Sau khi Lục Miên ở bên ngoài ăn hamburger xong sau đó cầm cặp đi về nhà họ Lục.
Lúc đến nhà, trời cũng đã tối.
Đi đến tòa nhà bên cạnh, nhìn thấy một chiếc ô tô cũ đậu trước cửa.
Hiếm thấy trong tòa nhà nhỏ mở nhiều đèn, so với bộ dạng vắng vẻ lúc trước, đã có chút không khí của cuộc sống hơn.
Lục Miên nhớ đến tin nhắn lúc trưa của Phó Mạn, cong môi mỉa mai.
Lục Tâm Noãn đã về nhà từ sớm, lúc cô ấy không học bù luôn luôn về nhà đúng giờ, là cô con gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ, là "con nhà người ta" trong mắt những bậc phụ huynh khác.
" Cả quảng đường cha đã vất vả rồi, cha uống chút trà đi ạ."
Lục Tri Trai nhận lấy, gật đầu ôn hòa.
Ông ấy năm nay 48 tuổi, lớn hơn chú hai Lục Hành Đường hai tuổi, có lẽ là do sự nghiệp và hôn nhân không suôn sẻ nên trông ông già hơn tuổi, giữa mắt và lông mày đều có vẻ u ám không nguôi. Trên người ông mặc một vộ vest hơi rộng, không vừa người, mang lại cảm giác phong trần vội vàng mệt mỏi.
Tình cảm của ông và Phó Mạn có vấn đề, ông ấy tương đối thờ ơ với gia đình và người thân, nhưng ông ấy đối với Lục Tâm Noãn rất tốt, còn khen cô ấy rất hiểu chuyện.
Lúc này cả nhà ba người quây quần trong phòng khách, có phần ấm áp.
"Cha, mẹ, hai người có thể cùng nhau đi tham gia cuộc họp động viên lớp 12 của con, con rất vui. Chỉ là con có nghe nói, buổi họp đón chào học sinh mới của lớp 10 cũng tổ chức vào ngày mai..."
Phó Mạn và Lục Tri Trai dừng lại, có chút bối rối.
"Vậy thì sao?"
Lục Tâm Noãn kiên nhẫn giải thích: "Bên phía chị, hai người không đi sao?"
Rất hiếm khi cả cha và mẹ đồng thời tham dự cuộc họp của hai đứa trẻ. Nhưng sở dĩ trường sắp xếp như vậy có lẽ là để nâng cao hiệu quả. Phó Mạn dừng lại một chút, giọng nói không tình nguyện lắm, "Chị của con cũng chưa từng nói với cha mẹ chuyện này..."
Năm nay Noãn Noãn lớp 12, là thời điểm then chốt vào đại học, còn Lục Miên mới lớp 10, không cần thiết phải đi.
Cái nào quan trọng cái nào không quan trọng, không cần nói cũng biết.
Lục Tri Trai không biểu cảm gì, nói rất ít, ông cũng không muốn tiếp lời Phó Mạn.
Nhưng sự trầm mặc của ông, đã lựa chọn xong.
Lục Tâm Noãn bất đắc dĩ cười cười, còn làm nũng, "Cha mẹ, dù sao thì cũng đều là họp phụ huynh, đi bên nào cũng được ạ! Hơn nữa, hôm nay con còn gặp chị ở văn phòng, chủ nhiệm rất coi trọng chị đó ạ."
Những lời này còn làm sắc mặt của Phó Mạn khó coi hơn. Lục Miên bị gọi lên văn phòng, ngoại trừ bị mắng thì còn có thể là gì nữa chứ!
"Con là học sinh ưu tú được đại diện toàn thể học sinh lên sân khấu phát biểu, còn chị con..." Phó Mạn xua tay: "Nó không trở thành học sinh điển hình bị công khai phê bình trước toàn trường là mẹ đã cảm ơn trời đất lắm rồi!" Là phụ huynh của học sinh giỏi nhiều năm như vậy, đi tham dự họp phụ huynh của học sinh kém, sao bà ngẩng mặt lên được! Bà còn phải tìm một cái lỗ chui vào ấy chứ!
Nhưng đúng lúc này Lục Miên bước vào.
Trên vai tùy tiện khoác cặp sách, tay kia đút vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người trong phòng khách, nở nụ cười.
Cô không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng ba người trong phòng khách lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Yên tâm đi, con không cần cha mẹ đi đâu."
Cô dứt khoát từ chối.
Cô luôn hiểu rằng, những lúc cô và Lục Tâm Noãn có xung đột, quyết định của cha mẹ luôn giống nhau.
Mỗi, lần, từ, nhỏ, cho, đến, lớn.
Cô vừa đi vừa nói, không dừng lại một giây nào.
Thậm chí, đến một ánh mắt còn keo kiệt.
"Miên Miên..." Phó Mạn cảm thấy áy náy, nhanh chóng đuổi theo, "Con đừng hiểu lầm, lúc nãy mẹ chỉ nói do em gái con lớp 12 rồi, chuyện gấp hơn mà thôi, nó sắp..." Lục Miên "ha" một tiếng, cắt đứt sự giải thích cứng nhắc của bà, thản nhiên liếc nhìn Lục Tri Trai và Lục Tâm Noãn trên ghế sô pha, rồi nhấc chân đi lên lầu với nụ cười nửa miệng trên môi.