Người Cầm Quyền

Chương 386: Bổ nhiệm mới



Nghi lễ tốt nghiệp đã kết thúc nhưng tối nay mọi người còn tổ chức liên hoan nữa, buổi liên hoan này không chỉ có học viên tham gia mà còn mời thêm cả chủ nhiệm lớp và giáo viên phụ trách đi cùng nữa.

Đây là do ủy ban và chi bộ Đảng đề nghị, và được đại đa số mọi người tán thành.

Tất nhiên là các thầy đều rất bận, chưa chắc đã đi được, nhưng việc đưa thiếp mời thì nhất định vẫn phải có.

Buổi liên hoan lần này, mỗi người phải đóng gần một trăm đồng, coi như là để kỷ niệm lần họp mặt cuối cùng của cả lớp.

Cùng ở trong thể chế, cho nên, mọi người tất nhiên hy vọng có thể kết thêm được càng nhiều bạn càng tốt, thêm một người bạn trong quan trường, thì công tác sau này cũng sẽ được hỗ trợ thêm không ít.

Bởi vậy, cho dù trước đây trong lúc tuyển cử cán bộ ủy ban và chi bộ Đảng, mọi người có cạnh tranh với nhau, nhưng bây giờ tất cả đều không muốn nhắc lại nữa, ai cũng mong sẽ kết giao thêm được với một vài người bạn hữu dụng, nhất là những người có tiền đồ, có năng lực. Buổi tối, lúc ăn cơm, Hàn Đông tự nhiên trở thành trung tâm, tất cả mọi người đều quay xung quanh hắn, không ai dám kinh thường. Tất cả những người được bồi dưỡng lần này, đều là đối tượng được Tỉnh ủy đặc biệt coi trọng. Về mặt tương đối, Hàn Đông trẻ tuổi nhất và ưu thế của hắn cũng rõ ràng nhất.

Cho nên, có thể làm tốt quan hệ với Hàn Đông, về sau khẳng định sẽ có ích.

Trải qua khóa huấn luyện lần này, tuy rằng tửu lượng của Hàn Đông đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng được hầu như tất cả học viên, ngoại trừ một vài người cá biệt, đến chúc rượu như vậy, cho dù là uống chén nhỏ, nhưng Hàn Đông cũng cảm thấy chịu không nổi, liên hoan xong, hắn cảm thấy đầu mình nặng trịch.

Sau đó, mọi người kéo nhau đi uống trà, nói chuyện, lúc này, Hàn Đông đã không thể tự mình bước đi được nữa, phải nhờ Lưu Bị Tuyên và Vương Vĩnh Trung dìu đi.

- Ha ha, Hàn Đông, cậu tối nay không tệ nha, tôi thấy cậu ít nhất phải uống đến sáu mươi hai chén, hơn nhiều so với những lần trước đó.

Lưu bị Tuyên cười nói.

Tửu lượng của anh ta cao hơn Hàn Đông không ít, tuy rằng cũng uống rất nhiều, nhưng so với tình trạng của Hàn Đông thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Hàn Đông cười khổ, nói:

- Anh Lưu, đừng so sánh tôi với anh, nói về tửu lượng thì tôi còn kém xa anh.

- Ha ha ha.

Vương Vĩnh Trung ở bên cạnh cười.

- Hàn Đông, cậu cũng không cần phải khiêm tốn, tôi nói cho cậu biết, lúc tôi bằng tuổi cậu, tửu lượng cũng đâu có được như cậu, qua nhiều năm dần dần mới nâng cao lên được như thế này.

Lưu bị Tuyên cũng nói:

- Đúng vậy, kỳ thật chúng tôi trời sinh đâu có tửu lượng tốt như vậy, qua nhiều lần say rượu, mới chậm rãi thích ứng được.

Ở trong quan trường của nước Hoa Hạ, nếu như anh không uống được rượu, vậy thì con đường đi của anh, so với người uống được rượu sẽ gập ghềnh hơn một ít, vòng vèo hơn một ít. Mà người có tửu lượng càng tốt, càng cao hơn nhiều người, thì sẽ có khả năng đạt được nhiều cơ hội hơn.

