." Mã Lạc Xuyên nhìn cô, khẽ nhíu mày, "Sao chỉ có mình em? Đồng nghiệp của em đâu?"
"Xe của bọn họ theo không kịp tốc độ của em." Lương Tiểu Nhu giải thích đơn giản, sau đó lại ưỡn cằm về phía rừng, hỏi: "Tình hình trong đó thế nào?"
Mã Lạc Xuyên nhìn thoáng qua xe Lương Tiểu Nhu đậu bên đường, lại quay qua nhìn khuôn mặt cô.
Lương Tiểu Nhu biểu hiện nhạt, chỉ hơi mím môi, tỏ ra vẻ thờ ơ hờ hững hiếm khi thấy, thậm chí đôi mắt cũng như bị bao phủ bới bóng tối, mất đi ánh sáng tinh thần, trở nên sâu kín, không thể đọc được cảm xúc của cô. Trước đây mỗi khi em ấy nhìn thấy mình không phải mặt mày sẽ luôn vui vẻ hớn hở hay sao? Nhưng mà bây giờ, đã quen nhìn thấy em ấy cười với mình rồi, dường như giờ mình và em ấy giống như người xa lạ, cảm giác... Chân mày Mã Lạc Xuyên nhíu chặt hơn nữa
Cảm giác thật không tốt.
Tiểu Nhu dường như có tâm sự, lại dường như có liên quan đến mình.
Mã Lạc Xuyên vốn muốn hỏi chuyện cô, nhưng nghĩ tới bây giờ là thời điểm quan trọng, nên cô ấy kiềm chế tâm trạng khó chịu của mình, nói: "Bây giờ chúng ta đang ở hướng 4 giờ, cách trong đó khoảng 600 mét, có một căn nhà gỗ nhỏ, cô gái đó ở bên trong."
"An?" Đồng tử của Lương Tiểu Nho hơi co lại. "Cô ta ở trong đó?"
"Ừ." Mã Lạc Xuyên gật đầu, "Lúc đầu tôi âm thầm theo dõi cô gái đó, sợ bứt dây động rừng nên không có đi vào trong, chỉ ở bên ngoài nghe ngóng, trong đó hình như có..." Mã Lạc Xuyên ngập ngừng rồi mới nói tiếp: "Có tiếng la chát chúa của một cô gái."
Chỗ này mới đúng là căn cứ mà cô Trương và Trương Đông Ni đã ngược đãi những cô gái kia. Ở đây cách nhà bọn họ cũng không xa, là do cô điều tra không đủ cẩn thận, ngay lần đầu đến nhà bọn họ, cô nên đi tra xét các khu vực gần đó.
Bây giờ quan trọng nhất, chính giải cứu Trần Hinh.
Cơ thể di chuyển theo suy nghĩ, Lương Tiểu Nhu nói với Mã Lạc Xuyên: "Chị ở đây chờ đám người Thẩm Hùng và Nhiễm Nhiễm đến hỗ trợ, bọn họ đến thì chị kêu bọn họ vào. Em đi vào trước."
Giọng điệu bình thản vô cùng, ánh mắt cũng không rơi lên gương mặt Mã Lạc Xuyên, mà là hơi cuối xuống, nhìn dưới mặt đất khẽ nói. Sau khi nói xong thì chân liền di chuyển, giống như đã chuẩn bị đi như vậy.
"Vậy còn em?" Mã Lạc Xuyên giữ chặt cánh tay cô, nói với giọng lạnh lùng: "Em tính vào trong đó một mình?" Sao em cứ luôn bốc đồng như thế? Mã Lạc Xuyên tức giận. "Em rõ ràng không biết tình hình bên trong như thế nào, nói không chừng trong đó ngoài An và nạn nhân còn có người khác, cũng có thể có vũ khí. Mà em, là một Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án, không chuẩn bị trước đã vội vã xông vào?!"
