Người Cầm Quyền

Chương 155: Vương cung Bạch Kim



- Ha ha, con người này thật không tệ, không giống với những con cháu nhà giàu khác.

Hàn Đông càng ngày càng cảm thấy, Lữ Nam Phương thật ra cũng rất thông minh, rất hiểu chuyện, cũng biết nặng nhẹ. Nếu đổi lại là người khác có hoàn cảnh như y, cũng không biết sẽ khoa trương đến thế nào. Hơn nữa nếu có muốn kiếm tiền cũng không thật thật thà thà mà cùng mở công ty với người khác.

Nói tóm lại, Lữ Nam Phương mặc dù nhìn qua có chút bốc đồng, nhưng so với rất nhiều công tử bột, lại sáng suốt hơn nhiều, làm việc cũng khá trầm ổn.

Người như vậy, Hàn Đông đương nhiên đồng ý cùng kết giao với y. Huống hồ bố của Lữ Nam Phương lại là một đại tướng trong thế lực nhà họ Hàn, tương lai cũng là một trong những trợ lực của Hàn Đông.

Uống trà Long Tỉnh thơm ngát, hai người nói chuyện thật sự rất hợp ý. Nhưng chủ yếu là Hàn Đông nói, Lữ Nam Phương nghe.

Trong mắt Lữ Nam Phương, kiến thức kinh tế mà Hàn Đông biết được còn nhiều hơn y rất nhiều. So với hắn, bản thân y giống như một tờ giấy trắng, vì vậy trong lòng y lại càng khâm phục Hàn Đông, trong lòng thầm nghĩ nếu là y, chắc chắn sẽ không giống như anh Đông an tâm tiếp tục làm ở cơ sở.

Bởi vì cảm thấy Lữ Nam Phương không tồi, lại nói đến việc kinh doanh, cho nên Hàn Đông không kìm nổi mà nói ra một vài quan niệm, phương thức của mình trong lĩnh vực kinh doanh, hy vọng có thể giúp được Lữ Nam Phương. Mặc dù bây giờ công ty của y và Ngưu Chí Không chủ yếu do Ngưu Chí Không điều khiển, nhưng những việc trong tương lai cũng không nói chắc được. Có thể trong tương lai chỉ có một mình y làm cũng không biết chừng.

- Nghe một buổi nói chuyện, bằng mười năm đọc sách.

Lư Nam Phương thật lòng nói,

- Anh Đông nếu mở công ty, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền!

Hàn Đông cười nói:

- Tất cả những thứ này cũng chỉ là những kiến thức lý luận, hành động cụ thể lại là một chuyện khác, cho nên cậu và Chí Không phải va chạm nhiều mới được. Tôi cảm thấy con người Chí Không cũng không tệ, mặc dù thương nhân trục lợi, nhưng bây giờ là thời đại kinh tế thống lĩnh, chạy theo lợi ích tư nhân hóa cũng là điều bình thường. Nắm chắc được bản thân, cùng mở công ty với gã cũng rất tốt, lại có thể bớt lo, sao lại không làm chứ?

Lữ Nam Phương đắc ý nói:

- Ha ha, người mà tôi nhìn được cũng không tồi.

Sau đó Lữ Nam Phương gọi mấy cuộc điện thoại, hẹn nhau đến Vương cung Bạch Kim ăn cơm. Đợi y cúp máy, Hàn Đông liền hỏi:

- Vương cung Bạch Kim là nơi mà cậu nói hưởng thụ đó phải không?

- Đương nhiên rồi, đợi lát nữa anh Đông sẽ biết, đó mới là tiên cảnh ở trần gian, là sự hưởng thụ ở cấp độ cao nhất.

Lữ Nam Phương nói, nụ cười trên mặt rất mơ hồ, xem ra phục vụ ở Vương cung Bạch Kim cũng rất có màu sắc.

Hàn Đông cười cười, cùng với việc cải cách mở cửa càng ngày càng sâu rộng, các hình thức kiếm tiền khác nhau cũng lần lượt ra đời, các loại câu lạc bộ cũng như nấm mọc sau mưa mà xuất hiện tại các thành thị. Những phục vụ mà trong đó cung cấp cũng đủ mọi loại hình, nhưng không thoát khỏi người đẹp được.

Cũng không biết vì sao, Hàn Đông cũng dường như không thích mấy việc như thế này lắm, mặc dù cũng cảm thấy tò mò, nhưng cũng không mong chờ gì lắm. Mặc dù nghiêm khắc mà nói, Hàn Đông hiện tại cũng chưa từng qua lại với phụ nữ, nhưng nếu nói chờ đợi gì ở những người phụ nữ ong bướm đó, thì thật sự không có khả năng. Cho dù là thời điểm huy hoàng nhất ở kiếp trước, nhiều nhất Hàn Đông cũng chỉ chơi đùa cùng mấy nữ minh tinh mà thôi. Mặc dù có rất nhiều người được gọi là minh tinh cũng rất tùy tiện, nhưng cảm giác vẫn tốt hơn rất nhiều so với những người làm nghề trong những nơi vui chơi. Hơn nữa khi đó Hàn Đông cũng không có hứng thú với những loại minh tinh linh tinh, đều hưởng thụ những minh tinh do chính tay mình đào tạo.

Lại ngồi một lúc, hai người xuống lầu, lái xe đến Vương cung Bạch Kim.

Khoảng chừng mười phút, xe dừng lại trước một khu kiến trúc có hình thức cung điện màu trắng. Xe vừa dừng lại, liền có người tiến lên giúp mở cửa xe, cúi người nói:

- Anh đến rồi, mời anh đi vào bên trong.

Cậu em này mặc rất đặc biệt, có chút giống trong phim ảnh, giống như những người theo hầu bên cạnh những người làm quan hoặc quý tộc thời cổ đại, ngay cả cách ăn mặc cũng mát mẻ, nụ cười trên mặt lại càng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lữ Nam Phương xuống xe, lấy từ trong túi ra một tờ hai mươi tệ đưa cho cậu em kia, hất cằm, phất tay nói lớn:

- Thưởng cho cậu.

Nhìn hành động oai phong của y, thần sắc trên mặt cũng có vẻ rất sảng khoái, có lẽ thật sự nghĩ mình là một người giàu có thật sự. Còn cậu em được thưởng kia, sắc mặt lại càng sáng lạn hơn, người cúi xuống càng thấp hơn.

- Cảm ơn ông chủ đã thưởng, cảm ơn ông chủ đã thưởng.

Cậu em kia vội vàng nói, tiền thưởng của khách chính là thu nhập ngoài của họ, trong một lúc được thưởng hai mươi tệ, gọi thêm hai tiếng ông chủ cũng chẳng có gì mất mát. Gã nếu đã đến đây rồi, thì phải tìm mọi cách để khách đến đây thấy vui vẻ, thì những cái tốt mà gã có được mới càng nhiều.

Hàn Đông cười khổ một lát, chẳng trách Lữ Nam Phương nói đây là nơi khiến người ta tìm được cảm giác của người thành công. Xem ra không phải cảm giác của người thành công, mà là cảm giác của một ông chủ. Chỉ là cảm giác tiêu tiền thoải mái, nhưng ông chủ của nơi này cũng thật biết tìm hiểu tâm tư người khác.

Ngẩng đầu nhìn Vương cung Bạch Kim này một chút, chỉ thấy nó được xây dựng theo kiểu cung điện, có lẽ cao năm tầng, trên cùng là một đỉnh hình tròn. Trên đỉnh còn trang trí bằng một đèn trang trí màu hồng, toát lên ánh hào quang rực rỡ. Trong ánh hào quang, là bốn chữ ‘Vương cung Bạch Kim’ màu bạc nổi bật.

Lữ Nam Phương cười nói:

- Anh Đông đừng nhìn nữa, đợi lát nữa sẽ cho anh hưởng thụ thoải mái, trước tiên đi ăn cơm đã rồi hẵng nói.

