Lời của Lục Oánh khiến Hàn Đông hơi sửng sốt, hỏi đây là chuyện thế nào.
Yến Lâm cũng kinh ngạc nói:
- Hử. Lần trước không phải cô nói chỉ uống một tí rượu thôi sao, sao giờ lại nói chỉ lo uống rượu, ngay cả thức ăn cũng không ăn!
Thì ra sau lễ ngày 1 tháng 5 về trường, Yến Lâm hỏi Lục Oánh tìm Hàn Đông có chuyện gì, Lục Oánh tự nhiên không nói ra sự thật, ai ngờ Yến Lâm lại nhớ rõ như vậy. Vẻ mặt Lục Oánh hơi đỏ, nói:
- Được thôi, cô dám không thành thật, nhanh chóng khai tật cho tôi, nói, các người muốn làm gì?
Nói xong liền tiến về trước chọc lét Lục Oánh.
Lục Oánh liền cười hả hả, bắt đầu đùa giỡn cùng Yến Lâm.
Họ đều mặc váy, trong lúc đùa giỡn, thỉnh thoảng để lộ ra. Nhưng bản thân họ lại không biết, cười phá lên đùa giỡn. Hàn Đông không kiềm được liền cười lên, lắc đầu, hai cô bé này đều quá hồn nhiên, thật khiến người khác đau đầu.
Hai người đùa giỡn được một hồi, Yến Lâm ấn Lục Oánh lên trên sô pha, cuối cùng Lục Oánh không chống cự bắt đầu nói ra, gương mặt của cô ấy đỏ ửng lên, cũng không biết vì chơi đùa, hay vì chột dạ.
Đối với chuyện xảy ra vào tối hôm đó, Lục Oánh tự nhiên không thể nói quá chi tiết, đặc biệt là chuyện sau khi ăn cơm tối xong quay về ký túc xá của Hàn Đông, cô ta càng không muốn nói rõ hơn, chỉ nói vài câu rồi cho qua.
Tuy nhiên cô ta nói càng mơ hồ, Yến Lâm càng truy đuổi hỏi rõ hơn, không thể bỏ qua.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, các cô đừng đùa nữa, còn chưa đói à, chuẩn bị ra ngoài đi ăn cơm thôi.
Yến Lâm và Lục Oánh lại đùa giỡn một hồi, Yến Lâm mới thả Lục Oánh, nói:
- Bỏ qua cho cô trước, tối nay tôi sẽ thẩm vấn nữa.
Sau đó, Yến Lâm lại ngồi qua nắm lấy cánh tay của Hàn Đông. Bĩu môi, ra dáng không vui vẻ. Nói:
- Anh đã mời Lục Oánh uống rượu rồi, tối nay phải mời em uống rượu mới được.
- Không được, em không chịu, tối nay nhất định phải uống rượu, nhất định phải uống.
Hai tay của cô kéo lấy cánh tay của Hàn Đông mà lắc lư. Nhất thời thân hình của cô không ngừng kề sát vào cánh tay của Hàn Đông.
Trong lòng Hàn Đông không chịu nổi, liền âm thầm cười khổ, cô bé này e là cũng cố ý.
- Đừng lắc nữa, lắc nữa ngay cả người anh cũng bị em lắc tới chóng mặt luôn rồi, tí nữa làm sao uống rượu với em đây?
- Ha ha, nói thế anh Đông đồng ý uống rượu với em rồi.
Yến Lâm vui vẻ hẳn lên, càng nắm chặt cánh tay của Hàn Đông hơn.
Lúc này vẻ mặt của Lục Oánh hơi đỏ hồng lên, tuy nhiên so với trước đây, tâm trạng của cô ấy lại cân bằng hơn, bất luận thế nào, giữa mình và Hàn Đông, ít ra so với Yến Lâm còn hơn một chút.
Sau đó, ba người bèn đi ra ngoài, hướng về phía nhà hàng Ngân Hà.
Lúc xuống lầu, giám đốc phòng tiếp đãi Huyện ủy Mã Thừa Vận đúng lúc đi từ phòng ra, nhìn thấy Hàn Đông dẫn theo hai cô gái xinh đẹp ra ngoài. Trong lòng anh ta nhất thời ngưỡng mộ, tuy nhiên nét mặt không biểu lộ ra ngoài, chỉ hơi cúi lưng xuống, cung kính chào hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu, tổng thể mà nói, con người của Mã Thừa Vận vẫn không tệ, quản lý khu tiếp đãi Huyện ủy được gọn gàng ngăn nắp. Do đó Hàn Đông cũng không động đến khu tiếp đãi Huyện ủy.