Em như vậy, là nên nói em quá liều lĩnh hay là tự tin thái quá đây?!
Lương Tiểu Nhu tỏ vẻ phục tùng, ánh mắt của cô nhìn xuống tay Mã Lạc Xuyên đang kéo cánh tay mình, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Không còn kịp nữa, chỉ có thể để em vào trước tra xét tình hình một chút. Hơn nữa, nếu như suy đoán của em là đúng, thì ở đó ngoài nạn nhân, thật sự chỉ có một mình An nữa thôi."
Mã Lạc Xuyên giật mình đứng yên tại chỗ, buông tay ra, nhìn cô trong một lúc, từ từ nhoẻn miệng cười: "Được rồi, tôi với em cùng nhau đi vào."
Lần này đến lượt ánh mắt Lương Tiểu trở nên phức tạp, cô ngẩng lên nhìn Mã Lạc Xuyên, từ chối theo bản năng: "Không được, quá nguy hiểm." Cô lấy câu nói vừa nãy của Lạc Xuyên nói lại với cô ấy: "Trong đó không biết sẽ có nguy hiểm gì, chị đừng đi vào, vẫn là ở đây đợi trợ giúp đi."
Làm sao cô có thể, để cho cô ấy gặp phải nguy hiểm ở trong đó được? Cô không thể mở mắt nhìn chuyện đó xảy ra cũng không thể làm được. Và cô còn là người của Tổ Trọng án, đây vốn là chức trách của cô, cô phải đi vào.
"Đây là vụ án của Tổ Trọng án của em, không có liên quan đến MBA của chị. Ở đây chị phải nghe lệnh của em." Lương Tiểu Nhu trợn mắt nhìn, nói không để lộ cảm xúc. Thực tế thì Madam Lương thường ngày làm nét mặt này vẫn có thể hù dọa được người khác.
Nhưng chiêu này, đối với một Mã lạc Xuyên 'đạo cao một thước, ma cao một trượng' mà nói, căn bản vô dụng.
Mã Lạc Xuyên hơi nhướng mày, cười ranh mãnh, chớp mắt nhìn cô, ánh sáng lóe lên trong con ngươi, nói lại bằng giọng nghiêm trang: "À thì, thân phận hiện giờ của tôi không phải là Thanh tra cao cấp của MBA mà là người con gái của Madam Lương Tổ Trọng án, có được không? Bởi vì lo lắng sự an toàn của bạn gái, cho nên muốn đi vào cùng cô ấy, không Thanh tra Lương có cho phép không?"
Lương Tiểu Nhu tạm dừng lại, vẻ mặt đang giả vờ nghiêm tục lập tức tan rã, trở thành gương mặt lúng túng bình thường mỗi khi cô đối mặt Lạc Xuyên, "Lạc Xuyên..."
"Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau đi vào. Còn tiếp tục giằng co, tình hình sẽ không tốt." Mã Lạc Xuyên lại kéo mạnh tay cô, đi thẳng vào trong rừng.
Lương Tiểu Nhu bị Mã Lạc Xuyên kéo đi, vẫn còn có lời muốn nói nhưng lại thôi. Môi trề ra, vô thức phát ra một tiếng, rồi ngậm miệng lại.
Cô nên nói gì? Đột nhiên cô cảm thấy mình không nên cứ dựa dẫm cô ấy như thế? Cô cảm thấy bản thân như vậy rất nhu nhược? Dần dần có thói quen ỷ lại cô ấy đến cả nhiệm vụ của mình cô cũng làm không xong, thì làm sao có thể bảo vệ cô ấy?
Tình yêu, là sẽ làm cho con người ta kiên cường hay là nhu nhược đây?
Giống như hôm nay, vào lúc cô bất lực, nếu không phải nhận được cuộc gọi điện thoại của Lạc Xuyên, nói không chừng cô sẽ sụp đổ. Cô không phải người yếu đuối, cho nên cô chán ghét mình nhu nhược như vậy. Bản thân như vậy, khiến cho cô cảm thấy rất xa lạ, thậm chí có chút khó chấp nhận.