Cho nên, cho dù là người có tửu lượng không cao, nhưng lăn lộn lâu trong quan trường, cũng sẽ dần dần luyện được tửu lượng cao.

Lúc uống trà, Hàn Đông vẫn ngồi cùng mấy người Tiết Hiệu Lương, Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ và Hách Nhận Quốc. Qua ba tháng kết giao, Hàn Đông cảm thấy cũng khá tâm đầu ý hợp với mấy người này, quan hệ cũng ngày càng hòa hợp hơn.

- Hàn Đông, lần này đúng là náo động lớn đó, đúng là nhất cậu, còn mấy học viên như chúng tôi đây, đã trở thành đồ thừa rồi.

Tiết Hiệu Lương cười lớn nói. Sau khi uống rượu, mọi người nói chuyện với nhau so với bình thường sẽ cởi mở hơn một chút.

Hàn Đông mỉm cười khiêm tốn nói:

- Kỳ thật cũng chỉ là do may mắn mà thôi, tôi cũng đâu biết được Bí thư Nguyên sẽ đọc luận văn của mình cơ chứ.

Hách Nhận Quốc nói:

- Chuyện này cũng không phải chỉ dựa vào vận may mà thôi, luận văn của Hàn Đông có thể nhận được sự tán thưởng của Bí thư Nguyên, lại còn yêu cầu mọi người phải học tập theo, khẳng định có đạo lý riêng, sau này mấy người chúng ta, cũng nên đọc qua một chút.

Hôm sau là ngày lễ Nguyên Đán, Hàn Đông cũng không vội rời giường. Đêm qua, sau khi uống rượu về, đầu hắn vẫn còn rất đâu, nhân dịp này phải nghie ngơi thoải mái một chút.

Thế nhưng tính toán của Hàn Đông vẫn phải tan vỡ.

Mới chín giờ, điện thoại đi động của Hàn Đông đã liên tục vang lên, Hàn Đông vốn không định tiếp nhưng nó vẫn cứng đầu không ngừng kêu, Hàn Đông đành phải lê thân đến tiếp điện thoại.

- Hì hì, con sâu ngủ còn chưa có rời giường à?

Yến Lâm cười hì hì trong điện thoại nói.

Hàn Đông bất đắc dĩ nói:

- Em mới là con sâu ngủ đó, sớm như vậy đã gọi điện thoại đến làm gì?

- Còn sớm cái gì nữa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.

Yến Lâm cười nói.

- Thời tiết hôm nay rất đẹp, anh qua đây đón em và Lục Oánh, rồi đưa chúng em đi dạo phố đi.

- Hả?

Hàn Đông không muốn đưa hai cô gái tinh quái này đi dạo phố, cũng không muốn nói chuyện nữa.

- Tối qua anh uống nhiều rượu, hôm nay thực sự rất đau đầu, hôm khác anh đưa hai em đi dạo phố sau nhé.

- Không được.

Yến Lâm kêu lên trong điện thoại khiến cho Hàn Đông khi nghe thấy không kìm nổi phát run, quá buồn nôn.

- Anh Đông, anh đã nói là chúng em giúp anh viết luận văn xong, anh sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của chúng em cơ mà. Chúng em mới chỉ có yêu cầu anh đưa chúng em đi dạo phố thôi, anh không phải tính nuốt lời đấy chứ.

Lục Oánh ở bên cạnh nghe thấy Yến Lâm ỏn ẻn làm nũng, đành phải cố nhịn cười, giơ tay bóp mông Yến Lâm một cái.

Yến Lâm lập tức thét lên một tiếng chói tai.

Nghe thấy các cô đang làm ầm ĩ ở phía bên kia, Hàn Đông bất đắc dĩ cười khổ một cái, nói:

- Được rồi, các em chờ anh một lát, anh qua ngay đây.

Nghĩ lại, Yến Lâm nói cũng đúng, bất kể là ai cũng không thể nào tự đối nghịch với bản thân mình được, cho dù là dân chúng bình thường đi chăng nữa, một khi đã nói ra, thì nhất định phải giữ lời, phong cách làm việc này vô cùng quan trọng.

