Người Cầm Quyền

Chương 383: Nhớ ra rồi



Đợi Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, lập tức ra tay bắt được tên kia, dùng sức sơ sơ vừa kéo vừa đẩy, tên kia liền lui mạnh về sau mấy bước, đụng vào cái bàn sau lưng, chén trà trên bàn rơi xuống đất kêu loảng xoảng.

Những người khác đứng bên cạnh đều đứng dậy, trong đó có hai người vội chạy ra đỡ người kia.

Lúc này mặt người đàn ông kia có vẻ tức giận giống màu gan lợn, tuy ngã không đau, nhưng bị đẩy ngã xuống đất trước mặt bao nhiêu người, khiến gã rất mất mặt, gã nhẩy dựng lên, giận dữ hét lên

- Thằng khốn,mày muốn chết!

Từ tình huống vừa mới xảy ra, gã cũng biết nếu như đánh nhau, không phải là đối thủ của Hàn Đông, bởi vậy không dám xông lên trước, mà là trực tiếp lôi điện thoại từ trongtúi ra gọi điện.

Hàn Đông lạnh lùng cười, tên này rõ đáng ghét, chẳng thà để gã biết sự lợi hại, nghĩ đến đây, Hàn Đông cầm điện thoại ra, gọi điện cho Tôn Hải Quần, nói sơ qua tình hình.

Tôn Hải Quầnliền cười nói

- Ha ha, dù sao tôi cũng không có việc gì, tới đó coi vô giúp vui vậy.

Hàn Đông cười khổ

- Anh Tôn không cần phải tự mình qua đây đấy chứ?

Tôn Hải Quần nói

- Không sao, tối nay vừa hay tôi không việc gì làm, đợi chút nữa rồi cùng nhau ăn cơm đi, gọi Lữ Nam bọn họ đến cùng ăn đi.

Hàn Đông cũng không nói gì thêm, dập điện thoại, liền nói với Kiều San San và Bạch Vũ Giai

- Chúng ta đợi ở đây đi.

Kiều San San liền gật đầu, trong lòng cô ta có chút nghi hoặc, không biết vì sao Hàn Đông đột nhiên tức giận dữ như vậy, chẳng lẽ là vì Bạch Vũ Giai?

Chỉ là, cái này, ánh mắt tên đầu lợn tuy rằng khiến người ta không vui, nhưng hình như Hàn Đông cũng không cần tức giận như vậy chứ.

Vẻ mặt Bạch Vũ Giai hồng nhạt, cô biết Hàn Đông sở dĩ không khách khí với Giám đốc sở kia, chủ yếu là bởi vì do mình, cái này khiến trong lòng cô ta, vô cùng cảm động

Cho đến bây giờ, trong lòng Bạch Vũ Giai có cảm giác như đã từng quen biết Hàn Đông, ngày đó tại hội sở Yến Kinh, hai người tối đó ngồi cùng nhau, nói chuyện nhiều lắm, sâu thẳm trong tâm linh cảm giác được rất ăn ý. Vừa mới thấy Hàn Đông đến cùng Kiều San San, Bạch Vũ Giai trong lòng bắt đầu có chút đau đớn, tuy nhiên giờ phút này trong lòng cô ta chỉ có cảm động.

Càng huống hồ, Bạch Vũ Giai biết thân phận của Hàn Đông, bởi vậy cho dù Hàn Đông càng thêm chăm sóc cô, trong lòng cô ta cũng không có nhiều hy vọng xa vời như vậy, chỉ cần có thể lặng lẽ ngắm nhìn, canh phòng cũng đã mãn nguyện rồi.

Vương Tiểu Phong và một ngôi sao khác kinh ngạc nhìn Hàn Đông, không biết hắn là vì cái gì, phải biết rằng, tên mập đó lại là Phó giám đốc sở văn hóa tỉnh Vưu Thụy Cường, Hàn Mạn Lương nếu muốn hợp tác phát triển với điện ảnh Nga Mi, thì tác dụng của Vưu Thụy Cường này khá lớn đó, Hàn Đông làm như vậy quả thật là hủy hoại đài của Hàn Mạn Lương rồi.

- Xem bộ dạng của ông chủ. Giống như không có chút gì tức giận

Trong lòng ngôi sao nhỏ kia nghi hoặc nghĩ thầm

- Ông chủ vừa mới tặng cho hắn chiếc xe. Hắn sao cũng chẳng nể mặt, người này thật kỳ lạ

Xem vẻ mặt Hàn Đông bình tĩnh ngồi đó uống trà, trong lòng cô ta đầy nghi vấn vô hạn. Mà thấy Kiều San San và Bạch Vũ Giai ngồi một bên trái một bên phải của hắn, tuấn nam mỹ nữ, thật là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

- Ông chủ Hàn, có chuyện gì vậy?

