Người Cầm Quyền

Chương 389: Thì ra là chị em



Hiện giờ Hàn Đông đã hiểu, phán đoán của mình không sai, Thôi Khánh Doanh quả nhiên đã làm tay chân trong số dữ liệu, đã đào một cái hố bên trong. Chỉ đợi mình nhảy vào trong. Nếu như mình ký tên vào đó, đến lúc nộp cho Tỉnh ủy. Chắc chắn sẽ mang lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo Tỉnh ủy.

Từ tình hình do Dương Nguyên Hy vừa nói, thường ủy Thành ủy thành phố Xương Tây, Phó chủ tịch thành phố Trình Nhĩ Đông lại có vấn đề, như vậy đối với lời phê bình kiểm tra, ít nhất không được tiến hành khen ngợi, nhiều nhất chỉ khen tặng một hai lời mà thôi.

Dù sao quan trường ở Trung Hoa, một số thứ cần thiết nên trước sau đồng nhất mới được, như vậy mới thể hiện được tính uy quyền của chính quyền. Ví dụ hôm nay anh cố tình biểu dương một ai đó, đồng thời kêu gọi mọi người noi gương người này, nhưng ngày mai anh lại nói với mọi người, con người này thực tế là không được, hơn nữa còn là một tham quan, chúng ta phải điều tra y. Như vậy, quyền uy của nhà nước ở đâu. Thôi Khánh Doanh trong lúc viết bài báo cáo này. Lời phê bình của những người khác cũng chung quy, mà đối với lời phê bình của Trình Nhĩ Đông, lại mang nghĩa khen thưởng, tóm lại trong số lời phê bình về các viên quan tại thành phố Xương Tây, xem như không tệ.

Hoặc cô ấy xem ra, chắc chắn Hàn Đông không nhìn thấy những vấn đề này, dù sao với mấy trang về báo cáo tài liệu, mà lời bình của Trình Nhĩ Đông chỉ chiếm một phần nhỏ, dù Hàn Đông nghiêm túc xem, chỉ cần đối với chuyện này không mấy rõ ràng, hoặc không chú ý, đều khó phát hiện được.

- Người đàn bà này, không ngờ muốn ám mình.

Hàn Đông suy nghĩ, bèn lấy điện thoại lên. Tìm được số điện thoại của Thôi Khánh Doanh, gọi qua đó, sau khi gọi được, bình tĩnh nói:

- Phó trưởng phòng Thôi, tôi là Hàn Đông, cô qua đây một tí.

Giọng điệu của Hàn Đông, tỏ vẻ không một chút khách sáo.

Người ta kính mình một thước mình trả lại người ta một trượng, nếu Thôi Khánh Doanh có thể làm tốt công việc, Hàn Đông cũng không lấy quyền của trưởng phòng ra, đưa sắc mặt cho cô ta xem. Nhưng không ngờ người đàn bà Thôi Khánh Doanh này lại đối đầu với Hàn Đông, vậy Hàn Đông cũng không khách sáo.

Thôi Khánh Doanh nghe giọng điệu của Hàn Đông, sắc mặt lập tức tối sầm lại, tên này, không ngờ dám nói chuyện với mình bằng khẩu khí đó, xem mình là người thế nào đây?

Cô ta tức giận trong lòng, cố tình lưỡng lự một hồi, rồi mới phòng làm việc của Hàn Đông.

Lúc này Hàn Đông đang cúi đầu nhìn số văn kiện, sau khi Thôi Khánh Doanh gõ cửa vao, Hàn Đông cũng không ngẩng đầu. Nói:

- Liên quan về báo cáo khảo sát của thành phố Xương Tây. Tôi ã xem qua, ghi chép không được sâu và chi tiết. Cô mang về sửa đổi và đưa cho tôi xem lại sau.

Nếu báo cáo này do cô ta mang đến, vậy sau khi Hàn Đông xem xong không hài lòng, đương nhiên sẽ tìm đến cô ta, dặn dò cô ta ghi lại.

