Quang Toản hiểu muốn Đại Việt mạnh thì người dân phải có ruộng để cày cấy. Từ đó, sản lượng lương thực mới tăng lên và các hoạt động công nghiệp mới phát triển mạnh. Nếu bỏ qua nó mà tiến hành công nghiệp hóa, tầng lớp địa chủ sẽ dần biến thành thế lực ngầm ở địa phương, gây nguy hại đến an ninh quốc gia. Bản thân các thành thị mới thành lập cũng sẽ lâm vào trình trạng thiếu lương thực. Nông dân có thể lâm vào nạn đói.
Nếu nói về cải cách ruộng đất trên thế giới lúc này thì phải kể đến nước Pháp khi mà ruộng đất của địa chủ đã bị tịch thu. Tuy nhiên, nó lại được bán với giá cao mà nông dân nghèo không tài nào mua nổi. Từ đó, tầng lớp tư sản bỏ tiền ra mua đất lập đồn điền.
Cảnh Thịnh không muốn cải cách theo kiểu Pháp quốc. Cái mà hắn đang làm hiện tại chính là nhu cương kết hợp. Hắn sẽ dần cho tầng lớp địa chủ thấy những cái có lợi nhuận hàng trăm lần đất đai như ngành dệt mà hắn đang nổ lực phát triển. Đồng thời, hắn cũng sẽ buộc họ cảm thấy đất đai chỉ là gánh nặng trong luật thuế sắp tới.
Dĩ nhiên, rất nhiều kẻ sẽ nhân cơ hội này mà kích động bạo loạn, nhất là cái tổ chức đứng đằng sao cái chết của hoàng đế Quang Trung. Hắn sẽ nhân dịp này tóm gọn, tịch biên đất đai của những kẻ tham gia rồi chia cho dân nghèo không có đất sản xuất.
- Việc thuế má và đất đai, các khanh thảo luận tới đâu rồi? Con việc thành lập bộ nội vụ nữa– Quang Toản quay sang hỏi Đô đốc Tuyết đang đi bên cạnh hắn.
Cả hai người lúc này đang đi trên phố dưới sự bảo vệ của gần một chục cao thủ trong hoàng cung. Nếu so với một chuyến đi tiêu chuẩn của hoàng đế thì nó đúng là quá ít. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là công tử nhà phú thương hay quan lại nào đó đi chơi Tết.
Trong khi đó, Toản vẫn đang đợi câu trả lời của Nguyễn Văn Tuyết. Do tính rủi ro của chương trình cải cách ruộng đất và thuế là quá cao, hắn cần Nội Các tính toán cụ thể từng bước đi.
- Chúng thần vẫn đang tính toán kế hoạch cụ thể. Ngô Thì Nhậm và Trần Văn Kỷ đang đề ra từng bước chi tiết trong kế hoạch. Nhất định chúng thần sẽ giúp bệ hạ để cho nông dân có ruộng để mà cày. – Viên đô đốc nói – Riêng Bộ Nội Vụ thì việc thành lập và hoạt động đã giao cho người có khả năng làm. Trong thời gian ngắn, chúng thần tin rằng có thể xóa bỏ nạn tham quan ô lại, tàn dư từ thời Lê – Trịnh.
Xóa bỏ thì hắn không tin tưởng cho lắm bởi lòng tham vốn là bản tín của con người. Cái Quang Toản cần là nó không làm ảnh hưởng tới sự phát triển của đất nước.
Lúc này, Bích Xuân cũng xuất hiện trong bộ đồ đỏ. Tuy ở thời của hắn, lúc này đã qua Tết từ lâu nhưng vào thời này thì vẫn còn trong dịp Tết. Do có Trần Quang Diệu khuyên nên Bùi Thị Xuân cũng thư thả mà cho con gái đi chơi Tết.
- Hoàng….. Hoàng công tử cùng thuộc hạ đi chơi không biết có việc gì. Dân nữ… tiểu nữ vừa mới đi giải xăm.
Bích Xuân lên tiếng.