Vừa bước vào đại sảnh của nhà hàng Ngân Hà, Hàn Đông lại nhìn thấy thường ủy Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà. Không khỏi sửng sốt, trong lòng nhìn xem ra Phó Sùng Hà cũng thường xuyên đến đây ăn cơm, mình đến nhà hàng Ngân Hà cũng không được mấy lần. Đã gặp mặt hai lần rồi.
- Bí thư Hàn ngài cũng đích thân đến đây ăn cơm à.
Phó Sùng Hà cũng nhìn thấy Hàn Đông. Bèn cười lên nói đùa, đồng thời trong lòng cô ấy than vãn sao bên cạnh Hàn Đông lại có nhiều cô gái xinh đẹp vậy.
Hàn Đông gật đầu:
- Không còn cách nữa, chuyện ăn cơm không thể để người khác làm thay được.
Phó Sùng Hà nhìn Hàn Đông dẫn theo hai người đẹp đến dùng cơm, một người trong đó lần trước đã gặp rồi, trong lòng nghĩ đừng nên cản trở Bí thư Hàn nữa, nói được hai câu. Bèn đi vào phòng trong.
Ba người Hàn Đông cùng vào một phòng, sau khi ngồi xuống, Lục Oánh cười nói:
- Anh Đông quả nhiên xứng đáng là Bí thư Huyện ủy, đi đến đâu đều gặp cấp dưới, Trưởng ban Phó này đối với anh rất cung kính, là quan gì vậy?
Hàn Đông nói:
- Cô ta là Trưởng ban tuyên giáo, huyện Vinh Quang chỉ lớn như nhiêu đó, gặp được người quen cũng rất bình thường thôi.
Lúc nhân viên phục vụ đến ghi món ăn, Yến Lâm vừa bắt đầu đã cho gọi rượu trắng, dưới sự phản đối kịch liệt của Hàn Đông. Nên gọi ba chai rượu vang.
- Anh Đông, hôm nay anh đãi khách, tụi em nhất định sẽ uống vui vẻ, ba chai này mà không đủ, vậy thì thêm ba chai nữa.
Yến Lâm nói.
Hàn Đông không nói nên lời, nói:
- Em tưởng đây là bia à, ba chai đã đủ lắm rồi, không được uống nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông nghiêm túc, Yến Lâm lè lưỡi ra, nói:
- Được rồi, nghe theo anh.
- Như vậy mới là đứa trẻ ngoan.
Hàn Đông cười hà hà nói.
Lục Oánh nghe vậy cũng buồn cười, còn Yến Lâm thì không vui vẻ, bĩu môi nói:
- Anh Đông, em không phải trẻ con đâu.
Lục Oánh nói:
- Đúng rồi, Yến Lâm
Vẻ mặt của Yến Lâm ửng đỏ, nói:
- Lục Oánh chết tiệt, cô nói gì vậy!
Hàn Đông không nói gì nữa:
- Hai người các em không yên lặng được một tí à.
Lúc này hai cô bé này rất đồng lòng. Đồng thanh nói:
- Tuân lệnh, Bí thư đại nhân.
Hàn Đông cười khổ một cái, đối với hai cô bé này không còn cách nào nữa.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang rượu vang ra. Tiếp theo thức ăn cũng nhanh chóng được mang lên.
Yến Lâm nói:
- Không tệ à, thức ăn nhanh như vậy.
Cô ta gọi nhân viên phục vụ mở hết ba chai rượu vang, sau đó cầm chai lên rót rượu cho ba người, nói:
- Chúng ta cạn ly trước nha.
Ba người vừa ăn vừa uống rượu, khoảng hơn mười giờ, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy Phó Sùng Hà cầm lấy ly rượu cười hì hì đứng ngoài cửa, gương mặt cô ấy đỏ lên. Có lẽ cũng đã uống rượu. Phía sau cô ta là Phó Chủ tịch Huyện Trần Anh Tú, còn có một người phụ nữ mà Hàn Đông không quen biết.
- Bí thư Hàn, làm phiền một chút, chúng tôi đến kính rượu với ngài.
Phó Sùng Hà cười nói. Mặc dù Hàn Đông đưa người đẹp đến dùng cơm, họ qua đây làm phiền đã không tốt rồi, nhưng nếu đã biết lãnh đạo ăn cơm tại đây, cô không qua kính rượu cũng không nên.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Các cô quá khách sáo rồi.
Sau khi Phó Sùng Hà và Hàn Đông cụng ly nhau, lại khách khí cụng ly với Yến Lâm, Lục Oánh.