Đồng thời Hàn Đông cũng nói ra nguyên nhân, chính là ghi không đủ sâu sắc, không đủ chi tiết, còn về vấn đề cụ thể, vậy do mình cô tự cân nhắc suy nghĩ đến, lãnh đạo cũng không thể chuyện gì cũng giao lại rõ ràng, vậy không thì chuyện gì cũng giao cho lãnh đạo làm thì xong.

Thôi Khánh Doanh tự nhiên biết được vấn đề của bản báo cáo này, nhìn thấy thái độ của Hàn Đông khác nhiều so với lúc sáng, cũng đoán được chắc chắn Hàn Đông nhìn thấy được gì, hoặc có hỏi qua ai.

- Tên này cũng cẩn thận!

Thôi Khánh Doanh nghĩ thầm trong lòng, vẻ mặt lại không có biểu hiện gì, nói:

- Được thôi.

Sau đó cô ta cũng không khách sáo, cầm lấy đống dữ liệu báo cáo đi ra ngoài.

Lúc này Hàn Đông mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười một cái. Người đàn bà này, cũng không biết có can đảm lớn như vậy, không ngờ đã nhanh chóng chống đối với mình!

Tuy nhiên dù đã thế này, Hàn Đông cũng lấy cô ta ra để lập uy. Hiện tại mình là trưởng phòng cán bộ số hai, còn chưa đến phiên chức Phó trưởng phòng ra oai.

Hàn Đông cũng biết, dù bất kỳ nơi nào ở quan trường Trung Hoa, tranh đấu là điều không tránh khỏi, tuy Thôi Khánh Doanh là một phụ nữ, nhưng trong tranh đấu này, là không phân biệt nam nữ, có thì chỉ là lợi ích vĩnh hằng, tất cả những thứ khác cũng xoay quanh lợi ích mà sản sinh ra.

Hơn năm giờ năm mươi phút, Phó trưởng phòng Thi đến phòng làm việc của Hàn Đông, nói:

- Trưởng phòng Hàn, sắp xuống ca rồi, chúng ta cùng đi.

Hàn Đông nhìn đồng hồ, cũng sắp đến rồi, bèn đứng lên nói:

- Cũng được, tối nay định ở đâu?

Thi Trung Xuân nói:

- Nhà hàng Phúc Nguyên phía trước, đi qua đó chỉ khoảng mười phút.

Hàn Đông gật đầu, đi ra ngoài, đúng lúc Phó trưởng phòng Lỗ Vinh Cường cũng đi đến, hai người Phó trưởng phòng, một trái một phải cùng đi bên cạnh Hàn Đông. Mỗi người đều đi sau một bước, như vậy thể hiện tôn trọng với Hàn Đông.

- Hai tên này, nhanh như vậy đã đầu quân qua rồi.

Thôi Khánh Doanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất tức giận.

Vốn dĩ chủ nhiệm văn phòng Dương Nguyên Hy thông báo cho cô ta tối nay đến nhà hàng Phúc Nguyên để chào đón Hàn Đông, cô ấy không chuẩn bị đi, sau đó suy nghĩ lại như vậy thì không được. Hiện tại Hàn Đông đã bất mãn với mình rồi, có lẽ hắn cũng nhìn thấy mình bất mãn với hắn, vậy chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó mình, do đó trường hợp cùng nhau ăn cơm, chính là cơ hội tốt nhất để kéo gần mối quan hệ của mọi người, nếu mình không đi, Hàn Đông sẽ càng trơ tráo hơn nữa.

Do đó, Thôi Khánh Doanh quyết định, tham gia buổi tiệc chào đón vào tối nay.

- Tên này tâm tư tỉ mỉ, mình đã xem thường hắn rồi.

Thôi Khánh Doanh nghĩ thầm trong lòng.

- Chắc chắn hắn đã nhìn thấy vấn đề trong báo cáo. Lần này đã rút dây động rừng, sau này muốn nghĩ cách đối phó hắn, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.

