Người Bất Tử

Chương 17



Dịch: Khởi Linh

***

“Nhung ca!” Tư Nam gọi nhỏ.

Bốn tay bộ đội đặc chủng xếp thành một hàng, khom người nhẹ chân nhẹ tay, men theo đường ray đi đến sân ga. Chu Nhung đi ở đầu đội ngũ thấp giọng trả lời: “Sao thế?”

“Vì sao Nhan Hào…..”

Tư Nam có chút không tiện mở miệng, Chu Nhung kiễng chân ló đầu ra. Trên sân ga rộng lớn có mười mấy con zombie đi qua đi lại, tốc độ thối rữa rất kinh khủng, cách đó hơn bốn mươi mét có một chiếc thang máy đi lên tầng trên, song đã ngừng hoạt động,

Chu Nhung tức tốc nhẩm tính khoảng cách và thời gian, dùng khẩu tiểu liên chỉnh sang chế độ Single Shot, vừa nhắm vừa khẽ nói: “Cậu cứu tất cả người trong đội, lại cứu cả mạng Nhan Hào ở trên nóc tòa cao ốc……”

Vài tiếng bụp bụp của ống giảm thanh vang lên, toàn bộ zombie ở cạnh thang máy đều trúng đạn, nặng nề ngã ập xuống.

“Chú ấy cảm kích cậu là điều hiển nhiên thôi.” Chu Nhung nhấc khẩu tiểu liên lên, giơ tay ra hiệu là đã an toàn, dẫn đầu nhảy xuống sân ga.

Mấy con người vụt qua tựa như bóng ảnh ở sân ga, bước qua con zombie chết thêm lần nữa, nhanh như gió ấn thang máy đi lên.

***

Nhân viên soát vé mặc đồng phục đứng trước cổng đã biến thành zombie, quay lưng về thang máy, phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp. Cả đội chạy lướt qua nó, liếc nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa là một phòng chờ của sân ga, hiển nhiên có trên trăm con zombie đang lắc lư đi lại không mục đích trong không gian rộng lớn u ám đó.

Hàm lượng oxi ở đây rất thấp, luồng khí không thể lưu thông, vì thế đàn zombie tạm thời không phát hiện ra nơi này có thêm mấy vị khách còn sống.

Thế nhưng chả có gì bất ngờ nếu một khi bị chúng phát hiện, chốn này lập tức sẽ biến thành địa ngục của đàn zombie đông đúc như núi gầm biển động ập tới.

“Tôi cảm thấy Nhan Hào rất có tình cảm với anh, Nhung ca ạ.” Tư Nam kề sát sau lưng Chu Nhung, nói chuyện gần như cắn vào lỗ tay y, vừa quan sát chung quanh vừa hỏi nhỏ: “Hai người quen nhau thế nào đó?”

Chu Nhung tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào phòng chờ, không có để ý đến câu quỷ dị trước đó: “Tôi được cử đến 118, thay thế nhiệm vụ đội trưởng của bọn họ, quen được với Nhan Hào trong đám người đó. Đù, sao chỗ này lắm zombie thế?”

“Cử đến?”

“Ừ.”

“Thế lúc mới đầu anh làm ở đâu?”

Chu Nhung cảm nhận hơi thở ấm áp phả bên lỗ tai mình, hai má với cơ bắp không tự giác căng cả lên, vặc lại: “Từ lúc nào mà có nhiều điều muốn nói với anh thế, đồng chí Tiểu Tư? Chúng ta còn cách phía tây khu B hai mươi phút đi xe, phải đi kiểu gì đây….”

“Tâm sự thôi ý mà,” Tư Nam nói.

“…….Ban đầu là vệ sĩ bảo vệ quốc khách của chính phủ.” Chu Nhung bất đắc dĩ nói: “Đồng chí Tiểu Tư, tuy rằng anh rất chào đón cậu muốn thân thiết hơn nữa. Thế nhưng khi phải quan sát chặt chẽ mấy trăm anh bạn zombie ở đây, anh thực sự không có gan tâm sự đâu. Muốn thì để sau khi thoát thân, chúng ta tìm chỗ nào vắng người, anh thề sẽ để cậu có thể nghiệm tuyệt vời luôn….”

Anh bạn zombie soát vé hình như đã phát hiện được gì đó, hết sức chậm rãi quay cái đầu thối rữa lại.