- Nàng hỏi chuyện tình duyên phải không? – Quang Toản hỏi.
- Làm sao người biết? – Con gái Bùi Thị Xuân có hơi đỏ mặt.
Dù sau thì một nữa linh hồn của hắn hiện tại là đặc vụ chuyên nghiệp. Thứ làm nên đặc vụ không phải là đấu súng như phim hành động mà là biết quan sát, đánh giá. Nói chung thì cô bé trước mặt đã bắt đầu vào tuổi dậy thì và tình cảm là thứ mà tuổi này để ý nhất. Dù sao thì tuy cha mẹ nghiêm khắc nhưng so với nữ nhi cùng thời, nàng không phải lo ăn lo mặc nên có thời gian suy nghĩ vẫn vơ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh đang di chuyển. Tuy đôi mắt không thấy gì nhưng giác quan đặc vụ nói cho tên này biết bản thân đang gặp nguy hiểm. Không do dự hắn làm tức kéo Bích Xuân la phía sao. Ở thời hiện đại, tự ý nắm tay con gái kiểu vậy cũng xem là bất lịch sự chứ đừng nói là ở thời đại này. Dù vậy, hắn không có thời gian suy nghĩ. Hắn không muốn cô bé này vừa thoát khỏi nguy cơ bị voi dày theo lịch sử lại chết vì xuất hiện không đúng chỗ.
Ngay sau đó, khi thấy Đô đốc Tuyết đứng chắn trước mặt, gã biết linh cảm của mình không sai. Lúc này, hàng chục tên thích khác mặt đồ đen đồng loạt lao ra.
“Không ngờ còn qua mặc được đặc vụ như mình.”
Từ khi xuyên không, để phòng ngừa ám sát, hắn đã cho rà soát rất kỹ nhưng nơi giao thương. Vậy mà chúng lại vượt qua. Quan trọng hơn hết, đám thích khách này có hơi kỳ quái.
Tuy ai cũng mặc mày dữ tợn nhưng không giống những tên lính cảm tử của Nguyễn Ánh mà Quang Toản đã đối mặc.
“Đùng!”
Tiếng súng vang lên. Những tay cấm quân lấy những khẩu súng lục ra. Tuy nó không bắn liên tiếp như súng hiện đại hay súng ổ quay nhưng sử dụng vỏ đạn đồng và kim hỏa nên uy lực vô cùng mạnh, dự sức hạ gục toàn bộ đám sát thủ. Hiện tại, vỏ đạn của súng kiểu mới vẫn là vỏ giấy. Tuy nhiên, chế tạo đạn vỏ đồng với số lượng hạn chế thì vẫn được.
Bản thân chúng khi chịu hỏa lực mạnh thì không xông lên cũng không rút chạy. Đó hoàn toàn không giống với sát thủ chuyên nghiệp chút nào. Kết quả là toàn bộ bị diệt. Vài tên con lại bị thương được lính của Quang Toản tiễn về chầu ông bà.
Tuy nhiên, Đô đốc Tuyết vẫn đứng yên bất động. Kinh nghiệm chiến trường nói cho ông ta biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Làm gì có ai đem một đám thích khác nữa mùa tới để hành thích, một kẻ thoát chết mười tám lần như Nguyễn Phúc Ánh thì càng không. Chẳng là hắn không biết uy lực của vũ khí mới.
Mọi người sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng. Hóa ra là mấy mũi ám khí bị Tuyết đánh rơi xuống đất,
“Bảo vệ hoàng thượng!” – Ông ta hét lớn. – “Đám thích khách thật sự xuất hiện rồi!”
Ngay làm tức, năm bóng người từ trên tửu lầu nhảy xuống. Thực sự, bọn họ vốn định lợi dụng đám kia gây sự chú ý rồi mới ra tay nhưng giờ thì đành ra tay luôn.