Đứng dậy rửa mặt và ăn qua bữa sáng xong, Hàn Đông liền lái xe tới trường Đại học Tây Xuyên đón Yến Lâm và Lục Oánh, rồi lái xe đến đường Xuân Hi. Sau khi đỗ xe xong, liền cùng hai cô gái đi dạo phố.

Hôm nay là ngày lễ Nguyên Đán, bởi vậy trên đường có rất nhiều người đi du xuân, đường xá vô cùng tấp nập. Hàn Đông thấy như thế này thì đâu còn hứng thú đi dạo phố nữa, thế nhưng Yến Lâm và Lục Oánh thì lại vô cùng vui vẻ, lại còn mua đồ ăn vặt, vừa ăn, vừa đi dạo nữa.

Đối với chuyện này, Hàn Đông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng, xem ra, tuổi tác của mình so với hai cô bé quả thực là cách nhau rất xa.

Đến buổi trưa, ba người sau khi tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn cơm xong, Yến Lâm và Lục Oánh lại tiếp tục đi dạo phố.

Hàn Đông dù sao cũng không có chuyện gì làm, nếu đã ra đây rồi, thì cũng phải làm cho trọn vẹn, cho nên vẫn kiên nhẫn đi theo các cô.

Thấy các cô rất thích các đồ vật nhỏ, Hàn Đông liền trả tiền mua cho các cô, coi như là thưởng cho các cô mấy ngày trước đã bỏ công giúp hắn viết luận văn. Hai cô bé cũng không từ chối, cả hai đều vô cùng vui vẻ.

Mãi đến đi ăn tối xong, Hàn Đông mới đưa hai cô về trường. Đi dạo một ngày, Hàn Đông cũng cảm thấy mệt chết đi được, liền đi thẳng về nhà, tắm rửa, xem TV một lúc rồi lăn ra ngủ.

Yến Lâm và Lục Oánh hai người nghe được Hàn Đông có mua một căn phòng ở Thục Đô, liền la hét muốn đến thăm quan, xem phòng của hắn như thế nào, nhưng lại bị Hàn Đông lấy cớ là mệt mỏi mà từ chối.

Hai cô bé này đôi khi cũng rất lớn mật, Hàn Đông lo lắng các cô lại giở trò đùa giai gì, nên mới không cho các cô đến đây.

Hiện tại, khóa bồi dưỡng cán bộ ở trường Đảng đã kết thúc, mà công tác kế tiếp của Hàn Đông cũng chưa được sắp xếp.

Hiện tại, Hàn Đông vẫn còn là Bí thư huyện hủy huyện Vinh Quang, cho dù, lần trước Hàn Đông đã nói với Chu Khải Kiệt mau chóng đưa Thẩm Tòng Phi lên làm Bí thư huyện ủy, thế nhưng, Hàn Đông vẫn còn đang học tập ở trường Đảng, cho nên vẫn chưa phải là lúc thích hợp để điều chỉnh. Mặt khác, trong khoảng thời gian này, Bí thư thành ủy Đàm Ngưng Hào cũng khá bận rộn, chưa có mở hội nghị thường vụ, bởi vậy, chức vụ của Hàn Đông cũng vẫn chưa điều chỉnh được. Tuy nhiên, cũng không hiểu là do nguyên nhân gì mà Tỉnh ủy lại chậm chạp chưa có tiến hành điều chỉnh một số Ủy viên thường vụ ở huyện Vinh Quang, chắc là vẫn còn đang phải bàn bạc.

Dù sao cũng là điều chỉnh Ủy viên thường vụ của một thành phố cấp 3, nhổ một sợi tóc sẽ động đến toàn thân, nói không chừng, sẽ còn phải điều chỉnh thêm một số cán bộ khác nữa, bởi vậy, Tỉnh ủy khẳng định phải suy xét vô cùng thận trọng.

Mặt khác, cho dù là Tỉnh ủy hay Thành ủy cũng vậy, các lãnh đạo vẫn luôn không ngừng đánh cờ với nhau. Một khi đã điều chỉnh nhân sự, thì tất cả mọi người đều đang cân nhắc xem đạt được càng nhiều lợi ích càng tốt.