Do nhà hàng ở không xa, hơn nữa nhiều người vậy cũng không dễ dàng sắp xếp xe, do đó mọi người cùng đi bộ qua, năm ba người một nhóm, vừa đi vừa trò chuyện tán gẫu.

Hàn Đông đương nhiên là trung tâm chính, hai Phó trưởng phòng Lỗ Vinh Cường và Thi Trung Xuân, ngoài ra chủ nhiệm văn phòng Dương Nguyên Hy, Trưởng phòng nghiệp vụ số 1 Chu Tịnh Hữu, Phó trưởng phòng Du Hạo Dịch, Trưởng phòng nghiệp vụ số 2 Phó Thần Văn đều đi theo sau hắn, cùng trò chuyện với hắn.

Thôi Khánh Doanh đi phía sau, cũng trò chuyện với một nhóm người, bên cạnh cũng không ít người vây quanh.

Dù sao cô ấy làm việc tại phòng số hai cũng đã lâu rồi. Có thân tín, cũng rất bình thường thôi.

Hàn Đông không mấy quan tâm đến chuyện này, mình là nhân vật số một rồi, còn có ưu thế như vậy, nếu không, cán bộ chủ yếu trong phòng, đa số đều vây quanh mình, nói rõ mọi người vẫn muốn dựa vào tổ chức.

Đến phòng của nhà hàng, trong đó có tổng cộng hai bàn tròn, đương nhiên Hàn Đông sẽ ngồi vào vị trí ở bàn tròn lớn, theo lý nói Thôi Khánh Doanh là Phó trưởng phòng thường vụ, cô ta nên ngồi bên tay trái Hàn Đông.

Chỉ vì cô ấy là phụ nữ, do đó tùy tiện tìm một lý do, ngồi vào một bàn khác nhỏ hơn.

Còn Lỗ Vinh Cường và Thi Trung Xuân ngồi bên trái phải của Hàn Đông, những người còn lại thứ tự ngồi xuống.

Hàn Đông nhìn một hồi, cán bộ ở trong phòng. Trong số người phụ trách của một phòng hai khoa, chỉ có Phó chủ nhiệm văn phòng Mã Hồng Mẫn, Phó trưởng phòng nghiệp vụ số 2 Phạm Huy Thư và Thôi Khánh Doanh cùng ngồi chung, trong lòng cười lạnh nhạt, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn đoàn kết hai người.

Mặc dù Hàn Đông biết, dù những người cùng ngồi một bàn với mình cũng chưa chắc sẽ đứng về phía bên mình, nhưng Hàn Đông tin, sau này sẽ có càng nhiều người đứng về bên mình.

- Trưởng phòng, tôi đã đặt món ăn rồi, rượu vẫn chưa chọn, ngài xem uống rượu nào tốt?

Chủ nhiệm văn phòng Dương Nguyên Hy hỏi nhẹ một tiếng.

Hàn Đông cười nói:

- Gọi hai chai Ngũ Lương. Ngoài ra gọi hai chai rượu vang cho đồng nghiệp nữ, thêm một ít thức uống cam vắt.

Sắp xếp như vậy, dường như đều bao gồm những người uống rượu đỏ, rượu vang, không uống rượu.

Phó trưởng phòng Thi Trung Xuân cười nói:

- Trưởng phòng Hàn, hai chai có quá ít không, hôm nay tiệc mừng cho trưởng phòng Hàn, mọi người đều kính ngài vài ly đấy.

Hàn Đông cười nói:

- Uống rượu chỉ là một hình thức, chủ yếu cùng giao lưu với mọi người, dù sao tôi cũng mới đến, mọi người cùng tụ họp. Cũng tăng thêm ấn tượng rồi.

Trưởng phòng nghiệp vụ số 1 Chu Tịnh Hữu mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Hàn, tuy ngài mới đến, nhưng tất cả chúng tôi đều tương đối quen thuộc đối với ngài. Tên của ngài chúng tôi đã biết như sấm bên tai, hôm nay chúng tôi phải kính ngài.