Một tích tắc sau có tiếng crắc vang lên, tay Tư Nam nhanh như chảo chớp, bẻ xương cổ anh chàng qoay một trăm tám mươi độ.

“Thể nghiệm gì cơ?” Tư Nam vừa đỡ cơ thể zombie lẳng lặng xuống đất, vừa thuận miệng hỏi.

“………….” Chu Nhung thành khẩn nói: “Không có gì.”

“Vậy tại sao chúng ta phải đợi ở chỗ này,” Tư Nam hỏi: “Không thể đi lên trên sao?”

Mọi người cùng lập tức ngẩng đầu lên, trong không gian dưới lòng đất tối om, hàng dây cáp điện và ống thông gió chằng chịt quấn chặt vào nhau, vượt qua nhà chờ sân ga, kéo thẳng ra ngoài.

Trên trần nhà, vài phút sau đó, Xuân Thảo đi thứ nhất, Tư Nam thứ hai, Chu Nhung thứ ba, Trương Anh Kiệt đi cuối── tiểu đội dựa theo thể hình xếp thành một hàng, chen chúc trong khe hở nhỏ hẹp giữa sợi dây cáp và ống thông gió, bám chắc vào vách tường nằm rạp xuống bò về phía trước.

Phía dưới bọn họ là phòng chờ đông nghìn nghịt, chỉ cần trượt tay rơi xuống một cái, nháy mắt sẽ giật tỉnh mấy trăm con zombie đang không biết gì.

“Anh Kiệt, cậu thế mà béo lên kìa,” Chu Nhung cắn răng bò qua một cái khe cực kì hẹp, khốn khổ khó chịu nói.

Trương Anh Kiệt hít một hơi rồi thở ra: “Là anh gầy…..Nhung ca…….úi──!”

Trương Anh Kiệt bị cọ làm mặt mày đều dính bụi bặm, rốt cuộc cũng chen được qua cái khe của hai đoạn dây cáp nối với nhau.

“Đi tiếp theo hướng này thêm một trăm mét nữa sẽ tới lối thoát hiểm, sau khi tới nơi em sẽ nhảy xuống đi phá cửa, mọi người cố gắng yểm trợ nhé.” Xuân Thảo ôm chặt ống thông gió bò về phía trước: “Mọi người tiếp tục kiên trì, số lượng zombie ở đằng trước dự tính khoảng…..”

Chưa kịp dứt lời, tại cái góc quẹo Trương Anh Kiệt đang cố gắng lách qua, ba lô chiến thuật trên lưng cậu ta quệt phải dây thép cố định dây cáp điện trên trần nhà, một mẩu dây sắc nhọn khẽ rạch bung chiếc ba lô ra.

Ba lô chiến thuật nghiêng về bên phải, đập lên ống thông gió.

Keng──coong──!

Âm thanh va chạm với cái ống rỗng ruột được phóng đại vô hạn, tập thể zombie cùng ngẩng đầu nhìn, tiện đà phát ra tiếng gào rú thèm thuồng!

Ba lô chiến thuật nặng bốn mươi kg đeo bên vai phải, lực hút trái đất làm cả người Trương Anh Kiệt nghiêng theo sang, nháy mắt trượt xuống.

Chu Nhung quát: “Anh Kiệt!”

Bốp một tiếng, Chu Nhung tóm được cái ba lô của Trương Anh Kiệt, dùng một tay kéo cơ thể cậu ta lẫn trang bị vũ khí lơ lửng giữa không trung!

Xuân Thảo hét thất thanh: “Nhung ca!”

May mắn thay, đây là một góc chín mươi độ, bằng không Chu Nhung căn bản không thể với tới được Trương Anh Kiệt ở phía sau mình, nếu không giờ phút này cậu ta đã bị mấy trăm con zombie lũ lượt xông đến xâu xé thành hàng nghìn mảnh nhỏ rồi.

Nhưng cho dù là thế, rất khó tưởng tượng được Chu Nhung suýt nữa cũng rơi theo dưới lực hút của trái đất, vậy mà vào thời khắc nguy hiểm này y vẫn cắn răng ôm chặt ống thông gió, hai chân quấn chặt dây cáp, mới thoát được tình hình nguy hiểm phải rơi xuống.

Xuân Thảo gào to: “Anh Kiệt nhanh! Trèo lên đi!”

