Mất khoảng 30 phút đi đường, Tiểu An cũng đến được công ty Đại Nam. Mọi người trong công ty đều đã biết Tiểu An nên cứ đi được một đoạn, họ lúi cúi đầu chào. Có điều ánh mắt họ nhìn cô không còn lạ lẫm hay hoang mang mà chỉ như những người đồng nghiệp lướt qua nhau. Phòng giám đốc ở trên tầng 15, cũng là tầng cao nhất của toà nhà. Tiểu An bước đến bên thang máy, vừa định đưa tay lên bấm nút thì từ đằng xa một giọng nói vang lên khiến cô ngừng lại. – Tiểu An! Nghe có tiếng người gọi tên, Tiểu An quay sang bên cạnh liền nhận ra người quen. Đây là một nhân viên làm trong bộ phận Marketing mà cô biết lúc còn làm việc. Nhìn dáng vẻ hấp tấp vội vã của cô nàng, Tiểu An hỏi han. – Có chuyện gì vậy? Cô muốn đi cùng thang máy với tôi sao? Cô nhân viên xua tay thở không ra hơi. Phải mất đến vài phút mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh. – Cô định lên văn phòng giám đốc đúng không? – Phải, cô cần tôi giúp gì hả? – Không! Khi nãy giám đốc có căn dặn nếu cô đến thì nói cô đi lên văn phòng bằng thang bộ. – Giám đốc dặn cô vậy sao? Cô nhân viên gật đầu thay cho câu trả lời. Ban đầu cô ta cũng thắc mắc lý do vì sao bởi thang máy trong công ty vẫn hoạt động bình thường. Nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên, nhân viên chỉ nghe và làm theo. Tiểu An nhìn cửa thang máy mở ra rồi nén tiếng thở dài. Cô nghiêng đầu cảm ơn nhân viên rồi nhanh chóng đi tới phía cầu thang bộ. Văn phòng nằm trên tầng 15 còn tầng hiện tại mà cô đang đứng là tầng 1. Hạo Thiên ra lệnh vậy rõ ràng đang muốn làm khó cô. Không còn lựa chọn nào khác, Tiểu An đành phải nghe theo những gì Hạo Thiên sắp xếp. Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, bắt đầu từng bước chân đầu tiên trên những bậc cầu thang. Đôi giày mà Tiểu An đang mang là một đôi sandal trắng, đế vuông tầm 3 đến 4 phân. Tuy rằng không quá cao nhưng phải đi trên đôi giày có đế cứng như vậy qua 15 tầng lầu thực sự rất đau. Tiểu An mất khoảng một thời gian dài mới đến được tầng 15. Đôi chân của cô rã rời không còn một chút cảm giác. Hai bên gót chân sưng đỏ thậm chí còn chảy máu ở bên trong. Tiểu An nhìn xuống bàn chân mình, cô chỉ biết nhắm mắt chịu đựng. Mồ hôi trên trán nhễ nhại ướt đẫm đằng sau lưng. Tiểu An dựa vào tường nghỉ ngơi đôi chút rồi lại gắng gượng đi tiếp. Đứng trước văn phòng cũng là lúc Tiểu An đã kiệt sức. Cô đưa tay lên gõ cửa, hít thở sâu chờ đợi. Thế nhưng đợi mãi mà không có hồi âm. Tiểu An lại một lần nữa gõ vào cánh cửa ấy. Vẫn giống như lần đầu, không hề có tiếng đáp lại. Hay là Hạo Thiên không có trong văn phòng? Nhưng đồ ăn đã mang đến nếu bây giờ Tiểu An trở về, Hạo Thiên không thấy cô văn phòng chắc chăn sẽ tức giận. Tiểu An loay hoay không biết làm thế nào. Cuối cùng liền đánh liều mở cửa bước vào trong. Âm thanh “cạch” một tiếng từ tay nắm cửa vang lên. Tiểu An chậm rãi bước chân vào văn phòng. Và rồi cảnh tượng đang diễn ra khiến cô chững lại. Trước mặt Tiểu An là cảnh Hạo Thiên đang ôm ấp một cô gái trẻ. Cô ta câu lấy cổ anh, anh cũng thuận chiều ôm trọn eo ả. Hàng cúc áo trên chiếc sơ mi đã được cởi một nửa ngay cả quần áo của cô ta cũng xộc xệch nhiều chỗ. Có vẻ như… Tiểu An đã đến không đúng lúc! Cô đứng hình trong giây lát, trong lòng cứ có cảm giác đau nhói. Hai chân bất giác lùi về sau vài bước cúi đầu che giấu đi đôi mắt đã đẫm lệ. – Em… em xin lỗi! Em ra ngoài ngay đây. – Đứng lại! Hạo Thiên buông tay khỏi người phụ nữ đồng thời chỉnh sửa lại trang phục. Cô ta cũng nhanh chóng mặc lại chiếc áo ngoài rồi rời khỏi văn phòng trong im lặng. Hoá ra đây chính là lý do khiến Hạo Thiên không thể trả