“Quả nhiên là chị em với nhau, không ngờ đều chống đối mình.”
Lần trước Lữ Nam Phương giới thiệu Thôi Khánh Dương và La Khải Bổn, Quách Tiên Chu cho Hàn Đông, vốn dĩ hi vọng họ có thể giúp được gì cho Hàn Đông. Kết quả vì Lăng Tịnh Nhiên xảy ra xung đột, tên Thôi Khánh Dương bán đứng thân phận của Hàn Đông, khiến Lăng Tụ Giai ba của Lăng Tịnh Nhiên bắt đầu đối đầu Hàn Đông. Cuối cùng dẫn đến lực lượng của Hàn hệ bị đả kích mang tính hủy diệt.
Hơn nữa vào sau này, Thôi Khánh Dương không còn xuất hiện trước mặt Hàn Đông nữa, Hàn Đông cũng không để tâm đến tiểu tử này, nhưng Hàn Đông không ngờ rằng. Gã ta lại là em trai của Thôi Khánh Đổng. Xem ra mình và hai chị em này vẫn có duyên với nhau.
Gọi một chiếc xe trước cổng, Hàn Đông đi thẳng về nhà.
Nhóm người Lỗ Vinh Cường, Thi Trung Xuân cung kính đưa Hàn Đông lên xe.
- Chị, sao chị lại quen biết tên này?
Thôi Khánh Dương nhìn thấy chị mình Thôi Khánh Đổng chào hỏi Hàn Đông, trong lòng vô cùng nghi ngờ, bèn hỏi Thôi Khánh Đổng.
Thôi Khánh Đổng trợn mắt nhìn anh ta, nói:
- Suốt ngày em chỉ biết uống rượu, đúng rồi, em cũng quen biết Hàn Đông?
Thôi Khánh Dương gật đầu nói:
- Trước đây em đã quen hắn, cái tên này
Thôi Khánh Đổng quay đầu nhìn một cái, nói:
- Hắn là trưởng phòng của tụi chị, trưa mai em đến nhà chị, chị có chuyện muốn hỏi em.
- Trưởng phòng?
Thôi Khánh Dương thốt ra một tiếng kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm:
- Tên Hàn Đông này sao lại trở thành Trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ, hắn không phải Chủ tịch huyện bên dưới sao?
Trưa hôm sau, Thôi Khánh Đổng bèn lấy tình hình báo cáo sửa lại rồi đưa cho Hàn Đông, Hàn Đông vừa xem, lời bình của thường ủy Thành ủy, Phó chủ tịch Trình Nhĩ Đông của thành phố Xương Tây, đơn giản hơn rất nhiều, một bút sửa hết.
Hàn Đông lại nghiêm túc xem qua một lượt, lại cho gọi Phó chủ nhiệm Thi Trung Xuân, để anh ta xem qua một lần. Căn bản xác nhận không có vấn đề gì. Mới ký tên vào đó, sau đó cho Chủ nhiệm Dương Nguyên Hy của văn phòng đưa cho Ban tổ chức.
Trải qua chuyện lần này, Hàn Đông nhận thức được. Người phụ nữ Thôi Khánh Đổng bất mãn đối với mình.
Tuy nhiên cũng may, người đàn bà này vẫn chưa kịp thời biểu lộ ra bất mãn đối với mình, còn mình lại cẩn thận, không thì đúng là bị cô ta hại.
Tiếp theo, Hàn Đông xem lại chi tiết một lượt số dữ liệu liên quan do Tào Vinh Hồng tìm ra, có thêm một bước tìm hiểu đối với công việc.
“Ừm, tiếp theo, phải nắm lấy tình hình cơ bản của lãnh đạo toàn Tỉnh thành phố. Nếu không, công việc của mình cũng không nắm được gì hết. Lần này chuyện của Trình Nhĩ Đông, nếu mình quen với tình hình bên dưới, Thôi Khánh Đổng cũng không dám làm gì. Tuy nhiên, cũng chính vì mình vừa mới đến, do đó Thôi Khánh Đổng mới nghĩ đến cách chen vào chỗ trống này, không thì, cô ta cũng không có gan đó.”
