Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 146



Người đàn ông mặc vest tách hai người ra, con trai của La Phượng là Trương Bảo Húc bước tới. 

Anh ta nói rất nhẹ nhàng, không có vẻ gì là vênh váo hung hăng, dường như đang nói một chuyện rất bình thường. 

Nhưng đám người Tô Nhu lại cảm thấy vô cùng chói tai. 

"A Húc, mau xử lý đám người này cho mẹ, đánh chết bọn họ đi!", người phụ nữ có chút điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn hét lên. 

"Đưa bà chủ lên xe", Trương Bảo Húc điềm nhiên nói. 

"Vâng, cậu chủ", mấy người đàn ông mặc vest đáp, rồi đưa La Phượng lên chiếc Bentley, dù bà ta giãy giụa kiểu gì cũng vô ích. 

Trương Bảo Húc phủi chiếc áo gió trên người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, bình thản nói: "Có lẽ cách của mẹ tôi có chút lỗ m ãng, mong mọi người đừng để ý". 

"Không… không sao đâu A Húc, đều là người một nhà mà", Tô Quảng nặn ra nụ cười, nói. 

"Người một nhà?", Trương Bảo Húc cười khẽ, lắc đầu nói: "Xin lỗi, các người vẫn chưa xứng! Từ lúc nào mà nhà họ Tô nhỏ bé có thể với tới nhà họ Trương của tôi vậy? Huống hồ nhà các người còn bị đá khỏi nhà họ Tô rồi". 

Mấy người lập tức biến sắc. 

Chỉ thấy Trương Bảo Húc lấy khăn tay ra, vừa lau tay vừa nói: "Cô, tôi gọi một tiếng cô là nể mặt cô mang họ Trương. Vốn dĩ cô cũng có tương lai tốt đẹp, đáng tiếc lại lấy Tô Quảng, gả vào nhà họ Tô nhỏ bé. Thực ra như vậy cũng chẳng là gì, nhưng vì tên vô tích sự này mà cô nhiều lần dùng tới tài nguyên của nhà họ Trương tôi. Lần này thậm chí còn lấy trộm chiếc vòng tay của nhà họ Trương, nếu không phải ông nội rộng lượng, thì cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Trương từ lâu rồi". 

"A Húc, không phải cô lấy, cô thực sự không lấy chiếc vòng đó. Nếu không tin thì cháu có thể báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra, cô thực sự trong sạch mà", Trương Tinh Vũ khóc nói. 

"Mẹ", Tô Nhu đau lòng ôm lấy mẹ mình. 

"Để cảnh sát điều tra?", Trương Bảo Húc lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện nhỏ này mà phải nhờ cảnh sát, nếu đồn ra ngoài, thì nhà họ Trương chúng tôi còn mặt mũi nào ở tỉnh Quảng Liễu? Cô không cần thể diện nhưng chúng tôi cần, tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, cô không biết sao?". 

Trương Tinh Vũ nước mắt như mưa. 

"Ông nội vì thể diện nên không điều tra đến cùng, nhưng đây không phải là lý do để cô trắng trợn như vậy. Tháng sau chính là đại thọ 70 tuổi của ông nội, người nhà họ Trương đều phải có mặt, mong là cô có thể giao chiếc vòng này trong đại thọ của ông". 

Trương Bảo Húc gấp chiếc khăn tay ngay ngắn, nói: "Hôm nay tôi được gia tộc phái tới làm việc, đương nhiên làm việc chỉ là một mặt, một mặt là răn đe các người. Được rồi cô, những lời nên nói tôi đã nói xong, hy vọng cô đừng để nhà họ Trương chúng tôi thất vọng nữa". 

Dứt lời, Trương Bảo Húc xoay người tiến về chiếc Bentley. 

"À đúng rồi", anh ta dừng bước, hơi ngoái đầu nói: "Nếu các người không mang chiếc vòng đến vào đúng ngày mừng thọ ông nội thì… cũng đừng trách nhà họ Trương không nể tình thân". 

Trương Bảo Húc xoay người rời đi. 

Chiếc Maserati cũng được một người đàn ông mặc vest lái đi. 

Trương Tinh Vũ ngây người tại chỗ như hóa đá. 

Tô Nhu ôm chặt bà ta, nước mắt tuôn rơi. 

Người qua đường thì chỉ trỏ. 

"Có chuyện gì vậy?". 

"Hình như nhà này lấy trộm đồ của người ta". 

"Lại là nhà Tô Quảng? Chẳng phải tòa án đã có kết luận rồi sao? Hình như bọn họ không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô". 

"Không phải nhà họ Tô, lần này hình như là nhà mẹ đẻ". 

"Chậc chậc chậc… Nhà này làm sao thế nhỉ? Thích trộm cắp vậy sao?". 

Những lời bàn tán lọt vào tai Trương Tinh Vũ, bà ta mở to mắt, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu nhanh chân chạy về nhà. 

"Tiểu Vũ!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo. 

"Cút đi!". 

Trương Tinh Vũ gầm lên. 

Tô Quảng cứng đờ người, không dám đuổi theo nữa. 

Tô Nhu ngây người tại chỗ, đôi môi mím chặt, ánh mắt đầy đau khổ và bất đắc dĩ. 

"Em không sao chứ?", Lâm Chính hỏi. 

"Không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi", Tô Nhu thở dài đáp. 

Lâm Chính không nói gì nữa. 

Trương Tinh Vũ tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, Tô Quảng không ngừng khuyên nhủ bên ngoài. Tô Nhu thì mặc kệ, cô biết tính của mẹ mình, gặp chuyện như thế này tốt nhất cứ để bà ta một mình. 

Hiện giờ vụ kiện đã kết thúc, Tô Nhu cũng nên làm việc của mình rồi. 

Lâm Chính vốn dĩ định ở nhà đọc sách, luyện công. 

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. 

“Có chuyện gì vậy?”. 

“Chủ tịch Lâm, văn phòng luật sư của Kỷ Văn đã mở, đồng thời treo biển dưới danh nghĩa công ty chúng ta. Ngoài ra, thuốc mới cũng đã đưa vào nghiên cứu khai thác, tập đoàn Liễu Thị vốn còn định nhân lúc chúng ta chưa đưa ra thuốc mới, lợi dụng phương thuốc của nhà họ Tô để kiếm một mớ, nhưng bọn họ cử người đến thăm dò tốc độ nghiên cứu chế tạo thuốc mới của chúng ta, bất đắc dĩ đành từ bỏ, tập đoàn Liễu Thị lâm vào khốn cảnh rồi”. 

“Ngoài ra, Hiệp hội Y tế Hoa Quốc và Tổ chức Y tế Thế giới đều cử người đến, cả lãnh đạo chuyên gia các nước nữa. Bọn họ mong có thể đến đây để tìm hiểu quá trình nghiên cứu khai thác thuốc mới. Tôi định tổ chức một buổi báo cáo học thuật, chia sẻ những thông tin hữu dụng ra ngoài, đóng góp một chút cho nền y học thế giới. Như vậy có thể mang lại danh tiếng tốt cho công ty chúng ta, cũng có lợi cho việc tiến quân vào thị trường quốc tế sau này”. 

Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại đ ĩnh đạc nói.
— QUẢNG CÁO —