Một biển người tràn lên núi. Tuy nhiên, đây không phải giống như một đám Zombie lao lên trong phim kinh dị mà là một đoàn quân vô cùng có kỷ luật. Đó không phải là thứ ngày một ngày hai có được. Tuy trong suốt gần mười năm, Nguyễn Ánh toàn chạy và chạy nhưng nó cũng đã giúp hắn có được một đạo quân hùng mạnh bật nhất Đông Nam Á. Mà dù có hùng mạnh cỡ nào thì vẫn phải đánh, trừ khi Quang Toản muốn bị phanh thây giữa chợ đúng theo lịch sử.
- Làm tức sai quân phất cờ hiệu chữ Thổ! - Cảnh Thịnh lên tiếng.
Ngay làm lập tức, khi cờ hiệu phất lên, hàng trăm bẫy đá ầm ầm lao xuống. Kích thước của chúng ngang ngửa với những bẫy đá lúc trước nhưng số lượng nhiều hơn. Một số lính nhà Nguyễn vị sợ hãi mà bỏ chạy. Dù sao thì trong hai vạn quân xông lên thì không phải ai cũng anh dũng thiện chiến. Tuy nhiên, đám quân này vừa bỏ chạy thì đã bị đao của đồng đội chém chết.
- Kẻ nào bỏ chạy, chém không tha! – Tên tướng Long nói – Làm tức cho quân kiên xông lên. Hỏa thương quân iểm trợ.
Do vị trí của quân Tây Sơn cao sơn quân Nguyễn nên lính cầm súng có thể bắn mà không sợ trúng đồng đội. Ngay sau mệnh lệnh của tướng Long, một đám lính cầm khiên to bằng thân người chúng đi lên phía trước.
Ở trên cao, Cảnh Thịnh nhìn đám khiên này mà chợt nhớ tới binh lính La Mã. Mà đúng là đang chuyển động đều đều như binh lính La Mã thật. Dù vậy, hắn cũng chả có thời gian để thưởng thức bởi bọn chúng đang kéo đến đây để lấy mạng của hắn.
Sau đó, bên Tây sơn, cờ hiệu chữ Mộc được kéo lên. Hàng trăm cây gỗ lớn ầm ầm lao xuống. Những khúc cây vô tri này giống như sát thủ mà nhấp vào quân Nguyễn. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn bấp chấp vẫn liều mạng leo lên. Chủ tướng đã bố trí lính chặn hậu ở phía sau. Chỉ cần có dấu hiệu bỏ chạy thì làm tức toi mạng. Hơn nữa, đích thân chúa công Nguyễn Phúc Ánh đã hứa thưởng ngàn lượng vàng cho kẻ giết Quang Toản. Số tiền đó, đám lính thường không dám mơ tới nhưng vài trăm lượng để cất nhà, mua đất thì đúng là mục tiêu cho đám người này. Cứ như vậy, cảnh người gãy chân tay, vỡ đầu… rên la khắp cả sườn núi. Một số người thấy đồng đội bị thương nặng thì cũng thông cảm nhưng chỉ nhìn trong chốt lát rồi vẫn lao lên bởi bọn chúng biết mình có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng quân Nguyễn cũng tới gần tầm bắn của súng. Theo lệnh của trưởng quan, đám lính lần lượt nổ súng nhắm vào trận địa quân Tây Sơn. Dĩ nhiên, phía quân Tây Sơn cũng nổ súng bắn trả. Lực lượng trang bị súng của quân Nguyễn đông hơn khi có cả ngàn người trang bị súng nhưng phía Tây Sơn lại dựa vào công sự được bố trí chặt chẽ, một thứ không hề tồn tại trong từ điển quân sự của thời đại này. Do đó, mọi thứ vẫn vô cùng ác liệt nhưng rõ ràng quân của Nguyễn Ánh không chiếm nổi ưu thế.
- Đại nhân, giờ chúng ta tính sao? – Một thủ hạ nhìn tướng Long mà hỏi.
- Tính sao hả? Cho toàn quân xông lên giáp lá cà! – Hắn ra lệnh.
Rõ ràng là không đấu súng lại quân Tây Sơn thì chỉ còn cách xông lên đánh giáp lá cà mà thôi. Quân số của bọn họ áp đảo, cho dùng quân đội kẻ địch có thiện chiến cỡ nào thì cũng tiêu tùng.
Đột nhiên, khi lính trang bị gươm giáo xông lên, cờ hiệu chữ Kim xuất hiện. Hàng nghìn ống tên được khai hỏa, hàng vạn mũi tên được bắn ra làn sóng người bị chặn lại. Những mũi tên bắn đi dưới sức ép thuốc súng bắn xuyên qua hai đến ba người mới dừng lại. Chúng xuyên qua cả khiên gỗ làm quân Nguyễn mất một số lương không nhỏ quân lính. Quan trọng nhất, đoàn quân lao tới địch đánh giáp lá cà đã bị dựng lại. Cái chết người là khi cả ngàn người di chuyển, nhất là với tốc độ cao, nếu một vài người đột nhiên dừng lại thì bảo đảm chúng sẽ bị giẫm nát như tương và đúng là cảnh giẫm đạp đang diễn ra vô cùng nghiêm trọng.