Hàn Đông cân nhắc trong lòng.
So với Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện ủy, công việc của Trưởng phòng Ban tổ chức, nhẹ nhàng hơn một chút. Ít ra không giống như lúc làm Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện ủy, mỗi ngày có không ít chuyện cần đến mình giải quyết.
Còn hiện tại, tuy quyền lực của Trưởng phòng cán bộ không chỉ lãnh đạo Ban tổ chức. Công việc cụ thể có lưu trình tương ứng. Do đó chuyện cần làm đã ít hơn.
Tuy nhiên Hàn Đông vẫn không thể sơ suất, dù sao công việc này đối với hắn mà nói, là một bài học hoàn toàn mới, hắn phải nghiêm túc học, nhanh chóng làm quen mới được.
Hiện giờ Hàn Đông cũng hiểu lý do mà lão thái gia cho mình đến làm việc tại Ban tổ chức.
Làm trong Ban tổ chức. Cách nhìn lại không như nhau, có thể thấy toàn bộ quan trường của cả Tỉnh. Xuất phát điểm suy nghĩ vấn đề cũng không giống ngày trước.
Lúc còn ở Huyện Phú Nghĩa hoặc Huyện Vinh Quang, Hàn Đông chủ yếu suy nghĩ vấn đề tương đối vi mô, vấn đề suy nghĩ cũng chỉ giới hạn trong phạm vi một Huyện.
Nhưng hiện giờ, Hàn Đông phải mở rộng ánh nhìn, tiến thêm một bước suy nghĩ từ góc độ khác.
Hơn nữa hiện tại, Hàn Đông chủ yếu là tổ chức, tiến hành suy nghĩ từ mặt nhân sự đối với tất cả cán bộ.
Đối với một số cán bộ mà Hàn Đông quen biết sau này, sử dụng cán bộ, là một tác dụng lớn.
Trưởng phòng của Ban tổ chức Tỉnh ủy, vị trí này, tuy quyền lực so với Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện không nhỏ, nhưng đối với đại chúng mà nói, về mặt ảnh hưởng, tính quan trọng, tự nhiên sẽ nhỏ một tí. Đây cũng có ích cho Hàn Đông nhẹ nhàng trong một thời gian, vì thăng tiến sau này nên phải dựng mối quan hệ căn bản trước tiên.
“Ông nội vẫn tính toán chu toàn.”
Hàn Đông than thở trong lòng.
Do đó, Hàn Đông phải biết nắm lấy cơ hội này. Tiến thêm một bước rèn luyện năng lực cho mình về các mặt khác. Như vậy tương lai sẽ đi vững chắc hơn.
Nhận chức được vài ngày, căn bản Hàn Đông đã nắm rõ tình hình của Phòng cán bộ hai, trước tiên là vấn đề về nhân sự, Thôi Khánh Đổng người đàn bà này thì không cần nói, ả vì mình cản trở tiền đồ của ả, nên luôn chống đối mình, ngoài ra hai Phó chủ nhiệm cũng không phải đèn hết dầu. Lỗ Vinh Cường nói không nhiều, hiển thị được tính vững chắc, nhưng Hàn Đông nghĩ, tên này cũng không đơn giản, thật ra rất thông minh, còn Thi Trung Xuân tuy vẻ ngoài nhiệt tình, cũng tương đối phối hợp công việc của mình, nhưng trong lòng anh ta nghĩ thế nào, cũng rất khó nói.
Ngoài ra các cán bộ bậc trung khác, ngoài chủ nhiệm văn phòng Dương Nguyên Hy ra, những người khác, cũng không phải giống như biểu hiện vẻ ngoài của họ, thật ra mỗi người đều có suy nghĩ và toan tính riêng.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, tuy danh tiếng của mình cũng tương đối lớn, tuy nhiên trước đây mọi người chưa từng làm việc với mình, do đó vẫn đang thêm một bước để quan sát mình.