Lời nói này là của Chủ nhiệm nhà sản xuất điện ảnh Nga Mi - ông Đinh Khắc Bảo. Người trẻ tuổi này là do Hàn Mạn Lương gọi đến, cho nên gã liền trực tiếp chất vấn Hàn Mạn Lương. Làm người phụ trách nhà sản xuât điện ảnh Nga Mi, gã tự nhiên phải nịnh bợ Vưu Thụy Cường cho tốt mới được. Hơn nữa. Hôm nay, sở dĩ Vưu Thùy Cường đến đấy uống trà, là do gã mời tới, xảy ra kiểu chuyện này, gã cũng muốn giải thích với đối phương.

Hai tay Hàn Mạn Lương xóe ra, vô tội nói

- Tôi cũng chưa hiểu rõ tình hình lắm.

Vừa rồi thấy biểu hiện của Hàn Đông, thật khiến anh ta kinh ngạc, có điều rất nhanh liền hiểu tại sao Hàn Đông lại như thế. Trong lòng anh ta cười khổ, đồng thời âm thầm cân nhắc

- Xem ra tiểu Đông thật có lòng với Bạch Vũ Giai, vì vậy, Vưu Thụy Cường say đắm ngắm cô ta, liền tức giận lớn, cái tên này, lần trước còn nói không có làm gì với Bạch Vũ Giai, có quỷ mới tin.

Vưu Thụy Cường này, mặt đỏ tím tai trừng mắt nhìn Hàn Đông, hung tợn nói

- Được, Được, vậy chúng ta coi xem sao

Gã thấy, xảy ra chuyện kiểu này, Hàn Mạn Lương vẫn thiên vị cho Hàn Đông, bởi vậy trong lòng hạ quyết tâm, về sau công ty của Hàn Mạn Lương nếu muốn phát triển ở Tây Xuyên, tuyệt đối là không thể rồi.

Lúc này điện thoại của Hàn Đông vang lên, hắn lấy máy ra thấy, là Tôn Hải Quần gọi tới. Liền đứng dậy, nghe Tôn Hải Đàn nói

- Tôi tới rồi, các cậu ở đâu?

Hàn Đông thản nhiên cười nói

- Anh Tôn, anh trực tiếp đi vào bên trong, qua cái cửa trúc đó, tôi đang ở trước cái đình ở bên trong ấy.

- Hừ

Vưu Thụy Cường hừ một tiếng, gã thấy thấy Hàn Đông chỉ đạo trong điện thoại, Hàn Đông chắc chắn là đang tìm người, nhìn hắn cũng không tìm được nhân vật có cường lực nào, mà mình vừa mới gọi điện cho Phó cục trưởng Công an thành phố Thục Đô là Lã Chiến Lĩnh, cho dù là Lã Chiến Lĩnh không tự mình chạy qua đây, vậy thì gã gọi bừa cuộc điện thoại, thì cảnh sát khu này dám không nghe sao?

Vưu Thụy Cường trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Hàn Đông chịu khổ, nếu không khó giải được mối hận trong lòng, trước mặt bao nhiêu người, gã bị Hàn Đông đẩy cho té trên đất, làm đổ cái bàn, làm cho bụi bẩn hết mặt mày, khiến gã cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.

Qua vài phút, Tôn Hải Quần mặc thường phục liền đi tới, vừa thấy Vưu Thụy Cường, ông ta hơi sửng sốt, lập tức trên mặt hiện lên tươi cười, đi về phía Hàn Đông, vừa nói

- Ha ha, tôi nói chiều nay vừa hay không có chuyện gì, Hàn Đông cậu vừa hay gọi điện đến, tối này cùng ăn cơm đi.

Vưu Thụy Cường trong lòng hiện lên hai chữ Hàn Đông, thoáng thấy sửng sốt, cảm thấy cái tên này rất là quen quen, chỉ là nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc là ai, có điều gã cũng không quen Tôn Hải Quần, thấy Hàn Đông gọi điện gọi đến chỉ là một người đàn ông bình thường. Trong lòng cảm thấy khinh bỉ Hàn Đông.