Cô, không thể cứ như thế này.
Đi vào trong một lúc, Mã Lạc Xuyên nửa quay người lại, như đột nhiên suy nghĩ rồi tình cờ nói: "Mà, Tiểu Nhu của tôi đâu có yếu ớt như vậy hả?"
Tiểu Nhu của tôi... đâu có yếu ớt như vậy...
Lương Tiểu Nhu nhìn chằm chằm theo bóng dáng mảnh khảnh đang kéo cánh tay cô ở phía trước, im lặng.
Là Lạc Xuyên biết biết suy nghĩ trong lòng cô sao? Cho nên mới nói như vậy? Thật ra cô cũng không hề yếu ớt?
Đúng vậy, cô vốn không yếu ớt. Là bởi vì ở bên Lạc Xuyên, bởi vì Lạc Xuyên quá ưu tú, cho nên cô không tự tin? Cô tự ti? Hay là tự trọng và kiêu ngạo trong lòng luôn tự cho mình là đúng không thể tiếp nhận được, cho nên mới nảy sinh chống đối?
Từ khi nào cô bắt đầu có thói quen ỷ lại Lạc Xuyên? Là từ lúc ở bên cô ấy? Không, là trước đó nữa, từ lâu cô đã bị hấp dẫn bởi vẻ quyến rũ của cô ấy, cho nên mới không tự chủ được bước theo cô ấy, lầm lạc bước đi của riêng mình.
Nhưng mà...
Vậy thì đã làm sao? Cho dù có phải luôn đi theo sau cô ấy như thế, thì đó cũng là một loại hạnh phúc. Hơn nữa, cô vốn cũng không phải là người theo đuổi tình yêu thì sẽ đánh mất mục tiêu của chính mình. Mà tình yêu, sẽ càng làm cô trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có mạnh mẽ mới có thể sánh vai bên cô ấy, mới có thể bảo vệ cô ấy bình an, mà đồng thời, cô cũng ỷ lại Lạc Xuyên. Bản thân chuyện này cũng chẳng phải điều mâu thuẫn gì.
Nghĩ như vậy, tâm trí cô bỗng dưng như nhìn thấy ánh sáng, bóng tối trong lòng cũng lặng lẽ tan biến.
Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, siết chặt tay Mã Lạc Xuyên đang nắm tay mình, khẽ nói "Ừ."
Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên lóe lên nét cười.
*********
Chờ sau khi tới gần căn nhà gỗ đó, tốc độ của hai người mới chậm lại, nhờ vào ban đêm và cây cối che chắn người, ẩn nấp trong bóng tối.
Căn nhà gỗ này dường như đã rất lâu đời, trông rất tồi tàn, tất cả cửa sổ đều được đóng những tấm ván gỗ dày, không có cách nào nhìn thấy bên trong. Lương Tiểu Nhu nghễnh tai nghe, quả thật, bên trong lờ mờ truyền đến tiếng hét và một chất giọng khàn khác.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Mã Lạc Xuyên lặng lẽ làm khẩu hình miệng hỏi cô.
Dù sao, Lương Tiểu Nhu cũng là người phụ trách vụ án này, ở đây, Mã Lạc Xuyên cũng phải nghe lời cô.
Còn có lẽ, ai đó cần một chút xúc tác tự tin.
Lương Tiểu Nhu tập trung tinh thần suy nghĩ, lại nhìn đồng hồ, lặng lẽ nói với Lạc Xuyên: "Chúng ta không chờ kịp những người khác đến đây, chúng ta đi vào trước, chị vào từ phía sau, em vào từ phía trước."
Mã Lạc Xuyên gật đầu, Lương Tiểu Nhu đứng dậy chuẩn bị đi vào, lại bị Mã Lạc Xuyên nhéo ngón tay một cái, "Cẩn thận." Cô ấy chỉ nói hai từ này.