Người có thể vào Ban tổ chức Tỉnh ủy, dự tính cũng không có mấy người. Kiểu của quan trường, e là chơi quen thuộc hơn so với người khác, do đó phòng cán bộ hai nhìn như bình tĩnh, giống như cảnh thanh bình của vịnh cảng, chỗ nào cũng đầy đá ngầm.
Công việc của những ngày này, Hàn Đông đã ghi nhớ trong lòng tất cả cán bộ lãnh đạo chủ yếu của toàn tỉnh thành phố, chủ yếu là những người có vị trí Bí thư, Chủ tịch thành phố, Phó bí thư, ngoài ra còn có người dự tuyển của Ban tổ chức, Hàn Đông cũng đã tìm hiểu tương đối chi tiết. Về các cán bộ khác, phải từ từ tìm hiểu vào sau này, nhất thời Hàn Đông cũng không thể ghi nhớ hết bao nhiêu người trong lòng.
Gần đến giờ tan làm, Hàn Đông nhận được điện thoại của Lữ Nam Phương, nói tối nay mời hắn ăn cơm. Ngoài ra còn có nhóm người La Khải Bổn,
- Mọi người đã lâu không tụ tập lại, La Khải Bổn mấy người họ thời gian trước cũng lập công ty, bận rộng quá.
- Được, tan làm tôi sẽ qua đó.
Hàn Đông cười nói, những người của La Khải Bổn, trước đây đã giúp không ít cho Hàn Đông. Lúc Hàn Đông còn ở Huyện Phú Nghĩa, cơ địa số một nếu không phải do La Khải Bổn bọn họ giúp đỡ, hắn cũng không thể giành được cơ hội, sự việc cũng không mấy tiện lợi.
Đối với những người từng giúp đỡ mình, Hàn Đông đương nhiên nhớ rõ, trong nguyên tắc không vi phạm mà nhắc đến. Cũng cho họ một tí ích lợi. La Khải Bổn, Quách Tịnh Chu, Uông Hoằng Trạch, Dư Bân, thời gian trước còn được điều đến Huyện Vinh Quang, tương đối bận rộn, do đó cơ hội tụ tập của những người này cũng ít đi. Nhưng vẫn có liên lạc bằng điện thoại.
- Anh Đông. Sau khi anh thăng chức, chúng tôi vẫn chưa chúc mừng anh, tối nay nhất định phải uống vài ly.
Quách Tiên Chu cười nói.
Hàn Đông cười nói:
- Thăng quan gì chứ. Chỉ là đổi vị trí mà thôi.
La Khải Bổn cười nói:
- Anh Đông, anh đừng khiêm tốn, tuy cấp bậc của anh không thay đổi, nhưng hiện tại anh cứ đi một chuyến đến các thành phố xem, có ai dám không khách sáo với anh chứ.
Uông Hoằng Trạch và Dư Bân cùng lên tiếng chúc mừng Hàn Đông.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Mọi người cũng đừng lo nói chuyện, đợi đến lúc ăn uống vui vẻ, chơi vui vẻ mới là chính.
Lúc ăn cơm, Hàn Đông tự nhiên trở thành tâm điểm mời rượu của mọi người, ăn cơm xong, Hàn Đông đã đầu nặng chân nhẹ rồi.
Sau đó, mọi người lại đi mát xa, Lữ Nam Phương vì biết tính cách của Hàn Đông, do đó đưa hắn đến nơi mát xa chính quy, mấy người trong một phòng, một bên hưởng thụ, một bên tán gẫu, sau khi uống rượu, do nhân viên kỹ thuật ấn nhẹ vào đầu, cảm giác này thật sự sảng khoái.
