Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 29: Tên đần



Edit: Ryal

Uông Sở Lương không chịu nói chuyện tử tế, Lương Hiệt cũng không hỏi lại được.

Nhưng chính hắn có thể tự thêu dệt một câu chuyện cho y.

Uông Sở Lương thời trẻ không biết mình thích đàn ông, cưới đại một cô vợ rồi sinh con, sau đó hôn nhân tan vỡ và "vấn đề cá nhân" của y cũng dần lộ diện.

Còn về lí do Uông Sở Lương không thừa nhận Uông Thịnh là con trai y, Lương Hiệt có cảm giác do y hổ thẹn.

Hổ thẹn với mẹ thằng bé, hổ thẹn với cả thằng bé, nên không có mặt mũi nào mà thừa nhận.

Chứ không thì sao hai người giống nhau đến thế?

Lương Hiệt dệt xong xuôi câu chuyện đời Uông Sở Lương thì sầu não đến độ chỉ muốn làm một điếu thuốc.

"Em đang nghĩ gì thế?". Uông Sở Lương thò người sang giúp hắn cài dây an toàn, rồi về chỗ cài cho chính mình.

"Nghĩ về anh với con trai anh". Lương Hiệt đáp. "Có phải sau này thằng nhóc cũng sẽ gọi em là ba không? Mẹ nó biết chuyện chứ?".

Uông Sở Lương không nhịn được cười, tựa vào ghế nhìn hắn.

"Rốt cuộc em nghĩ tôi là ai?". Y hỏi. "Trong lòng em, tôi là loại gay đểu lừa cưới con nhà người ta à?".

"Không, em có bảo anh lừa cưới ai đâu".

"Uông Thịnh là con của anh ruột tôi". Uông Sở Lương nhìn hắn. "Em không biết tôi có anh trai à?".

Đúng là Lương Hiệt có biết.

Hai người quen nhau chưa được bao lâu hắn đã nghe Uông Sở Lương nói rằng y có anh trai, nhưng không nói có phải cùng mẹ hay không, mà hắn cũng chẳng hỏi nhiều.

Còn lí do tại sao không hỏi nhiều...


Hai người ngủ với nhau, Uông Sở Lương động tí là lại gọi "anh" lúc lên đỉnh, Lương Hiệt nghĩ y thầm yêu anh mình – thế thì là loạn luân còn gì, hắn không dám hỏi, hỏi thì xấu hổ lắm.

Nhưng giờ đã khác, giờ hắn có thể ghen một cách danh chính ngôn thuận.

"Ừ đấy, anh mà không nhắc thì em cũng quên mất". Lương Hiệt mím môi nhìn y. "Anh trai anh là sao?".

Uông Sở Lương giả ngu: "Anh nào? Sao là sao?".

"Anh đừng bảo người anh thích chính là cha thằng bé đấy".

Đau đớn tới mức nào!

Lương Hiệt chết mất thôi!

Người đẹp si tình phải lòng anh ruột nhưng không thể bày tỏ nỗi lòng, đành rưng rưng nhẫn nhịn giúp nuôi nấng đứa con của người mình yêu.

Nếu "người đẹp si tình" không phải Uông Sở Lương thì hắn sẽ cảm động lắm.

Người khác thì được, Uông Sở Lương thì không được.

Lương Hiệt không cảm động, Lương Hiệt ghen.

Uông Sở Lương nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Tôi thích anh trai tôi ấy à?".

"Hừ". Lương Hiệt cười khẩy.

Uông Sở Lương co mình trên ghế phụ lái mà cười phá lên: "Em giỏi thật đấy Lương Hiệt!".

Hắn nhìn y, nhìn một lúc cũng bật cười theo.

Họ đã bên nhau ba năm, Uông Sở Lương bao giờ cũng rất kiềm chế khi gặp hắn, chẳng biết y kiềm chế cái gì nhưng cũng mất tự nhiên vô cùng.

Lương Hiệt cũng được coi như từng gặp nhiều kiểu người, thực ra hắn biết Uông Sở Lương không phải loại gọi dạ bảo vâng hiền lành nhút nhát, nhưng dáng vẻ dưới lớp vỏ bọc ấy thì hắn chịu.

Hôm nay mới biết.

Kể ra hắn cũng to gan thật đấy, chưa biết bộ mặt thật của người kia đã trao mất nửa con tim rồi.

Với một người đã hơn ba mươi tuổi thì kể ra có đôi chút qua loa.

Nhưng hai người đã dây dưa lâu đến vậy, dù bản chất Uông Sở Lương có là gì thì Lương Hiệt nghĩ mình cũng chẳng rời xa y được đâu.

Điển hình của mối quan hệ từ tình dục thành tình yêu.

Hắn nhìn Uông Sở Lương thoải mái cười thật to, khác hẳn lúc trước, đột nhiên thấy y giàu sức sống hơn nhiều. Tuổi thì không còn nhỏ nữa mà tính nết lại trẻ con, cười phá lên không hề chú ý tới hình tượng, thực sự rất... đáng yêu.

Lương Hiệt giơ tay lau nước mắt cho Uông Sở Lương, nói bằng giọng ấm ức: "Cười cái gì mà cười? Em nói không đúng à?".

"Đúng được chỗ nào mà đúng?". Uông Sở Lương gạt tay hắn ra, vẫn còn buồn cười. "Uông Thịnh là con trai của anh ruột tôi, anh ruột tôi là đồ tồi bỏ con bỏ cái. Người tôi thích không phải anh ruột, người tôi thích... là một tên đần".