Lương Tiểu Nhu không nói gì, ánh mắt sáng lên chăm chú nhìn cô trong khoảnh khắc, sau đó lấy ra một khẩu súng lục, gập người cẩn thận đi tới gần căn nhà, Mã Lạc Xuyên cũng đi vòng ra phía sau.
Lương Tiểu Nhu gập người ẩn náu, chân bước đi không phát ra tiếng động, thăm dò bên dưới cửa sổ, sau đó hơi thẳng người dậy, muốn nhìn vào trong thông qua khe hở giữa giữa những tấm ván gỗ. Nhưng khe hỡ này quá nhỏ, cô vốn không nhìn thấy được gì. Cô lại ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn địa hình xung quanh, trên cửa sổ gần mái nhà, nơi đó có một cửa sổ tròn, không biết nó dùng để làm gì, nhưng... Lương Tiểu Nhu đánh giá một chút, chắc là có thể vừa cho cô vào.
Lương Tiểu Nhu giắt súng về lại bao da bên hông, lùi về sau mấy bước, dùng sức nhảy bật lên, đạp lên một cái cây lớn gần cửa sổ, trèo từ dưới lên, sau đó nghiêng người qua, hai tay vịn vào phần nhô ra của mái hiên, hai chân dùng sức, lấy đà vọt lên.
Mà cả quá trình, ngoài việc lúc đầu đạp lên cây phát ra tiếng sột soạt, động tác của cô đúng là nhẹ nhàng, giống như một con báo hoang nhanh nhẹn lại đầy mạnh mẽ.
Dưới cửa sổ đó là một thanh xà ngang, cô lặng lẽ nép mình trên xà ngang, cúi xuống nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới.
Bên trong chỉ có hai cô gái, một người đúng là An sắc mặt nhợt nhạt, một người khác rõ ràng là nạn nhân thứ hai – Trần Hinh.
Vào lúc này, trên gương mặt nhu thuận của An hiện lên vẻ ngang ngược, túm tóc Trần Hinh đánh tới tấm ván gỗ. Trần Hinh yếu ớt khẽ kêu lên: "Thả tôi đi... Tôi cầu xin cô..." An càng kéo tóc của Trần Hinh, kéo sát lại nói bên tai Trần Hinh: "Tại sao tao phải thả mày đi? Hả? Cái loại gái giống như mày, không phải thích nhất bị đối đãi như vậy à? Thế nào, có phải mày thích lắm không?"
Giọng nói khàn đục, quỷ quyệt, so với giọng nói cho mọi người nghe trước đây đúng là khác xa một trời một vực.
An thời điểm này đã sa vào trong cơn điên loạn cực đoan, hoàn toàn không nhận thấy trên xà ngang có người, cũng không để ý tới một bóng người khác lặng lẽ đi vào cửa sau.
Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên nhìn nhau, cô chỉ ngón tay xuống dưới, cô ấy hiểu ý gật đầu. Lương Tiểu Nhu không hề do dự, âm thầm đếm ngược trong lòng, giữ hơi thở, đợi đến khi An cấu xé người Trần Hinh thì cô hướng xuống, mũi chân dùng sức, móc vào xà ngang, treo người xuống dưới, mái tóc dài buông xõa.
Mái tóc mượt dài bỗng nhiên rũ xuống dọa An giật nảy mình, cũng thành công trong việc chắn tầm nhìn của An, Lương Tiểu Nhu phản ứng nhanh nhẹn bắt lấy hai cánh tay Trần Hinh, chân dùng sức, linh hoạt trở mình xuống, xoay người, kéo Trần Hinh vào lòng, đưa đến một góc phòng. Mã Lạc Xuyên lại lợi dụng lúc An mất tập trung, cuộn người lăn qua, tiến gần đến cạnh An, ra chiêu cầm nã thủ bắt lấy cổ tay An.
