– Tội lỗi của bố, bố sẽ tự gánh chịu. Tiểu An đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, bố không để con chịu khổ nữa đâu.
Tiểu An ngơ ngác với câu nói của Tử Hàn. Rồi không biết từ khi nào trên tay ông đã cầm một con dao nhỏ. Ông đẩy Tiểu An ra xa rồi giơ con dao lên định đâm vào người.
– Bố!!!
Tiểu An hoảng hốt hét lên một tiếng rồi chạy đến ngăn Tử Hàn. Hai người giằng co con dao trên tay. Nhưng với sức lực hiện giờ của Tử Hàn lại thêm việc hai chân ông bất động nên trước Tiểu An, ông bị thất thế. Chẳng mấy chốc Tiểu An đã hất mạnh con dao sang một bên khiến nó rơi xuống đất. Cuộc giằng co kết thúc, Tiểu An mệt nhoài ngồi đối diện với Tử Hàn. Cô giương đôi mắt đẫm lệ nhìn bố, giọng nói nghẹn ngào nơi cuống họng.
– Tại sao bố lại làm như vậy? Bố có biết nó nguy hiểm lắm không?
– Bố biết!
Tử Hàn hét lên một tiếng thật lớn rồi bắt đầu giãi bày tâm sự.
– Nhưng đó là việc duy nhất mà bố có thể làm để cứu con. Trên người con ở đâu cũng có vết thương, những ngày sống ở Cố gia chắc chắn con cũng không tốt đẹp gì. Hạo Thiên lợi dụng bố để hành hạ con, vậy thì nếu bố chết cậu ta sẽ không còn lý do nào để khiến con đau khổ nữa. Tội bố gây ra, một mình bố gánh chịu là được rồi. Bố không muốn làm khổ con.
Tiểu An lắc đầu lia lịa, hai hàng nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp ấy. Cô đứng dậy ôm chầm lấy bố hết lời khuyên can ông.
– Nếu bố không còn trên đời này nữa, con sẽ càng đau khổ hơn bây giờ. Bố đừng lo lắng con sống ở Cố gia thế nào chỉ cần bố được bình an dù khổ cực bao nhiêu con cũng chịu. Mẹ mất rồi, con không thể mất bố. Bố yên tâm con nhất định sẽ tự bảo vệ bản thân. Vậy nên làm ơn đừng làm chuyện dại dột!
Lời khẩn cầu được nói ra từ tận đáy lòng. Tiểu An chỉ có bố là người thân duy nhất, nếu ông không còn sống cô cũng không biết làm thế nào. Dù sao cô cũng đã quyết định ở lại Cố gia, niềm mong mỏi lớn nhất của cô chính là sự an toàn của bố. Bao nhiêu đau thương, nước mắt cũng đã từng nếm trải. Bây giờ có chịu đựng thêm cũng chẳng là gì. Hơn nữa nguyên nhân mọi chuyện đều do bố cô mà ra, nếu như năm xưa bố cô chịu ra đầu thú thì hai người đó không rơi vào hoàn cảnh này.
Bây giờ Tiểu An không đổ lỗi cho hoàn cảnh, cô chỉ có thể ở bên động viên bố không làm điều dại dột. Còn về phía Hạo Thiên, cô nhất định sẽ tìm cách để anh không làm hại ông.
Tiểu An lau vội giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nắm lấy tay ông hắng giọng.
– Bố ở đây phải chữa bệnh thật tốt. Đừng lo lắng cho con!
– Tiểu An à…
– Con biết cách tự bảo vệ bản thân, hơn nữa con không muốn bố làm những chuyện dại dột. Được không hả bố?
Tử Hàn nhìn con gái mình không kìm được nước mắt mà bật khóc. Tất cả mọi chuyện dù đã trở thành quá khứ nhưng nếu trên đời hai chữ “giá như” xảy ra, ông nhất định sẽ không phạm phải sai lầm.
Bây giờ nói ra hai từ hối hận, liệu có kịp hay không?
Bỗng, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tiểu An đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô biết đã đến lúc phải rời đi. Tiểu An mỉm cười với bố nhẹ nhàng nói.
– Lần sau con lại đến thăm bố rồi mua cho bố trái cây mà bố thích. Bố ở đây giữ gìn sức khoẻ. Con phải về rồi.
– Bố biết rồi, con cũng phải tự lo cho mình đấy.
Tiểu An gật đầu mấy cái, dù trong lòng đầy luyến tiếc nhưng thời gian không cho phép. Cô cúi đầu chào ông rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bước chân ra dãy hành lang, Tiểu An thấy không chỉ có Hải mà còn có đến ba tên vệ sĩ đứng bên ngoài. Hạo Thiên cho người canh chừng nơi này nghiêm ngặt như vậy, chẳng trách sao bố cô không thể thoát ra được.