Trong phòng chờ, đàn zombie gào thét khản giọng, ra sức với tay lên trên, cả người Trương Anh Kiệt lơ lửng trên không, mũi chân chỉ còn cách móng tay zombie vài cm, cơ mà bất kể cậu muốn hướng về phía nào cũng không thể với tới được, mồ hôi lạnh túa ra: “Không…..không được, anh…..”

Đúng lúc này một tiếng “roẹt roẹt──” nho nhỏ song vô cùng chói tai vang lên trong tiếng gào liên tục của đàn zombie, khiến thần kinh cả đội đột ngột căng cứng.

Áo khoác dã chiến của Chu Nhung không thể chịu được sức kéo này, bắt đầu rách ra từ chỗ sau vai!

Trương Anh Kiệt gầm thét: “Nhung ca buông em ra!”

Chu Nhung cắn răng không buông, cánh tay run rẩy kịch liệt.

“Nhanh, Nhung ca!” Trương Anh Kiệt mở to hai mắt nhìn cơ thể Chu Nhung tiếp tục trượt theo xuống, khóe mắt như nứt ra: “Nhanh thả em ra!”

Tư Nam giơ súng nhắm chuẩn, quát: “Nhảy──!”

Khẩu súng máy 89 giận dữ phun lửa, một con mưa đạn đánh bay đàn zombie về bốn phía!

Đây thực sự phải dùng câu đánh đổi bằng mạng để ví. Mấy con người cùng nhảy từ chỗ trên cao xuống, trong nháy mắt rơi xuống đất có rất nhiều zombie cùng xông tới, bị hai khẩu tiểu liên của Chu Nhung và Trương Anh Kiệt đập cho não bay tung tóe!

“Chạy!” Tư Nam gào to, băng đạn thứ hai nhắm thẳng vào cửa lối thoát hiểm cách đó vài trăm mét, bắn nát bét nó!

Bốn người co giò chạy như điên giữa đàn zombie đông như kiến, Xuân Thảo với Trương Anh Kiệt đi đầu, Chu Nhung đi cuối, dựa vào hỏa lực mạnh mẽ áp chế giết chết zombie khiến con đường đầy rẫy vũng máu và thịt thối, vỏ đạn tựa như pháo hoa được bắn lên vẽ thành vô số hình cung.

Trong cơn hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhận thấy có cơ thể zombie đụng phải trước ngực, tay chân và sau lưng mình, thế nhưng hiện tại căn bản không có thời gian kiểm tra có bị cắn hay không, mà chỉ có thể điên cuồng trút đạn ầm ầm hướng về mọi phía, hàng ngũ zombie mới hình thành vừa đến gần một cái đã bị bắn ngược ra sau!

Trăm mét ngắn ngủi chớp mắt đã đi tới điểm cuối, Tư Nam cao giọng quát to: “Tránh ra──”

Xuân Thảo với Trương Anh Kiệt phối hợp ăn ý, cùng đồng thời quay sang hai bên trái phải, không hề do dự dùng khẩu tiểu liên bắn phá thành hình quạt.

Cùng lúc đó, Tư Nam dùng khẩu 89 bắn xối xả, viên đạn như con rắn lớn bay lượn trên không trung, hỏa lực mạnh mẽ cứng rắn xé toang đàn zombie chắn trước lối thoát hiểm!

Chu Nhung gào to: “Mọi người đi đi! Anh bọc hậu cho!”

Tư Nam dùng một tay tóm chặt sau gáy Chu Nhung, sức lực như kìm sắt kéo y đến chỗ Trương Anh Kiệt: “Bớt xàm, chạy!”

Chu Nhung lảo đảo lùi về sau, bị Trương Anh Kiệt với Xuân Thảo cùng giữ chặt lại, cả đội gần như nhảy vọt qua phòng chờ, đổ xô vào lối thoát hiểm.

Từ lúc bọn họ chạy nước rút đến khi chạy tới lối vào chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủi── Tuy nhiên ngay trong chính hai giây này, đàn zombie không còn bị vũ khí khống chế cùng ùn ùn kéo đến, chớp mắt nuốt sống kẻ đơn độc đi ở cuối cùng.

Chu Nhung quay phắt đầu lại: “Tư Nam!”

Tiếng hét kia như cào xé tim gan, y giãy khỏi Xuân Thảo, liều lĩnh chạy trở về!

Xuân Thảo với Trương Anh Kiệt không hẹn mà cùng bổ nhào tới, ôm ngang thắt lưng y từ phía sau.