Không bao lâu, có mầy người đẩy cửa, Vưu Thụy Cương vừa thấy, trong lòng vô cùng vui mừng. Giơ tay nói

- Trong này, là tôi gọi điện đó.

Mấy người cảnh sát đó nhìn bên này, quả nhiên là đi tới.

Vưu Thụy Cường trên mặt tươi cười lại càng đắc ý, gã khiêu khích liếc nhìn Hàn Đông một cái. Nghĩ thầm rằng tiểu tử người tới Cục công an rồi mới biết lợi hại. Vì muốn lưu lại chứng cứ, đến bụi trên người gã cũng chưa phủi.

Cảnh sát đi tới, vì cảnh sát nhìn Tôn Hải Quần một cái, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc vui mừng, khi đang chuẩn bị mở miệng nói. Liền bị tay Tôn Hải Quần phủi đi, anh ta liền thu lại lời nói trong mồm, quay lại nhìn mấy người khác nói

- Trong này kinh doanh rất tốt, xem ra cũng không còn chỗ trống rồi, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.

- Sở trưởng

Một cảnh sát nghi hoặc nói, anh ta còn không hiểu chuyện gì xảy ra, tuy nhiên liền bị một viên cảnh sát khác lôi đi.

Nhìn thấy mấy người cảnh sát đó đến rồi đi, Vưu Thụy Cường trợn tròn mắt, đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào mấy vị cảnh sát đó không phải được lệnh đến tra xét? Chỗ ngồi của gã không thấy được động tác của Tôn Hải Quần, bở vậy trong lòng tự nhiên không rõ nguyên do trong đó.

Mà Đinh Khắc Bảo đứng ở chỗ khác thì nhìn thấy rất là rõ, trong lòng nghĩ xem ra người trẻ tuổi mà Hàn Đông gọi tới không bình thường, ít nhất không chỉ quen biết những vị cảnh sát kia, mà thân phận cũng không đơn giản, bởi vậy rất hiển nhiên bọn họ là bởi vì Vưu Thụy Cương gọi điện mà phụng mệnh tới, nhưng không ngờ bọn họ trực tiếp bỏ đi, vậy cũng nói rõ người đàn ông đó chắc có chức vị cũng cao hơn người gọi bọn họ tới mới đúng.

Lúc này, mấy vị cảnh sát đã đi ra bên ngoài rồi, mấy viên cảnh sát hỏi lúc trước nghi hoặc nói

- Sở trưởng, có chuyện gì vậy?

- Chuyện gì là chuyện gì? Tiểu tử cậu về sau thông mình chút đi, nếu không về sau không cần lăn lộn cùng ta đâu

Vị đội trưởng trừng mắt nói.

Trước dây Tôn Hải Quần đảm nhiệm Cục trưởng công an Thục Đô, thường đến cơ sở phân cục thăm hỏi, thị sát, bởi vậy sở trưởng này nhận ra Tôn Hải Quần, nếu Tôn Hải Quần ra hiệu cho ông ta không cần lo việc này, vậy thì ông ta tự nhiên phải đi trước.

- Các cậu đợi chút, tôi gọi điện thoại đã rồi nói sau

Sau việc ấy, đội trưởng đi đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Phó cục trưởng công an thành phố Thục Đô là Lã Chiếm Lĩnh, cung kính nói

- Chào ngài Cục trưởng Lã, bọn tôi đã đến Vườn Cam rồi, có điều có tình hình tôi phải báo cáo với ngài một chút, là thế này, Giám đốc sở Tôn cũng ở đó, ông ta ra hiệu cho chúng tôi không cần phải lo chuyện này, ngài xem…

- Tôi biết rồi, vậy thì các cậu nên làm gì thì làm đi

Lã Chiến Lĩnh quyết đoán nói, lúc trước Tôn Hải Quần giống như ông ta, đều là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Thục Đô, nhưng hai người đều là cấp Cục trưởng. Nhưng Tôn Hải Quần có thể được điều đến làm Phó giám đốc sở, nghe nói là bởi vì Thường ủy Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Tinh đã hỏi thăm, nếu không Tôn Hải Quần căn bản không thể đi lên, trước kia hai người thân phận là đồng sự, mối quan hệ cũng được, về sau bản thân còn có thể muốn Tôn Hải Quần giúp đỡ, bởi vậy chuyện đã đến tay Tôn Hải Quần, vậy thì còn lo gì nữa.

Sau đó, Lã Chiến Lĩnh liền gọi vào số di động của Tôn Hải Quần, gọi cho ông ta, nói

- Giám đốc sở Tôn, ngài đang bận gì vậy?