Nhưng không ngờ An lại là một người có tập võ, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, vào lúc Lương Tiểu Nhu mang Trần Hinh đi thì An đã đề cao cảnh giác. Sau đó cảm giác được có người đến gần mình thì ngay lập tức nghiêng người, Mã Lạc Xuyên không tóm được An, ngược lại còn để An nắm bắt được cơ hội đá vào ngực mình. Mã Lạc Xuyên thẳng người dậy, không sợ hãi cũng không hấp tấp, nâng gối chặn cú đá của An.
Đối với chuyện này, Mã Lạc Xuyên cũng không bất ngờ. Một cô gái trẻ, có thể làm ra hành vi phạm tội như vậy, cho dù có một kẻ phục tùng cường tráng, nhưng bản thân không có chút kỹ năng là chuyện không thể nào.
An rút chân về, sải bước lên phía trước, nắm quyền đấm thẳng vào mặt Mã Lạc Xuyên. Mã Lạc Xuyên nghiêng đầu tránh, uyển chuyển bước nhẹ qua bên trái, ngón tay nhanh như chớp bấu lên bắp vai An, vừa kéo vừa đè ngược lại. An đau đớn không chịu nỗi quỳ xuống, cánh tay còn lại lén lút duỗi về phía hông, một góc đen của vật dụng quản chế lộ ra bên ngoài, nhưng bởi vì Mã Lạc Xuyên ở hướng ngược lại An, nên trong một lúc không có nhìn thấy
Lương Tiểu Nhu đã nhìn thấy được, là súng lục! Nhưng cô chạy qua không kịp, cô la lên: "Lạc Xuyên, cẩn thận!" Trong giây phút đó, Lương Tiểu Nhu như ngưng thở, cô nhìn chằm chằm vào đó không rời.
Cũng trong khoảnh khắc đó, trái tim cô giống như đã ngừng đập.
An vừa mới đưa tay móc súng ra, còn chưa có nhắm trúng người đang bẻ cánh tay mình, đã bị một sức mạnh đánh vào cổ tay, ngay lập tức cảm thấy đau đớn, không giữ được súng, khẩu súng rơi xuống đất. Tiếng cười khẽ của cô gái ở trên đầu, có chút tùy hứng, "Mang theo súng cũng không phải một thói quen tốt."
Mã Lạc Xuyên dùng mủi chân móc khẩu súng lên, tay chụp lấy, khẽ cười và nói với Lương Tiểu Nhu: "Ngốc ạ, em cho rằng tôi như em sao. Tôi đã sớm biết cô ta có súng."
Lương Tiểu Nhu ôm Trần Hinh run rẩy, cảm thấy bản thân hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được, người cô cũng y như Trần Hinh, trái tim vẫn đang đập thình thịch. Chị ấy còn có thể có tâm trạng mắng mình ngốc à?! Mà nghe ý nghĩa trong câu nói của chị ấy, rõ ràng là đang ghẹo mình chuyện lần trước sơ suất khi so chiêu với tên sát thủ. Lương Tiểu Nhu không nói gì mà đáp trả bằng một cái liếc.
Rồi lại mỉm cười ngay lập tức.
Thôi bỏ đi, chỉ cần chị ấy không sao là tốt rồi.
Một lúc sau, Thẩm Hùng và Vu Nhiễm đã chạy đến, mặc dù hơi chậm chút. Biết được Madam Mã hỗ trợ Sếp bọn họ chế phục hung thủ, tự nhiên là vô cùng cảm kích, Mã Lạc Xuyên thì vẫn tỏ ra lạnh lùng chỉ gật đầu chứ chẳng nói gì làm cho thẩm Hùng ôm nỗi buồn bực, thầm than cái cô này đúng là không dễ tiếp xúc. Mà Vu Nhiễm lại chớp mắt nhìn, cười khúc khích. Thì phải rồi, cái người ta cần vốn dĩ đâu phải là câu cám ơn của Thẩm Hùng.
