Lâm Thanh Viễn là một người khôn khéo, liếc mắt nhìn anh một cái, chắp tay sau lưng, cất giọng không mặn không nhạt: "Vết thương trên lưng vẫn ổn chứ?"
"Không có vấn đề gì."
Anh cử động bả vai, ý nói mình đã khá hơn rồi.
Lâm Thanh Viễn cười hừ một tiếng, quay đầu nói với bí thư Trương: "Này, ông đi nói với bác sĩ Trương, cho nó làm thủ tục xuất viện."
Hử? Lâm Lục kiêu tay chống lưng, nhíu mày nhìn ông già trước mặt, nửa đêm chạy tới đây tìm mình gây khó dễ?
Bí thư Trương do dự nói: "Mới được có mấy ngày, vết thương vẫn chưa đóng vảy đâu, vẫn còn máu thấm trên băng vải đấy."
Lâm Thanh Viễn: "Tôi thấy nó rất khỏe mạnh mà, vừa rồi không phải còn định ra ngoài sao."
Lâm Lục Kiêu đã rõ, ông già này rốt cuộc khó chịu với mình chỗ nào, cúi đầu, vừa định nói chuyện, phía sau liền bị Thẩm Mục giữ chặt, nghiêng đầu liếc anh một cái, ý tứ -- từ từ nói. Quay đầu cung kính nói với Lâm Thanh Viễn: "Bác Lâm, Lục Kiêu là ở bệnh viện buồn chán quá, muốn ra ngoài đi dạo, nếu bác không yên tâm, cháu sẽ đi cùng cậu ấy, lát nữa sẽ đem cậu ấy về cho bác."
Trước giờ, vẫn là con nhà người ta nhìn thuận mắt hơn, trong đám trẻ này, Lâm Thanh Viễn từ lâu đã thích Thẩm Mục, tiểu tử này so với Lâm Lục Kiêu đáng tin cậy hơn, lịch sự nhã nhặn, không giống tiểu tử nhà mình, tính khí thật tệ."
Bây giờ làm quân nhân cũng có chút tốt hơn, mấy năm trước chính là quản không nổi.
Lâm Thanh Viễn vung tay: "Đi đi. Thẩm Mục, cháu cũng đừng phụ sự tín nhiệm bác dành cho cháu, đừng để tiểu tử này gây chuyện."
Thẩm Mục cười nhẹ: "Lục Kiêu mấy năm qua đã thay đổi không ít, bác yên tâm."
Cứ như vậy thành công giải quyết, ra khỏi bệnh viện, Lâm Lục Kiêu cảm thấy có chút khó tin, mẹ nó, như thế nào có thể thuyết phục lão già cứng đầu kia vậy.
Hai người đi đến cửa xe, Thẩm Mục vỗ vỗ đầu xe, ý bảo: "Để tôi đưa cậu đi, dù sao cậu cũng không cách nào lái xe được."
Lâm Lục Kiêu gật đầu một cái, khoác áo khoác màu đen lên, kéo khóa lên cao, che đi quân phục bên trong, còn che nửa khuôn mặt, ban đêm gió có chút lạnh, thổi vào từ cổ áo, anh kéo kéo cổ áo, ngồi vào ghế phụ, bỏ tay vào túi áo, vừa lên xe đã nghiêng đầu nhìn Thẩm Mục, không biểu lộ cảm xúc nói: "Cậu là con trai ba tôi hả?"
Thẩm Mục một bên bật CD một bên liếc anh, hơi buồn cười: "Máu ghen của cậu cũng rất lớn nha."
"Có cái rắm."Lâm Lục Kiêu nhìn bên ngoài cửa sổ, hừ cười một tiếng: "Dù sao ông ấy nhìn người khác chỗ nào cũng đều tốt, còn thấy tôi thì liền không thoải mái."