Tôn Hải Quần cười ha ha

- Tôi còn bận gì nữa chứ, ở bên ngoài uống trà với bạn bè, có thời gian, thì cũng qua đây đi

Lúc này Lã Chiến Lĩnh gọi điện qua, mấy viên cảnh sát trước đó chắc chắn đã gọi điện cho ông ta rồi, cho nên Tôn Hải Quần mới nói như vậy.

Lã Chiến Lĩnh cũng xác định rồi, nói

- Vâng, vậy rồi không làm phiền Giám đốc sở uống trà, hôm nào tôi liên hệ với ngài sau.

Dập điện thoại, Lã Chiến Lĩnh nghĩ một chút. Để tránh Vưu Thụy Cường gọi điện đến, càng quyết định không muốn nhận điện thoại của Vưu Thụy Cường, cho dù Vưu Thụy Cường là Phó giám đốc sở Văn Hóa tỉnh, những Lã Chiến Lĩnh vẫn là bằng lòng làm tốt mối quan hệ với Tôn Hải Quần.

- Sao lại thế này?

Vưu Thụy Cường trong lòng nghi hoặc khó hiểu, lâu như vậy cũng không có cảnh sát đến, người Hàn Đông gọi tới đã uống trà khá lâu rồi, ông ta cầm điện thoại gọi cho Lã Chiến Lĩnh, kết quả gọi một hồi lâu, cũng không ai nhấc máy. Bất đắc dĩ dập máy, Vưu Thụy Cường hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Đông, nghĩ rằng Lã Chiến Lĩnh gã này làm cái gì vậy thế!

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói

- Cố làm ra vẻ, cho rằng có thể dọa được người sao?

- Cậu…

Vưu Thụy Cường tức giận nhìn về phía Hàn Đông.

Nhưng mà Hàn Đông lại không nhìn gã, quay ra nói chuyện với Tôn Hải Quần, nói

- Anh Tôn. Tối này đi đâu ăn cơm đây?

Tôn Hải Quần cười ha ha, nói

- Tùy, tôi mời.

Hàn Đông nói

- Sao lại có thể để anh Tôn mời được, để tôi mời đi.

Sau đó Hàn Đông gọi điện cho Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không cũng với Chu Chính, hẹn bọn họ qua đây uống trà, sau đó tối thì cùng nhau ăn cơm.

Bọn họ mấy người, cũng không có chuyện gì, nhận được điện thoại của Hàn Đông, tự nhiên rất nhanh qua đó, đồng thời sau đó còn tranh nhau mời khách.

Vưu Thụy Cường tức giận sắc mặt xanh mét, Hàn Đông biểu hiện như vậy, là cố ý thể hiện khinh bỉ với gã.

- Hừ

Vưu Thụy Cường tức giận hừ một tiếng, lập tức biến ra bên ngoài. Vốn dĩ chuyện giữa gã và Hàn Đông cũng không có gì to tát, gã gọi điện cho Lã Chiến Lĩnh, là muốn lợi dụng mối quan hệ của gã, mượn cớ đem Hàn Đông đến Cục công an dạy bảo một phen. Nhưng đợi lâu rồi, chẳng những cảnh sát không có tới, đến lính lác của Lã Chiến Lĩnh cũng không ai nghe lời, nhìn đám người Hàn Đông vừa cười vừa nói, gã tức muốn ói máu

- Giám đốc sở Vưu

Chủ nhiệm nhà sản xuất điện ảnh, trừng mắt liếc Hàn Mạn Lương một cái, lập tức đuổi theo, hai gã khác cũng theo sau đó mà đi.

Tôn Hải Quần cười nói

- Hì hì, Vưu Thụy Cường tên này cũng có ngày hôm nay àh.

Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói

- Anh Tôn, tình hình gì vậy?

Tôn Hải Quần đã nói như vậy, vậy thì rất hiển nhiên trước kia, Tôn Hải Quần không vừa lòng với Vưu Thụy Cường, hôm nay chỉ là có cơ hội chỉnh gã mà thôi, ngoài ra xem vẻ mặt của Vưu Thụy Cường, gã không quen biết Tôn Hải Quần, cái này khiến người nghi hoặc.

Tôn Hải Quần nói

- Lão già này là Phó giám đốc sở Văn hóa. Không ngờ ở đơn vị có ý với cô em vợ của tôi, Hàn Đông, lần này chỉnh đốn gã cho đã vào.

