Người Cầm Quyền

Chương 176: Lấy đá đập chân mình



Ngắt điện thoại, Đinh Vi Dân ngồi xuống sa-lông, lặng yên cẩn thận cân nhắc.

Triệu Nhạc gọi điện thoại tới, chủ yếu nói chuyện trung ương coi trọng việc bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, thuận tiện nhắc tới Hàn Đông, nói Thành phố Vinh Châu có thể đề bạt cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy. Trong chuyện này, cấp trên coi là đứng hàng đầu ở tỉnh, và còn nói sắp tới có khả năng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tổ chức một tiểu tổ quan sát đến Vinh Châu để khảo sát lấy kinh nghiệm.

Mặc dù trong điện thoại Triệu Nhạc nói, nghe thì dường như đều nói liên quan đến chuyện công việc.

Nhưng Đinh Vi Dân nghe ra thực sự thì có chút không tầm thường trong đó, cảm giác sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, nếu không có công việc gì gấp, hoặc là không có việc riêng gì, Triệu Nhạc sẽ không gọi điện thoại đến tận nhà vào lúc này.

Việc mà Triệu Nhạc nói trong điện thoại, cũng không phải chuyện gì cấp bách đến nỗi phải gọi ngay lúc này. Cho dù tiểu tổ quan sát mà ông ta nói, cũng dường như là chưa quyết định chính xác, chỉ dùng ba chữ "có khả năng".

Mà mấu chốt chính là, Triệu Nhạc cố ý lấy Hàn Đông làm ví dụ để khen ngợi Vinh Châu, và còn nói phải bồi dưỡng, quan tâm nhiều đối với các cán bộ trẻ tuổi như vậy. Bởi vì cán bộ trẻ tuổi là người nối nghiệp sự nghiệp của Đảng ta.

Cân nhắc trong chốc lát, khóe miệng Đinh Vi Dân liền lộ ra nụ cười. Đứng lên cầm lấy điện thoại, gọi cho Trưởng ban thư ký Thành ủy:

- Lão Hồng à, về vấn đề của Hàn Đông, tôi nghĩ như thế này.

Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận rất lo lắng, vấn đề Hàn Đông, khiến ông ta cũng nhận được áp lực rất lớn. Có mấy vị lãnh đạo Thành ủy gọi điện thoại cho ông ta hỏi, nói chuyện này mang đến ảnh hưởng thật không tốt. Sau khi tự mình gọi điện thoại cho Hàn Đông, Hoàng Văn Vận liền gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân giải thích, kể lại tỉ mỉ một lần. Theo ông ta thì lời nói của Hàn Đông cũng khá đáng tin.

Nhưng thư ký của Đinh Vi Dân nói, ngay cả Phó trưởng ban thư ký của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đều gọi điện thoại đến nói việc này, Thành ủy cũng muốn đối đãi thận trọng.

Bởi vậy, Hoàng Văn Vận rất lo lắng cho tiền đồ của Hàn Đông, đây chính là người mà mình thật vất vả mới nhét được vào Ủy ban nhân dân huyện.

Chủ tịch huyện Phương Trung thì cực kỳ cao hứng, Hàn Đông tuy rằng được đề bạt làm trợ lý Chủ tịch huyện chưa được vài ngày, nhưng đã mạnh bạo để lộ ra sai sót. Hiện tại lại không khách khí với Phó chủ tịch huyện, không chừng ngày nào đó sẽ không khách khí với chính y, một Chủ tịch huyện, Hơn nữa sự việc của Phương Kiến ngày đó cũng khiến Phương Trung vô cùng căm thù Hàn Đông.

Phương Trung hiện tại chỉ chờ tin tức ở trên thành phố truyền xuống, đến lúc đó sẽ bắt đầu phản công, và chờ phía Hoàng Văn Vận đổi hướng suy tàn, Hàn Đông không phải do Hoàng Văn Vận ra sức đề bạt sao?

Buổi chiều ngày mùng bảy tháng sáu. Thành ủy Vinh Châu mời họp hội nghị thường vụ, ngoại trừ việc bố trí nhân sự, quan trọng nhất đó là thảo luận chuyện Hàn Đông đánh người.