"Ba cậu yêu cầu cao đối với cậu, nếu ông ấy không thương cậu, năm đó sẽ ngăn cản cậu sao? Bay về sửa lại nguyện vọng của cậu? Sau khi ông ấy ly hôn với mẹ cậu cũng không tìm người mới, khi đó ông mới hơn bốn mươi, nếu muốn liền có thể tìm một người, hai người sinh một đứa con, cậu còn có thể làm gì? Ông ấy làm như vậy là vì cái gì? Hơn nữa, năm đó ông ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng em trai cậu, đến bây giờ Lâm Khải vẫn còn hận ông, bây giờ coi như chỉ còn một người con là cậu, có thể không yêu thương? Hai người chính là mạnh miệng, cùng tật xấu, đúng là cha con."
Đúng như vậy, Lâm Lục Kiêu từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng bị Lâm Thanh Viễn khinh thường, cũng chưa bao giờ khen anh, thậm chí còn hiếm khi yên tâm về anh, dường như không cách nào có được sự khen ngợi của ông, đối với Lâm Lục Kiêu mà nói,, nếu có một ngày Lâm Thanh Viễn khen ngợi anh, thật cũng giống như đại cô nương lên kiệu hoa-- lần đầu tiên.
Thẩm Mục lái xe đi, đánh tay lái liếc anh một cái, chuyển chủ đề: "Cậu với cô nàng kia tốt hơn chưa?"
Lâm Lục Kiêu để tay bên cửa sổ, quay đầu nhìn ven đường, nghe thấy câu này liền cười: "Muốn nghe bát quái?"
Thẩm Mục nói: "Không thể nói như vậy, tôi đây là đang quan tâm cậu, vậy đổi câu hỏi khác, ai là người chủ động?"
Anh nghiêm túc nghĩ rồi nói: "Không nói được- -"
"Cái này có gì không nói được?"
Lâm Lục Kiêu: "Bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ kỹ xem tôi thích cô ấy từ lúc nào."
"Còn phải tính thời gian?! EQ của cậu thật khiến người ta lo lắng!"
Kết quả, Lâm Lục Kiêu nhíu mày một cái: "Tôi cảm thấy, có khả năng 5 năm trước tôi đã thích cô ấy rồi."
Nếu không thì tại sao khi nhớ lại cảnh tượng khi nha đầu kia ném một xấp tiền vào mặt, anh liền nổi trận lôi đình, có cảm giác giống như ăn xin. Phi, nhưng người ta rõ ràng không làm gì cả.
Hơn nữa, đêm đó, chỉ là không cẩn thận ngồi trúng cô gái mềm mại ở trong chăn, liền vội vàng muốn tìm bạn gái chứng minh bản thân?
Không bình thường--
Quá không bình thường!
Thẩm Mục cẩn thận tính toán, 5 năm trước, cô nàng kia mới có mười sáu tuổi!
"Đm--"
Ngẫm lại bổ sung thêm một câu, "Cậu đúng là cầm thú." Lời lẽ chính đáng.
Bởi vì quá kinh ngạc, Thẩm Mục không nhịn được, chửi thề vài câu, suýt chút nữa bỏ luôn tay lái, từ khi nào cậu phải lòng cô ấy cơ? Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nắm vững tay lái, giơ ngón cái lên, "Lợi hại, lần tới ai nói EQ cậu thấp, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
"Biến."
Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một chữ lạnh đạm.
........
Tưởng Cách đối với bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi thấy cô gái mặc lễ phục đi đến trước mặt, vẫn có chút rụt rè khó hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có thứ gì có thể làm ruột gan cậu cồn cào đến vậy. Muốn thứ liền được thứ đó, lại còn là công tử nhỏ của Tưởng gia, mặc dù sẽ có lúc ông già dạy bảo cậu, nhưng thực ra vẫn là cưng chiều, cũng không để đứa cháu nhỏ này bị ủy khuất. Nếu như trong nhà biết, lần trước trong khách sạn cậu bị trói lại vẽ rùa đen là do Nam Sơ làm, ông già nhất định sẽ phong sát tiểu nha đầu này, tuy rằng lúc đầu tức giận, cũng đã nghĩ đến, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu ông già biết được, bằng thủ đoạn của ông, khẳng định sẽ khiến Nam Sơ chịu khổ, cậu không đành.
Lúc đầu cho Nam Sơ tham gia chương trình, vốn là muốn dựa vào chương trình chỉnh người, vừa giáo dục về phòng cháy, vừa có thể xem tiểu minh tinh chịu khổ.
Nhưng trò chơi sinh tồn trong rừng kia thật sự nguy hiểm, cậu không nỡ, vì thế liền tìm cho cô một bộ phim điện ảnh, để cô diễn, tiểu nha đầu kia mặc lên mình một thân sườn xám màu xanh đen, từ đầu đến chân đều là phong thái của Liễu Oánh Oánh, đạo diễn cũng ở bên tai cậu liên tục tán thưởng, "Đây đúng là Liễu Oánh Oánh, chính là Liễu Oánh Oánh trong tưởng tượng của tôi."
Khi đó, cậu ngậm thuốc lá, nhìn tấm màn đen phía trước, cô nương kia cầm dù giấy, tay áo sườn xám xẻ nửa tà, lộ ra nửa cánh tay trắng như ngó sen, tai cậu như bị hỏng, rũ mi, quay đầu, đều là sự thu hút của nữ nhân phong trần, có chút đối nghịch với mái tóc lãnh diễm kia, nhìn xa giống như đóa hoa đầy màu sắc, nhìn gần lại giống như bông cúc nhỏ.
Cậu nói với Thẩm Mục là muốn ngủ với cô.
Lúc đó Nam Sơ không để ý đến cậu, tức giận quá nên mới nói vậy.
Sau này thấy cô bị người ta đánh, cậu ở trong xe nổi điên lên muốn xuống xe, trong lòng vô cùng sợ hãi, rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ, cậu muốn đối tốt với cô, muốn giành được cô.
Không nghĩ đến cô lại bị dư luận bàn tán, cậu đã xem qua mấy lời bình luận đó, ngay cả một người đàn ông còn cảm thấy khó nghe, huống chi là một cô gái nhỏ, cô không nên bị người ta đối đãi như vậy.
Có người cảm thấy cậu qua loa, con mẹ nó, cậu mất bao nhiêu lâu để tìm được nàng tiên đấy.
Tưởng Cách cảm thấy chính mình cũng giống như bị người rót canh, không hiểu sao, cảm thấy tất cả nữ nhân trên thế giới so với Nam Sơ đều kém hơn, sau này, nhìn thấy người phụ nữ khác đều không nhịn được đem ra so sánh với Nam Sơ.
Không xinh đẹp bằng cô, mũi không cao bằng cô, mặt không nhỏ bằng cô, làn da cũng không tốt bằng cô, chỗ nào cũng không bằng.
Người đến bữa tiệc đều là người trong giới.
Thật ra là muốn mượn cớ này thông báo một chút-- cô gái này, tôi bảo vệ.
Lúc Thẩm Quang Tông bên kia nói xe đã xuất phát từ công ty, Tưởng cách là lần thứ 250 quay ra hỏi trợ lý: "Kiểu tóc này của tôi thế nào? Có được không? Quần áo thì sao? Có trang trọng quá không?"
Trợ lý vẻ mặt biểu tình, máy móc trả lời: "Được, rất tốt, cậu còn có thể trực tiếp cầu hôn."
Tưởng Cách hô lớn tán thành: "Ý kiến hay."
Trợ lý: "Cậu đừng xằng bậy."
Khi xe vào khu biệt thự, Thẩm Quang Tông dẫn đầu bước xuống xe, từ ghế sau vươn ra một đôi giày cao gót màu đỏ, cùng mắt cá chân trắng mịn thanh tú.
Cửa mở ra.
Dáng người mảnh khảnh khoác lên mình bộ váy đỏ ôm sát bước xuống xe.
