Huyền Dược, Tử Dạ có phản ứng kỳ lạ khiến các học sinh xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Mọi người kinh ngạc nhìn thái độ của các giảng sư, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nhìn thấy Vương Băng Điệp trợn trừng mắt nhìn trước mặt Lâm Chính, cô ta nói: "Tên Mặc Tiểu Vũ kia… hủy một cây châm bạc của đàn anh Tiêu…"
"Hủy một cây châm bạc của đàn anh tiêu? Nghĩa là sao?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ào ào nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên một lúc sau mọi người cuối cùng mới ý thức được có gì đó không đúng.
Sau lưng Lâm Chính chỉ có bốn cây châm bạc, cây châm chí mệnh nhắm vào anh đã biến mất, đang nằm dưới mắt đất cách anh mấy chục mét, nó nằm đó lóe sáng.
Bởi vì ánh sáng màu của sân đấu khá tối tăm nên trông cây châm bạc rất nổi bật.
Sau khi mọi người nhìn lại có thể thấy rõ cây châm bạc bị cắt thành hai khúc…
Đó chính là châm bạc của Tiêu Sĩ Kiệt!
"Đây là… kiệt tác của Mặc Tiểu Vũ?"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, da đầu tê dại.
"Chuyện này… không thể nào! E rằng giảng sư Tư Đồ cũng không làm được vậy!", La Phú Vinh gần như hét lên.
Giảng sư Tư Đồ là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng, tên Mặc Tiểu Vũ sao có thể lợi hại hơn ông ta được?
Tây Nhu Thiến sững sờ nhìn.
Vương Băng Điệp cũng há hốc mồm.
Còn về giảng sư Chu, giảng sư Đường, vẻ mặt của họ như bị sét đánh. Trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Minh Vũ cũng bối rối, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Thiên Mạch thì vẫn ổn, cô ta tiếp tục quay phim, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hơi cứng đờ lại.
"Sao có thể… cậu… cậu dùng châm bạc để bẻ gãy châm bạc của tôi sao? Sao có thể? Sao cậu làm được vậy? Không thể nào!", Tiêu Sĩ Kiệt toàn thân run rẩy, cả người lảo đảo, không tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh hít sâu một hơi, nói với Tiêu Sĩ Kiệt: "Bây giờ đến lượt tôi rồi!"
m thanh cách một nghìn mét không lớn, nhưng vào tai Tiêu Sĩ Kiệt lại như sấm động trời.
Toàn thân cậu ta run rẩy, mắt trợn lớn nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ ngón tay lên, giữa hai ngón tay kẹp châm bạc, sau đó anh vung tay.
Vèo!
Cây châm bạc bay qua, sau đó lập tức biến mất.
"Không ổn!"
Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt run rẩy, cậu ta vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng ngay giây phút cậu ta chuyển động…
Vèo!
Cây châm bạc nháy mắt trúng huyệt Thiên Trung trên ngực cậu ta.
Sao có thể nhanh như vậy?
Con ngươi Tiêu Sĩ Kiệt mở lớn, vội vàng lấy tay phải rút châm bạc ra, nhưng… cậu ta không thể nào ngờ cây châm bạc này kinh khủng đến thế, nó xuyên qua cơ thể, bay vọt qua sau lưng, tiếp tục bay thẳng và c ắm vào lan can bằng thép đằng sau sân đấu, lúc này nó mới dừng lại.
Học sinh ở bên này rối rít nhìn vào lan can, chỉ nhìn thấy trên châm bạc dính máu, nửa đoạn đâm xuyên vào trong lan can bằng thép.
Kinh khủng biết bao!
Người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khiếp sợ.
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Phải có sức lực lớn đến mức nào mới có thể làm vậy chứ?
Tiêu Sĩ Kiệt há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng trời đất xoay tròn, sau đó ngã lăn ra đất, thần trí không tỉnh táo nổi.
"Sĩ Kiệt!"
"Sĩ Kiệt, em không sao chứ?"
Các giảng viên đều chạy lại, vội vàng đỡ Tiêu Sĩ Kiệt dậy, châm cứu cũng châm cứu rồi, xoa bóp cũng xoa bóp rồi, mớm thuốc cũng mớm thuốc rồi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Chính không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Liêu Huy và Phùng Thạch hỏi: "Hai vị trọng tài, bây giờ có thể tuyên bố kết quả trận so tài chưa?"