Đúng lúc này, tiếng súng máy kinh thiên động địa bất thình lình vang lên không ngớt, đàn zombie trong phòng chờ cùng văng ra khắp bốn phương tám hướng, xương sọ tay chân gãy lìa rơi khắp mặt đất, cùng lúc đó một bóng dáng mảnh mai mạnh mẽ chui từ dưới đất lên──

Tư Nam gần như giẫm nát toàn bộ đỉnh đầu zombie trên sàn, lưng đeo năm mươi kg thiết bị, song mỗi bước đi đều nhanh như chảo chớp, thoáng cái đã xông vào cửa thoát hiểm!

“Mấy người ngây ra làm gì đó?” Tư Nam giận dữ quát lên, trên mặt và cổ dính toàn máu của zombie.

Chu Nhung ngẩn ngơ tại chỗ, bất thình lình co giò xông lên lầu: “Đừng để bọn chúng đuổi theo, chạy mau!”

Đàn zombie trong phòng chờ ngỡ ngàng một lát, ngay sau đó lại phát hiện ra mục tiêu, lắc lắc lư lư đuổi theo vào lối thoát hiểm, trong hành lang u ám lại hiện ra một trận anh đuổi em chạy mới.

Mỗi tầng trong khu tránh nạn đều có sáu cái cầu thang nối tiếp nhau, bốn người đeo trên người đồ quân giới tăng lên đến hai trăm kg, song tốc độ chạy lên lầu có thể so bằng cuộc thi chạy một trăm mét, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đàn zombie sở hữu đầu gối cứng ngắc ở phía sau.

Chu Nhung vừa chạy vừa lôi thẻ điện tử nhận dạng ra, mỗi lần đi qua cửa thoát hiểm đều sẽ dừng lại quẹt một cái, song không có cửa nào có thể mở được. Xuân Thảo thực sự nổi cơn tam bành: “Sao thế này, nguồn điện khẩn cấp cúp rồi sao, hay hệ thống máy tính trung tâm xảy ra sự cố?”

“Nguồn điện cung cấp không đủ! Tất cả cánh cửa đều đã bị đóng kín!” Trương Anh Kiệt quát, xoay người bắn phá một trận, đánh bay con zombie đuổi theo phía sau xuống tầng dưới.

Tư Nam chen qua Chu Nhung, giơ khẩu súng máy muốn phá cửa, nòng súng lại bị Chu Nhung tóm được: “Chậm đã, quảng trường ở trên nóc tầng này có xe vận chuyển, đi theo anh!”

Hiện tại bọn họ đang đứng trong khu hệ thống giao thông trung tâm, lúc virus bùng nổ ít nhất phải có trên chục nghìn người, dưới tình hình tất cả đường ray đều ngừng hoạt động, xác suất mở đường máu khi bị vạn con zombie bao vây đến phía tây khu B gần như bằng không, cho nên nhất định phải dựa vào phương tiện giao thông.

Chu Nhung dẫn đầu làm gương xông lên lầu trước nhất, ngay tại một giây y đặt chân lên đó, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ ──Oành!

Mặt đất rung lắc dữ dội, bức tường màu xám sụp xuống, một tiếng ──Oành chợt vang lên trong khỏang cách gần!

Bàn chân Trương Anh Kiệt loạng choạng, một băng đạn thoáng chốc bắn lên trần nhà.

Tư Nam với Xuân Thảo đều dừng bước, đúng lúc này, chỉ thấy Chu Nhung giống như con chim khổng lổ giữa bầu trời, tóm chặt tay vịn cầu thang nhảy từ trên xuống.

Lúc y rơi xuống chẳng thèm dừng lại, bật dậy bắt lấy Tư Nam, rồi sau đó xông thẳng xuống dưới lầu: “Cả đội vòng về!!”

Xuân Thảo: “Có chuyện gì thế anh?”

Chu Nhung: “Tinh tinh!!”

Tiếng gầm thét của con dã thú điên cuồng gần như vang sát trên đỉnh đầu bọn họ.

Cầu thang tầng trên đã bị hỏng hóc nặng nề, vụn bê tông dính đầy người bốn tay bộ đội đặc chủng. Nhìn vào ống nhòm hồng ngoại xanh biếc, một con zombie tinh tinh cao ước chừng ba mét đang ló đầu ra khỏi bóng tối, răng nanh đang nhỏ máu tươi, đôi mắt đục ngầu khẽ chớp, cứ ghim chặt nhìn thẳng vào bọn họ.
— QUẢNG CÁO —