Hàn Mạn Lương cười nói

- Tên này quả thật rất đáng ghét, Hàn Đông nếu cậu không đến, tôi chuẩn bị đi rồi.

Hàn Đông lườm anh ta, nói

- Anh còn không biết xấu hổ, em nói qua với anh rồi quên rồi sao?

Hàn Mạn Lương nói

- Đâu có, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi tiểu Đông, mấy vị bằng hữu này không giới thiệu chút sao?

Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, lập tức giới thiệu một chút, vừa nghe nói người này là anh họ của Hàn Đông. Tôn Hải Quần cùng mọi người tự nhiên vô cùng khách sáo.

Đặc biệt là Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không, bọn họ biết thân phận của Hàn Đông, người này nếu đã là anh họ Hàn Đông, vậy cũng là cháu nội của ông cụ Hàn, chỉ là không đi theo con đường làm quan, không ngờ mở công ty điện ảnh, ngược lại có chút kỳ quái.

Sau đó, mấy người thương lượng một chút, liền quyết định đến Khải Hoàn Môn ăn cơm tối, chỗ đó là một nhà hàng Trung Quốc xa hoa.

Mọi người đi ra, Hàn Đông lái xe. Hàn Mạn Lương ngồi ở vị trí phụ phía trên, Kiều San San và Bạch Vũ Giai ngồi ở phía sau, hai người ríu rít nói chuyện, quả thật là giống như hai chị em ruột vậy.

- Tiểu Đông cậu đừng tức giận vậy, cũng đừng nhỏ mọn thế chứ!

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói.

Hàn Đông tức giận nói

- Em không có thời gian tức anh, tối nay anh mời.

Hàn Mạn Lương nói

- Được. Anh mời anh mời, một bữa cơm mời được, có điều em quản việc của anh, lần này bọn anh hợp tác với bên Nga Mi, chỉ sợ Vưu Thụy Cường cưỡng ép gây khó dễ thôi.

Hàn Đông gật đầu nói

- Được rồi, em nghĩ cách.

Theo sau Hàn Đông lại đem tình hình cụ thể của đám người Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không nói cho Hàn Mạn Lương một chút.

Đến Khải Hoàn Môn rồi, thanh âm bên trong đích thật rất tốt, ngoài cửa dừng rất nhiều xe.

Đặt xong phòng riêng, mọi người ngồi quanh cái bàn lớn, nhìn thấy hai bên Hàn Đông có Kiều San San và Bạch Vũ Giai, quả thật là giống như hai tiên nữ vậy, trong lòng Lã Nam Phương hâm mộ vô cùng, trong lòng nghĩ quả nhiên không thẹn là anh Đông, mỹ nữ từng người một đều thành người của anh ta, Lã Nam Phương từ thần sắc của Bạch Vũ Giai thi thoảng ngắm nhìn Hàn Đông, liền biết được nữ minh tinh này chắc chắn có ý với Hàn Đông, trong lòng hâm mộ vô cùng, cũng không có chủ ý gì.

Tuy nhiên, Lã Nam Phương vô cùng hứng thú đối với công ty của Hàn Mạn Lương, nghĩ lại bản thân cực khổ cùng Ngưu Chí Không mở công ty, ngoài kiếm chút tiền ra, cũng chẳng có lạc thú gì khác, nhìn thấy Hàn Mạn Lương người ta, không chỉ là kiếm tiền, mà bên cạnh người không thiếu người đẹp, những ngày như vậy mới là những ngày của thần tiên chứ, cho nên khi ăn cơm, anh ta đặc biệt ngồi cạnh Hàn Mạn Lương, giao lưu một chút với anh ta.

Hàn Mạn Lương đã biết Lã Nam Phương là con trai của Lã Phương Trung, tự nhiên không thể thể bày giá gì với gã, hai người nói chuyện cũng khá hợp ý.

Bạn gái của Chu Chính là Viên Thanh Yến cũng giống như Kiều San San, đối với việc nhìn thấy đại minh tinh Bạch Vũ Giai cảm thấy vô cùng hứng thú, mấy người phụ nữ tiếp cận ngồi cùng nhau, nói chuyện ríu ra ríu rít.

Hơn chín giờ, mọi người ăn cũng sắp xong rồi, khi Hàn Mạn Lương kêu nhân viên tính tiền, kết quả Lã Nam Phương lại nói anh ta đã thanh toán rồi, nói là tiệc chào mừng Hàn Mạn Lương

Kiều San San đi đến bên cạnh Hàn Đông, hứng thú nói

- Anh Đông, em đã nói xong với Bạch Vũ Giai rồi, tối này, cô ý ở cùng em.

