Tiếng nói vang lên giống như nhát búa đánh thức đám đông.
“Đúng vậy, chắc là không phải Mặc Tiểu Vũ rồi”.
“Tôi ở cùng ký túc xá với cậu ta, tôi nhớ cậu ta không hề lợi hại như vậy…”
“Trình độ của Tiểu Vũ như thế nào có lẽ chúng ta đều biết. Hơn nữa, nếu cậu ta lợi hại như vậy thì sao phải tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Hơn nữa người này đeo khẩu trang, nhìn không rõ là ai. Cậu ta thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”
“Chắc chắn không phải. Rốt cuộc cậu là ai?”
Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Mọi người nhìn Lâm Chính và cảm giác có gì đó không ổn. Bởi vì người này khác xa những gì mọi người tưởng tượng. Nếu Kỳ Dược Phòng có một người xuất sắc như vậy thì họ không thể nào không biết tới.
Phùng Thạch chưa từng gặp mặt Mặc Tiểu Vũ. Người của Kỳ Dược Phòng đông như vậy đương nhiên bọn họ không thể nào biết tất cả các học sinh được.
Minh Vũ cũng sững sờ. Bà ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ hoang mang, sau đó tái mặt giống như nhớ ra điều gì đó. Cả cơ thể bà ta run lên. Thiên Mạch ở bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế ạ?”, cô ta hỏi Minh Vũ.
“Không…không có gì”, Minh Vũ cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng rõ ràng đó là một nụ cười miễn cưỡng. Thiên Mạch không hiểu lắm. Thế nhưng cô ta biết, Lâm Chính sắp bị bại lộ thân phận rồi.
“Cậu không phải là Mặc Tiểu Vũ thật sao?”
Phùng Thạch bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Nếu đúng như vậy thì chuyện này không chỉ là vấn đề nội bộ mà còn liên quan tới vấn đề bên ngoài của Kỳ Dược Phòng.
Nếu chuyện đến nước này thì Phùng Thạch cũng chẳng có gì phải kiêng dè nữa, thậm chí còn có thể lật ngược tình thế.
“Đã bị vạch mặt thì tôi cũng không đóng giả nữa”, Lâm Chính gật đầu. Lời nói của anh khiến đám đông kinh hãi.
“Vậy thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa”, Phùng Thạch phất tay: “Lập tức đẩy cấp độ cảnh giác lên cao nhất, đóng tất cả các lối ra vào của Kỳ Dược Phòng, bất kể giá nào cũng phải bắt được kẻ xâm lược này”.
“Vâng, phó phòng chủ!”
Đám đông hô vang đáp lại. Các giảng sư lao tới, định ra tay với Lâm Chính. Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp Kỳ Dược Phòng. Toàn bộ Kỳ Dược Phòng sôi lên như chảo dầu.
Tất cả các quan khách đều được kiểm soát, đồng thời, một lực lượng lớn nhân lực được điều động.
Một đoàn người mặc đồng phục chạy tới. Lâm Chính tối sầm mặt, biết là không thể ở lại lâu nên lập tức chạy ra phía cửa.
“Chạy được không?”, giảng sư Đường hét lên, phất tay về phía Lâm Chính.
Vụt!
Một lượng bột lớn được rắc ra, đổ xuống người Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế lao về phía trước. Đám bột đó dường như chẳng thể làm gì được anh.
“Cái gì?”, giảng sư Đường trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.
“Cậu ta khinh thường cả bột độc của giảng sư Đường sao? Lẽ nào tên này không bao giờ bị trúng độc?”, có người run rẩy hô lên.
“Giảng sư Đường cẩn thận!”, lúc này giảng sư Triệu hét lên.
Giảng sư Đường run ẩy, dường như ý thức ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu thì Lâm Chính lúc này đã lập tức siết cổ ông ta.
“Không!”, giảng sư Đường hét lên, cổ bị siết chặt, đành phải phản kháng, nhưng Lâm Chính càng siết mạnh hơn.
Rầm! Cả người giảng sư Đường bị quăng qua một bên, đập mạnh vào một thân cây lớn.
