Ngược Về Thời Tây Sơn

Chương 37: Đi lên Tây Bắc (phần 1)



Sau khi nhận ra nguy cơ, Quang Toản đã quyết định đích thân lên Tây Bắc. Bản thân Ái Nhi được hắn sắp xếp ở một chỗ riêng. Sau khi Toản trở về thì sẽ chính thức sắc phong rồi đem về Trung Đô. Bản thân hắn thì nhanh chóng khởi hành lên khu vực nơi đang xảy ra chuyện.

Để bảo đảm an toàn, Quang Toản mang năm xe muối cùng ba mươi ngự lâm quân hóa trang này phụ xe, bốc xếp, bảo tiêu và cùng Đô đốc Tuyết, Quang và Tá đi cùng. Để đề phòng Quang Toản cho mang theo hai mươi khẩu súng và năm mươi quả lựu đạn giấu vào xe chở hàng ngoài ra một đội năm mươi cẩm y vệ đi phía sau nửa ngày đường sẵn sàng tiếp ứng. Ông Bật mang hai mươi người là võ sỹ bảo vệ và một số phu xe bốc vác đi cùng.

Sau mười ngày ngày trèo đèo lội suối đi về phủ Hưng Hoá ( Lào Cai ngày nay ) đến vùng Yên Bái thì đột nhiên có một toán cướp ra chặn đường đòi thu lộ phí.

- Đừng này do ta mở. Cây này do ta trồng. Ai muốn đi qua thì nộp tiền mải lộ!

Trong khi đám lính của Toản định cho tụi này thành tổ ong, Đô đốc Tuyết chợt nhận ra vài người quen liền nói :

- Bẩm công tử hình như đám người này là thuộc hạ cũ của Tướng Vũ Văn Nhậm.

Vũ Văn Nhậm là con rể của Nguyễn Nhạc, lúc trước vì vướng vào vòng tranh đoạt quyền lực giữa Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ mà bị giết. Sử cũ chỉ viết vài dòng “ Nhậm được cử ra Bắc để giết Cống Chỉnh. Sau khi giết Chỉnh, Nhậm chuyên quyền kiêu ngạo nên bị Quang Trung giết”.

Quang Toản cũng cảm khái cho Vũ Văn Nhậm một người tài vì Quang Trung và Nguyễn Nhạc tranh đoạt quyền lực mà thành con tốt thí. Do đó, hắn dặn:

- Nếu qui hàng thì tạo cho họ cơ hội lập công chuộc tội hoặc giải giáp về quê sẽ xóa mọi tội cũ.

Dĩ nhiên, nếu hắn thích làm phỉ thì Quảng Toản đành tiễn tên này về trời thôi.

Sau đó, ô đốc Tuyết lao dấu hóa trang trên mặt tiến lên đám thủ lĩnh cười, nói với người đàn ông trung niên râu quai nón.

- Chào Hào huynh, sau nhiều năm không gặp không biết còn nhận ra bạn cũ không.

Người đàn ông trung niên sững người sau đó trả lời một cách nghi ngờ

- Phải chăng là Tuyết đệ, sao đệ lại lưu lạc chốn này.

Tuyết cười nói :

- Đệ lên có chút công việc có thể gặp riêng Hào huynh tâm sự một chút được không.

Người thanh niên trẻ đứng đầu nhìn Tuyết nghi ngờ và nói với người râu quai nón.

- Lão bá cẩn thận không mắc mưu.

Người trung niên cười nói

- Với Tuyết đệ ta không có gì phải ngại. Hơn nữa, nếu đệ ấy muốn thì cả ta và các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ đâu.

Sau khi hai người đứng ra xa một lát nói chuyện. Thấy người đàn ông trung niên gập gù mặt rạng rỡ sau cùng với đô đốc Tuyết tiến về phía Quang Toản cười nói.

- Mời công tử và mọi người lên núi chơi một bữa để sơn trại thết tiệc khoản đãi.

