Người Cầm Quyền

Chương 358: Chí tiến thủ



Hàn Đông và cô Út Hàn Tuệ Linh bàn bạc với nhau rất lâu trong phòng làm việc để có được những kế sách phát triển cho tập đoàn Đông Thăng. Về trước mắt mà nói, tập đoàn viễn thông Đông Thăng đang trong thời kỳ nắm bắt cơ hội, hơn nữa thân phận của một số cổ đông trong tập đoàn lại rất đặc biệt cho nên tốc độ phát triển của tập đoàn rất nhanh. Điểm đầu tiên chính là cục diện thị trường tiêu thụ đã được mở ra, về mặt tiêu thụ các sản phẩm máy tính điện tử đang dành nhiều thị phần trên thị trường, tiếp theo là các kĩ sư mà tập đoàn tuyển dụng được đã hoàn thành xong việc thiết kế sản phẩm của tập đoàn và kế tiếp sẽ dốc toàn lực cho việc ra mắt thương hiệu.

- Tiểu Đông, thương hiệu tự chủ này là lấy từ chính ý tưởng của cháu, trước tiên chúng ta phải làm tốt khâu chiến lược, sau đó là về chất lượng sản phẩm phải tốt, phải tinh tế, sau đó đột phá ra ngoài. Còn về việc tung sản phẩm của tập đoàn ra ngoài thị trường cháu có ý kiến gì không?

Hàn Đông suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ý tưởng cụ thể thì chưa có, nhưng cháu có vài ý kiến như thế này. Đầu tiên là phải xây dựng cầu nối thật tốt để đưa sản phẩm ra ngoài, đồng thời cũng nên đầu tư mạnh cho khâu quảng cáo. Thứ hai là phải nhất định đảm bảo chất lượng máy tính, cứ cho là kĩ thuật có nhiều đi chăng nữa mà các thiết bị trung tâm của nó chúng ta lại không thể nào sản xuất được, cứ cho là dùng của nước ngoài đi thì cũng phải dùng loại tốt nhất. Bất cứ sản phẩm nào nếu như không có chất lượng cao, hoặc là sản phẩm không có bảo hành đương nhiên sẽ là hàng giả. Điều thứ ba, nhất định phải làm tốt công tác sau bán hàng, điều này vô cùng quan trọng, không thể nào bán xong sản phẩm là kệ ở đấy. Chúng ta có thể thành lập một trung tâm sản phẩm sau bán hàng, sau đó là phân ra các chi nhánh trên khắp các tỉnh thành chuyên trách việc chăm sóc sản phẩm. Muốn mọi người có thể yên tâm mà mua sản phẩm chỉ cần làm tốt ba công việc này là được, cháu tin chắc rằng công ty nhất định sẽ có thể phát triển lâu dài.

Hàn Tuệ Linh gật đầu nói:

- Ý kiến của cháu cô sẽ ghi nhớ, ngày mai cô sẽ cho mở cuộc họp để nghiên cứu và triển khai công việc này.

Sau lúc đó, cô lại cười nhìn Hàn Đông nói:

- Không ngờ Tiểu Đông lại biết những việc này nhiều như vậy, sao lúc trước lại không nhìn ra nhỉ.

Cô quả thực có chút xúc động, cô cảm thấy rằng từ lúc Hàn Đông bị Ông cụ đẩy về cơ sở lại có nhiều thay đổi lớn như vậy, không nói đến chuyện hắn cho cô một số ý kiến, mà khí chất con người bây giờ so với trước kia khác một trời một vực.

Lúc này đây ngồi trước mặt cô là một con người đàn ông thâm trầm, đại khí nhưng lại có đầy đủ sự tự tin vào bản thân. Trong đôi mắt ấy có mang theo cả một sức mạnh khiến con người ta phải khiếp sợ.

Từ sức nóng toát ra từ cơ thể, Hàn Tuệ Linh thậm chí còn mơ hồ nhận thấy được khí thể tỏa ra rất đáng kinh ngạc mà chỉ có ở Ông cụ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng được an ủi. Đứa trẻ này là cô được tận mắt chứng kiến trưởng thành, có thể nhìn thấy sự trưởng thành vượt bậc như vậy cô cảm thấy vô cùng vui mừng.

- Tiểu Đông, cùng nhau ăn tối, cháu về mà vẫn chưa gặp Bối Bối, nó sắp thi đại học rồi cho nên mỗi ngày đều cắm đầu vào học. Nó còn nói muốn thi vào trường đại học mà trước đây cháu theo học chính là đại học Bắc Kinh đấy. Tiểu nha đầu này từ khi đi Thâm Quyến chơi mấy ngày trở về hình như có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều. Tiểu Đông có thời gian thì hãy nói chuyện thường xuyên với nó.

Hàn Đông gật đầu, nghĩ ngay đến bộ dạng đáng yêu tinh nghịch của Tiêu Bối Bối, không kìm được sự vui mừng khẽ cười.

