Nhưng Lâm Chính vẫn nhìn thấy dấu tay ở trên má Tô Nhu và cả vết trầy xước trên cánh tay cô.
Anh không nói gì, đưa tay nâng cằm Tô Nhu lên, sau đó nhẹ nhàng xoa gò má cô.
Tô Nhu hít sâu một hơi, định phản kháng. Nhưng lát sau, từng hơi ấm từ bàn tay Lâm Chính truyền tới, khuôn mặt vốn hơi sưng lập tức bớt sưng hơn một nửa, vô cùng thoải mái.
Cô nhắm hai mắt, lặng lẽ hưởng thụ cảm giác khác lạ.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không lên tiếng.
“Em đến nhà họ Tô phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu mím môi, môi trắng bệch, khẽ run rẩy.
Cuối cùng, cô nhào vào lòng Lâm Chính, cơ thể run rẩy khóc thút thít.
Bao nhiêu ấm ức của cô không thể phát tiết với ai.
Lúc này, cô không nhịn được nữa, cô chỉ muốn ôm một người khóc một trận, giống như tìm một chỗ dựa…
Dần dần, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính đắp chăn cho cô, xử lý sơ vết thương nơi cánh tay cô, sau đó cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm! Xử lý gần xong rồi, những nhà đầu tư phát triển đó đều đã biết chân tướng sự việc, ngày mai bọn họ sẽ rút đơn kiện, Tô Quảng sẽ không sao”, đầu bên kia điện thoại là giọng Mã Hải.
“Như vậy vẫn chưa đủ”, Lâm Chính nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.
“Cậu muốn thế nào?”.
“Sáng ngày mai, tôi sẽ đến nhà họ Tô một chuyến, ông sắp xếp cho tôi, gọi hết tất cả bọn họ tới”.
“Được, cậu định làm thế nào? Tôi sẽ nói bọn họ phối hợp với cậu”.
Lâm Chính im lặng một lúc, mở hai mắt ra, lạnh lùng nói:
“Lần này, tôi muốn nhà họ Tô không ngóc đầu lên nổi!”.
…
…
Sáng ngày hôm sau.
Bà cụ Tô tươi cười đi đến đại sảnh ngồi xuống, người giúp việc lập tức pha trà bưng lên.
Bà cụ Tô rất hưởng thụ thưởng thức Đại Hồng Bào cực phẩm.
Trước kia nhà họ Tô không mời nổi người giúp việc, cùng lắm chỉ thuê người nấu ăn theo giờ.
Bây giờ, nhà tổ nhà họ Tô một lúc mời đến ba người giúp việc.
“Vài ngày nữa thuê thêm một quản gia”, bà cụ Tô nghĩ trong lòng.
“Mẹ! Mẹ!”.
Lúc này, Tô Bắc mừng rỡ chạy từ ngoài cửa vào, trong tay còn cầm theo một tờ hợp đồng.
“Nhìn bộ dạng của con đi, hấp ta hấp tấp, sau này con cũng là nhân vật số một ở Giang Thành, bộ dạng này còn ra thể thống gì!”, bà cụ Tô thong thả đặt tách trà xuống, tươi cười nói: “Chuyện gì mà vui vậy?”.
“Mấy dự án đó được thông qua rồi!”.
Tô Bắc kích động nói: “Hơn nữa, người tổng phụ trách của dự án khu Thanh Sơn cũng đã nói chuyện với chúng con, nói là có ý hợp tác với chúng con, mảnh phía Nam khu Thanh Sơn sẽ giao hết cho bọn con phụ trách. Đó là công trình một tỷ đấy!”.
“Cái gì?”.
Bà cụ đứng bật dậy, mắt lóe sáng.
“Chuyện con nói… là thật sao? Người của dự án khu Thanh Sơn tìm chúng ta?”.
“Phải đó mẹ, hợp đồng ở ngay đây này!”, Tô Bắc kích động nói.
“Hay lắm, hay lắm! Cuối cùng nhà họ Tô chúng ta cũng sắp quật khởi rồi, ha ha…”, cả người bà cụ run run, cười lớn.
“Chỉ cần làm xong dự án này là mọi thứ ở công ty có thể đi vào hình thức chính quy hóa. Theo xu thế này, không tới vài năm nữa chúng ta sẽ có thể đưa ra thị trường!”.
“Mau, mau, triệu tập mọi người lại đây, hôm nay mở tiệc, mở tiệc!”, bà cụ cười lớn.
“Vâng!”.
Tô Bắc mừng rỡ, lập tức gọi điện thoại.
Không lâu sau, người nhà họ Tô đều tới nơi.
Biết được Tô Bắc đã lấy được dự án khu Thanh Sơn, ai cũng kinh ngạc, mừng rỡ điên cuồng.
Đó là miếng thịt béo bở ở Giang Thành này.
Ai cũng muốn cắn một miếng.
Bốn gia tộc lớn đều không có phần, theo lý mà nói, có thế nào cũng không đến lượt nhà họ Tô, nhưng không ngờ dự án khu Thanh Sơn lại chủ động tìm đến hợp tác với nhà họ Tô.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa nhà họ Ninh đã thừa nhận thực lực của nhà họ Tô!
Nhà họ Tô chính thức chen vào hàng ngũ xã hội thượng lưu ở Giang Thành.
“Chú ba, dự án lớn như vậy, hợp đồng đâu? Chú không thể độc chiếm một mình được, chúng ta mỗi nhà một phần. Mẹ ở đây, mẹ phải phân chia công bằng!”, Tô Cối lập tức hô lên.
“Không sai! Hơn nữa, nhà anh cũng nuốt không nổi, không khéo lại chết đấy!”, Tô Trân cũng vội vàng nói.
Tô Bắc cười hà hà: “Sớm biết các người sẽ nói như vậy, yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Dự án này một mình nhà tôi không ôm hết được, mọi người đều phải lấy hết tiền ra đầu tư. Đây là hợp đồng mà tôi chuẩn bị, mọi người ký vào, dự án này chúng ta cùng nhau kiếm lời”.
“Ha ha, tôi biết chú ba sẽ không làm bọn này thất vọng mà”.
“Chú ba, vẫn là chú giỏi!”.
“Nhìn chú tư rồi nhìn lại chú ba, đây chính là sự chênh lệch”.
“Những ngày tốt đẹp của nhà họ Tô chúng ta sắp tới rồi, ha ha…”.
Mọi người kích động, phấn khởi cầm bút lên, ký tên mình vào hợp đồng.
Nhưng vừa ký tên xong…
Két!
Vài chiếc xe đột nhiên dừng lại trước nhà tổ của nhà họ Tô, sau đó một đoàn người nhanh chóng tiến vào.