Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 145: C145



"Gọi ông La cái gì? Tiểu Nguyên à, cháu lớn lên bên cạnh ông, đừng gọi thế, gọi ông nội giống Tú Nhi là được."

"Hiện tại cháu vẫn còn trong thể chế, gọi như vậy quen hơn."

Sở Phương Nguyên híp mắt cười, anh ta chưa từng quên chuyện năm đó, chưa từng.

Khi Dương Phiên ra khỏi trang viên, biểu cảm của Dương Phiên cực kỳ khó coi: "Sở đội trưởng, tôi đi trước."

Sở Phương Nguyên híp mắt, chỗ sâu trong đáy mắt có vẻ như đang xem kịch hay: "Được, nhớ sớm về đơn vị, hai ngày này tên ăn hồn dường như lại xuất hiện, buổi tối chúng ta cần phân tổ đi tuần tra."

"Ừm"

Hướng mà Dương Phiên đi rõ ràng là hướng tới công viên giải trí, à mà, La Tú Nhi vừa rồi khoe rằng muốn đi công viên giải trí với Phong Sở Mạc, anh ta sờ sờ cằm, không biết có nên đi xem không, vì nhớ rõ lúc trước Phong Sở Mạc quan tâm đ ến người phụ nữ kia lắm, còn vì người đó, dù tổn thất âm khí thân thể cũng ráng ngưng kết ra cho anh ta, còn La Tú Nhi thì xem người ta như người đàn ông của mình, thật là, hài hước.

La Tú Nhi đưa Phong Sở Mạc ra công viên giải trí, khi nhìn thấy vài người bạn nam nữ đang đợi ở đó, cô ta hào khởi vẫy tay.

Trong lúc nhất thời, đã thu hút không ít ánh mắt, đương nhiên, nhưng ánh mắt bị tiếng kêu của La Tú Nhi thu hút càng nhiều, sau đó ánh mắt dời lên người Phong Sở Mạc, sự yên tĩnh giống như dòng suối trong vắt lưu động giữa thế gian phồn hoa, sôi nổi ồn ào làm động tâm, rồi chìm xuống.

"Tú Nhi, ai vậy? Giới thiệu chút đi."

Một vài người bạn của La Tú Nhi tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Phong Sở Mạc có mờ ám, có kinh diễm, cũng có cực kỳ hâm mộ, vì không có người nào trong nhóm này xuất sắc hơn anh.


Ánh mắt La Tú Nhi cong cong lên: "Đây là bạn trai tôi, đẹp trai ha."

Phong Sở Mạc đúng là rất đẹp trai, chỉ là, sau khi chơi một vòng công viên giải trí, khuôn mặt của La Tú Nhi không được tốt lắm, những người bạn đó đã không hoàn toàn ghen tị với cô ta nữa.

"Tú Nhi, bạn trai của cô, cao lãnh quá.". Nhanh 𝙢à không có q𝒖ảng cáo, chờ gì 𝘁ì𝙢 ngay -- T𝚁Ù𝖬T𝚁U𝖸ỆN.𝓥n --

(*)lạnh lùng

Cao lãnh vẫn dễ nghe, kỳ thực chính là lãnh đạm, thờ ơ tự tạo thành một thế giới riêng mình, anh đối xử với La Tú Nhi giống như đối với người xa lạ, không có ý tứ thân mật, chăm sóc.

Đừng nói là tiếp xúc thân thể với La Tú Nhi, không tiếp xúc thì thôi mà còn không thèm nhìn cô ta cái nào.

Đây mà là bạn trai sao? Nói thật là chẳng bằng người dưng nữa.

Người dưng thấy mặt La Tú Nhi thanh tú và đáng yêu thì sẽ nhìn thêm hai lần.

"Ha ha, tính tình của anh ấy chính là như vậy, là không dám thể hiện ra ngoài, còn khi chỉ có hai bọn tôi, anh ấy sẽ rất nhiệt tình."

Lời giải thích của La Tú Nhi thật khô cằn.

..........

Chuyến đi công viên giải trí này không những không vui, mà thậm chí còn mất hứng trở về!

Sau khi chia tay với mấy người bạn, La Tú Nhi nhìn chăm chú vào Phong Sở Mạc thờ ơ: "Anh được lắm!"

Cô ta tính nói mình là người anh yêu nhất, cuối cùng vẫn không nói ra được, vì thái độ của Phong Sở Mạc thế này dù cô ta có nói cũng chỉ là tự rước nhục vào thân, nên để lại ba chữ rồi bỏ đi, nhưng thầm quyết định là quay về sẽ bảo ông nội xóa hết ký ức của Phong Sở Mạc.

Cô ta muốn ngay bây giờ làm cho Phong Sở Mạc quên những thứ không nên tồn tại!

....

Phong Sở Mạc đứng tại chỗ qua một lúc mới từ từ đi theo.