Sau đó, Hàn Tuệ Linh cho trợ lý đặc biệt là Tào Mỹ Tình dẫn Hàn Đông đi tham quan một vòng khắp công ty.

Tào Mỹ Tình cũng biết Hàn Đông là một trong những ông chủ của công ty cho nên thái độ cũng có vài phần khiêm nhường. Huống hồ cô cho rằng lần này Hàn Đông đến đây chính là gia nhập vào hệ thống quản lý của công ty cho nên sẽ phải chạm mắt rất nhiều. Bản thân có lẽ sẽ có một chút cơ hội, cô ta khá tự tin vào nhan sắc của bản thân.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của cô ta, Hàn Đông hình như không có gì gọi là chú ý đến một người đẹp như cô, nhưng lại rất hiếu kỳ về tình hình của công ty, chốc chốc lại hỏi rất nhiều câu hỏi khác nhau.

Điều này khiến cho Tào Mỹ Tình không có cách nào khác là chỉ có thể nhẫn nại mà trả lời và giải thích tất cả câu hỏi cho Hàn Đông.

Đến hết từng nơi, các nhân viên thấy trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc dẫn Hàn Đông đi tham quan khắp nơi, hơn nữa thái độ lại còn rất cung kính khiến cho họ có chút kỳ lạ, không biết người thanh niên trẻ tuổi này từ đâu đến.

Hàn Đông đến thăm hết tất cả các bộ phận, các xưởng sản xuất, thậm chí là còn đến cả trung tâm nghiên cứu, hiểu thêm về tập đoàn. Hàn Đông cảm thấy rất kinh ngạc về sự giàu có đến bất ngờ của tập đoàn, cho nên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, xem ra cô cũng thật sự là biết làm ăn.

Đối với ba cổ đông khác của công ty ngoài cô và mẹ của hắn ra thì Hàn Đông cũng không có chút hiểu biết gì về thân phận thật sự của họ, nhưng người mà có thể khiến cô và mẹ hắn kéo vào cùng nhau làm ăn thì chắc chắn sẽ không phải là xuất thân trong một gia đình bình thường, nhưng bọn họ lại không can dự vào công ty điều này quả thực là rất tuyệt. Công ty mà có hình thức hợp tác như vậy sợ nhất chính là mọi người ai cũng muốn chen chân vào quản lý rất dễ dẫn đến tình trạng quản lý bị hỗn loạn.

Theo tình hình trước mắt mà nói, sự phát triển của tập đoàn viễn thông Đông Thăng không có vấn đề gì, đương nhiên là điều này có liên quan mật thiết đến chuyện cô đang nắm trong tay bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn, ba cổ đông kia có gộp lại cũng chỉ có ba mươi phần trăm mà thôi.

Đi một vòng, Hàn Đông lại quay trở lại văn phòng của cô đem hết những điều nghĩ trong lòng nói hết cho cô khiến cho Hàn Tuệ Linh nghe xong thấy rất vui mừng.

Sáu giờ chiều, Hàn Tuệ Linh cho lái xe đi đón Tiêu Bối Bối, vừa nhìn thấy Hàn Đông, Tiêu Bối Bối đã vui mừng gọi to một tiếng, sau đó chạy một cách nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh đến ôm lấy Hàn Đông.

Hàn Đông cười méo xệch một lát, cô bé này sao lại không có chú ý gì đến hình tượng của hắn vậy chứ.

- Anh Đông, sao bây giờ anh mới trở về, sao lại không báo cho em trước.

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói.

Hàn Đông nói:

- Tối hôm qua anh vừa về đến cô nhóc ạ, học hành dạo này thế nào rồi.

Tiêu Bối Bối cười nói:

- Yên tâm đi, nhất định em sẽ thi đỗ vào đại học Bắc Kinh, ha ha, thế nào, em lợi hại không?

Hàn Đông giơ tay nhéo chiếc mũi xinh đẹp, cười nói:

- Lợi hại, quá lợi hại.

Tiêu Bối Bối nghe xong, lập tức cười sung sướng.

Ăn cơm xong, Hàn Đông lại về nhà của Hàn Tuệ Linh, Tiêu Bối Bối giống như một chú chim non ríu ra ríu rít bên cạnh Hàn Đông.

Tối hôm đó, Hàn Đông nghỉ lại nhà cô một đêm, đương nhiên là trước đó có nói trước với Ông cụ một tiếng.

Hơn mười giờ sáng hôm sau, Phó chủ nhiệm văn phòng thủ đô Khuất Vĩnh Anh gọi điện cho Hàn Đông nói là vé máy bay của hắn đã được đặt vào hai giờ chiều nay.

Hàn Đông biết rằng nhất định Khuất Vĩnh Anh có chuyện muốn nói với mình, hơn nữa còn biết cả ý nghĩ của cô ta. Hàn Đông hiểu rất rõ các vẫn đề của văn phòng tại thủ đô, gã Phan Húc Bội ấy rõ ràng là một người làm việc chẳng ra gì, hơn nữa từ cách gã dùng di động còn cả ăn mặc nữa, Hàn Đông có thể nhìn ra gã nhất định là lợi dụng việc công ăn hối lộ, thông qua văn phòng tại thủ đô làm không ít chuyện có lợi lộc cho bản thân gã.