Nếu hiện tại Hàn Đông vẫn là bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang, vậy thì sau khi chương trình học ở trường Đảng chấm dứt, hắn cũng phải đi về báo cáo.

Qua lễ Nguyên Đán, sáng ngày mùng ba tháng một, Hàn Đông lái xe quay về Vinh Châu.

Khi Hàn Đông đến ban tổ chức cán bộ Thành ủy báo danh với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tưởng Hải yến, đồng thời đoen giản báo cáo qua một chút về tình hình học tập của mình ở trường Đảng của Tỉnh ủy.

Tưởng Hải Yến mỉm cười nói:

- Đồng chí Hàn Đông, biểu hiện của anh ở trường Đảng rất tốt, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã thông báo xuống rồi, cậu đúng là đã làm nổi danh Vinh Châu của chúng ta.

Hàn Đông khách khí nói:

- Trưởng ban Tưởng quá khen, tôi chỉ là làm tốt những việc mình nên làm mà thôi.

Tưởng Hải Yến gật đầu nói:

- Tôi cũng đã đọc qua luận văn của anh, bài viết thật sự rất có chiều sâu, khó trách Bí thư Nguyên cũng phải khen ngợi anh. Có thể viết ra một bài văn hay cũng chính là một ưu thế. Hàn Đông, anh nhất định phải tiếp tục duy trì và phát dương điều đó trong công tác sau này.

Hàn Đông nghe ra được, thái độ của Tưởng Hiểu Yến đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không có giao tình gì nhiều với Tưởng Hải Yến, do vậy, cho dù Tưởng Hải Yến đã tỏ thái độ tốt hơn, nhưng hai người cũng sẽ không thể kết thâm giao được.

Ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ, Hàn Đông liền đi tới văn phòng của Chu Khải Kiệt.

- Ha ha, Hàn Đông, cậu lần này làm náo đọng thật lớn đó, bài phát biểu của Bí thư Nguyên chúng tôi cũng đã đọc qua rồi.

Chu Khải Kiệt cười nói.

- Tất cả chúng tôi đều phải học tập cậu, xin cậu chỉ điểm đó.

- Bài văn kia của cậu có trình độ lý luận rất cao, đáng để cho chúng tôi phải học hỏi.

Hàn Đông cười nói:

- Anh Chu, đừng có giễu cợt tôi như vậy.

Chu Khải Kiệt nghiêm mặt nói:

- Tôi không có giễu cợt cậu. Tôi nói thật đấy, sáng nay tôi đến lấy tài liệu tham khảo nội bộ, thì đã thấy bài văn của cậu được đăng ở ngay trang đầu tiên, còn có cả chỉ thị của Bí thư Nguyên nữa.

- Vậy à?

Hàn Đông nghi hoặc nói. Hắn vẫn còn chưa đọc được. Chu Khải Kiệt liền đưa tài liệu tham khảo nội bộ cho Hàn Đông, mở ra, quả nhiên, toàn bộ bài luận văn của mình đều được đăng ngay ở trang đầu tiên, phía sưới còn có chỉ thị của Bí thư Nguyên, yêu cầu tất cả các ban ngành đều phải học tập.

Hàn Đông cảm thấy có chút khiếp sợ trong lòng. Xem ra, Nguyên Hằng Kiện có cùng nhận thức với ý tưởng trong bài văn của mình.

Buổi trưa, hắn cùng Chu Khải Kiệt đi ăn cơm, nói chuyện linh tinh.

Đến buổi chiều, Hàn Đông liền lái xe đi tới huyện Vinh Quang.

Hiện tại, chương trình học của Hàn Đông ở trường Đảng đã kết thúc, bởi vậy hắn phải trở về làm tròn chức trách của một Bí thư huyện ủy.

- Bí thư Hàn, Ngài đã trở về rồi.

Thẩm Tòng Phi là người đầu tiên đi đến văn phòng của Hàn Đông, tiến hành tỉ mỉ báo cáo lại tất cả các hạng mục công tác trong thời gian qua.