Như một thủ tục đã nói từ trước, Hải bước đến chỗ Tiểu An đưa cho cô chai nước giống như chai nước mà hắn đã đưa khi ở trên xe. Tiểu An hít một hơi thật sâu lấy chai nước từ tay Hải, uống một lần hết sạch.
Nhìn thấy chai nước cạn, Hải mỉm cười hài lòng rồi đưa tay về phía trước. Có lẽ thuốc trong chai nước này phải đến khi cô ra xe mới bắt đầu có tác dụng.
Suốt quãng đường về nhà, Tiểu An nằm bất tỉnh ở phía sau. Chiếc xe cứ như vậy mà băng trên đường quốc lộ xuôi theo chiều trở về thành phố.
Dành cả một buổi sáng ở bệnh viện để thăm bố, khi Tiểu An tỉnh giấc đưa mắt nhìn xung quanh thì chợt nhận ra bản thân đang nằm trên phòng. Cô đưa tay lên day nhìn thái dương, có lẽ vì thuốc trong nước khá nhiều nên khi tỉnh lại có hơi đau đầu.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Tiểu An thở dài cảm thán không ngờ bây giờ đã là bốn giờ chiều. Cả ngày hôm nay cô cứ đi đi về về rồi chẳng làm được chuyện gì. Gấp gọn chăn gối lại, Tiểu An xuống dưới lầu tìm quản gia Lục.
Ngay khi vừa đặt chân trên dãy hành lang dài, Tiểu An bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn ở bên trên. Cô chau mày khó hiểu rồi nhanh chóng lên trên lầu xem xét.
Ngó nghiêng xung quanh một hồi cô phát hiện tiếng động phát ra từ căn phòng của Tố Nhi. Tiểu An tiến lại gần, bàn tay vốn đã đặt lên tay nắm cửa nhưng chần chừ mãi không dám bước vào. Bởi khi đối diện với căn phòng này, cô lại nhớ đến ngày bị phạt quỳ trước cửa. Tiểu An tự hỏi người đang ở bên trong là ai. Là quản gia Lục hay là Hạo Thiên?
Tiểu An đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa bước vào.
Hóa ra người gây ra những tiếng động là quản gia Lục. Tiểu An thấy ông đang cặm cụi lau dọn lại những đồ vật đã cũ, những tấm vải trắng bao phủ trước đây đều đã gỡ xuống. Cô từng bước lại gần phía ông rồi lên tiếng hỏi.
– Ông lau dọn căn phòng này lại để làm gì vậy?
Nghe có tiếng người, quản gia Lục lập tức quay về sau. Khi nhìn thấy cô, ông mới thở phào nhẹ nhõm. Như cảm nhận không có chuyện bất thường ông lại tiếp tục công việc đang dang dở. Vừa làm vừa trả lời Tiểu An.
– Là cậu chủ kêu tôi làm.
– Hạo Thiên? Chẳng lẽ sẽ có người đến đây ở sao?
– Chuyện này tôi không rõ, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cậu chủ mà thôi.
Tiểu An im lặng không hỏi gì thêm. Nhân lúc quản gia Lục vẫn còn ở đây, cô lại đang không có chuyện gì làm nên đi quanh phòng nhìn xung quanh một lượt. Lần trước tới đây cô chỉ thấy một màu trắng bao phủ khắp căn phòng, bây giờ mới được thấy rõ từng đồ vật ở bên trong.
Đồ đạc được bày trí rất đẹp mắt, hầu hết chất liệu đều được làm bằng gỗ. Căn phòng thực sự rất đẹp giống như nó được thiết kế riêng cho người sở hữu vậy.
Thu gọn trong tầm mắt cô chính là chiếc bình hoa hôm trước cô làm vỡ. Tiểu An không dám động vào mà chỉ đứng nhìn từ phía xa. Dù vậy cô vẫn có thể nhìn thấy rõ những vết keo dán trên bề mặt của bình. Tuy trông có vẻ nham nhở nhưng giống như người ta có một người nào đó cố gắng ghép những mảnh vỡ lại với nhau.
– Là cậu chủ dán chúng lại đấy.
Câu nói của quản gia Lục khiến Tiểu An giật mình quay sang bên cạnh. Cô nhìn ông rồi lại nhìn về phía bình hoa diễn vĩ kia mà hỏi.
– Tự tay Hạo Thiên dán chúng lại sao?
– Phải! Tôi đã khuyên cậu chủ bỏ bình hoa đấy đi rồi mua lại một bình mới. Nhưng cậu chủ nhất quyết không chịu. Đúng là rất cố chấp!
– Vâng, rất cố chấp!
Chẳng hiểu sao khi nhìn những vết nứt trên bình hoa Tiểu An cảm thấy chạnh lòng. Bỗng chốc cô lại muốn có một người nào đó cố chấp vì mình như vậy. Cô không biết bình hoa quan trọng với anh ra sao nhưng nhìn cách anh trân trọng nó và cố gắng dán lại từng mảnh vỡ cũng đủ hiểu anh rất quý chiếc bình… à không, phải là chủ nhân của chiếc bình mới đúng.