Nhìn thầy Kiều San San hứng thú nói mà hai mắt sáng rực lên, Hàn Đông mỉm cười nói

- Được mà, bọn em vui vẻ là được rồi.

Hàn Mạn Lương ở một bên mơ hồ nghe được lời của Kiều San San, khóe miệng lộ ra nụ cười vài phần xấu xa, trong lòng thầm nghĩ

- Tiểu Đông đêm này có phúc rồi, hai mỹ nữ tuyệt vời này, tên này, trước còn giả bộ không cho tiểu Bạch trú ở nhà hắn chứ.

Lúc này, từ chỗ rẽ có vài người đi qua, trong đó một người chính là Phó giám đốc sở Văn Hóa Vưu Thụy Cường. Ngoài ra còn có một người đi cùng là Bí thư Đoàn ủy Tôn Căn Tiến. Ngoài ra còn có mấy người khác, nhìn bộ dạng của bọn họ, chắc chắn là cũng đến đây ăn cơm.

Bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Hàn Đông, vẻ đẹp của hai mỹ nữ bên cạnh Hàn Đông bắn ra tứ phía, Vưu Thụy Cường trong lòng vô cùng căm hận, không kìm nổi hừ lạnh một tiếng.

Tôn Căn Tiến nhìn thấy Hàn Đông, lại còn thấy Kiều San San bên cạnh Hàn Đông, trong lòng một trận bi phẫn, nhịn không được mắng một câu

- Mẹ nó chứ, rau ngon đều bị lợn ăn hết.

Theo sau hai người không hẹn cùng quay đầu, Vưu Thụy Cường nói

- Ông quen tên đó?

Tôn Căn Tiến gật đầu nói

- Đúng vậy, chúng tôi cùng cơ quan.

- Ừ?

Vưu Thụy Cường nghi ngờ nhìn Tôn Căn Tiến nói

- Tiểu tử này đã từng học ở trường Đảng?

Lúc này, gã cuối cùng cũng nhớ tới Hàn Đông này, trong lòng bừng tỉnh

- Không ngờ là tên này, chả trách nghe tên rất quen tai.

Tối hôm đó, Kiều San San ở cùng với Bạch Vũ Giai, hai người giống như chị em thân thiết vậy, nói chuyện vô cùng ăn ý, vui vẻ.

Vốn dĩ thật không dễ cuối tuần ở bên nhau, Hàn Đông còn muốn thân mật hơn với Kiều San San, bây giờ cũng không được rồi.

- Bạch Vũ Giai và Kiều San San, một người là người minh quan tâm nhất từ kiếp trước, một người là người yêu nhất kiếp này, trời đất run rủi, hai cô không ngờ lại đi cùng nhau, lại còn ở cùng nhau tốt như vậy. Thật kỳ diệu.

Hàn Đông nằm trên giường suy nghĩ, Kiều San San và Bạch Vũ Giai khẽ mỉm cười, thi thoảng lại truyền từ trong phòng bên cạnh, xem ra bọn họ vô cùng vui vẻ.

Thấy bọn họ vui vẻ ở cùng nhau, Hàn Đông cũng cảm thấy vui vẻ, cho dù thế nào, Hàn Đông cũng hy vọng bọn họ có thể vui vẻ.

Hôm nay sở dĩ khó chịu với Vưu Thụy Cường, chủ yếu là bởi vì bộ dạng của gã giống như nuốt sống Bạch Vũ Giai vậy, mặt khắc Bạch Vũ Giai dáng vẻ lo lắng, cũng thật khiến Hàn Đông trong lòng đau nhói.

Ngày thứ hai, Kiều San San xin nghỉ nửa ngày, đi chơi cùng Bạch Vũ Giai.

Mà Hàn Đông tiếp tục lên lớp, chương trình học ở trường Đảng cũng không có gì khó, tuy nhiên muốn học giỏi, cũng không phải dễ dàng vậy.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông vừa học trong trường Đảng, vừa học tri thức của kinh tế, cảm thấy vẫn rất là phong phú.

Cũng là khoảng thời gian không được nhàn hạ, Hàn Đông trên cơ bản có thể không quan tâm việc của huyện Vinh Quang. Bởi vậy có thể bình tĩnh, thật sự suy nghĩ một số vấn đề, đồng thời sửa sang lại chút suy nghĩ của mình, như vậy về sau có lợi cho sự phát triển.
— QUẢNG CÁO —