Trong khi đó, đội lính cầm súng của Tây Sơn tiếp tục khai hỏa. Cả đống bia di động như vậy mà không bắn thì đúng là có lỗi với tiên đế Quang Trung trên cao. Các tay súng nhà Nguyễn bị đồng đội mang gươm giáo làm loạn nên không tập hợp đội hình bắn trả được.
“Kéo cờ hiệu chữ Hỏa lên!” – Cảnh Thịnh hét lớn.
Sau đó, quân Tây Sơn lăn thủ pháo xuống. Những thùng thuốc nổ như những quả bom nhỏ nổ tung mảnh gang văng tứ phía những mảnh thịt người, tay chân bay khắp nơi. Phải nói là uy lực của thuốc nổ đen không đủ để hủy diệt toàn bộ nhưng chỉ cần vài chục người trong mấy vạn người bị tan sát là đủ gây nên hoảng loạn cực độ rồi. Lưu ý là quân Nguyễn đã hoảng loạn từ trước.
Lần đầu tiên nhìn cảnh này, Cảnh Thịnh muốn ói ra nhưng phải cố gắng trấn tĩnh. Hắn tuy kiếp trước giết người vô số nhưng chỉ là giết có vài ba người lại còn là theo kiểu nhanh, gọn, nhẹ còn bây giờ thì cả ngàn người đang chết theo những cách vô cùng thảm khốc. Ngoài ra, xung quanh hắn, một số quân sư cũng bắt đầu nôn ẹo… Họ cũng chỉ là quan văn đầu nhập nhà Tây Sơn, không phải là võ quan nên nhìn cảnh máu chảy đầu rơi thì đúng là có chút không quen.
Trong khi đó, một số máy bắn đá thô sơ bắt đầu bắn những thùng thuốc nổ vào quân địch, nhiều thùng nổ ngay trên không mảnh gang vụ bắn tứ phía quân Nguyễn hoảng sợ bỏ chạy.
Tệ hơn nữa cho chúng, lúc này, những cây gỗ lúc trước do đã tẩm dầu cháy bắt lửa bắt đầu cháy do hỏa hổ của Tây Sơn bắn ra tạo thành biển lửa làm quân Nguyễn càng hoảng loạn giẫm đạp lên nhau mà chạy…
Tuy nhiên, có vài tốp lính cảm tử của quân Nguyễn đã men theo một dòng suối cạn, dựa vào những tảng đá bên suối để ẩn nấp bò dần lên đỉnh núi.
Ngay sau đó, cờ chữ Thủy kéo lên. Một tiếng nổ ầm một dòng nước lớn mang theo gỗ đá đổ ập vào quân Nguyễn. Thì ra trước đó quân Tây Sơn đã chặn một dòng suối lớn chảy xuống chân núi. Khi quân Nguyễn tụ tập xuống đó thì Thịnh cho nổ đập làm nước và gỗ đá tràn xuống.
“Xem ra mọi thứ cũng tạm ổn rồi.” – Quang Toản nhìn không cảnh chiến trường mà thở ra một hơi rồi ngồi xuống một cái ghế do quân lính làm sẵn. Tuy số lượng chết chỉ có mấy ngàn nhưng tinh thần binh lính Gia Định đã xuống dốc.
Khác với phim ảnh hay trò chơi, đã số trận chiến trong lịch sử thường kết thúc với thiệt hai hay bên tương đương nhau. Trong nhiều trận, số tù binh bắt được còn lên đến cả triệu người. Mục đích của đánh trận chủ yếu là làm cho kẻ địch mất sức chiến đấu là chính chứ không phải là tiêu diệt toàn bộ.
“Thần e ra mọi thứ không như bệ hạ dự tính” – Lão Đào Xuân Phong lên tiếng.
“Ý khanh là gì?” – Cảnh Thịnh nhíu mày.
“Nếu đây là đánh trận bình thường thì còn có thể nhưng bệ hạ, trận này đích thân Nguyễn Ánh đã tới. Mục đích của trận chiến này nhằm vào người nên dù có chết bao nhiêu người thì bọn chúng cũng không tiếc cho quân xông lên, nhất là khi toàn bộ số bẫy của chúng ta bố trí đã sử dụng hết” – Lão tướng già lên tiếng.
‘’Vậy ta…trẫm ở lại là sai sao?” – Quang Toản tự hỏi. Hắn muốn gia tăng sĩ khi nhưng lại vô tình làm quân Nguyễn điên lên.
“Không. Người làm rất đúng nhưng chỉ là trận ác chiến mới thực sự bắt đầu” – Lão tướng quân lên tiếng.
Trong khi đó, đúng như lão Phong dự đoán, cha con Nguyễn Văn Thành không hề có ý rút rui. Phải nói là tuy có hơi bất ngờ về cách bố trí bẫy nhưng nó lại làm kẻ như lão thêm phần kích thích.
“Truyền lệnh. Làm tức cho toàn bộ quân đội xông lên đánh giáp lá cà với quân Ngụy triều. Theo ta đoán đúng thì cạm bẫy đã được Cảnh Thịnh sử dụng hết rồi” – Nguyễn Văn Thành nói.
Tên lính nghe thấy liền chạy về phía của tướng Long đang băn khoăn rút hay không rút.
Một trận ác chiến thực sự chính thức bắt đầu.