Để lại một số người kết thúc việc này, Lương Tiểu Nhu đứng bên ngoài căn nhà, nhìn theo xe cứu thương chở Trần Hinh và xe cảnh sát bắt giữ An hú inh ỏi chạy đi, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vụ án tốt xấu gì cũng đã kết thúc, Trần Hinh cũng không bị bất kì thương tổn nào ảnh hưởng tính mạng, chỉ cần điều dưỡng đàng hoàng sẽ hồi phục lại.
Ánh trăng đêm nay dường như rất tròn.
Lương Tiểu Nhu nhướng mắt nhìn về phía chân trời, khóe miệng nhoẻn cười.
"Xong rồi chuẩn bị đi đâu?" Bất thình linh nghe thấy tiếng bật ra bên cạnh.
"Về nhà." Lương Tiểu Nhu cảm thấy lạ ngoảnh đầu lại nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh mình.
"Sau đó thì sao?" Mã Lạc Xuyên hỏi.
"Ngủ." Lương Tiểu Nhu che tay ngáp dài, cô đã không ngủ mấy hôm rồi. Bây giờ bỗng nhiên buông xuống, liền cảm thấy rất mệt mỏi, mắt cũng sắp mở không lên rồi, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gọi nghỉ ngơi.
"Ô?" Mã Lạc Xuyên hơi nhướng mày, mở to đôi mắt màu hổ phách dẫn dụ cô, trong đôi mắt lay động rực rỡ. "Ok, về nhà thôi, vừa hay tôi cũng có vài chuyện phải tính với em. Chúng ta đi nào." Nói xong cũng không nhìn Lương Tiểu Nhu, đi thẳng một mạch đến xe của mình, dáng người cao thon thả lại biểu lộ vẻ lạnh lùng đông cứng.
Á?
Lương Tiểu Nhu rụt cổ lại, đôi mắt đang nhìn thấy những gì nhanh chóng mờ đi, xoa cái mũi của mình, thành thật đi theo sau Mã Lạc Xuyên.
Có lẽ, tối nay cũng không được ngủ ngon rồi.
Hết Chương 73
Gần đầy nước chúng ta xảy ra nhiều chuyện khiến mình cũng cảm thấy không có tinh thần để dịch hay đọc truyện, cho nên mới kéo tới hôm nay, đúng ra là mình cũng không tính post và tạm nghỉ nhưng dù sao thì chúng ta đã có quá nhiều nỗi lo rồi, cũng cần có một cái gì đó để giải trí.
Gửi đến các chị, các bạn, các em, những người đã theo dõi WP của mình, mong rằng tất cả chúng ta hãy luôn biết bảo vệ môi trường sống của chúng ta từ những việc đơn giản nhất. Không xả rác bừa bãi nơi công cộng, hạn chế sử dụng bao ni lông quá nhiều, tắt máy xe khi đậu đèn đỏ lâu, và còn nhiều việc nhỏ nhặt khác nữa nhưng cũng sẽ góp phần bớt gây ô nhiễm. Hãy làm tất cả những gì hiện tại chúng ta có thể làm, môi trường không cần chúng ta mà chính chúng ta mới cần môi trường.
Trong số chúng ta có thể có người giữa nắng nóng gay gắt đã xuống đường biểu tình, cũng có thể có người thảnh thơi nhâm nhi tách cà phê bên trong một quán cafe yên bình nào đó, nhưng mình hi vọng các bạn sẽ không phán xét hành động biểu tình vì môi trường của những người khác. Các bạn có thể không ủng hộ, có thể không đoái hoài, nhưng đừng tấn công người khác bằng lời lẽ và suy nghĩ phiến diện của bản thân. Hãy học cách làm một người trưởng thành biết suy nghĩ và tôn trọng người khác!