Mấy vị ủy viên thường vụ theo phe Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân cho rằng chân tướng sự việc chưa được biết rõ ràng. Cho nên không thể nóng lòng có kết luận, nên phải trải qua điều tra, sau đó mới có xử lý thích hợp.

Mấy vị ủy viên thường vụ theo phe Thị trưởng Sa Ứng Lương thì cho rằng lãnh đạo tỉnh đều gọi điện thoại, nếu không xử lý, thì biết ăn nói với thượng cấp như thế nào?

Cuối cùng, Đinh Vi Dân lấy lý do mọi người có ý kiến khác nhau rất lớn, quyết định tạm thời chưa quyết định việc này. Sau khi Tưởng Quân Kỳ điều tra rõ ràng mới có kết luận.

Hội nghị trôi qua, Sa Ứng Lương trở lại văn phòng, lập tức gọi điện thoại đến văn phòng của Phó trưởng ban thư ký Tả Thiếu Huy ở Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nói một chút về tình huống ở hội nghị:

- Trưởng ban thư ký, chuyện này tôi cũng không có cách nào, tạm thời chỉ có thể điều tra chờ kết quả mới xử lý được.

Tả Thiếu Huy cười lạnh nói:

- Ha hả, Vinh Châu quán triệt ý kiến lãnh đạo Tỉnh ủy như vậy sao?

Sa Ứng Lương lại giải thích vài câu, ngắt điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười. Cũng không biết Đinh Vi Dân rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì. Chẳng lẽ vì một Hàn Đông, mà đắc tội với Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chịu rủi ro vì giải vây cho Hàn Đông sao?

Kết quả hội nghị Thành ủy Vinh Châu, rất nhanh liền truyền tới rồi Thục Đô.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Tiến Phong gọi điện thoại cho Phó Chủ tịch thành phố Tưởng Quân Kỳ dẫn đội, truyền đạt ý kiến của Thành ủy, yêu cầu dưới điều kiện tiên quyết là Tưởng Quân Kỳ không để ảnh hưởng đến công việc, báo cáo tỉ mỉ lại sự việc đã xảy ra sau khi điều tra rõ ràng cho Thành ủy.

Năm giờ rưỡi, Tưởng Quân Kỳ triệu tập Hàn Đông và Tiết Nhân Nghĩa cùng với tất cả các nhân viên công tác của huyện Phú Nghĩa lại, nghiêm khắc nói:

- Sự việc buổi sáng, ảnh hưởng vô cùng không tốt, Thành ủy vô cùng coi trọng. Hiện tại hai người các anh là đương sự, còn có nhân viên công tác lúc ấy đều có mặt ở đây, coi như giáp mặt nói rõ ràng chuyện này. Tiết Nhân Nghĩa, anh nói trước đi!

Cục sưng trên trán Tiết Nhân Nghĩa đã xẹp, tuy nhiên trên mặt vẫn để lại một vết sẹo, có thể thấy được chỗ đó bị va đập khá mạnh.

Đứng trước mặt nhiều người như vậy, Tiết Nhân Nghĩa cũng không thể làm đảo lộn trắng đen. Gã không dám nói Hàn Đông đánh gã, mà là cường điệu Hàn Đông chửi sau lưng gã, nói năng lỗ mãng.

Trong lúc Tiết Nhân Nghĩa thuật lại, Tưởng Quân Kỳ bảo thư ký của mình làm bản ghi chép. Sắc mặt ông ta thật không tốt, nếu là như vậy, phía thành phố cũng không có khả năng xử phạt Hàn Đông được quá nặng.

- Rồi, vậy đọc bản ghi chép, không có vấn đề gì thì ký vào.

Tưởng Quân Kỳ thần sắc không tốt nói. Chuyện Thành ủy cực kỳ coi trọng, ông ta cũng không thể không cẩn thận.