Quang Toản do dự nhìn Tuyết thấy Tuyết gật đầu lên ra lệnh cho mọi người cùng lên sơn trại. Trên đường đi Đô đốc Tuyết thuật lại câu chuyện thì ra lúc Vũ Văn Nhậm bị bắt thì con trai của người vợ thứ hai của Nhậm đang bị bệnh nên phải ra ngoài tìm đại phu. Lúc cả nhà bị bắt thì người vợ lẽ cùng con trai của Nhậm được Hào và một số tùy tùng trung thành đưa chạy lên phía Bắc. Lưu lạc trên này rồi vô tình gặp toán cướp, Hào và đám tùy tùng diệt toán cướp rồi cướp luôn sơn trại làm thảo khấu để sống qua ngày. Dần dần chiến tranh loạn lạc nhiều người tụ tập lên giờ đám lâu la cũng đến gần hai trăm người. Bản thân bọn chúng cũng chỉ thu lộ phí chứ không giết hiếp. Nếu nhà nghèo quá không có tiền mải lộ thì chúng cũng tha.

Người thanh niên lúc nãy là Công, con trai của Vũ Văn Nhậm giờ là chủ trại, người vợ của Nhậm ở vùng này do không chịu được khí hậu khắc nghiệp đã qua đời cách đây vài năm. Công lúc này cũng đã là chàng trai ngoài hai mươi tuổi lên núi từ lúc mới năm tuổi nên cũng rất muốn về quê hương Quảng Nam của mình. Hào và tùy tùng cũng có ý định về quê hương nhưng sợ Triều đình vẫn chưa bỏ qua nên còn do dự.

Được Đô đốc Tuyết hứa sẽ bảo lãnh cho mọi người ai muốn về quê thì về, còn ai muốn gia nhập quân Tây Sơn thì nhập vào quân của mình nên Hào rất mừng. Hắn muốn mời mọi người lên chơi để hàn huyên chuyện cũ.

- Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Sau một ngày chơi trên sơn trại, Hào cùng Công chia tay mọi người hẹn sẽ ngày gặp lại. Mới gặp một ngày mà Quang Toản và Công đã trở lên thân thiết. Có lẽ vì những người xung quanh hắn toàn quỳ lại kính sợ. Vô hình chung sự trung trực của gã này làm phần linh hồn của Nguyễn Anh nhớ về thời hiện đại của Quang Toản thì cảm thấy khác lạ. Do đó, hắn cho Công một miếng ngọc bội và hứa khi nào về Trung Đô đến cấm thành đưa miếng ngọc này ra để tìm hắn. Đô đốc Tuyết hứa sẽ xin chiếu chỉ hoàng thượng tha tội cho mọi người..

Đoàn người tiếp tục lên đường khi còn cách Lào Cai khoảng một ngày đường đột nhiên người đi thám thính về báo

- Phía trước ba cây số có cuộc chiến lớn giữa người H mông với người Dao. Bộ tộc H’mông Ông Bật quen biết tù trưởng đang bị một bộ tộc người Dao bao vây đang nguy ngập.

Tay trinh sát nói.

- Đi đường vòng được không?

- Bẩm. Đây là đường duy nhất.

Hắn nói.

- Vậy thì đi cẩn thận.

Sau khi thận trọng đến gần chiến trường dùng thiên lý nhãn ( ống nhòm ) quan sát, Quang Toản phát hiện tộc trưởng người Dao đang đứng ở quả đồi gần chỗ Quang Toản đang quan sát chiến trường. Quanh đó có khoảng ba mươi người mặc giáp chiến bảo vệ. Trên chiến trường lúc này có khoảng ba trăm người H’mông, hay còn gọi là người Mèo bị hơn năm trăm người Dao bao vây, thế trận đang nghiêng về phía người Dao. Tộc trưởng H’mông đang được các cận vệ dùng sức mở đường máu để tháo lui nhưng bất thành.

- Khanh thấy chúng ta nên làm sao?

Quang Toản hỏi.

- Thần thấy đám người này nhìn giống như quân của nữ vương người Thái. Chỉ có quân của ả ta mới mạnh như vậy. Hơn nữa, quân của người Mèo đang yếu thế. Nếu bệ hạ giúp thì họ sẽ mang ơn suốt đời.

- Hơn nữa, đây là người quen của thần. Xin người cứu giúp.

Lão Bật nói.