- Anh Đông, hôm nay là Quách tử đãi khách, ngày mai do tôi đãi.
La Khải Bổn nói.
Hàn Đông cười khổ:
- Không cần đâu, tôi không uống nhiều rượu.
La Khải Bổn nói:
- Không sao, ngày mai chúng ta lịch sự tí, không uống rượu là được chứ.
Uông Hoằng Trạch nói:
- Đúng, Hàn Đông đến Thục Đô rồi, chúng ta nên biểu hiện một tí.
Một khi nghĩ đến uống rượu, Hàn Đông đã đau đầu, với tửu lượng của Hàn Đông, liên tục mấy ngày uống rượu, chắc chắn đầu sẽ nhức nhói, lên ca sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc này, đột nhiên bên cạnh truyền lại một tiếng chửi mắng, một người đàn ông giận dữ nói:
- Mẹ kiếp, rượu mời không muốn uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay.
La Khải Bổn chau mày nói:
- Lại là tên Hà Vỹ, anh ta uống rượu vào là điên lên.
Quách Tiên Chu cũng nói:
- Tên này ngày càng kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng không nói quy tắc. Tên này có quan hệ không tồi với Bảo Hoành Hồng, không ngờ muốn tách chúng tôi.
Thì ra anh ta cùng La Khải Bổn cùng mở công ty, và Hà Vỹ sản sinh ra không ít xung đột, còn Hà Vỹ dựa theo mối quan hệ với Bảo Hoành Hồng, chèn ép chết họ, khiến họ không thoải mái.
- Bảo Hoành Hồng.
Vốn dĩ Hàn Đông không mấy quan tâm đến tên Hà Vỹ, nhưng anh ta lại có quan hệ với Bảo Hoành Hồng, Hàn Đông phải lưu ý một chút.
Cha của Bảo Hoành Hồng - Bảo Xuân Long là Phó bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Tây Xuyên, do cha Hàn Chính kéo từ Tỉnh Vân Chấn qua, lúc đó Hàn Đông và Bảo Hoành Hồng có gặp qua một lần, do đó giữa hai người đã có thù oán. Hàn Đông từ trong lời của Triệu Nhạc biết được. Trong danh sách bàn luận đào tạo thanh niên cán bộ trường Đảng của Tỉnh ủy, Bảo Xuân Long đã lấy tên mình ra để bàn chuyện, muốn tổ chức cho mình vào trường Đảng học tập. Rất hiển nhiên anh ta cũng biết được thân phận của mình, do đó đều cố ý.
- Xoảng
Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, một nhân viên mát xa nữ trong trang phục màu đen kinh ngạc xông vào, dùng sức kéo cửa lại, muốn đóng cánh cửa lại.
- Bằng, bằng.
Bên ngoài vọng lại tiếng đập cửa, còn có tiếng chửi bới của Hà Vỹ, ngoài ra còn có tiếng cười của vài người đàn ông.
Hàn Đông nghe được có người gọi “Thiếu gia Hồng” đôi mắt liền không do dự nhắm lại, xem ra Bảo Hoành Hồng cũng đi chung, để xem họ đang muốn làm gì.
- Cô đừng sợ, cứ để họ vào.
Hàn Đông bình tĩnh nói.
Nhân viên nữ mát xa nghe vậy, ngẩn người một hồi, cánh cửa bị đẩy ra!
Mấy người đàn ông xô vào, người đứng phía trước là Hà Vỹ.
- Chạy đi, mẹ mày cứ chạy đi.
Hà Vỹ kiêu ngạo nói, gương mặt anh ta đỏ ửng, nhìn thấy đã biết uống phải nhiều rượu.
Gương mặt của Bảo Hoành Hồng cũng đỏ, xem ra cùng với Hà Vỹ họ uống rượu với nhau.
- Đưa ả về từ từ chơi.
Bảo Hoành Hồng cười lạnh nhạt nói.
