Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 483



Đương nhiên Lâm Chính biết người này đang nói gì, nhưng giao người thì là chuyện không thể. Người kia của nhà họ Lâm trước đó đã bị Cung Hỉ Vân dìm xuống đáy sông, hiện giờ e rằng đến xác cũng không còn. 

Nhưng anh không thể thừa nhận chuyện này, nếu không nhà họ Lâm sẽ trả thù anh không chút kiêng dè. 

Tuy Lâm Chính rất muốn trở mặt với nhà họ Lâm, tính toán ân oán trước kia và cả hiện tại, nhưng bây giờ vẫn còn hơi sớm. 

“Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả, nếu bạn anh bị mất tích ở Giang Thành, nể mặt chúng ta đều họ Lâm thì tôi sẽ tìm giúp, những việc tôi có thể làm được cũng chỉ có vậy thôi”, Lâm Chính nói rất bình tĩnh. 

“Thần y Lâm, chúng ta đều là người thông minh, cậu cần gì phải giả ngu giả khùng trước mặt tôi chứ?”, người kia nheo mắt cười nói, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. 

“Những gì nên nói tôi đều đã nói rồi, nếu anh thực sự không tin, thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Vậy sao?”. 

Người kia thở dài, nói với vẻ thất vọng: “Thế thì đáng tiếc quá, tôi vốn tưởng thần y Lâm là một người rất thông minh, bây giờ xem ra… tôi đã nhầm! Haizz… Đúng là khiến người ta thất vọng!”. 

Dứt lời, người kia chìa tay về phía Lâm Chính. 

Những người khác nhà họ Lâm cũng đứng dậy. 

“Thần y Lâm, nếu cậu đã không biết chuyện này thì thôi vậy, đã làm phiền cậu rồi, chào cậu!”, người kia mỉm cười nói với Lâm Chính. 

Lâm Chính hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ chìa tay ra bắt. 

“Bảo trọng, cậu Lâm!”, người kia cười nói, rồi xoay người, dẫn người nhà họ Lâm rời đi. 

“Bọn họ cứ thế đi sao?”. 

Mã Hải có chút ngạc nhiên. 

“E rằng không đơn giản như vậy”. 

Lâm Chính nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của mấy người kia, nhỏ giọng nói: “Nhìn người này có vẻ khó đối phó hơn người nhà họ Lâm trước đó nhiều, tôi không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, nhưng tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không cam lòng bỏ qua. Mã Hải, mấy ngày nay chú ý sát sao, bảo Cung Hỉ Vân theo dõi chặt chẽ động tĩnh của bọn họ. Các ông cũng phải chú ý an toàn bản thân, rõ chưa?”. 

“Yên tâm đi Chủ tịch Lâm, tôi đã bảo cô Cung sắp xếp rồi”, Mã Hải gật đầu. 

“Tốt, hai ngày nay tôi hơi mệt, về nghỉ ngơi đây!”. 

Lâm Chính nói xong liền rời khỏi công ty, về nhà trọ của Tô Nhu. 

Hình như Tô Nhu đã đi làm, công ty Duyệt Nhan của cô mới khởi đầu đã gặp phải hàng loạt sóng gió, tuy có tập đoàn Dương Hoa giúp đỡ, nhưng hiện giờ cũng cất bước khó khăn. Vậy nên vết thương của Tô Nhu vừa có khởi sắc, cô đã toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc, mặc kệ mọi thứ. Lâm Chính vốn không muốn đến đây, nhưng nghĩ đến việc hiện giờ phía Lạc Thiên cũng không tiện, nên đến đây ngồi một lát. 

Cạch! 

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. 

Lâm Chính đang chuẩn bị ngồi lên giường hít thở để khôi phục sức lực thì giật nảy mình, nhìn kĩ mới phát hiện là Trương Tinh Vũ đã trở về. 

Lâm Chính nhíu mày. 

Bây giờ Trương Tinh Vũ có thể nói là chỉ muốn anh chết đi cho khuất mắt, nhìn thấy anh là không ngừng được mồm, không hỏi thăm 18 đời tổ tông của anh thì quyết không chịu thôi. 

Nếu không nể mặt Tô Nhu, thì e rằng Lâm Chính đã không kiềm chế được rồi, thế nên nhìn thấy Trương Tinh Vũ, tâm trạng anh cũng không được tốt lắm. 

Nhưng điều khiến Lâm Chính có chút kinh ngạc là sau khi đẩy cửa phòng, Trương Tinh Vũ không chửi mắng anh như mọi lần, mà nhìn anh chằm chằm một lát mới trầm giọng nói: “Lâm Chính, cậu lại đây”. 

“Sao vậy mẹ?”, Lâm Chính chần chừ một lát rồi hỏi. 

“Bảo cậu lại đây thì cậu lại đây, nói nhiều thế nhỉ?”, Trương Tinh Vũ mất kiên nhẫn nói. 