Sau đó Trần Anh Tú lại kính rượu, Trần Anh Tú vô cùng cảm kích Hàn Đông, trước đây Hàn Đông tuy trong cuộc họp điểm danh phê bình cô ấy, nhưng lần này lại cho cô ta đảm nhận Phó chủ nhiệm văn phòng lãnh đạo trong huyện. Đây là vị trí không tồi. Đồng thời Trần Anh Tú cũng vì thế dần dần cảm nhận được thế mạnh của Hàn Đông.
Lúc ba người cùng nhau lên kính rượu, Phó Sùng Hà giới thiệu người này là Chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ Huyện, Hàn Đông cũng khách sáo cụng ly với cô ta.
Ba người kính rượu xong rồi đi ra, Yến Lâm than thở nói:
- Anh Đông, dường như họ rất sợ anh. Bình thường không phải anh rất hung dữ chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Cũng không có. Chẳng qua yêu cầu công việc của anh đối với mọi người rất nghiêm khắc. Giống như giáo viên của các em yêu cầu nghiêm khắc về học tập của các em mà thôi.
Yến Lâm bĩu môi nói:
- Được, Hàn đại ca. Anh đừng nên khiêm tốn nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu nào.
Ăn cơm xong, khi Hàn Đông muốn tính tiền. Nhân viên cho Hàn Đông biết, đã có người chi trả cho hắn.
Đi ra ngoài, Yến Lâm than nói:
- Vẫn là làm quan tốt nhỉ, anh Đông, hay đợi tụi em tốt nghiệp xong. Cũng đến làm việc cho anh thế nào?
Hàn Đông không chịu đựng được liền đưa tay gõ vào đầu của cô ta, nói:
- Uống nhiều rượu quá rồi, em tưởng làm quan dễ vậy sao? Có thể ngồi mát ăn bát vàng sao?
- Ui cha.
Yến Lâm ôm lấy đầu. Gương mặt đỏ lên như quả táo vậy, một đôi mắt long lanh trách giận nhìn Hàn Đông. Về đến khu tiếp đãi Huyện ủy, Yến Lâm và Lục Oánh hai cô nhóc này, ngồi nói chuyện chí chóe trong phòng khách, không thì lại ngồi sát nhau nói chuyện thì thầm to nhỏ.
Hàn Đông ngồi được một hồi liền đứng lên nói:
- Không xem tivi cùng hai em nữa, anh đi tắm trước đây, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên Yến Lâm đứng lên nói:
- Anh Đông. Để em tắm trước.
Hàn Đông nhìn cô ta một cái:
- Được.
Nói xong lại quay về phía sô pha ngồi.
Trong lúc Yến Lâm đang tắm, Hàn Đông nhìn Lục Oánh, bình tĩnh nói:
- Cái cô nhóc này, để nhiều tâm tư trong học tập thì tốt.
Vẻ mặt Lục Oánh hơi đỏ lên, trong lòng có chút thất vọng. Nhỏ nhẹ nói:
- Em biết rồi, anh Đông.
Hàn Đông gật đầu, Lục Oánh cũng là người thông minh, lời của mình cũng không cần nói quá rõ, cô ta có lẽ sẽ hiểu. Hàn Đông từ trong đáy lòng mong muốn Lục Oánh sẽ đặt hết tâm tư trong con đường chính, dù chỉ là một người có mối quan hệ bình thường, Hàn Đông cũng sẽ xuất phát từ trong lòng, hi vọng đối phương sẽ sống tốt hơn. Mà không hi vọng đối phương đi theo hướng xấu mà phát triển.
Yến Lâm tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu hồng. Dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lục Oánh đứng lên nói:
- Em đi tắm đây.
Nhìn vẻ mặt của Lục Oánh, Yến Lâm có chút nghi ngờ, ngồi xuống cạnh Hàn Đông, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh Đông, chuyện gì thế, sao em cảm thấy hình như Lục Oánh có gì là lạ.
Ngửi được mùi thơm thoảng bay đến, Hàn Đông cười nhẹ:
- Không có gì. Có lẽ uống rượu quá nhiều.
- Thế sao?
Yến Lâm nghi ngờ nói, ánh mắt long lanh xoay vài cái, sau đó nũng nịu nói:
- Anh Đông, anh đừng giấu em cùng với Lục Oánh có gì nhé. Hơn nữa chúng ta quen biết trước. Cái gì cũng phải có trước có sau đúng không?
Nhìn thấy bộ mặt bĩu môi của cô ta, Hàn Đông không kiềm chế đưa tay gõ vào đầu cô ấy, nói:
- Cái đầu chỉ nghĩ bậy bạ. Cái gì mà tới trước tới sau chứ?
Lúc này di động vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, không ngờ là điện thoại từ tỉnh Vân Điền, trong lòng có chút nghi ngờ. Tiếp theo. Bèn nghe thấy cha Hàn Chính nói trong điện thoại: