Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 38: Anh



Edit: Ryal

Lương Hiệt gọi như thế, Uông Sở Lương suýt thì héo luôn.

Y cau mày kẹp chặt, bất mãn nói: "Không muốn sống nữa à?".

Uông Sở Lương đã thò tay xuống trứng Lương Hiệt rồi, hơi lạnh, y cũng đã tưởng tượng ra cảnh mình bóp một cái cho thứ này vỡ ra.

Nếu Lương Hiệt mà dám nói thêm một câu nữa, y thà không làm cũng phải bóp quả trứng này!

Một bên không được thì bóp cả hai luôn.

Thế nhưng Lương Hiệt cười: "Vậy em phải gọi là gì? Từ Từ hay sao?".

Trong nháy mắt, Uông Sở Lương như bị sét đánh.

Y hoàn toàn không kịp phản ứng, linh hồn thoát xác ngay giữa đêm đen tĩnh lặng.

Lương Hiệt thấy y đơ ra thì khẽ cười một tiếng, thúc mạnh lên, Uông Sở Lương hừ nhẹ một tiếng, nhào vào lòng hắn.

"Em...".

Uông Sở Lương còn chưa kịp thích ứng, Lương Hiệt đã lại đâm vào rút ra.

Hắn cắn tai y: "Sao? Ngạc nhiên lắm à?".

Lần nào Lương Hiệt cũng tấn công vào đúng điểm G của Uông Sở Lương, không phải sâu nhất, nhưng lại sướng nhất.

Chưa đến hai lượt mà y đã bắt đầu điên đảo, rùng mình, đầu gối cọ xuống rơm vừa đau vừa kích thích.

"Anh thích em gọi anh là A Lương hay Từ Từ?". Lương Hiệt vừa thúc vừa cười, hỏi. "Hay anh thích nghe gọi Lâm Lâm hơn?".

Đầu óc Uông Sở Lương rối beng, hai tay y túm chặt vai Lương Hiệt, nói không nên lời.


Y muốn nói quá nhiều điều, tất cả đều nghẹn trong miệng mà chẳng chịu xếp hàng đợi lượt, kết quả là tắc nghẽn.

"Chặt quá".

Vì Uông Sở Lương vừa căng thẳng vừa hoảng loạn nên cửa sau rất chặt, cơ bắp cũng căng chặt, cả người như một món đồ chơi không ý thức để mặc cho Lương Hiệt muốn làm gì thì làm.

dương v*t hắn ra vào trong cơ thể y, bàn tay lại luồn vào quần áo, vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi.

Uông Sở Lương sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Lương Hiệt nghĩ mình cần giúp y một tay.

Vậy nên hắn đột nhiên dừng lại, nhìn y mà hỏi: "Uông Từ đúng không? Anh chịch cưng sướng không?".

Dứt lời, hắn lại ác độc thúc lên, thúc tới chỗ sâu nhất, thúc đến độ Uông Sở Lương ngỡ cả người mình đã bị xuyên qua.

Y rên lên, tuôn mồ hôi đầy người.

Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân từ nơi xa truyền tới.

Uông Sở Lương nhanh chóng cắn môi để ngăn mình phát ra tiếng, nhưng Lương Hiệt lại chơi xấu, càng đẩy ác hơn.

Thôn nhỏ buổi đêm rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa vang lên.

Nhưng nếu đến gần đụn rơm khô, người ta sẽ nghe thấy tiếng cơ thể va vào nhau rất rõ ràng, kèm theo đó là những đợt thở dốc cùng rên rỉ.

Trái tim Uông Sở Lương đập thật nhanh, dù sao đây cũng là quê y, cả năm không về được mấy lần thì vẫn cần mặt mũi. Ở đây vốn chân chất quê mùa, nếu bị người ta bắt gặp đang cởi quần làm tình với đàn ông trên đụn rơm giữa lúc tối mịt thì chắc cả nhà họ Uông đều phải chuyển đi thôi.

Lương Hiệt tăng nhanh tốc độ, quyết tâm muốn trêu chọc Uông Sở Lương.

Đồ xấu xa này dám giấu hắn chuyện quan trọng như thế mất bao lâu, hắn đã nhịn đủ rồi.

Uông Sở Lương bị thúc đến độ lung lay suýt ngã, nếu không nhờ Lương Hiệt đỡ eo thì có lẽ y sẽ gục xuống đụn rơm khô thật.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mà còn hơi quen nữa.

Uông Sở Lương vừa bị thúc vào vừa chú ý lắng tai nghe.

Y nghĩ: Lâm Lâm thật tới rồi!

Y muốn mỉa mai Lương Hiệt nhưng lại không dám hé miệng, chỉ đành cắn chặt răng, trừng hắn.

Lương Hiệt mỉm cười, càng lúc càng ra sức hăng say.

Uông Sở Sinh đi qua đống rơm khô ngoài rìa, miệng lẩm bẩm: "Tối mịt rồi mà hai đứa kia còn đi đâu thế nhỉ?".

Uông Sở Lương giật mình, tim đập thình thịch, chỉ sợ bị anh phát hiện.

Cuối cùng tên Lương Hiệt vô nhân tính này lại ghé vào bên tai y, đè giọng thật thấp, cố ý hỏi: "Cưng à, cưng thích anh trong này hay anh ngoài kia hơn?".