Tiết Nhân Nghĩa xem xong bản ghi chép, cầm lấy bút ký tên mình vào. Gã cảm thấy vô cùng uất ức, hơn nữa mất mặt tới tận tỉnh thành, sau này trở về chỉ sợ còn bị xử phạt.

Hàn Đông biết, nếu Thành ủy bảo Tưởng Quân Kỳ điều tra, như vậy khẳng định là Triệu Nhạc đánh tiếng đã có tác dụng. Mặt khác chuyện này cũng có liên quan đến thái độ của bản thân Đinh Vi Dân. Nói cách khác, sự việc có Phó chủ tịch thường trực tỉnh ở bên trên gây áp lực khẳng định sẽ không dễ dàng thành được như vậy.

Đương nhiên, Hàn Đông dù một chút cũng không lo lắng, trong chuyện này, vấn đề của mình cũng không lớn. Về phần Lăng Tụ Giai, hiện tại đã không phải là vấn đề Hàn Đông phải suy xét, sẽ có người đi đối phó y.

Lúc này Hàn Đông liền giải thích, kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra một lần, nhấn mạnh giải thích câu "Chó má" Chủ tịch huyện kia một chút. Dù sao lúc ấy không có ai ghi âm lại, ông nói được thì bà cũng nói được, cũng không ai có thể chứng minh Hàn Đông đang chửi Tiết Nhân Nghĩa. Huống chi Tiết Nhân Nghĩa cũng là quá phận, cấp cho Ban quản lý vị trí như vậy còn không bằng không cho Ban quản lý tới tham gia Hội chợ thu hút đầu tư này.

Khi Hàn Đông nói xong, Phạm Văn Phương bất mãn nói:

- Chúng tôi cũng đều là vì công việc, sắp xếp cho chúng tôi vị trí triển lãm chiều rộng không đến một thước, bảo chúng tôi phải thu hút đầu tư như thế nào? Thân là lãnh đạo mà xử sự như vậy, khiến cấp dưới như chúng tôi làm sao có thể tâm phục. Hơn nữa Chủ nhiệm Hàn cũng không phải là chửi Chủ tịch huyện Tiết, lúc đó anh ấy đang nói chuyện với tôi.

Đây là một người phụ nữ dám nói dám làm, tính cách khá hướng ngoại. Lúc trước sở dĩ có thể trổ hết tài năng cạnh tranh mời thành công, cũng là có liên quan đến tính cách này của cô. Bằng không anh muốn đi nói chuyện với nhà đầu tư, tính cách hướng nội là không được.

Phạm Văn Phương mở đầu, Đặng Học Vinh và hai nhân viên công tác khác cũng nối tiếp kể ra đã bị đối xử không công bằng.

Mặt Tiết Nhân Nghĩa đỏ bừng đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nói chen vào hai câu. Gã chỉ có một mình, làm sao nói lại nhiều người như thế được. Huống chi sự tình quả thật là do gã làm không đúng.

Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư Kim Tế Thế và những công nhân có liên quan của y đều co lại ở phía sau, lúc này cũng sẽ không ra mặt cho Tiết Nhân Nghĩa. Hàn Đông còn ở bên cạnh nhìn y thèm thuồng, tuy rằng hắn chỉ là trợ lý của Chủ tịch huyện, nhưng Chủ tịch huyện đã phân công rõ ràng là hắn hỗ trợ cho Phòng Xúc tiến đầu tư. Kim Tế Thế vẫn lo lắng Hàn Đông tìm mình gây phiền toái, thì làm sao dám nhảy ra đối nghịch với hắn.

Mọi người vừa nói, thư ký của Tưởng Quân Kỳ vừa không ngừng ghi chép. Dù sao mọi người nói gì, thì anh ta liền ghi lại cái đó.

Toàn bộ trường hợp, đảo thành Ban quản lý công nhân công khai lên án tố cáo Tiết Nhân Nghĩa chuyên quyền.

Sắc mặt Tưởng Quân Kỳ càng ngày càng âm u, rốt cục không kìm nổi gầm nhẹ nói:

- Đủ rồi, các anh chị đang mở hội nghị đấu tranh phê bình ở đây sao?