- Như vậy đi, một giờ cô đến đón tôi, sau đó đưa tôi ra sân bay.

Hàn Đông cười nói. Hắn vẫn muốn cho Khuất Vĩnh Anh một cơ hội, tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài nhưng so với Phan Húc Bội mà nói, Hàn Đông cảm thấy Khuất Vĩnh Anh còn là người làm được việc. Đương nhiên Hàn Đông đã quyết định, muốn cắt giảm chi phí chi tiêu cho văn phòng tại thủ đô thì tạm thời phải duy trì cơ cấu này.

Mười một giờ, Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Phan Húc Bội gọi điện đến, giọng nói của gã đầy sự cung kính, nói là muốn mời Hàn Đông ăn cơm, Hàn Đông liền từ chối, gã lại gợi ý đưa Hàn Đông ra sân bay.

Hiển nhiên, Phan Húc Bội cũng cảm thấy nguy cơ, cho nên mới vội vã thể hiện trước mặt Hàn Đông như vậy, nhưng lúc này thì đã quá muộn.

Hàn Đông nói:

- Không cần làm phiền anh nữa, tôi đã nói với Phó chủ nhiệm Khuất rồi, đến giờ cô ấy sẽ đến đón tôi ra sân bay.

Cúp máy, trong lòng Phan Húc Bội cảm thấy vô cùng buồn bực, rõ ràng là Hàn Đông đã hoàn toàn không có lòng tin vào gã nữa, chỉ sợ rằng vị trí của gã ở văn phòng tại thủ đô cũng khó mà giữ nổi. Hễ nghĩ đến chuyện vị trí màu mỡ này bị mất đi thì Phan Húc Bội lại vừa cảm thấy tiếc rẻ, lại vừa hối hận. Lúc đầu nên sớm quan hệ với Hàn Đông thì cũng không đến nỗi vừa đến mà Hàn Đông đã trị tôi gã ta.

Nhưng trên đời này lại không có thuốc hối hận, bất luận Phan Húc Bội có hối hận như thế nào thì tất cả cũng không cứu vãn được nữa.

Khoảng một giờ, Khuất Vĩnh Anh lái xe đến địa điểm mà Hàn Đông đưa cho, Hàn Đông lên xe đã ngồi ngay lên vị trí ngay cạnh Phuất Vĩnh Anh. Cô ta thấy vậy cũng rất vui mừng, như vậy xem ra Bí thư Hàn đang cho cô ta một cơ hội, nếu không sao lại không ngồi ở phía sau tay lái, nếu như vậy thì cô ta có muốn nói chuyện với hắn cũng rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Khuất Vĩnh Anh quyết định nhất định phải nắm lấy cơ hội, từ đây đến sân bay khoảng chừng nửa tiếng, do vậy Khuất Vĩnh Anh bắt buộc phải nắm bắt nhanh mới được.

Bánh xe chậm rãi lăn, Khuất Vĩnh Anh vừa điều khiển xe, vừa mở nhạc.

Từ Khuất Vĩnh Anh, Hàn Đông cũng nắm được không ít tình hình của văn phòng tại thủ đô, do vậy trong lòng cũng kiên định suy nghĩ phải chỉnh đốn lại văn phòng tại thủ đô. Tuy nhiên Hàn Đông cũng không có thái độ gì, chỉ là lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng nói một hai câu.

Đến sân bay, xuống xe xong Hàn Đông thản nhiên nói với Khuất Vĩnh Anh:

- Tình hình của văn phòng tại thủ đô, về cơ bản tôi đã nắm rõ, hy vọng Phó chủ nhiệm Khuất có thể tiếp tục cố gắng làm việc tốt như vậy cho văn phòng tại thủ đô.

Khuất Vĩnh Anh nghe xong trong lòng có chút vui mừng đến bất ngờ, xem ra nỗ lực cô ta không bỏ ra uổng phí, lời nói của Hàn Đông khiến trong lòng cô ta tràn ngập niềm hy vọng.

Bốn giờ hơn, máy bay đến sân bay Thục Đô, Hàn Đông vừa ra khỏi sân bay đã thấy Tả Nhất Sơn đứng chờ bên ngoài.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông vừa đến văn phòng không lâu, Chủ tịch huyện Thẩm Tòng Phi đã đến rồi, ông ta cười ha ha nói:

- Bí thư Hàn, anh vất vả rồi, tôi đến báo cáo cho anh tình hình công tác mấy ngày hôm nay.

Hàn Đông không có gì để nói về thái độ của Thẩm Tòng Phi, nhưng cũng biết tâm tư cũng như chí tiến thủ của ông ta, thái độ của bản thân đã rõ ràng như vậy, ông ta nỗ lực thể hiện cũng là rất bình thường.
— QUẢNG CÁO —