- Chủ nhiệm Hàn, mấy nhà máy đều bị mất điện. Mấy ngày nay đều phải dừng làm việc mấy giờ rồi.
- Tôi sẽ lập tức liên hệ kiểm tra.
Hàn Đông nói, lập tức goi điện thoại tới Phòng quản lý, nói với Cốc Cương:
- Mạng lưới điện trong Khu công nghiệp đã xảy ra chuyện gì. Vì sao chỗ chúng ta có điện, mà tất cả xí nghiệp đều bị mất điện vậy?
- Chủ nhiệm Hàn, mạng lưới điện của Ban quản lý và Khu công nghiệp không giống nhau. Khu công nghiệp dùng mạng lưới điện công nghiệp.
Cốc Cương nói:
- Chuyện vì sao bị mất điện, ngày hôm qua tôi đã liên lạc báo với bên công ty Điện lực. Hiện tại để tôi gọi điện thoại hỏi lại xem sao.
Một lát sau, Cốc Cương đi lên tức giận nói:
- Chủ nhiệm Hàn, công ty Điện lực thật sự hơi quá đáng. Rõ ràng cũng không phải thời kỳ dùng điện cao điểm. Không ngờ bọn họ nói dừng cấp điện vì đảm bảo điện sinh hoạt cho người dân! Tôi cũng hiểu quá rồi. Thật ra điện sinh hoạt của Phú Nghĩa căn bản không thiếu đến mức vậy. Cũng không biết bọn họ làm như vậy là có dụng ý gì.
Hàn Đông cũng rất tức giận. Làm như vậy quả thật rất quá đáng. Lúc này cũng không phải thời kỳ dùng điện cao điểm. Hắn liền nói Cốc Cương đưa điện thoại của Tổng giám đốc Công ty Điện lực cho hắn. Hắn gọi điện thoại qua bên đó, nhưng không ai nghe máy.
- Sao lại thế này!
Hàn Đông rất tức giận, lại gọi liên tục thêm hai lần nữa. Cuối cùng cũng có người nghe máy. Hắn vừa mới “Alô” một tiếng, đối phương đã không kiên nhẫn nói:
- Alô, ai vậy?
Lửa trong lòng Hàn Đông bốc lên. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, nói:
- Tôi là Hàn Đông bên Ban quản lý Thần Quang. Anh là Tổng giám đốc Trần sao?
- Không phải đã giải thích cho bên các anh rồi sao. Đây là công ty vì đảm bảo điện sinh hoạt cho người dân. Sao còn gọi điện thoại sang nữa. Thật là...
Đối phương không vui, trực tiếp treo điện thoại.
Hàn Đông bị chọc tức. Tổng giám đốc này cũng quá ngạo mạn đi, đã vậy còn treo điện thoại của mình!
Suy nghĩ một lát, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung. Mặc dù hắn là người của Hoàng Văn Vận, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng tìm tới Bí thư Huyện ủy. Dù sao, trên danh nghĩa hắn là Trợ lý Chủ tịch huyện. Có vấn đề, tự nhiên phải làm phiền Chủ tịch huyện rồi.
- Ừ, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Điều này sẽ phá hoại điều kiện đầu tư của huyện ta. Chắc chắn phải xử lý nghiêm túc.
Thái độ của Phương Trung nằm ngoài dự kiến của Hàn Đông. Lúc này, ông ta yêu cầu Hàn Đông đến Ủy ban nhân dân huyện. Đồng thời ông ta sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc công ty Điện lực Trần Thế Tùng, sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề này thôi.
Điện thoại đã ngắt, Hàn Đông vẫn cầm điện thoại suy nghĩ. Trong hồ lô của Phương Trung muốn làm cái gì. Sao thái độ thoáng cái đã thay đổi nhiều như vậy.
Suy nghĩ một lát cũng nghĩ không ra, Hàn Đông xuống tầng lái xe, nhanh chóng tới Ủy ban nhân dân huyện. Thư ký của Phương Trung - Thạch Dũng vừa thấy Hàn Đông, liền đứng lên chào hỏi một cách khách khí. Sau đó anh ta đi vào xin chỉ thị một lát. Tiếp đó đi ra mời Hàn Đông tiến vào.
Hàn Đông đi vào phòng liền cảm thấy sửng sốt. Không ngờ, Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Văn Học cũng ở đây.
- Chủ tịch huyện Phương, Phó chủ tịch Hàn.
