Dương Lăng bây giờ điên rồi. Hắn chiếm đủ mọi lợi thế nhưng giờ đây thế cục lại đảo ngược lại. Theo kế hoạch là Nguyên Hãn hay Nguyễn Súy một trong hai phải về cứu viên Nam Kinh, mà hắn đã xây lô cốt hệ thống phòng thủ cực mạnh để chặn đường quân Nguyên Hãn, chỉ cần Nguyễn Súy đi cần vương là hắn có thể hai mặt giáp công Nguyên Hãn. Lúc ấy thì thế giới này thanh tịnh rồi, chỉ còn mình hắn là dân xuyên thôi. Thế nhưng tính toán là một chuyện sự thật lại là chuyện khác, triều đình này là của Chu Đệ không phải hắn muốn làm gì thì làm. Điều đi một vạn hỏa thương bịn trong tay thì binh lực của hắn mỏng đi nhiều. Đây chính là lý do tại sao Hồ Vấn cố thể đục thủng phòng tuyến một cách thuận lợi. Nếu có một vạn Hỏa thương binh ở đó thì ít nhất không cầm cự được cũng có thể kéo dài đến lúc hắn cầm binh cứu viện tới. Mấy tên quan văn trong triều rất giỏi chía mũi vào việc binh gia, tại Bắc kinh cũng đang chế pháo và súng có ngừng đâu. Cái đạo quân kinh kỵ không có pháo này thì chỉ chạy lăng quăng vòng ngoài thôi lam sao cướp được thành, ấy vậy mà có 5000 đã lo sốt vó bắt hắn chia quân cần Vương. Mẹ nó Dương lăng đang có ý nghĩ hay tìm cách phế Chu Đệ thì mới rảnh tay mà làm việc được. Cứ bó chân bó cẳng như vậy chắc chắn không thể tiêu diệt được Nguyên Hãn mà người bị tiêu diệt có khi là hắn. Cầm trên tay khẩu súng trường côn xoay Dương Lăng cũng thấy đến chán nản, rõ ràng công nghệ của Nam Việt cao hơn một bậc, chỉ có máy tiện mới có thể tạo thành súng côn xoay như vậy, kết cấu thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng với công nghệ thủ công của Dương Lăng mà làm thì không dễ. Nhưng hắn vẫn phải sản xuất loại này, cho dù tầm bắn không xa nhưng dùng chiến đấu trong nội thành hoặc tấn công cứ điểm thì rất thực dụng. Với số lượng công tượng hiện có không thể chế tạo nhiều nhưng nếu cố gắng thì ba tháng vẫn có thể được trên dưới một vạn gì đó. Một quả đạn cối bày ra trước mắt Dương Lăng, đây là quả đạn xịt mà lính tại cứ điểm Hán thủy liều chết mang về cho hắn. Đây mới là nguyên nhân chính gây thất bại cho quân Bắc Minh tại chiến tuyến Sông Hán Thủy. Đây chính là lựu đạn dùng kia cụ mà ném đi chứ không phải tay người, lựu đạn thì Dương Lăng cũng có. Nhưng cũng giống vấn đề Nguyên Hãn gặp phải là uy lực quá bé nếu nhỏ đủ để ném bằng tay. Vấn đề là dùng dụng cụ gì để ném, xử lý ngòi nổ ra sao để phù hợp lại cần một tá thí nghiệm đây. Giờ đây hi vọng vây chết Nguyên Hãn đã không còn, binh lực của hắn vẫn ở trên Nguyên Hãn và Nam Minh nhưng nếu muốn nuốt gọn bọn họ là không thể, chỉ xoa thể đánh vững tiến chắc mà thôi. Mà cái suy nghĩ muốn làm hoàng đế của hắn đã nhen nhóm rồi, nó cứ như ngọn lửa âm ỉ rất khó dập tắt a. Mà lúc này tại Thiểm Tây thì họa binh đao ngập trời, đúng là vó ngựa mông cổ đi đến đâu cỏ không mọc đến đó, chiêu đuổi sói nuốt hổ của Nguyên Hãn quá độc. Tuy không có pháo nhưng chiêu xông lên cài thuốc nổ ở cổng thành dưới sự bắn yểm hộ của quân súng kíp thì rất hiệu quả. Tất nhiên là chết không ít người do pháo và cung tên của quân phòng thủ, nhưng tổn thất tầm vài trăm người để hạ một thành trì đầy vàng bạc, lương thực, quan trọng nhất là đầy thuốc nổ và pháo đồng để đúc thêm đạn dược. Giờ đây người du mục là đại hành gia pha chế lại thuốc súng cho đúng tỉ lệ và đúc đạn súng kíp tuyệt đối rất chuyên nghiệp. Giờ đây đang là mùa xuân hạnh phúc của dân du mục, trước đây họ chỉ loanh quanh cướp làng mạn, thông trang và những thành trì nhỏ bé thôi, thu hoạch có, nhưng không nhiều, chỉ đủ trang trải qua mùa đông khắc nghiệt ở thảo nguyên thôi. Vì người Hán biết du mục nhân thạo dã chiến kém công thành thế nên cứ đến gần tết là lương thực đem chuyển hết thành lớn, các hộ giàu có cũng có sản nghiệp trong thành nên trốn hết vào đây. Quân du mục chỉ đi cướp được của bá tánh nghèo khổ thôi, thật ra xung đột phần nhiều là do bá tánh coi lương thực như mạng nên dấu kĩ thà chết không khai thế nên mới sảy ra nhiều hiện tượng đồ sát. Người thảo nguyên cũng không đến mức cầm thú mà chả có nguyên nhân gì lại đi giết bá tánh cả. Còn việc hãm hiếp bắt bớ nô lệ thì thời này là bình thường, thử hỏi Người Hán nếu có năng lực đánh vào thảo nguyên họ sẽ làm gì. Hãy xem những gì Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh là sẽ rõ, đàn ông cao hơi bánh xe ngựa chặt đầu hết, phụ nữ du mục sau khi bị lần lượt hãm hiếp thì đưa về Trung nguyên làm nô, có khác nhau mấy đâu. Lần này quân du mục “hiền lành” rất nhiều, giết quan binh là chính, chưa thấy đồ thành lần nào. Bắt nô lệ cũng có chọn lọc, đa số là trai tráng khỏe mạnh và quan trọng nhất là công tượng. Đây là theo ý của Nguyên Hãn, đường đi về Thảo nguyên xa vời vợi bắt phụ nữ người già và trẻ em chỉ tốn lương thực, tiếp theo là giảm bớt hãm hiếp phụ nữ đi, đàn ông đánh nhau còn được, hãm mấy người đàn bà thì thành cái loại dũng sĩ gì, quân luật không nghiêm thì quân đội thành mớ rác thải. Không tin a nhìn quân Nam Việt thành thành thật thật vào lầu xanh kìa, mà còn trả tiền đàng hoàng, sướng mà không mang tiếng bắt nạt đàn bà. Đấy mới là dũng sĩ trân chính.