Rắc. Thân cây nứt gãy, giảng sư Đường ngã lăn ra đất, nôn ra máu và bất tỉnh.
“Hả?”
Đám đông tái mét mặt, sững sờ. Không ai dám tiến lên nữa. Chỉ có duy nhất các vị giảng sư là vẫn không lùi bước.
“Đồ chó má này. Đứng im!”, giảng sư Chu chửi rủa, vung tay phóng ra một lượng châm cực lớn.
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá. Anh khựng lại, xoay người né đạn rồi lại lao tiếp về phía giảng sư Chu.
“Không hay rồi”.
Giảng sư Chu tái mặt, vội vàng quay người định bỏ chạy. Nhưng…không kịp nữa. Lâm Chính chộp lấy vai trái của ông ta từ phía sau và vặn mạnh.
RắcTiếng xương gãy vang lên.
“Á…”, giảng sư Chu kêu la thảm thiết.
“Chúng ta vốn không có thù hận gì. Nhưng tôi là người nhỏ mọn, người khác chửi tôi thì tôi chắc chắn là phải phản lại. Thế nhưng tôi lại không biết chửi nên đành phải dùng bạo lực thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Bàn tay anh di chuyển từ vai trái của giảng sư Chu qua vai phải.
“Đừng…đừng…”
Giảng sư Chu run rẩy, mặt trắng như tờ giấy. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vặn mạnh.
Rắc.
“Ư….”, ông ta đau tới mức không thốt nên lời, suýt nữa thì ngất lịm. Cả người ông ta ngã ra đất, co giật. Miệng sùi bọt mép. Những người khác thấy cảnh tượng đó thì nào còn dám lao lên nữa?
“Chuyện…gì vậy? Cậu ta là quái vật sao?”, có người kinh hãi kêu lên.
“Y võ, cậu ta biết y võ!”, lúc này giảng sư Tư Đồ mới hét lên.
“Y võ sao?”
Phùng Thạch trố tròn mắt, nổi giận đùng đùng. Ông ta không thể ngồi yên được nữa. lấy từ eo ra 20 cây châm phóng về phía Lâm Chính.
Nếu là y võ thì không phải là kẻ mà học sinh và các giảng sư thông thường có thể đấu lại được. Lúc này chỉ có thể dựa vào ông ta mà thôi.
Loạt châm phóng ra từ người của Phùng Thạch giống như một cơn mưa. Châm của ông ta vừa nhanh vừa mạnh. Nếu mà miễn cưỡng đỡ thì sẽ thân bại danh liệt.
Cuối cùng thì cũng có một cao thủ ra tay rồi. Lâm Chính đanh mặt, quay người và cũng phóng châm ra.
Vụt! Vụt…Châm của hai bên va chạm tạo thành cơn nổ như pháo hoa.
Chỉ có điều tốc độ phóng châm của Lâm Chính nhanh quá, hơn nữa không biết trong người anh cất giấu bao nhiêu cây châm. Khi hai người đấu châm, do tốc độ của anh quá nhanh mà Phùng Thạch đã không theo kịp, đã có cây châm ghim trúng vai ông ta…
Phùng Thạch tái mặt, những cây châm trong tay bỗng rơi xuống đất. Có lẽ ông ta không ngờ châm pháp của Lâm Chính lại đáng sợ đến thế.
“Phó phòng chủ, để chúng tôi trợ lực”.
Lúc này các vị giảng sư thấy vậy vội vàng ra tay. Trong nháy mắt, tất cả họ đã lao lên vây lấy Lâm Chính.
Thế nhưng người đông thì Lâm Chính cũng không hề sợ.
Thậm chí anh chẳng buồn lấy châm ra nữa. Mà chỉ chộp lấy những cây châm do các giảng sư phóng ra và phi về phía Phùng Thạch.
Phùng Thạch không thể chống đỡ lại được cơn mưa châm. Trong chớp mắt, trận thế đột ngột thay đổi, bọn họ không phòng thủ được bao lâu thì thế trận đã bị phá vỡ. Châm bạc lại ghim lên người Phùng Thạch.