Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 27: Bóp nát



dit: Ryal

Lương Hiệt thua rồi, thua sạch sành sanh.

Vốn câu chuyện trong tưởng tượng giữa hắn và Uông Sở Lương không giống thế này.

Lẽ ra họ phải là "ngược luyến tình thâm", làm thế thân cho nhau, Uông Sở Lương là người không cẩn thận mà giao trái tim ra trước, còn hắn thì vẫn mong nhớ người mình yêu thương từ thời thiếu niên nên không thể bắt đầu một cuộc tình mới được, tàn nhẫn từ chối y. Sau đó Uông Sở Lương một khóc hai càn quấy ba đòi thắt cổ, hắn vẫn mang ý chí sắt đá chẳng thèm liếc người kia lấy một lần.

Lẽ ra phải thế chứ.

Kết quả hắn mới là người ăn vạ không chịu đi.

Uông Sở Lương nói: "Ở đây không tiện tắm rửa mà em lại bắn vào trong tôi rồi".

Lương Hiệt ôm y, vùi mặt vào cổ người ta.

Mùi hương thuộc về Uông Sở Lương khiến hắn thấy vừa quen thuộc vừa an toàn, Lương Hiệt phiền lòng bởi hôm nay mệt mỏi cả ngày ngoài kia để hầu Kha Địch quậy tung trời đất.

Chính hắn đã đề nghị tới khu nghệ thuật lúc chiều. Cả Lương Hiệt và Kha Địch đều không phải dân nghệ thuật, chẳng hiểu cóc khô gì, nhưng hắn nói rát họng lừa tên kia đến đây để nhân cơ hội tìm hiểu vài chuyện với sư huynh của Uông Sở Lương.

Hắn quá lo cho y, chỉ sợ y đột nhiên nghĩ quẩn mà thực sự làm ra chuyện gì không thể chấp nhận được với lão dê già kia.

Đòi tiền thì ai chẳng được?

Thích tài nguyên chứ gì, Lương Hiệt đây cũng tìm được cả đống.

Không phải làm những chuyện vòng vèo như thế.

Cũng may là hắn đến, không thì chuyện tối nay chẳng xảy ra đâu.

"Em bắn nhiều thế kia, liệu anh có mang bầu không nhỉ?". Lương Hiệt mặt dày nói bên tai người ta.

Úls cười cười: "Dính rồi, mai sinh".

Lương Hiệt cũng cười, cắn môi y một cái: "Lúc trước anh có nhanh mồm nhanh miệng thế này đâu".

"Lúc trước tôi giả vờ". Uông Sở Lương đáp. "Tưởng em thích bé thỏ trắng thẹn thùng nhút nhát? Tôi diễn kịch với em đấy còn gì".

"Thế sao hôm nay không diễn nữa?".

"Mệt rồi, diễn viên tuyên bố tạm thời đóng máy". Uông Sở Lương nói. "Kĩ thuật tốt đến mấy cũng không chịu nổi chuyện diễn một vở tận ba năm".


"Anh làm gì tuyên bố đóng máy đâu, bị bắt đóng máy thì có, em nghe hết mấy lời anh nói với sư huynh dưới tầng rồi". Lương Hiệt đáp. "Có phải ngày nào anh cũng tính kế em không?".

"Không, tôi đâu có thông minh đến vậy". Uông Sở Lương nói như chuyện đương nhiên. "Tôi xui lắm, qua lại một hồi là yêu em, nhưng lòng em còn giấu người yêu cũ nữa thì sao mà tôi so bì được".

Y cố tình buông lời chua chát, ngón tay xoắn xoắn tóc người kia. "Tôi tự biết mình chẳng là gì, không có gì, muốn lấy lòng em cũng chỉ đành dùng thân thể này và chút kĩ thuật giường chiếu không quá tệ. Tôi đáng giá bao nhiêu cơ chứ? Tôi già chát mà lại chẳng có bản lĩnh gì, không bì được với người em thích, nên chỉ dám trộm tương tư rồi tự so sánh thôi".

Lương Hiệt nghe mà lòng khó chịu, thấy kì lạ, còn thấy nghèn nghẹn đau đớn.

"Anh đừng nói thế". Hắn cất lời. "Thực ra chuyện giữa hai đứa mình phải được làm rõ từ lâu rồi mới phải".

"Tôi đâu dám, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc cả đời này tôi chẳng dám để em biết mình có tình cảm gì với em đâu". Thói nghiện diễn của Uông Sở Lương lại nổi lên. "Tôi không xứng với em".

Lương Hiệt xong đời rồi, trái tim hắn bị y chọc cho rỉ máu.

"Thôi đủ rồi, đừng nói nữa mà". Lương Hiệt không nghe nổi nữa. "Xứng với không xứng cái gì? Anh đừng nói vậy".

Uông Sở Lương thầm cười nghiêng ngả trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ ấm ức.

"Thật đấy, tôi không có tự tin". Y lại nói. "Tôi có cảm giác em lên giường với tôi chỉ vì tôi giống người em thích, tôi đã nghĩ, một ngày kia nếu cậu ấy xuất hiện và gặp lại em thì em sẽ đi theo người ta mất, chẳng thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần".

"Không giống mà". Lương Hiệt đau lòng. "Thực ra anh cũng không giống em ấy tới vậy".

Uông Sở Lương sắp không nhịn được rồi, buồn cười quá.

Lương Hiệt vừa thâm tình vừa ngốc nghếch, làm y thấy mình thật xấu xa.

"Này Lương Hiệt".

"Lỡ cậu ấy thực sự tới tìm em nói muốn ở bên em, thì em phải làm sao bây giờ?".

Lương Hiệt nhìn Uông Sở Lương, hôn một cái lên chóp mũi y.

"Ngày trước thì em không biết, nhưng giờ anh thương em rồi, em cũng chỉ thương mình anh thôi".

Câu nói ấy mộc mạc tới mức Uông Sở Lương không kìm được nữa, y nhếch miệng muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra.

Lương Hiệt luống cuống.

"Sao lại khóc rồi?".

Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn tự dưng bật khóc, đúng là mất mặt.

Nhưng lòng Uông Sở Lương chua chát quá, như thể bị người ta tống cho cả tấn nước chanh vậy.

Y ôm lấy Lương Hiệt, đặt cằm trên bả vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu Lâm Lâm của em nói cậu ấy đã thích em từ ngày bé, cậu ấy vẫn luôn nhớ đến em bao nhiêu năm nay thì sao?".

"Thế thì em sẽ đáp rằng em cũng vậy, nhưng giờ em có anh rồi". Lương Hiệt nói. "Sao anh thiếu cảm giác an toàn quá vậy? Anh sợ gì cơ chứ?".

Sợ em không thích tôi của hiện tại.

Sợ người em thích chỉ là ảo tưởng về bóng dáng của thiếu niên đẹp đẽ khi xưa, hình ảnh thiếu niên đã lớn sau này.

Uông Sở Lương hơi nức nở, nhẹ giọng cười rồi nói với Lương Hiệt: "Lúc nào em xin nghỉ phép đi, tôi dẫn em về quê tôi".

"Ừ". Lương Hiệt không chịu nổi khi thấy người khác khóc, đặc biệt là Uông Sở Lương, nước mắt y chảy cả vào lòng hắn rồi. "Anh thích đi đâu thì đi, em theo anh là được".

Về cùng tôi.

Về lại thôn nghèo nay đã đổi tên, nhân lúc đêm khuya mà trốn sau đống cỏ khô làm tình.

Uông Sở Lương cảm thấy đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu Lương Hiệt không nhớ ra nữa thì y sẽ bóp nát trứng thằng nhãi đó.