Do đó, Quang Toản cùng Đô đốc Thuyết và ông Bất bàn bạc quyết định kế “Vây Ngụy cứu Triệu”. Hắn cùng Đô Đốc Tuyết và Quang dẫn hai mươi cẩm y vệ và mười khẩu súng tấn công nhóm bảo vệ và tộc trưởng người Dao. Ông Bật cùng Tá dẫn mười cẩm y vệ với mười khẩu súng, lựu đạn và hai mươi võ sỹ sẽ tìm cách cầm chân quân cứu viện để cánh quân của Quang Toản có thể bắt sống tộc trưởng người Dao.

Quang dẫn năm cẩm y vệ mang nỏ chuyên dụng do Quang Toản thiết kế bí mật áp sát quân cảnh vệ cảnh giới vòng ngoài. Hắn không dùng súng vì tiếng động quá lớn dễ gây chú ý. Với khả năng dùng ám khí bút chì và thiết nỏ mười tên canh gác bị hạ gục mà Tộc trưởng người Dao vẫn đang mải mê quan sát chiến trường không để ý.

Khi Quang Toản cùng Đô đốc Tuyết bí mật áp sát đến khoảng cách trăm bước chân quyết định cho nổ súng. Loạt súng vang lên mười tên bị hạ nhưng tên còn lại vẫn ngơ ngác thấy toán quân trước mặt như từ dưới đất chui lên.

- Khốn nạn!

Một âm vang bằng tiếng Dao vang lên.

Đang đắc ý vì sắp thắng trận tên quân sư đứng cạnh Tộc Trưởng lập tức kêu mọi người ẩn nấp, kêu quân dùng cung nỏ bắn trả.

- Tấn công!

Cho mười cẩm y vệ dùng súng để áp chế quân cung nỏ Quang Toản cùng Đô đốc Tuyết, Quang và mười cẩm y vệ lao lên giao chiến.

- Nhìn người giống người Kinh. Đi tới chỗ chúng ta làm gì?

Đứng trước mặt Quang Toản là một tên cao lớn mặt giáp sắt tay cầm lang nha bổng. Cảnh Thịnh rút súng bắn trúng tay làm hắn rơi cây Lang Nha Bổng, tuy bị đau nhưng tên này vẫn lao về phía Quang Toản. Thấy hắn đến gần Quang Toản xuất cầu vồng cước vào hông hắn, tên đó vội hạ tay xuống đỡ nhưng đó là hư chiêu, lập tức cước của Quang Toản đá vào mặt hắn. Thấy đối thủ dính đòn loạng choạng Quang Toản xoay 180 độ xoay đòn toàn phong cước gót chân Quang Toản đá đúng cằm đối thủ làm hắn ngã bật ngửa ngất lịm.

Tên tộc trưởng và quân sư đều bị Đô đốc Tuyết và suất đội Quang bắt sống sau mấy hiệp giao đấu. Đô đốc Tuyết dí kiếm vào cổ tộc trưởng người Dao yêu cầu hắn lệnh cho quân buông vũ khí đầu hàng.Đám người Dao đang bao vây người H’mông thấy tộc trưởng bị bắt liền lập tức đầu hàng.

- Đội ơn ngài, lão Bật!

Tộc trưởng người Mông nhận ra lão Bật là người quen liền đến cảm tạ, Bật liền nói đây là công của Long công tử tôi không dám nhận. Tộc trưởng người H’mông đến trước mặt Quang Toản cúi chào và nói.

- Cám ơn công tử đã cứu giúp, Vàng A Sinh tôi suốt đời sẽ không quên ơn công tử.

Quang Toản mỉnh cười nói:

- Ông là bạn của Bật cũng là bạn của tôi không cần khách sáo vậy.

Thái độ này làm là A Sinh cảm thấy cảm kích. Đa phần người ở dưới xuôi, nhất là người có học cái gọi là “sách thánh hiền” gì đó đều nói năng quá khách sáo. Lão muốn hiểu bọn họ nói gì cũng tốn thời gian. Thái độ của gã thanh niên trước mặt làm gã tộc trưởng vô cùng tán thưởng.

Sau đó Vàng A Sinh cho người thu dọn chiến trường và mời Quang Toản cùng mọi người về bản thết đãi. Đây cũng coi như thông báo cho các bộ tộc khác lão có quý nhân chống lưng, không ai được đụng vào. Tuy sống ở núi nhưng gã cũng nhận ra thân phận của Quang Toản không tầm thường.