- Được, vậy tối hôm nay tôi phải cảm nhận một chút mới được.

Tầng thứ nhất của Vương cung Bạch Kim là nhà hàng ăn uống, bên trong là một mê cung giống như mạng nhện. Đường đi ngang ngang dọc dọc, gian phòng được xây thành từng vòng. Hàn Đông thấy, mỗi một phòng ăn đều được dùng các số chẵn lẻ phối hợp để đánh số, vòng ngoài cùng được bắt đầu bằng số chẵn, tiếp theo là số lẻ, cứ như vậy mà tiếp tục xếp vào trong.

Nhân viên phục vụ bên trong, nam mặc trang phục như tiểu nhị thời xưa, nữ ăn mặc như nha hoàn, từng người từng người qua lại, nhìn đến hoa mắt.

Hai người đi đến một căn phòng, cô bé đứng trước cửa vén áo thi lễ, cao giọng nói:

- Hai ông chủ ngồi phòng này phải không?

Lúc này cửa phòng được mở ra, một gã đàn ông thò đầu ra, mở cửa nói:

- Anh Lữ đến rồi.

Lữ Nam Phương gật đầu nói:

- Mọi người đến cả rồi sao?

Gã đàn ông kia nói:

- Vâng, đến cả rồi.

Bên trong phòng, cách bố trí cũng rất cổ kính, rất giống căn phòng thời xưa. Trong phòng còn có hai người nữa đang ngồi, đều còn rất trẻ.

Lữ Nam Phương giới thiệu từng người,

- Người vừa mới mở cửa là Quách Tiên Chu, bố gã là người trong phòng Thương mại tỉnh; người mang kính là La Khải Bản, bố gã là người của Ủy ban Kế hoạch tỉnh; người hơi lùn là Thôi Khánh Dương, nhà mở một công ty lớn.

Mọi người thấy Lữ Nam Phương giới thiệu như vậy, đều cảm thấy kỳ lạ, không biết Lữ Nam Phương có ý gì.

Quách Tiên Chu cười nói:

- Anh Lữ, anh làm vậy là đào hết gốc gác chúng tôi ra rồi.

La Khải Bản nói:

- Đúng vậy, người anh em này là?

Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:

- Vị này là Hàn Đông, anh Đông.

La Khải Bản sửng sốt nói:

- Hàn Đông, hình như đã từng nghe, anh Đông là nhân tài nơi nào?

Hàn Đông cười cười nói:

- Tôi không phải nhân tài nơi nào cả, bây giờ đang làm ở huyện Phú Nghĩa ở Vinh Châu.

- Phú Nghĩa?

La Khải Bản bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ đầu nói:

- Ồ, tôi nhớ ra rồi, Hàn Đông của huyện Phú Nghĩa, anh Đông lại chính là anh à? Thật là vinh hạnh, vinh hạnh.

Vừa nói vừa tiến lên bắt tay với Hàn Đông.

Quách Tiên chu nghi hoặc nói:

- Anh La, anh Đông có công trạng lớn lao gì vậy, anh cũng biết sao?

La Khải Bản cười nói:

- Tôi nghe bố tôi nói, anh Đông là một nhân tài đó. Gần đây Nhà nước chúng ta làm công khai những việc của chính quyền, đều là do anh Đông làm trước. Nói đây chính là một sự làm mới lớn nhất từ khi cải cách đến nay.

Ủy ban Kế hoạch chính là Ủy ban Cải cách sau này, trong hệ thống chính quyền, địa vị cũng rất quan trọng. Bố của La Khải Bản ở Ủy ban kế hoạch, đương nhiên khá hiểu rõ những việc thuộc lĩnh vực cải cách. Có lẽ đã từng nhắc đến việc này trong nhà, nên La Khải Bản cũng vì vậy mà biết đến Hàn Đông.