Lâm Chính không hiểu ra sao, nhưng vẫn bước ra ngoài. 

“Chờ tôi ở phòng khách!”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chui vào phòng ngủ, bới móc lục lọi, một lát sau lấy ra một bộ vest còn khá mới. 

Lâm Chính nhớ hình như đây là bộ vest của Tô Quảng, phiên bản được đặt may riêng của Youngor, Tô Quảng phải tiết kiệm rất lâu mới mua được, tốn tận tám mươi nghìn tệ. Bình thường Tô Quảng còn không nỡ mặc, chỉ có dịp lễ Tết hay sinh nhật mới lấy ra để diện. 

“Cầm lấy thử đi”, Trương Tinh Vũ ném cho Lâm Chính, lạnh lùng nói. 

“Mẹ, đây là…” 

“Bảo cậu thử thì thử đi! Đừng càm ràm nữa!”. 

“Vâng”. 

Lâm Chính nhíu mày, rồi bước vào phòng. 

Một lát sau, anh mặc vest chạy ra. 

Tô Quảng thấp hơn Lâm Chính một cái đầu, nên anh mặc bộ vest này có vẻ hơi ngắn, rất không vừa người, nhưng miễn cưỡng vẫn mặc được. 

Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng tạm được”. 

“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, mẹ bảo con mặc quần áo của bố làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi. 

“Chẳng làm gì cả, lát nữa tôi đưa cậu đi ăn, cậu cứ thể hiện tốt một chút cho tôi là được”, Trương Tinh Vũ đáp. 

“Đi ăn?”, Lâm Chính vẫn không thể nào hiểu được. 

Đúng lúc này thì Tô Quảng cũng hớt hải chạy vào. 

Vừa nhìn thấy bộ quần áo trên người Lâm Chính, Tô Quảng sửng sốt: “Bà xã, bà… sao bà lại bảo Tiểu Chính mặc quần áo của tôi?”. 

“Chẳng còn cách nào khác, cả nhà chỉ có mỗi bộ này tạm được, chỉ đành mặc nó vậy”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói. 

“Nhưng… bộ này không vừa người Tiểu Chính! Bộ vest này được đặt may riêng, người khác nhìn thấy không vừa người, chắc chắn có thể đoán được đây là bộ vest đi mượn”, Tô Quảng vội vàng nói. 

Đương nhiên, ông ta nói vậy vừa là xót bộ vest của mình, vừa nói đúng sự thật. 

“Vậy ông nói xem làm sao bây giờ?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày, sắc mặt u ám hỏi. 

“Bà đừng lo, chẳng phải tôi đã mua một bộ vest sao? Tiểu Chính, mau đi thử đi!”, Tô Quảng xách chiếc túi giấy trong tay, toét miệng cười. 

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo. 

Bộ vest Tô Quảng mới mua về quả thực rất vừa vặn, Lâm Chính cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn đúng là cũng có chút khí chất của một nhân tài. Nhưng Lâm Chính sờ chất vải, lập tức hiểu ra. 

“Đây là đồ của thương hiệu nào vậy?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, vội hỏi. 

“Vest đặt may riêng số lượng có hạn của Giorgio Armani, giá trên thị trường là sáu trăm nghìn tệ một bộ”, Tô Quảng đắc ý nói. 

“Cái gì?”. 

Trương Tinh Vũ giật nảy mình, lập tức túm lấy cổ áo Tô Quảng gầm lên: “Ông điên à mà mua bộ vest đắt như vậy?”. 

“Bà xã, bà đừng kích động, đây chỉ là hàng nhái thôi”, Tô Quảng vội đáp. 

“Hàng nhái?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới bình tĩnh hơn. 

“Sao chồng bà có thể có sáu trăm nghìn tệ để mua bộ quần áo này chứ? Bộ này đừng nói là mua, cho dù là mượn tôi cũng không dám! Tôi chỉ mua hàng nhái để chữa cháy thôi!”, Tô Quảng giải thích. 

“Hàng nhái?”, ánh mắt Trương Tinh Vũ lộ vẻ nghi hoặc: “Sẽ không bị nhìn ra đấy chứ?”. 

“Bà yên tâm, chắc chắn là không, tôi đã chọn rất lâu, bộ này được nhái rất giống”. 

“Nhưng… tôi vẫn lo… Nếu bị người ta nhận ra là hàng nhái, thì chẳng phải chúng ta mất sạch thể diện sao?”. 

“Bà xã, không còn thời gian đâu, bây giờ chúng ta cũng chỉ đành làm vậy thôi!”. 

“Vậy… thôi được rồi!”. 

Trương Tinh Vũ thở dài, nói với Lâm Chính đang nghệt ra: “Tiểu Chính, đi, chúng ta đi ăn thôi!”.
— QUẢNG CÁO —