Hàn Đông chào hỏi. Trong lòng dù suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Chuyện này rất kỳ lạ. Suy cho cùng Phương Trung muốn làm gì.
Rất nhanh, một người đàn ông mặt mày hồng hào chạy tới. Gã chính là Tổng giám đốc Công ty Điện lực Trần Thế Tùng. Gã vừa vào cửa liền cười ha hả lấy thuốc ra mời.
Mặt Phương Trung bình tĩnh, lãnh đạm nói:
- Thuốc thì không cần mời. Trước hết chúng ta giải quyết vấn đề này đi đã.
Trần Thế Tùng sửng sốt:
- Chủ tịch huyện Phương, có vấn đề gì vậy?
Phương Trung nói:
- Chủ nhiệm Hàn, cậu nói đi.
Lúc này, Hàn Đông đã không còn suy nghĩ xem Phương Trung có mục đích gì. Dù sao chỉ cần giải quyết vấn đề là được. Hắn đem tình hình của Ban quản lý nói rõ một chút:
- Những xí nghiệp đến Khu công nghiệp đầu tư xây dựng nhà máy, chính là để kiếm tiền. Hiện tại công ty Điện lực thường xuyên cắt điện của bọn họ, khiến bọn họ có ý kiến rất lớn. Hơn nữa, theo tôi biết, điện lực huyện Phú Nghĩa cũng không tới mức tới giới hạn thấp nhất.
Lúc này, Trần Thế Tùng mới biết Hàn Đông chính là người vừa rồi đã gọi điện thoại cho gã. Gã cười nói:
- Chuyện là như vậy, vì đảm bảo điện sinh hoạt cho toàn bộ dân cư trong huyện. Công ty có một dự án. Mỗi lần đến mùa hè, sẽ dùng hình thức cắt điện luân phiên. Như vậy có thể giảm thiểu tải điện. Buổi tối sẽ không xuất hiện tình trạng quá tải.
Hàn Đông bất mãn nói:
- Anh nói vậy là suy đoán bóc vỏ. Buổi chiều cũng không phải thời gian dùng điện cao điểm. Liên quan gì đến việc buổi tối có thể quá tải hay không?
- Điều này cũng chỉ là phòng ngừa nếu chẳng may thôi. Nhiệm vụ của Công ty Điện lực là cung cấp điện cho toàn huyện. Chúng tôi phải trăm phương nghìn kế đảm bảo cho người dân có điện dùng vào buổi tối thôi. Trước kia cũng đều làm như vậy.
- Hừ, trước kia làm như vậy, không có nghĩa là bây giờ vẫn làm như vậy. Huyện Phú Nghĩa cũng không phải địa phương thiếu điện!
Hàn Đông không rõ, vì sao Trần Thế Tùng lại có bộ dạng không thèm để ý như vậy. Hơn nữa gã giải thích một chút cũng không thông. Bởi vậy trong lòng hắn rất không vui, nói:
- Chủ tịch huyện Phương, Phó chủ tịch Hàn, xí nghiệp trong Khu công nghiệp đều có ý kiến rất lớn. Nếu tiếp tục làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với việc sản xuất của bọn họ. Hơn nữa lại sắp có mấy xí nghiệp mới chuẩn bị tiến vào. Nếu không giải quyết vấn đề này cho thích đáng, cũng sẽ tạo thành rất nhiều bất tiện đối với công tác thu hút đầu tư của Khu công nghiệp.
Phương Trung gật đầu nói:
- Quả thật phải giải quyết vấn đề này. Phó chủ tịch Hàn, công ty Điện lực là phạm vi quản lý của anh. Anh nói xem nên xử lý như thế nào?
Hàn Đông không rõ nguyên nhân, hành vi của Phương Trung khiến hắn không hiểu ra sao cả. Cho dù công ty Điện lực là do Hàn Văn Học quản lý. Muốn giải quyết vấn đề này, hình như cũng không cần phải như vậy mà.
Hàn Văn Học nói:
- Ừ, tôi cho rằng, quả thật việc này cần phải được giải quyết. Như vậy đi, Trần Thế Tùng, hôm nay Chủ nhiệm Hàn đã ở đây. Chúng ta giáp mặt nói rõ ràng. Vấn đề điện sử dụng trong Khu công nghiệp, chắc chắn phải giải quyết nhanh một chút. Nếu Chủ nhiệm Hàn nhắc lại vấn đề này, tôi sẽ đề nghị cách chức của anh!