Một người tóc đuôi sam giao chiến với Đô đốc Tuyết. Binh khí hai bên va chạm nhau liên hồi không khác gì phim kiếm hiệp lúc trước mà hắn xem. Tên kia tuy yêu thế nhưng không hề có ý định lùi bước mà vẫn chiến đấu
Trong khi đó, bốn người kia giao chiến với các cấm vệ quân. Tuy bị áp đảo về số lượng và bản thân cấm vệ quân đều học võ Bình Định từ nhỏ nhưng họ vẫn giữ vững phong độ.
Đột nhiên, một người đầu trọc như hòa thượng trong nhóm bốn người kia gầm lên một tiếng. Mặc cho hai thanh đao chém vào lưng, hắn tung quyền hạ gục hai cấm vệ quân trước mặt lao về phía Cảnh Thịnh.
“Chết tiệt!” – Đô đốc Tuyết chửi thề. Từ lúc quân Tây Sơn từ nghĩa quân thành quân chính thức lão đã chính lại cách ăn nói nhưng đúng là lúc này phải chửi thề.
Thực tế, cả ông và cấm vệ quân đều bị đám cao thủ võ lâm quấn chặt không thể dứt ra được. Tức giận, lão Đô đốc rút súng lục ra bắn nhưng đối thủ của ông đã rút kinh nghiệm mà né đòn. Hai bên tiếp tục giao chiến bằng vũ khí lạnh.
Trong khi đó, tên kia đang lao còn nhanh hơn cả chiến mã. Tuy ám khí do Quang Toản chế tạo rất lợi hại nhưng lão cũng không dám chắc chắn. Hơn nữa, không bảo vệ được vua coi như lão đã thất bại.
“Để ta chặn hắn. Người chạy trước đi!” – Bích Xuân lên tiếng. Nàng thực sự nghĩ rằng Quang Toản chết chắc rồi.
“Vì trẫm là vua?” – Quang Toản hỏi. Khuôn mặt của hắn bình tĩnh tới mức vô lý khi có kẻ muốn giết mình.
“Vì ta thích ngài. Vậy được chưa. Mau chạy đi1” – Nàng hét lớn rồi rút con dao phòng thân ra. Khuôn mặt có hơi đỏ vì nói là lời này. Ở thời hiện đại còn chưa có nữa là lúc này.
Thực tế, người trước mặt dù đích thân Bùi Thị Xuân xuất thủ cũng phải đấu vài chục chiêu mới phân thắng bại. Nàng lao vào là tự sát.
Tuy nhiên, nàng sẵn sàn chết vì gã này. Những tháng gần đây, nàng thấy cha mẹ nàng rất vui lòng. Họ đều nối hoàng thượng đã thực sự thay đổi, đủ khả năng kế thừa sự nghiệp của Quang Trung. Quả thực, hình ảnh người con trai đứng trên lễ đài với niềm tự hào về Quang Trung hoàng đề đã làm nàng tin vào điều nó. Hơn hết, nàng hi vọng trong trái tim hắn có hình bóng của mình. Dù chỉ một chút thôi cũng được.
“Cứ tin ở ta. Người ngã xuống hôm nay nhất định là đám thích khác” – Quang Toản nói nhỏ cho Bích Xuân nghe. Lời nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy niềm tin.
Cứ như vậy, nàng được Quang Toản đẩy ra phía sau hắn.
Nhìn cảnh này, gã thật sự cảm thán. Nếu hoàng đế nhà Minh năm xưa có được khí phách bằng một nữa tên tiểu tử trước mặt thì liệu đám Mãn Thanh kia có làm chủ thiên hạ. Người Việt tuy luôn được người Hán xem là Man Nam nhưng họ đúng là ngoan cường hơn nhiều.
“Tiểu tử, ta tôn trọng ngươi. Đừng lo, ta sẽ ra tay nhanh thôi” – Hắn nói.
Dù ngưỡng mộ khí phách là vậy nhưng hắn đã hứa với Nguyễn Ánh rồi nên đánh phải xuống tay. Nếu biết trước Quang Toản là anh hùng hào kiệt thì hắn đã không làm.
Sau đó, gã đầu trọc xuất chiêu ưng trảo nhằm vào yết hầu Cảnh Thịnh. Bàn tay của lão giống như móng vuốt chim ưng đang di chuyển nhanh hết mức có thể.