- Đúng thế, trưởng phòng Hàn đến rồi, chúng tôi đều tràn đầy sức làm việc.

Trưởng phòng nghiệp vụ số 2 Phó Thần Văn cũng mỉm cười nói.

Nghe thấy bên này họ đều nịnh bợ Hàn Đông, Thôi Khánh Doanh ngồi bàn bên kia, trong lòng vô cùng tức giận. Nghĩ thầm tự mắng chửi đám người này ngoài việc không biết liêm sĩ. Lại tràn đầy vô cùng hận thù với Hàn Đông, vì tất cả, vốn dĩ là của cô ấy. Kết quả vì Hàn Đông đến, cô ấy chỉ còn cách mở to mắt nhìn mọi thứ, do đó trong lòng vô cùng không cân nhắc được.

Do Hàn Đông kiên trì, cho nên cuối cùng cũng không mang nhiều rượu ra, mọi người cũng từ thái độ của Hàn Đông nhìn thấy, tối nay chắc sẽ không thể uống nhiều rồi.

Do đó, trên bàn ăn, mọi người uống rượu cũng rất ôn hòa, một bên vừa uống rượu ăn cơm, một bên vừa tán gẫu.

Đương nhiên trung tâm của mọi người vẫn là Hàn Đông, những lời cung kính cũng nói rất nhiều.

Thông qua cùng trò chuyện, ăn cơm với mọi người, Hàn Đông cũng thêm một bước tiến hành tìm hiểu khảo sát mọi người. Điều này có thể giúp ích được trong công việc sau này.

Trong quá trình dùng cơm, Thôi Khánh Doanh chỉ kính qua một lần rượu, thời gian còn lại, đều cùng trò chuyện với mọi người.

Hàn Đông hiện tại, đã không có bất kỳ hy vọng vào người phụ nữ này nữa.

Hoặc do mình cản trở con đường tiền đồ phía trước của cô ấy. Do đó cô ấy lại hận đối với mình, cho nên mình vừa đến, cô ấy đã không kịp muốn đối kháng với mình.

- Hừ, mình nên xem, ả này rốt cuộc có tư cách gì để chống đối mình.

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, thật ra nếu Hàn Đông nhờ Triệu Nhạc ra tay, vấn đề này có thể tùy tiện giải quyết. Tuy nhiên Hàn Đông không tìm đến Triệu Nhạc. Dù sao hiện giờ Hàn Đông đã là trưởng phòng cán bộ số hai rồi, chuyện trong phòng, nếu Hàn Đông còn phải nhờ đến Triệu Nhạc để giúp đỡ mới giải quyết được, cũng tỏ ra không có năng lực.

Ăn cơm xong, vài nhân viên nữ yêu cầu đi hát KTV, hoặc có lẽ do uống rượu vang. Nên lá gan của họ mới lớn một chút.

- Trưởng phòng Hàn, hôm nay chào đón ngài. Mọi người cũng muốn vui vẻ hơn, ngài cùng đi hát nha.

Tô Vũ Lan mỉm cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh của cô ta, dường như có giọt nước muốn rơi ra, cũng vì uống rượu, gương mặt của cô ấy, mang một chút hồng hào.

Hàn Đông nói:

- Tôi không đi, uống rượu vào nhức đầu, tôi cần về nhà nghỉ ngơi. Mọi người đi đi, chơi vui vẻ một chút.

Là một lãnh đạo, cũng không thể kéo gần mối quan hệ với cấp dưới, nếu như vậy sau này trong lúc làm việc, không dễ dàng dựng uy tín của mình.

Tô Vũ Lan tiến về trước hai bước, can đảm nói:

- Trưởng phòng Hàn, ngài nên chung vui với dân chứ. Mọi người chúng tôi đều muốn giao lưu nhiều với trưởng phòng Hàn đấy.

Lúc cô ta nói chuyện, ưỡn ngực lên, phía trước ngực cũng rất được.

