Những người trong lớp 12A1 đều tỏ ra nghi hoặc, lần lượt đến hỏi Tô Giác.
“Tô thiếu gia, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Giác xuất thân tốt và gia đình cậu ta có danh tiếng cao, vì vậy một nhóm học sinh cao trung đều lấy cậu ta làm trung tâm. Có nhiều lúc, Tô Giác có thể biết nội tình của những câu chuyện họ không biết.
Nhưng lần này, Tô Giác thực sự bối rối.
Hôm qua ông nội vì chuyện của Tuỳ Nguyện mà rất tức giận, nhưng ông nội vẫn luôn rộng lượng tốt bụng, ông sẽ không điều một giáo viên ưu tú đến trường Nhị Trung. Về phần trường, không cần phải làm điều đó vì một Tuỳ Nguyện.
Cậu ta lắc đầu, cuối cùng nhìn về phía Tuỳ Nguyện.
Trước nay chưa bao giờ để ý đến cô gái có mái tóc húi cua này, cho đến khi cô ấy mất tích ngày hôm qua, lần đầu tiên cậu ta có khái niệm về người bạn cùng lớp. Và cô ấy có quan hệ gì với Lục Miên?
Cậu ta đứng dậy, đẩy những đứa con trai sang một bên và đi về phía chỗ của Tuỳ Nguyện.
Khi cậu ta di chuyển, một nửa lớp học đã đi theo.
Lục Tâm Noãn đang cúi đầu đọc sách, cũng không kìm được nhìn qua. Với một nụ cười trên khuôn mặt, cả người trông rất vui sướиɠ.
Dù sao thì, cô ta đã thành công đuổi Lục Miên ra khỏi nhà họ Lục, trong lòng quá đỗi Tông sướиɠ.
Tuỳ Nguyện hôm nay không nghỉ nữa và khăng khăng muốn đi học. Cô ấy đã trì hoãn việc học của mình một ngày, bây giờ cô ấy đang vội vàng học bù.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Giác sắc mặt lạnh lùng đứng ở trước bàn làm việc, rụt rè hỏi: “Sao…sao vậy?”
Tô Giác dừng lại và hỏi: “Hôm qua, có phải Lục Miên đã tìm thấy cậu không?”
Tuỳ Nguyện gật đầu.
“Cậu quen cậu ấy à?” “...” Tuỳ Nguyện lắc đầu.
Giọng điệu của người này chẳng tốt chút nào, cô ấy không thể mang đến phiền phức cho Miên Miên được.
Tô Giác có chút khó chịu.
Tuỳ Nguyện đã biến mất vào ngày hôm qua, cậu ta về nhà liền bị ông nội trách mắng. Nói rằng cậu ta không quan tâm đến bạn cùng lớp của mình, rằng cậu ta không có năng lực như Lục Miên, và tất cả là nhờ Lục Miên mới có thể tìm thấy Tuỳ Nguyện một cách an toàn và cậu ta hoàn toàn vô dụng.
Cậu ta rất bực mình vì điều này, từ sau khi Lục Miên đã trở về, trong Miêng ông chỉ có mỗi Lục Miên, không còn quan tâm đến cháu trai của mình nữa.
Cậu ta thực sự muốn hỏi Lục Miên chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Nghĩ đến đây, Tô Giác trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
Lục Tâm Noãn vẫn im lặng nhìn, thấy cậu ta ra ngoài, cô ta vội đặt bút xuống và đi theo. Ngay lập tức có một nhóm la ó trong lớp.
Lục Tâm Noãn dừng lại trước mặt Tô Giác, dịu dàng tự nhiên nói: “Tô Giác, cậu đang làm gì vậy? Tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Tô Giác quay lại nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh, và câu hỏi cũng rất kỳ lạ.
“Lục Tâm Noãn, cậu có hiểu chị mình không?
Lục Tâm Noãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tô Giác không phải loại người chủ động bắt chuyện với con gái, ngoại trừ nói chuyện nhiều hơn với cô ấy một chút, thì chưa bao giờ thấy cậu ta chủ động nói với một nữ sinh khác.
Cô ta luôn cho rằng đó là sự đối xử đặc biệt, bản thân mình khác biệt trong lòng Tô Giác.
Nhưng bây giờ, nghe cậu ta quan tâm đến một cô gái khác, lại là chị gái mình, niềm vui khi cô đuổi Lục Miên đi trước đó đã hoàn toàn biến mất.
“Tô Giác, cậu sao vậy? Lục Miên từ nhỏ đã rất kỳ quái, chị ta không thân thiết với nhà mình. Rất ít người hiểu chị ấy.” Ngay lập tức, Lục Tâm Noãn lắc đầu bất lực, “Hơn nữa, chị ta giờ đã cắt đứt quan hệ với nhà mình rồi..."
Tô Giác cau mày.
“Hôm qua chị ta về muộn, bố mẹ nói với chị ta vài câu. Chị ta liền thu dọn đồ đạc rời đi, còn bảo cả nhà là coi như chị ta chưa từng quay về.”
“Cậu ấy đi đâu?”
“Biết được! Chị ta có thể quen vài người bạn bên ngoài, nếu không sao lại về muộn như vậy...”
Với những lời này, ngay cả Tô Giác cũng nhận thấy một chút không khí ghen tuông.
Tô Giác nhìn cô ta thật sâu, mím môi và không nói về chủ đề này nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi.