Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 39



Edit: Ryal

Lương Hiệt cắn vành tai Uông Sở Lương, nhẹ giọng hỏi: "Thích ai hơn nào?".

Uông Sở Lương cau mày, ánh mắt có đôi phần ai oán.

Y nhìn như thế thì sao Lương Hiệt chịu cho nổi, hắn chỉ muốn ấn người ta xuống rơm mà làm thật điên, cũng muốn ôm hôn dỗ dành.

Uông Sở Sinh đã bỏ đi, tiếng bước chân xa dần, động tác của Lương Hiệt cũng ngày càng mạnh mẽ.

Uông Sở Lương bị thúc đến độ khóe mắt rưng rưng, tiếng cơ thể va vào nhau lại vang lên thật rõ giữa đêm đen.

Lương Hiệt giơ tay cởi nút áo sơ mi, ngón tay âu yếm từ cần cổ xuống bụng Uông Sở Lương.

Y đã ngây ngất về cả thể xác và tinh thần, đến khi hai hòn ngọc phía dưới bị xoa nhẹ thì mới đột ngột nhớ ra, mình vốn đến đây để bóp nát trứng Lương Hiệt cơ mà.

Lương Hiệt dùng ngón tay ấn nhẹ vào đáy chậu, kích thích tới nỗi Uông Sở Lương chẳng còn sức nghĩ ngợi miên man nữa, chỉ nằm ườn trong lòng hắn mà rên rỉ.

Y cố nén giọng, nhưng toàn bị Lương Hiệt chơi xấu phá hỏng hết.

Lúc trên giường thì Uông Sở Lương đâu thể chống lại Lương Hiệt được.

Mớ rơm xung quanh hai người rối bùng nhùng, đụn rơm vốn đang gọn ghẽ cũng xổ cả ra.

Chẳng biết bao lâu sau, Uông Sở Lương níu tay Lương Hiệt thở hổn hển: "Không được, tôi sắp bắn".

Ý y là muốn đổi tư thế, không thể bắn lên quần áo Lương Hiệt hay đống rơm được.

Lương Hiệt hiểu ý, đột nhiên ôm y đứng dậy, rút dương v*t ra ngoài mà như rút ra hết thảy sức lực trên người đối phương, Uông Sở Lương xụi lơ trong lòng hắn.

Lương Hiệt nửa đỡ nửa ôm mà kéo Uông Sở Lương tới khoảng đất trống bên cạnh, phía sau là đụn rơm khô, trước mặt là tường gạch.

Uông Sở Lương hướng mặt vào đó, hắn đứng sau lưng ôm eo, chưa đợi y kịp thở đã lại thúc vào.

Lương Hiệt chẳng hề thương tiếc mà đâm thẳng đến nơi sâu nhất, khiến Uông Sở Lương phải cúi người, hai tay chống lên tường.

Một tay hắn ôm vòng eo mảnh, một tay nhanh chóng tuốt dương v*t Uông Sở Lương.

Thứ ấy ngày càng cứng và nóng rẫy, rồi tuôn trào trong một tiếng rên rỉ nửa như khổ sở mà lại nửa như sung sướng.

Tinh dịch phun lên tường, chầm chậm chảy xuống đất.

Uông Sở Lương thất thần nhìn dấu vết ấy, rồi lại bị thúc mạnh.


Cũng may đây là thôn nhỏ, chứ nếu đây là một ngõ ngách bất kì của thành phố mà họ dám to gan làm chuyện này thì camera sẽ ghi lại hết.

Uông Sở Lương bắn rồi thì nhũn cả người, cơ thể lay động theo nhịp điệu của Lương Hiệt.

Y vẫn đang nghĩ, sao Lương Hiệt biết mình là ai?

Tên ngốc đó biết từ bao giờ?

Lương Hiệt chưa từng thấy sướng đến mức này, bảo sao ai ưa kích thích cùng muốn chơi dã chiến, sướng mà!

Hắn cắn tai Uông Sở Lương, chịch thật ác, lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất, chỉ muốn thọc xuyên cả người y.

Đến khi tình nồng, cuối cùng hắn cũng chẳng cần nhịn nữa mà gọi tên Uông Sở Lương.

"Uông Từ?". Lương Hiệt nghiến răng nghiến lợi. "Giấu em lâu thật đấy, đệch, muốn chịch chết anh luôn cho rồi".

Uông Sở Lương run rẩy, đứng không vững mà nói cũng chẳng nên lời, chỉ đành đáp lại Lương Hiệt bằng một tràng những tiếng rên đứt quãng.

Cuối cùng hắn cũng bắn ra trước khi y ngất xỉu, kệ xác có tiện hay không, ra thẳng bên trong Uông Sở Lương luôn.

Không rơi một giọt nào hết.

Uông Sở Lương đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nói: "Không được!".

Họ đang ở ngoài nên không có gì để rửa, lát nữa về nhà mà bị phát hiện...

"Kẹp mông cho chặt vào, đừng để chảy ra". Lương Hiệt nhéo đầu ngực y. "Đây là hình phạt anh dành cho cưng đó".