Ông ta đã biết chuyện Hàn Đông đề nghị với Chu Khải Kiệt cho mình đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy của huyện Vinh Quang, bởi vậy, trong lòng vô cùng cảm kích Hàn Đông. Cho dù bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà Thành ủy cũng chưa có điều chỉnh, thế nhưng ít nhất, ông ta cũng biết được rằng Hàn Đông dốc toàn lực ủng hộ mình. Mặt khác, Hàn Đông còn giới thiệu ông ta với đám người Lưu Bị Tuyên, trưởng phòng ở Sở tài chính Tỉnh, giúp ông ta mở rộng mạng lưới quan hệ, để ông ta sau này có thể phát triển một cách thuận lợi hơn.

Những điều này khiến cho Thẩm Tòng Phi càng ngày càng kiên định, trung thành đi theo Hàn Đông.

Nghe Thẩm Tòng Phi báo cáo xong, Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, công tác trong khoảng thời gian này, dưới sự chủ trì của Chủ tịch huyện Thẩm, đều hoàn thành được rất tốt.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Bí thư Hàn mới là tâm can của Huyện ủy. Bí thư Hàn đã trở lại, tôi đề nghị mở hội nghị thường vụ, để mọi người báo cáo công tác lại cho Bí thư Hàn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, như vậy cũng được. Nửa tiếng sau sẽ tiến hành họp.

Sau đó, Hàn Đông gọi Chánh văn phòng huyện ủy Trịnh Thành Văn tới, bảo ông ta thông báo cho các Ủy viên thường vụ đến dự họp.

Trên Hội nghị thường vụ, Hàn Đông nghe các Ủy viên thường vụ báo cáo công tác, cũng đưa ra những bình luận đơn giản, khen ngợi công tác của mọi người, cổ vũ mọi người tiếp tục cố gắng, đồng thời, Hàn Đông cũng đặc biệt khen ngợi công tác của Thẩm Tòng Phi, nhằm đề cao uy tín của Thẩm Tòng Phi ở huyện ủy.

Mọi người đều tươi cười ôn hòa với hàn đông, trong lòng ai nấy đều tràn ngập tôn kính, đây là cảm xúc từ sâu trong nội tâm. Bí thư Tỉnh ủy Nghiêm đã điểm danh khen ngợi hắn, tuy rằng, tạm thời chức vị của Hàn Đông chưa có biến chuyển gì, nhưng không bao lâu sau, chắc chắn sẽ có điều chỉnh. Nghĩ lại, hắn trẻ tuổi như vậy, tiến độ phát triển này cũng thật là quá nhanh đi, khiến cho người khác không thể nào không thán phục.

Hàn Đông cũng biết, không bao lâu nữa thì mình sẽ phải rời khỏi huyện Qv, bởi vậy, tuy rằng hiên tại đã quay trở lại đây, nhưng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào công tác hiện tại của Huyện ủy nữa.

Trong khoảng thời gian này, cứ coi như là dùng để tu tâm dưỡng tính đi, thuận tiện đọc nhiều sách hơn một chút.

Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cũng đã từng bàn luận qua với nhau, hàn đông cũng đem chuyện mình sắp phải rời khỏi huyện Vinh Quang tiết lộ cho ông ta, bởi vậy, Thẩm Tòng Phi cũng dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, nắm bắt lại tất cả các hạng mục công tác ở huyện, nghiễm nhiên bắt đầu thực hành nắm giữ quền lực của một Bí thư huyện ủy.

Ngày mùng năm tháng một, đến gần giờ tan tầm, thì điện thoại của Hàn Đông lại vang lên, vừa lấy ra xem, Hàn Đông liền cảm thấy nao nao, không ngờ lại là Lão thái gia gọi tới.

Hàn Đông vừa quay lại, vừa nhận điện thoại:

- Ông nội, cháu chào ông.

- Tiểu Đông, ông đã đọc bài luận văn kia của cháu rồi, viết được không tồi đó.

Thanh âm của Lão thái gia vô cùng ôn hòa, cũng biểu hiện rất vui vẻ.