Đám người Đặng Học Vinh đang nói cao hứng, lúc này thấy uy thế của Tưởng Quân Kỳ, lập tức tỉnh ngộ lại, trong lòng lại vô cùng lo lắng không yên.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch thành phố Tưởng, tôi còn có một việc muốn nói.

Đây quả thực chính là cố ý, Tưởng Quân Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đông nói:

- Nói đi.

Hàn Đông nói:

- Chính là chuyện buổi chiều ngày hôm qua, tôi căn bản là không biết có mở một cuộc họp nhỏ ở phía trước, cũng không ai cho tôi biết! Hơn nữa vốn dĩ tôi và Trưởng phòng Kim Tế Thế đã hẹn xong xuôi là cùng đi Vinh Châu, kết quả buổi chiều Trưởng phòng Kim nói Chủ tịch huyện Tiết bảo bọn họ trực tiếp đi Vinh Châu, bảo chúng tôi tự đi đến đó. Lúc đó, cũng không có người nào cho tôi biết chuyện này.

- Đây là chuyện gì vậy?

Tưởng Quân Kỳ quay đầu hỏi Tiết Nhân Nghĩa, lời nói nghe còn có vẻ bình tĩnh.

Chỉ có điều, kiểu bình tĩnh này, giống như sự yên lặng trước khi cơn bão ập đến.

Ngày hôm qua, khi Tiết Nhân Nghĩa nhìn thấy Tưởng Quân Kỳ, liền cố ý nói Hàn Đông vài câu, nói hắn thành một tên trẻ tuổi hết sức lông bông tự cao tự đại, không tôn trọng lãnh đạo, bởi vậy Tưởng Quân Kỳ mới không có ấn tượng tốt với Hàn Đông.

Kết quả Hàn Đông lại không đi họp, khiến cho Tưởng Quân Kỳ cảm thấy người trẻ tuổi này quả thật trong mắt không có lãnh đạo, khi gặp mặt sẽ khiển trách một phen. Kế tiếp, sau khi tới Thục Đô, Tưởng Quân Kỳ muốn tìm Hàn Đông nói chuyện, kết quả Hàn Đông lại chạy đi ra ngoài, lúc trở về miệng còn đầy mùi rượu, bởi vậy Tưởng Quân Kỳ càng bất mãn.

Chỉ có điều, hiện tại xem ra, Hàn Đông dường như có chút không giống với miêu tả của Tiết Nhân Nghĩa, cũng không ngang ngược kiêu ngạo như vậy à.

Cho nên, trong lòng Tưởng Quân Kỳ có chút bất mãn với Tiết Nhân Nghĩa, loại tiểu nhân thích bàn chuyện thị phi sau lưng này, tuyệt đối không phải nhân vật mà ông ta thích.

Thấy Tiết Nhân Nghĩa ấp úng nói không nên lời, không ra được lý do, sắc mặt Tưởng Quân Kỳ càng khó coi, hừ lạnh một tiếng nói:

- Được rồi, không cần phải nói nữa, sự việc nói đến đây thôi, tất cả mọi người đi làm công tác cho tốt đi.

Nói xong, Tưởng Quân Kỳ trừng mắt nhìn Tiết Nhân Nghĩa. Không nói một lời trở về phòng của mình.

Sắc mặt Tiết Nhân Nghĩa bỗng chốc biến thành không còn chút máu. Nhìn ra được là Tưởng Quân Kỳ rất bất mãn đối với gã, quan trọng hơn là, sự việc lần này biến thành mọi người đều biết. Sau này Tưởng Quân Kỳ báo cáo cho lãnh đạo Thành ủy, thì điều gì sẽ chờ đợi mình đây?

- Ôi a, đây chính là lấy đá đập chân mình thôi.

Hàn Đông cười ha hả nói, trong lòng nghĩ, muốn hay không thì thừa dịp Hội chợ triển lãm này, đánh rắn phải đánh giập đầu, phải nghĩ biện pháp dứt khoát lật đổ Tiết Nhân Nghĩa.
— QUẢNG CÁO —