Phùng Thạch vừa nghe xong, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Liêu Huy hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nói lớn: "Tôi tuyên bố, trận đấu kết thúc, người thắng là…"
"Chàng trai! Có vài lời, cậu không được nói bừa đâu!", giảng sư Chu ở bên này lập tức trợn mắt hét vào mặt Liêu Huy.
Liêu Huy bị cắt lời, lập tức co rụt cổ lại.
"Sao vậy? Giảng sư Chu, ông muốn can thiệp vào kết quả trận đấu sao", Lâm Chính nhìn giảng sư Chu, lạnh lùng nói: "Xung quanh nơi này nhiều người đang nhìn đến vậy, hơn nữa mọi người đang cầm điện thoại quay, ông chẳng nhẽ định đổi trắng thành đen hả? Nếu như như vậy, tôi cũng không để ý, có điều chuyện này mà truyền ra ngoài. Đến lúc đó danh tiếng của Kỳ Dược Phòng sẽ ra sao đây, không ai biết được đâu nha!".
Giảng sư Chu sững sờ, lập tức cúi đầu không lên tiếng.
"Tôi tuyên bố. Trận đấu này, người thắng là Mặc Tiểu Vũ! Ngoài ra, người dành được hạng một trong cuộc thi Giám Dược cũng là Mặc Tiểu Vũ", Phùng Thạch lạnh lùng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra được ông ta rất không muốn nói ra lời này.
Nhưng đã đến bước đường này, ông ta có cố tiếp thì chỉ có mất mặt hơn thôi.
Mà ông ta vừa dứt lời, nơi này vang lên tiếng reo hò.
"Mặc Tiểu Vũ, hay lắm!"
"Thắng rồi, ha ha…"
"Không ngờ, Kỳ Dược phòng lại có kỳ tài như này".
"Được lắm! Được lắm!"
Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, nhưng đa phần đều là người xem, còn học sinh thì ít ai lên tiếng.
Dù sao học sinh cũng không phải kẻ ngu.
Lần này ai cũng biết. Mặc Tiểu Vũ có thể nói là đã đắc tội với cả Kỳ Dược Phòng!
Nhưng "Mặc Tiểu Vũ" này chẳng thèm quan tâm.
Hai mắt anh nóng rực lên, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên đài cao, anh bước nhanh qua đó.
Hà Linh Hoa.
Đây mới là mục đích anh đến đây hôm nay.
Chỉ là.
Khi Lâm Chính tiến lên lấy Hà Linh Hoa, chiếc hộp lập tức bị hai học sinh đứng bên duỗi ra đem đi.
Lâm Chính sững sờ, lập tức nổi giận, lao đến ngăn cản.
"Các người làm gì vậy?", Lâm Chính gào lên.
"Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng? Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy?", Phùng Thạch đi đến, lạnh lùng hỏi.
"Ông nói tôi đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Giám Dược, về lý mà nói giải thưởng này thuộc về tôi, ông sao có thể đem giải thưởng của tôi đi?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Giải thưởng? Hừ, bạn học Mặc Tiểu Vũ, giải thưởng hạng nhất do Kỳ Dược Phòng cung cấp, Kỳ Dược Phòng có thể tùy tiện thay đổi giải thưởng, đối với biểu hiện lúc trước của cậu, chúng tôi cảm thấy cậu thích hợp với một giải thưởng khác hơn nên chúng tôi dự định thay đổi giải thưởng!", Phùng Thạch nói.
"Cái gì?", tròng mắt Lâm Chính co lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Phùng Thạch dám làm vậy, nhưng… ông ta làm vậy vẫn hợp quy định!
Dù sao trận đấu này do Kỳ Dược Phòng tổ chức, giải thưởng hoàn toàn có thể thay đổi, chuyện này cho dù có nói ra, người ngoài cùng lắm chỉ nói mấy câu Kỳ Dược Phòng chơi bẩn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Đem đi đi", Phùng Thạch chẳng thèm quan tâm đến lời Lâm Chính nói nữa, phất tay với hai học sinh.
Hai học sinh kia hiểu ý, đem chiếc hộp rời đi.
Đúng lúc này, mắt Lâm Chính sắc lại, lập tức xông qua cướp lấy chiếc hộp.
"Cậu làm gì vậy?"
"To gan!"
"Mặc Tiểu Vũ, cậu điên rồi?"
Tiếng gào giận dữ vang lên, người của Kỳ Dược Phòng từ bốn phương tám hướng bao vây đến…