Tuy nhiên, Hàn Đông đối với chuyện này không mấy hứng thú, mỉm cười nói:

- Tôi không đi, mọi người cứ đi, cũng không nên chơi khuya quá, ngày mai còn phải đi làm nữa.

Thấy Hàn Đông kiên quyết vậy, Tô Vũ Lan cũng không nói nhiều nữa, nhưng cô ta cũng là lần đầu tiên đứng gần vậy để nói chuyện với Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông đặc biệt đẹp trai, trong lòng càng cảm thấy, người đàn ông như vậy, mới chính là mục tiêu đáng để mình theo đuổi.

- Hừ, mình nhất định phải cố gắng, câu được con cá vàng này, thời gian sau này không cần phải rầu nữa.

Tô Vũ Lan nghĩ thầm trong lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vũ Lan, các nhân viên khác, trong lòng đều cười thầm cô bé này chắc đang yêu rồi.

- Nhỏ chết tiệt, nhìn thấy đàn ông đã rung động lên!

Thôi Khánh Doanh trong lòng nghĩ đến liền giận dữ, bản thân cô ta là người phụ nữ có tuổi, do đó đối với cô gái xinh đẹp, vốn dĩ nhìn không quen, mà Tô Vũ Lan này lại lay động trước mặt Hàn Đông, càng khiến cho cô ấy không thoải mái.

Hàn Đông nói:

- Mọi người ăn uống cũng nhiều rồi, tất cả muốn đi hát thì cứ đi hát đi.

Sau đó, Hàn Đông liền đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Hàn Đông đi ra ngoài, lúc ngang qua đại sảnh, mấy người đàn ông đi ra từ hành lang khác, xem dáng vẻ cũng có uống rượu, một người trong đó trượt chân, suýt tí ngã vào người của Hàn Đông. Vì phải vấp ngã, cho nên anh ta đưa tay muốn nắm lấy vai của Hàn Đông. Hàn Đông lại không muốn để tên này nắm lấy. Đưa tay đánh vào lòng bàn tay của anh ta một cái. Nói:

- Đứng vững vào.

Đồng bọn của anh ta vừa thấy, đột nhiên hét lên:

- Nè, mẹ kiếp sao lại đánh người.

Lúc này, một người khác đột ngột nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, sửng sốt một hồi, sau đó liền đưa tay kéo người đàn ông đang mắng người lại.

Hàn Đông cũng nhìn thấy người này, không do dự liền cười lên, tên này, chính là Thôi Khánh Dương của nhóm người La Khải Bổn, Quách Tiên Châu mà hồi ban đầu Lữ Nam Phương muốn giới thiệu cho mình, chẳng qua sau này vì anh ta cùng với Lăng Tịnh Nhiên, Hà Vỹ đi chung với nhau, do đó cũng không mấy quen biết anh ta, nghe Lữ Nam Phương lúc ban đầu giới thiệu, gia đình tên này hình như mở công ty.

Đột nhiên Hàn Đông nghĩ trong lòng:

- Ừm, Thôi Khánh Dương, Thôi Khánh Doanh, hai người này không có quan hệ chứ! Tên của hai người này chỉ khác có một chữ. Cũng quá trùng hợp chứ.

Thôi Khánh Dương nhìn thấy Hàn Đông, liền nhớ về cảnh ban đầu, một mình Hàn Đông khiến mười mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất, nghe nói sau này hắn làm chủ tịch Huyện, Bí thư Huyện ủy, sao lại gặp hắn ở đây.

Tuy nhiên vì trong lòng có yếu điểm, cho nên Thôi Khánh Dương cũng không dám chào hỏi Hàn Đông, cùng một người khác đi lên đỡ lấy người đã say mèn. Lúc anh ta quay đầu lại, bèn nhìn thấy Thôi Khánh Doanh cùng hai đồng nghiệp khác đi tới, sửng sốt một hồi, liền chào hỏi:

- Chị, chị cũng đến đây dùng cơm à.
— QUẢNG CÁO —