Hàn Đông sửng sốt, không thể tưởng tượng được, lão thái gia không ngờ lại đọc được bài luận văn của mình.

Lúc này, Lão thái gia lại nói tiếp:

- Bài luận văn của cháu, lão chiến hữu của ông cũng đã độc qua, cũng rất tán thưởng cháu, hy vọng cháu không kiêu ngạo, không nóng nảy, tiếp tục cố gắng.

Hàn Đông biết, lão chiến hữu trong lời của ông nội, chính là vị thủ trưởng hiện tại đã lui về tuyến hai Nam Tuần Trường, trong lòng cũng có chút kích động. Phải biết rằng, vị Nam Tuần Trường kia tuy rằng đã lui về tuyến hai, nhưng thực tế vẫn là vị lãnh đạo trung tâm đứng đầu trên chính đàn của nước Hoa Hạ. Có thể được ông ấy và lão thái gia thừa nhận, Hàn Đông vô cùng vui mừng.

- Ông nội yên tâm, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.

Hàn Đông kiên định nói.

- Ừ. Đối với công tác kế tiếp, cháu có ý định gì không?

Lão thái gia hỏi.

Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi đem ý nghĩ của bản thân mình nói ra. Nếu Lão thái gia đã hỏi, Hàn Đông cũng không cần phải giấu giếm làm gì.

Nghe Hàn Đông nói xong, Lão thái gia tán thưởng nói:

- Không tồi, lão chiến hữu vốn định cho cháu đến Phòng Nghiên cứu chính sách Trung ương rèn luyện một thời gian, nhưng ông cho rằng, mặc dù cháu cũng có một chút cơ sở lý luận nhưng cũng không thể nào chỉ chuyên môn làm công tác lý luận mà thôi. Thực tiễn là nơi sản sinh ra lý luận, chỉ có cho cháu ở cơ sở không ngừng tôi luyện, thì mới có thể nhanh chóng trưởng thành hơn. Lão chiến hữu cũng đồng ý với quan điểm của ông.

Hàn Đông hiểu được, vừa rồi, Lão thái gia hỏi chuyện mình, chỉ là để thăm dò xem mình suy nghĩ thế nào thôi, chứ thực ra trong lòng ông đã có quyết định rồi.

Tắt điện thoại, Hàn Đông vẫn cảm thấy rất vừa lòng, luận văn do hắn viết, quả nhiên đã đạt tới được mục đích hắn mong muốn. Nam Tuần Trường đọc được bài văn này, cũng đã tỏ ra tán thưởng với ông, và đối với kế hoạch phát triển hệ thống của hắn ở nước Hoa Hạ sau này, cũng có thể có tác dụng xúc tiến một chút.

- Tư tưởng trong bài luận văn của mình, có rất nhiều điểm trùng khớp với quan điểm phát triển kinh tế của Nam Tuần Trường. Chẳng qua chỉ là muốn tiến thêm một bước nữa thôi, không ngờ lại lọt được vào tầm mắt của Nam Tuần Trường, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện giif vậy?

Hàn Đông bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng trong lòng.

- Chuyện này gần giống với vòng tuần hoàn gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà vậy.

Mặt khác, điều khiến cho Hàn Đông vui vẻ đó là, từ trong lời nói của lão thái gia thì có thể thấy được, quan hệ giữa Nam Tuần Trường và lão thái gia so với kiếp trước Hàn Đông biết được đã khăng khít hơn rất nhiều, như vậy, đối với việc phát triển lực lượng của nhà họ Hàn, có tác dụng rất lớn.

Từ góc độ này mà nói, thì bài văn của Hàn Đông không chỉ giúp hắn rất nhiều mà đối với toàn bộ hệ thống nhà họ Hàn cũng có tác dụng rất lớn.

- Chỉ cần chính mình không ngừng cố gắng, thì sẽ có thể thay đổi vận mệnh của bản thân mình, thay đổi vận mệnh của nước Hoa Hạ.

Trong lòng Hàn Đông tràn ngập tin tưởng.

Ngày mùng tám tháng một, văn kiện của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy được đưa xuống Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Vinh Châu.