Hai người đàn ông cùng nhau uống rượu, phía trước lại nắm lấy cô nhân viên đang hốt hoảng.
Cô kỹ thuật viên nhìn có vẻ không tồi. Làn da trắng trẻo, hơn nữa bộ ngực lại đầy đặn.
- Cứu, cứu tôi.
Tiếng kêu cứu của cô kỹ thuật viên vang lên.
Trước mắt cô ta liền bị kéo ra khỏi cửa, còn nhóm người Bảo Hoành Hồng và Hà Vỹ, lại cười ha hả.
Hàn Đông lúc này giọng trầm xuống nói:
- Đâu ra chó điên sủa bậy!
- Mẹ kiếp thằng nào muốn chết à
Hà Vỹ đang vui mừng, lúc nãy khi cô kỹ thuật viên mát xa cho anh ta, anh ta không kềm chế động tay động chân, cô kỹ thuật viên này đang bưng tách trà chuẩn bị đưa anh ấy uống. Như vậy để phân tán chú ý của anh ta, kết quả không cẩn thận làm đổ lên người của anh ấy, tên Hà Vỹ liền giở trò, nói bộ quần áo của anh ta là hàng hiệu đến tám nghìn đồng, phải cô gái này đền, không thì vui vẻ với anh ta. Cô kỹ thuật viên đương nhiên không làm. Nên đã xảy ra tranh chấp.
Lúc này Hàn Đông liền đứng lên, lạnh lùng nhìn đám người Hà Vỹ.
Nhìn thấy không ngờ là Hàn Đông, sắc mặt của Hà Vỹ liền thay đổi, trong lòng chửi thầm một câu xui xẻo, quay lưng đi ra ngoài. Trong lòng của anh ta, đối với Hàn Đông tràn đầy nỗi sợ cực lớn. Tuy không thể có bằng chứng chứng minh Lăng Tụ Giai vì Hàn Đông mà bị lật xuống. Nhưng hoàn cảnh của tên này chắc chắn không đơn giản. Do đó anh ta gặp Hàn Đông, lựa chọn sách lược là không gây sự.
Tuy nhiên, lời của Hàn Đông lúc nãy, Bảo Hoành Hồng cũng nghe thấy, anh ta cũng rất giận, xông qua nói:
- Ai vậy, mẹ kiếp, bố mày sẽ cho mày chết.
Sau này vị trí của Bảo Xuân Long tại Tỉnh Tây Xuyên ngày càng vững chắc hơn, Bảo Hoành Hồng bắt đầu khôi phục tính kiêu ngạo của ngày xưa.
Cái nói là tính cách không thể thay đổi, Bảo Hoành Hồng chính là người như vậy, lúc bắt đầu khiêm tốn được vài ngày. Hiện tại lại không chịu được phải khôi phục bộ mặt thật. Kết bè với vài anh em ăn chơi trác táng, ngày ngày sống phúng túng, cũng làm không ít chuyện xấu.
Bảo Hoành Hồng xông vào, nhìn thấy Hàn Đông đứng bên đó lạnh nhạt cười mình, sửng sốt một hồi. Phẫn nộ nói:
- Lại là mày!
- Đúng vậy, lại là tôi, tại sao mỗi lần đều thấy anh làm việc xấu vậy.
Hàn Đông lạnh lùng cười.
- Mẹ nó bớt lo chuyện người khác đi.
Bảo Hoành Hồng vô cùng tức giận,
- Đừng tưởng tao sợ mày đó.
Hàn Đông nghe vậy, không khỏi lộ ra nụ cười. Bảo Hoành Hồng nói vậy, rõ ràng là đang sợ
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không muốn tranh cãi với họ. Nếu là lão già của anh ta, vậy thì còn xứng đáng.
- Thả cô ấy ra.
Hàn Đông bình tĩnh nói, ánh mắt lại hướng về phía cô kỹ thuật viên bị hai tên ma men bắt lấy.