Quách Tiên Chu và Thôi Khánh Dương lúc này mới bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Hàn Đông cũng thay đổi.

Lữ Nam Phương nói:

- Anh Đông bây giờ là trợ lý Chủ tịch huyện, kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang của huyện Phú Nghĩa, cấp phó.

- Ồ, đã là cấp phó rồi?

La Khải Bản và Quách Tiên Chu đều kinh ngạc.

Bởi vì bố mình, bọn họ cũng hiểu biết một chút về những việc trong quan trường. Không ngờ Hàn Đông còn trẻ như vậy đã lên đến cấp phó rồi, leo cũng nhanh quá rồi.

Lúc này hai người lại càng nhiệt tình hơn nữa, tranh nhau ngồi cùng Hàn Đông. Hàn Đông cũng không khách khí mà ngồi xuống.

- Anh Đông thật sự là tuổi trẻ tài cao.

Thôi Khánh Dương thở dài tán thưởng.

Bình thường gã đều khá khách khí với La Khải Bản và Quách Tiên Chu, bây giờ hai người này cũng khá khách khí với Hàn Đông, gã đương nhiên không dám coi khinh Hàn Đông.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng còn phải nhờ mọi người quan tâm giúp đỡ nhiều.

Lữ Nam Phương lên tiếng:

- Hôm nay giới thiệu anh Đông cho mọi người làm quen, là hy vọng sau này nếu có hạng mục đầu tư nào, đều giao cho anh Đông. Công trình truyền thông, kéo dây bắc cầu cũng đều được, đến lúc đó cũng không thiếu được lợi ích của mọi người.

Đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, huống hồ thân phận của Lữ Nam Phương bày ra đó, Hàn Đông lại có cấp bậc tốt như vậy, mấy người đó đương nhiên phải vỗ ngực đồng ý. Bọn họ mặc dù không có địa vị gì, nhưng thông qua bố của họ, chắc chắn có thể giúp được Hàn Đông ở rất nhiều nơi. Hơn nữa nếu Lữ Nam Phương đã giới thiệu bọn họ cho Hàn Đông, như vậy bọn họ ít nhất cũng phải nên làm những việc như vậy.

La Khải Bản nói:

- Anh Đông cho chúng tôi cách liên lạc đi, đến lúc đó có tin tức gì tiện liên lạc cho anh.

Hàn Đông lúc đó liền nói ra số điện thoại di dộng của mình, đồng thời ghi lại cách liên hệ của bọn họ. Mấy người này đều dùng số di dộng, xem ra họ đều là những người có tiền.

Quách Tiên Chu cười nói:

- Gần đây Ủy ban nhân dân tỉnh và phòng Thương mại đang làm hội nghị thu hút đầu tư, đến lúc đó sẽ có không ít cơ hội, chắc chắn có thể đưa cho anh Đông mấy hạng mục.

Hàn Đông cười nói:

- Ừ, vậy đợi lát nữa tôi kính các cậu nhiều một chút, đến lúc đó hy vọng các cậu quan tâm nhiều hơn.

Rất nhanh liền có người phục vụ bưng rượu và thức ăn lên, cứ mỗi món ăn được đặt lên bàn đều phải đọc tên món ăn ra. Cũng đều là những món ăn có tên của món ăn cung đình, nghe ra cũng thật không tồi, nhưng khi ăn thì mùi vị cũng rất bình thường.

Rượu là rượu Mao Đài, đựng trong một bình gốm sứ. Một phục vụ nữ có nhan sắc không tệ cầm rượu đứng một bên ân cần giúp mọi người rót rượu, sau khi rót xong còn cúi người uyển chuyển nói ‘ông chủ mời dùng’. Thật sự khiến người ta có cảm giác trở thành ông chủ lớn.

Thôi Khánh Dương quan sát sắc mặt, cười nói:

- Anh Đông lần đầu tiên tới đây phải không, vậy hôm nay nên hưởng thụ một chút, ăn cơm xong chúng ta lên tầng ba.
— QUẢNG CÁO —