Căn cứ vào nghiệp vụ công tác, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã họp hội nghị quyết định, bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm Trưởng phòng Phòng cán bộ số hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

- Không ngờ lại là Trưởng phòng Phòng cán bộ số hai.

Nhìn vào văn kiện trong tay, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tưởng Hải Yến cảm thấy khiếp sợ trong lòng.

Trưởng phòng Phòng cán bộ số hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tuy rằng cũng chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng vị trí này lại vô cùng quan trọng.

Đặc biệt, đối với toàn bộ bộ máy lãnh đạo ở tất cả các thành phố cấp ba trong toàn tỉnh mà nói, có quyền lực rất lớn trong việc khảo hạch toàn bộ các Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện được bổ nhiệm.

Tưởng Hải Yến là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, đương nhiên sẽ có hiểu biết về các ban ngành tương quan ở cấp trên, và cũng bởi vì vậy, nên cô mới cảm thấy vô cùng khiếp sợ khi nhận được văn kiện này.

Hàn Đông được lên làm Trưởng phòng Phòng cán bộ số hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tuy rằng cấp bậc không đổi, nhưng quyền lực thì lại lớn hơn rất nhiều, cho dù là Bí thư Thành ủy hay Chủ tịch Thành phố khi nhìn thấy hắn, cũng vẫn phải có vài phần khách khí. Tương lai, nếu lại được đưa xuống địa phương lần nữa, thì sẽ ngồi vào luôn vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, mà hiện tại, Hàn Đông vẫn còn ít tuổi như vậy! Ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổng cộng có hơn mười phòng ban, nhưng quan trọng nhất vẫn là Phòng cán bộ số một, số hai, số ba, số bốn, số năm cùng với Phòng giám sát. Mà đối với những cán bộ ở địa phương mà nói, thì Phòng cán bộ số hai chính là nơi lọi hại nhất, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ.

Chức trách của Phòng cán bộ số hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đó là: phụ trách khảo sát bộ máy lãnh đạo của các thành phố cấp ba trong toàn tỉnh, lãnh đạo cán bộ, điều chỉnh, bố trí, bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vụ cán bộ lãnh đạo nhiệm kỳ mới, đề xuất, đề nghị trao đổi và cho nghỉ hưu cán bộ, phụ trách khảo sát và phê duyệt Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy và cấp huyện thị, lập hồ sơ thẩm tra công tác nhân vật số một ở Đảng ủy quận, phụ trách công tác lên phương án thẩm tra và lấy ý kiến phúc đáp về việc sắp xếp nhân sự bộ máy lãnh đạo nhiệm kỳ mới ở huyện và khu, nắm giữ việc lập hồ sơ tình hình cán bộ cấp Cục ở huyện, khảo sát và đưa ý kiến về việc bồi dưỡng và sử dụng cán bộ hậu bị cấp Sở ở thành phố, tìm hiểu và nắm giữ tư tưởng, tác phong kiến thiết và đề xuất công tác kiến thiết cho các bộ máy lãnh đạo kể trên, nghiên cứu, giải quyết các công việc có liên quan đến chính sách xây dựng bộ máy và đội ngũ cán bộ ở thành phố, huyện và khu, đề xuất và đề nghị các chỉ đạo vĩ mô.

- Xem ra, trước kia, biểu hiện của mình vẫn còn chưa đủ, sớm biết như vậy, thì mình đã tiến thêm một bước làm tốt quan hệ với Hàn Đông rồi.

Tưởng Hải Yến cảm thán nói.

Sau đó, Tưởng Hải Yến cầm lấy thư bổ nhiệm, đi tới thành ủy:

- Bí thư Đàm, đây là văn kiện của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, về việc của đồng chí Hàn Đông.

Đàm Ngưng Hào cầm lấy, thản nhiên nói:

- Vậy à?

Sau khi ông ta cầm lấy thư bổ nhiệm xong, vừa đọc, liền hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng buông bực nói:

- Mẹ nó, không ngờ lại chạy tới được phòng cán bộ số hai.
— QUẢNG CÁO —