Công ty Điện lực huyện là xí nghiệp quốc doanh, chịu sự quản lý của song song hai tầng lãnh đạo: Công ty Điện lực và Ủy ban nhân dân huyện. Mà muốn cách chức, chắc chắn do Công ty Điện lực thành phố đưa ra quyết định. Tuy nhiên nếu trong huyện đưa ra đề nghị như vậy, khẳng định Công ty Điện lực thành phố cũng sẽ làm theo.
Phương Trung cũng nói:
- Cứ quyết định như vậy đi. Trần Thế Tùng, anh cố gắng phối hợp với Chủ nhiệm Hàn, nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề này.
Trần Thế Tùng gật đầu nói:
- Được, tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp với Chủ nhiệm Hàn
Hàn Đông rất buồn bực. Phương Trung làm như vậy rõ ràng là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ. Thực tế, vấn đề còn chưa được giải quyết. Nếu làm như vậy, Phương Trung chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Còn làm long trọng như vậy, quả thực chính là vẽ vời thêm chuyện.
Từ văn phòng Phương Trung đi xuống, Trần Thế Tùng cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Hàn, buổi tối có rảnh không. Tôi mời anh uống một chén.
Hàn Đông nói:
- Điều này thì không cần... Tổng giám đốc, anh giải quyết tốt vấn đề điện lực của Khu công nghiệp tôi đã vô cùng cảm kích rồi.
Trần Thế Tùng nói:
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này. Buổi tối, tôi sẽ mời cả Bí thư Huyện ủy Phùng cùng đi. Chúng ta cùng nhau uống một hai chén. Anh thấy thế nào?
Hàn Đông ngẩn ra. Người này và Phùng Chấn Hoa có quan hệ sao? Khó trách được gã không chút lo sợ như vậy!
Nhưng cho dù Trần Thế Tùng và Phùng Chấn Hoa có quan hệ, Phương Trung và Hàn Văn Học cũng không cần phải làm như vậy chứ.
- Rất xin lỗi. Buổi tối tôi có việc. Tổng giám đốc Trần, mong anh giải quyết vấn đề điện lực Khu công nghiệp sớm một chút. Bằng không, mấy ông chủ này đều rất không vui, tôi cũng khó xử lý à.
Mặc dù cũng không sợ Phùng Chấn Hoa, lời nói Hàn Đông vẫn rất khách khí. Dù sao có thể bớt một vài mâu thuẫn gay gắt cũng tốt.
Trần Thế Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ.
Ngay sau đó, gã cũng không nói mời Hàn Đông ăn cơm, lập tức lên xe rời khỏi.
Hàn Đông sửng sốt, Trần Thế Tùng này cũng quá kiêu ngạo đi. Gã thật sự nghĩ có Phùng Chấn Hoa làm chỗ dựa sẽ không có người nào đối phó được gã hay sao!
Điều khiến Hàn Đông nghĩ không ra chính là, dường như vấn để giải quyết điện sản xuất cho Ban quản lý, cũng không phải việc khó làm đi. Vì sao Trần Thế Tùng lại không muốn giải quyết chứ.
Trở lại Ban quản lý không lâu, Phùng Chấn Hoa gọi điện thoại tới văn phòng Hàn Đông.
- Hàn Đông, nghe nói cậu và Tổng giám đốc Công ty Điện lực Trần có chút hiểu lầm. Có chuyện gì cũng từ từ nói, không cần thiết phải huyên náo đến mức sau này khó nhìn mặt nhau chứ.
- Bí thư Phùng, các xí nghiệp trong Khu công nghiệp thường xuyên bị cắt điện. Bọn họ cũng đã nhiều lần đề xuất. Tôi cũng chỉ mong Tổng giám đốc Trần giải quyết vấn đề này mà thôi, cũng có làm gì đâu.
- Như vậy sao. Các anh cứ liên lạc với nhau, vấn đề chỉ có một. Cứ để bên điều hành quyết định biện pháp là được.
Cuộc điện thoại của Phùng Chấn Hoa, khiến Hàn Đông cảm thấy rất khó hiểu. Giải quyết vấn đề này rất phức tạp sao? Nghe ý Phùng Chấn Hoa, giống như khuyên mình không cần vội.
Hàn Đông đứng lên, quyết định đến hỏi Âu Đạo Khôn, cuối cùng Công ty Điện lực của Trần Thế Tùng đã xảy ra chuyện gì. Âu Đạo Khôn vẫn luôn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý. Hẳn anh ta phải biết chút chuyện.