lời khi Tiểu An gõ cửa. Và có vẻ như cuộc vui của anh đã bị cô phá hỏng. Tiểu An đứng im một chỗ không nhúc nhích, đầu luôn cúi gằm nhì xuống dưới. Mái tóc dài xoã xuống che giấy nửa khuôn mặt đang rơi nước mắt kia của cô. Tại sao cô lại phải khóc? Hạo Thiên vốn dĩ không yêu cô. Anh cưới cô vì muốn trả tư thù, đối với cô mà nói là một loại cảm giác để thoả mãn chứ không phải tình yêu. Cô đáng lẽ không nên khóc vì chuyện này nhưng bản thân lại không ngăn được nước mắt. Cho dù thế nào cô vẫn cảm thấy rất đau khi nhìn thấy anh bên cạnh người khác. Một cảm giác đau nhói đến không tả! Hạo Thiên đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đứng một góc trong căn phòng. Trên tay cô đang cầm hộp cơm, cũng là việc mà anh căn dặn cô phải làm vào sáng nay. Nhìn xuống đôi bàn chân đã sưng đỏ vì phải leo tận 15 tầng lầu, trong lòng anh không có một chút cảm giác thương xót ngược lại còn vô cùng hài lòng bởi cô không hề cãi lời anh. Mặc kệ cho Tiểu An đứng lặng một góc, Hạo Thiên mở tập tài liệu trước mắt ra kiểm tra. Tiểu An vẫn đứng yên không một tiếng động. Cô đưa mắt nhìn về phía anh nhưng không hề nhận lại hồi âm. Có phải anh đang muốn trừng phạt cô bằng cách này hay không? Đôi chân cô tê dần rồi mất đi cảm giác bởi phải đứng trong một khoảng thời gian quá lâu. Chưa kể đến việc khi nãy cô đã đi bộ 15 tầng lên đến đây. Sưng tấy!Ngược đãi vợ hờ Đau rát! Và cả máu nữa. Tiểu An phải cắn răng chịu đựng tất cả. Cô không biết phải đứng đây thêm bao lâu hoặc có lẽ là cho đến khi Hạo Thiên lên tiếng. – Qua đây! Âm thanh trầm thấp vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng. Tiểu An giật mình nhìn về phía Hạo Thiên. Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng. Cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa. Từng bước đi đều vô cùng khó khăn bởi chân cô bây giờ đã không còn cảm giác. Tiểu An đi được ba bước liền ngã quỵ xuống đất. Hộp cơm trên tay cô rơi xuống cùng một lúc khiến cho đồ ăn bên trong vương vãi ra khắp sàn nhà. Tiểu An ngẩng đầu lên nhìn liền chạm phải ánh mắt sắc như dao của người đàn ông kia. Cô không hỏi giật mình hoảng sợ vội vã dùng lau dọn lại đống đổ vỡ trên sàn. Cô rất sợ, sợ anh nổi giận rồi lại khiến bố cô bị thương. Ngày hôm qua chứng kiến bố bị tra tấn như vậy là quá đủ rồi, cô không muốn bố phải chịu khổ thêm nữa. Bàn tay nhỏ bé cố gắng gom lại số thức ăn đã rơi xuống đất. Đột nhiên, cổ tay cô bị một lực khác nắm thật chặt. Tiểu An đau đớn nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc của Hạo Thiên. Anh lôi cô đứng dậy mặc kệ cô có cảm thấy đau hay không trực tiếp đẩy cô ngã xuống ghế sofa. Thân hình cao lớn của anh đè lên người cô, dáng vẻ nhỏ bé hiện giờ nằm gọn dưới thân anh. Tiểu An nắm chặt hai tay lại, vai gầy run lên nhè nhẹ. Nhìn vào ánh mắt anh, cô không thể đoán được anh đang tức giận hay khó chịu. Đôi mắt ấy có quá nhiều thứ bên trong và Tiểu An chỉ nhận ra gương mặt sợ hãi của bản thân thu gọn trong tầm mắt anh. – Thiên… Âm thanh phát ra từ miệng cô tuy nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy. Cô gọi tên anh, run rẩy và sợ hãi. Bàn tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt cô, nó chỉ dừng lại khi chạm vào chiếc cổ trắng nõn. – Tại sao không hỏi tôi lý do? Tiểu An ngạc nhiên trước những lời Hạo Thiên nói. Anh đang muốn cô hỏi về chuyện gì? Tiểu An lắc đầu. – Em không biết! – Em không thắc mắc về người phụ nữ ở cùng tôi khi nãy sao? – Là… là nhân tình của anh? – Không phải! Hạo Thiên cúi người liếm nhẹ lên xương quai xanh của cô, miết dần lên mang tai, cắn một cái. Tiểu An đau đớn há miệng kêu nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Cô sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Hạo Thiên bằng ánh mắt đáng thương. Bây giờ trong đầu cô không có bất kỳ thắc mắc nào về người phụ nữ khi nãy. Nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy toàn bộ tâm trí cô. Những hành động của anh hiện tại khiến cô cảm thấy bất an. Cô sợ sự dịu dàng, sợ giọng nói ôn nhu đến lạnh lẽo này. Thà rằng anh cứ quát, cứ đánh cô còn hơn là hành hạ bằng hình thức này. Bàn tay anh xoa nhẹ phần đùi non nhạy cảm khiến cô giật mình khẽ thu chân lại. Hạo Thiên không hề để tâm đến cảm giác của người con gái dưới thân mình, anh vẫn tiếp tục làm loạn trên cơ thể nhỏ bé. Cả người cô ở đâu cũng xuất hiện vết bầm tím thậm chí hạ thân vẫn còn rất đau sau một đêm dài. Cô hiện giờ không thể chịu nổi thêm dù chỉ một lần. Tiểu An dùng bàn tay yếu ớt nắm lấy bàn bàn tay to lớn của Hạo Thiên mà cầu xin. – Tha cho em hôm nay được không? Em thực sự rất đau. – Có phải em đã quên thân phận của mình rồi không? – Em không quên nhưng em không thể chịu nổi nữa. Hạo Thiên không nói chỉ cười. Anh nhướn người về phía trước, kề sát mặt cô thì thầm bên tai. – Vậy sao lúc em dùng cơ thể này dụ dỗ đàn ông lại không nói vậy? Hơi thở ấm nóng mang theo hương rượu vang thương hạng khiến cô rùng mình. Âm thanh ấy trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng lại có tính sát thương vô cùng lớn. Sống mũi Tiểu An cay xè, nước mắt chảy xuống từ khoé mắt ướt đẫm hai bên tóc. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, lắc đầu phản ứng. – Em không có dụ dỗ đàn ông! – Vẫn còn ngoan cố? Hạo Thiên nhíu mày biểu lộ sự tức giận. Anh kéo cao chiếc váy trắng cô đang mặc lên quá eo, trực tiếp cởi bỏ chiếc quần nhỏ bên trong. Tiểu An vùng vẫy, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đẫm nước mắt. – Em thực sự không có dụ dỗ đàn ông. Làm ơn, tha cho em! – Cầu xin vô ích, giữ sức mà rên cho tôi cho tôi nghe. – Đừng! Hạo Thiên… xin anh, dừng lại! Em đau lắm! Mặc cho Tiểu An có van nài thế nào, Hạo Thiên vẫn để ngoài tai những lời nói ấy. Không màn dạo đầu, anh trực tiếp đâm thẳng vào bên trong cô. Tiểu An nắm chặt lấy tay áo anh đầy đau đớn. Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt cũng không khiến anh dừng lại. Tiểu An ôm chặt lấy người Hạo Thiên, nước mắt rơi xuống ướt đẫm một khoảng trên vai áo anh. Mỗi lần ra vào anh luôn miệng nói cô là loại đàn bà lẳng lơ chỉ biết dụ dỗ đàn ông Từng lời từng lời nói của Hạo Thiên như từng cây kim đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô. Đau! Đau quá! Đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Phương Tiểu An cô rốt cuộc đã làm gì sai? Cô đã đắc tội gì với anh? Sao anh lại hận cô đến như vậy? Cô phải nói với anh bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin những gì cô nói? Cô không dùng cơ thể mình để dụ dỗ đàn ông càng không phải loại phụ nữ lẳng lơ như anh nói. Cô thực sự không biết anh vì lý do gì mà sỉ nhục cô như vậy. Từ trước đến nay người đàn ông duy nhất động vào cô chỉ có một mình Cố Hạo Thiên. Đến bao giờ anh mới chịu hiểu đây? Đôi mắt đỏ ngầu vẫn cứ nhìn chăm chăm cô, như đang muốn làm gì đó? Gương mặt của Hạo Thiên ngày càng áp sát gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc kia của cô, anh áp sát tai cô. Hơi thở của anh phả vào vành tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Từng câu từng chữ mà Hạo Thiên nói ra cô nghe rất rõ. – Loại phụ nữ chỉ biết nằm dưới thân đàn ông như cô xứng đáng phải chịu chuyện này. Những gì cô đã gây ra với Tố Nhi, tôi sẽ bắt cô phải trả lại gấp trăm lần.