Nhớ lại những lời thú tội của bố sáng nay, Tiểu An chợt nhận ra vụ tai nạn không hề liên quan đến người con gái tên Tố Nhi. Thế nhưng mỗi lần nổi giận với cô, Hạo Thiên luôn nhắc về chuyện cô làm tổn thương Tố Nhi có điều
cô lại không có bất kỳ ký ức nào. Phải chăng trong lời thú tội của bố đã bỏ qua điều gì đó chăng?
– Tôi dọn xong rồi, xuống dưới nhà thôi cô chủ.
– Vâng.
Tiểu An cố nán lại thêm một lúc nhìn bình hoa trước mặt rồi theo quản gia Lục xuống dưới nhà.
Thời gian trôi đi nhanh thật, chẳng mấy chốc mà đã đến giờ cơm tối. Tiểu An ở lại bếp phụ giúp quản gia Lục làm mấy công việc lặt vặt. Nấu bữa tối xong liền dọn đồ lên trên bàn.
Nhìn bàn ăn với đầy đủ món, Tiểu An bỗng cảm thấy ngán đến tận cổ. Không phải vì nó không ngon mà bởi dạo gần đây cô không có tâm trạng ăn uống. Đưa mắt nhìn về phía cửa chính, Tiểu An biết suy nghĩ trong đầu cô lúc này là viển vông nhưng chẳng hiểu sao cô lại muốn ăn cơm cùng Hạo Thiên.
Chuyện tối hôm qua xảy ra giữa hai người, cô vẫn còn chưa nói rõ với anh một vài sự hiểu lầm. Hôm nay lại được nghe lý do về việc anh giam giữ bố cô, Tiểu An lại càng muốn gặp Hạo Thiên hơn.
Thấy kiểu An cứ ngồi thẫn thờ mà không đụng đũa, quản gia Lục lên tiếng hỏi.
– Sao cô chủ không ăn đi mà còn ngồi đấy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô hả?
Tiểu An mỉm cười lắc đầu.
– Không phải là không hợp khẩu vị chỉ là con đợi Hạo Thiên trở về thôi.
Quản gia Lục vô cùng ngạc nhiên sau khi nghe Tiểu An nói. Đây là lần đầu tiên ông thấy Tiểu An quan tâm đến Hạo Thiên. Mọi lần cô đều ngồi vào bàn ăn nhanh cho xong bữa rồi lại lên phòng, chẳng thèm hỏi ông một câu liên quan đến Hạo Thiên. Hôm nay lại đặc biệt muốn đợi anh về.
Quả là một chuyện khó tin!
Dù không muốn phá vỡ hi vọng của Tiểu An nhưng quản gia Lục vẫn phải nói.
– Cô cứ ăn cơm trước đi. Có hôm nào cậu chủ về nhà đúng giờ đâu, chờ đợi chỉ thêm vô ích mà thôi.
Tiểu An có hơi chạnh lòng bởi những lời quản gia Lục vừa nói. Cô biết sự chờ đợi này là vô ích thế nhưng biết đâu lại có bất ngờ xảy ra. Dù sao cũng đã đợi thì có đợi thêm bao lâu cũng chẳng là vấn đề.
Trong đầu Tiểu An bỗng chốc nảy ra một ý tưởng. Cô quay sang nhìn quản gia Lục mỉm cười.
– Ông có thể cho con mượn điện thoại được không?
– Mượn điện thoại? Cô muốn gọi điện cho cậu chủ sao?
– Vâng. Con muốn biết khi nào Hạo Thiên về.
Trước lời đề nghị của Tiểu An, quản gia Lục Không chần chừ mà đưa máy cho cô. Dù sao thì đây cũng không phải vấn đề gì quá to lớn.
Lấy chiếc điện thoại từ tay quản gia Lục, Tiểu An vui vẻ bấm một dãy số dài rồi chờ đợi. Nhạc chuông bắt đầu vang lên mang theo cả sự hồi hộp của cô. Tuy nhiên Tiểu An phải đợi rất lâu mới thấy hồi âm.
– Cho hỏi ai đấy ạ?
Từ đầu dây bên kia chuyển đến giọng nói của một người con gái nhẹ nhàng đến lạ.
Tiểu An đứng hình trong giây lát bởi cô nhớ từ trước đến nay Hạo Thiên không thích người khác động vào đồ của mình đặc biệt là những vật dụng cần thiết. Sắc mặt cô tái nhợt đi nhưng vẫn cố gắng mỉm cười hỏi.
– Cô… cô có thể cho tôi biết chủ nhân của số máy này đang ở đâu được không?
– Hạo Thiên đang tắm rồi. Có chuyện gì cô có thể trao đổi với tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.