Đột nhiên, hắn thấy Cảnh Thịnh vung tay. Một tiếng nổ sau đó làm gã đầu trọc khựng lại. Ngực hắn loang vệt máu đỏ.
“Đây là ám khí gì!?” – Gã tự hỏi.
“Xuống diêm vương mà tìm câu trả lời đi!” – Cảnh Thịnh hét lên rồi xoay người một trăm tám mươi độ tung đòn cước liễu tâm thối trúng ngực gã đầu trọc làm hắn đổ ngục. Đòn thế này ở kiếp trước là sở trường của Quang Toản, bản thân nó cũng dựa trên võ cổ truyền nên vô cùng lợi hại.
“May tính mình cẩn thận làm hai cây súng ám sát dạng bút của kiếp trước nên mới thoát được nạn. Giờ còn một cây.”
Súng ám sát này là ống sắt dùng lò xo nén gắn kim hỏa. Khi bấm chốt kim hỏa bung ra kích hoạt vào viên đạn. Súng này chỉ dùng một lần và tầm bắn trong vòng mười bước chân là chính xác. Trong việc ám sát các nhân vật quan trọng, nó vô cùng hiệu quả do khó quan sát lại nhìn giống bút máy. Để phù hợp với thời này, hắn làm thành một cây sáo có biểu tượng đầu lâu cho an toàn.
- Sư Huynh !
Gã đầu trọc còn lại đang vung côn hét lên. Hắn liều mạng đánh ra mấy đường côn cuồng phong hoành tảo làm ba người cấm vệ quân trúng đòn. Ba người cấm vệ quân tuy không mất mạng nhưng cũng thổ huyết nghiêm trọng. Tất cả họ đều bất lực, không còn sức chiến đấu.
Sau đó, hắn cũng lao về phía Cảnh Thịnh với chiêu Bạch xà thổ tín nhằm ngay cổ họng Thịnh với tốc độ xuất chiêu cực nhanh, còn nhanh hơn một đội kỵ binh.
Trước tình hình này, Quảng Toản chỉ kịp ngả người theo thế Thiết bản kiều. Hắn sau đó tung cước đá vào hạ bộ của hắn, nghe chát một tiếng. Chân của Cảnh Thịnh lúc này như đá vào hòn đá tảng đau buốt. Bích Xuân cũng tung cước nhưng nó cũng như Quang Toản, hoàn toàn không làm được gì tên mình đồng da sắt này.
Thất thế, Toản mượn thế lăn một vòng sau đó đưa tay lên nhằm vào lưng gã trọc. Một tiếng nổ nữa vang lên gã trọc bị trúng đạn lảo đảo bước thêm mấy bước rồi ngã sấp mặt.
Thấy tình thế bất lợi tên tóc đuôi sam ra đòn dồn dập đẩy lùi Đô đốc Tuyết
“Rút mau!” – Tên đó la lớn.
Những gì mà Nguyễn Ánh ban thưởng lớn thật đấy nhưng mạng của chúng mới là lớn nhất. Dù sao thì chết cũng đâu có hưởng thụ được. Mấy thứ như nghĩa khí giang hồ, anh hùng hảo Hán bị thứ ám khí kỳ quái kia đá bay đi từ lâu.
Ba người rút chạy. Dĩ nhiên, cấm vệ quân làm tức đuổi theo. Ám sát hoàng đế là tội chém cả nhà. Làm sao để đám người này đi dễ dàng được.
Người phụ nữ tung một nắm ám khí nhìn những những cây trâm nhỏ vào những người đang đuổi theo. Bản thân cấm quân có kinh nghiệm phong phú với ám khí. Hơn nữa, quân Tây Sơn cũng xuất thân từ trong gian hồ nên ám khí không làm khó được họ. Tuy nhiên, nó đã làm bọn họ khựng lại nhân cơ hội đó biến mất dạng. Chỉ tiết là súng đã bắn hết đạn nếu không thì đã tiêu diệt hết đám người này rồi.