Nơi anh rời đi để lại một đám âm khí thuần khiết, ở bốn phía xung quanh, hắc khí bị âm khí hút từ từ tụ lại, sau đó, âm khí bị nuốt chửng, hắc khí từ từ hóa hình, một bãi máu chậm rãi nhúc nhích, rồi lại không tiếng động đi theo nam nữ trước mắt, nói đúng hơn chỉ có người phụ nữ kia là không hề hay biết.

Bãi máu giống như một bãi bùn lầy, không nhìn ra là hình dạng gì, chỉ có một con mắt rất to ở giữa, đang nhìn chằm chằm vào La Tú Nhi, mặc dù trên người cô ta không có linh lực trời sinh, nhưng, bởi vì cô ta thường ở chung với ông La, cho nên trên người cô ta sớm đã tràn đầy linh lực rồi.


Đối với dị loại, đây chính là một miếng mỡ béo bở, một miếng mỡ to không có sức phản kích.

Trong không gian mơ mồ nghe thấy có tiếng nuốt nước miếng.

Một tiếng đinh linh linh vang lên, là tiếng lục lạc, rồi trong nửa giây tiếp theo, âm thanh ấy đột nhiên im bặt.

Bên môi Phong Sở Mạc mang theo một nụ cười nhạt, linh hồn anh đang bị đốt cháy, ngọn lửa đã chuyển từ màu lam sang tím, trên trán anh cũng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể mông lung, nhưng vẫn duỗi thẳng lưng, không để La Tú Nhi ở bên cạnh đang tức giận nhận ra.

Nhiếp Hồn Linh là một vật rất bá đạo, Nhiếp Hồn Linh được kích hoạt không thể chịu đựng được những pháp khí đó, chỉ cần áp chế nó thì có thể giải quyết được hết.

Diệp Vi Vi, Vi Vi, anh thầm niệm cái tên này trong lòng, như thể nỗi đau kia phảng phất không còn khó chịu đến mức đó, anh muốn tự do, anh muốn gặp Vi Vi, anh đã hứa sẽ đến tìm cô, cho nên, anh không thể chết!

Ngọn lửa màu tím đột nhiên bùng cháy, khuôn mặt của Phong Sở Mạc có chút mơ hồ, còn bãi máu kia cũng trừng to đôi mắt, rồi nó rít lên một tiếng và lao về phía sau La Tú Nhi.

"A, đây là cái gì!"

"Có quái vật!"

Thứ hóa thành thực thể đã bị người qua đường bắt gặp, sau đó, là tiếng hô hoán hoảng loạn.

Bãi máu bị tiếng kinh hô dọa sợ nên dừng lại một lúc, rồi ngay sau đó, nhưng linh khí trên người La Tú Nhi có sức hấp dẫn lớn hơn hết thảy, thế là nó đột nhiên lao về phía trước, dưới đôi mắt to, giữa bãi máu không rõ hình dạng, đột nhiên mở ra một cái miệng rộng đầy máu..

"A! Mạc, cứu em!"

La Tú Nhi nghe thấy tiếng kinh hô phía sau, vừa quay đầu lại đã đối diện với một cái bồn máu to, cô ta sợ liền hét chói tai, theo bản năng muốn kéo Phong Sở Mạc qua.


Ngọn lửa rực lửa màu tím chuyển sang màu trắng, Phong Sở Mạc yên lặng lùi ra sau một bước, anh không biết lần này mình có thể sống sót hay không, anh chỉ chạm vào một số điểm mạch của Nhiếp Hồn Linh, có lẽ hữu dụng, cũng có lẽ vô dụng, nhưng, La Tú Nhi cần phải chết!

Anh ghét bị người khác điều khiển, anh muốn lưu giữ những ký ức liên quan đến Vi Vi, anh muốn nhớ rõ, ngày hôm đó, cô cuồng nhiệt hôn lên môi anh thế nào.

Anh bảo Vi Vi đợi anh, cho nên, anh nhất định sẽ đi tìm cô, anh không muốn quên cô!

Có tiếng súng nổ, máu thịt kia văng tứ tung!

Là Dương Phiên, sắc mặt anh ta lạnh, trên quảng trường trong tiếng la hét hoảng loạn của mọi người thì tiếng súng liên tục vang lên.

"Tú Nhi, em thế nào rồi?"

Trên vai La Tú Nhi bị táp thành một mảng máu thịt bầy nhầy, sắc mặt thì tái nhợt, vẻ mặt hốt hoảng.

"Mạc, Mạc đâu!"

Phong Sở Mạc đã biến mất, đồng thời chiếc lục lạc trên cổ tay cô ta cũng biến mất.

Miêu Linh cắn lục lạc trong miệng, người nhoáng lên, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với La Tú Nhi và Dương Phiên.

May là nó vẫn luôn đi theo đại ca, nó cảm nhận được hơi thở của sếp mình ngày càng yếu, và rồi nó nhớ tới Diệp Vi Vi, trên người cô có sức mạnh cường đại nhất định có thể cứu sếp.


— QUẢNG CÁO —