Nam Sơ hôm nay trang điểm thật sự rất đẹp, nhưng không phải bởi vì Tưởng Cách, mà vì Thẩm Quang Tông đã nói đêm nay sẽ có rất nhiều rất nhiều nhà chế tác và đạo diễn tới tham dự, cô phải giành thiện cảm, tranh thủ phấn đấu một chút cho năm sau.
Váy là do Hàn Bắc Nghiêu mua từ bộ sưu tập mùa thu mới tung ra của một nhãn hiệu Ý.
Bó sát người, không hở ngực, phần cổ vừa vặn che đến, xương quai xanh sâu rõ, dường như có thể nuôi cá. Phía sau lưng lộ ra một khoảng, từ cổ đến vị trí thắt lưng, lộ ra đường cong xương sống, nhẵn nhụi, phía dưới cặp mông căng tròn là đôi chân thẳng tắp cân xứng.
Tưởng Cách nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, cũng nhận thấy máu trong người đã nóng lên.
......
Bữa tiệc có rất nhiều người, tốp năm tốp ba, nâng chén chúc mừng, trong cái vòng luẩn quẩn này đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, ít nhiều cũng là cho chủ nhà mặt mũi.
Nam Sơ bị Thẩm Quang Tông lôi kéo đi chúc rượu một vòng trở về, mặt hơi đỏ, dùng tay quạt một chút, ngồi xuống sofa.
Còn chưa ngồi ấm chỗ.
Phía trước xuất hiện một bóng dáng mặc tây trang phẳng phiu.
Nam Sơ cầm ly, chớp mắt nhìn lên.
Vẻ ngoài lạnh lùng, lịch sự điềm tĩnh, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không hề giống như người nổi tiếng.
Lại chăm chú nhìn lên, trên tay có một chuỗi ngọc, có chút quen mắt, trước khi Thẩm Mục mở miệng, cô đã vẫy tay: "Tôi nhớ ra anh."
Thẩm Mục cười cười, đút tay vào túi, "Tiểu nha đầu trí nhớ không tệ, tôi tên Thẩm Mục."
Ở chỗ này gặp đường bằng hữu của đội trưởng nhà cô, không hiểu sao cảm thấy thân thiết, ngẩng đầu hiếm khi chủ động đáp lời: "Thật khéo, uống một chén chứ?"
Thẩm Mục cúi lưng, cười nói: "Bên ngoài có người muốn gặp cô."
Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên.
Thẩm Mục cố ý nói: "Còn muốn uống sao?"
Nam Sơ kéo váy đứng lên, nhếch mép cười với anh ta: "Lần sau đi."
......
Cuối thu, gió thổi có chút lạnh, khu biệt thự này của Tưởng Cách bốn phía đều là hàng cây bạch dương, mặt đất được bao phủ bởi ánh trăng, bên ngoài ngoại trừ tiếng gió, cùng tiếng lá cây đong đưa, cơ hồ không nghe thấy động tĩnh khác.
Lâm Lục Kiêu khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa chiếc xe màu sâm banh.
Áo khoác đen che khuất nửa dưới khuôn mặt anh, để lộ ra đôi mắt so với màn đêm còn sâu hơn, cúi đầu, cọ cọ mũi chân trên mặt đất, là động tác nhỏ trong lúc chờ đợi ai đó.
Cách đó không xa, truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Vừa ngẩng đầu.
Cô nàng đã nhào vào trong ngực anh, mang theo khí lạnh buổi đêm, cô ôm cổ, đu trên người anh, hơi thở hỗn loạn: "Đội trưởng--"
Tính ra, đã một tuần không gặp.
Nam Sơ tâm tình chưa ổn định, mang theo hoảng loạn, lúc nãy chạy tới, đã suy nghĩ rất nhiều--
Lỡ như không phải anh thì làm sao bây giờ?
Lỡ như Thẩm Mục chơi cô thì làm sao bây giờ?
Nên khi thật sự nhìn thấy hình bóng quen thuộc, trái tim kia dường như cũng muốn bay lên, muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh anh, ôm anh một cái thật chặt, nói với anh, cô rất nhớ anh.
Vài bước cuối cùng là dùng hết toàn bộ sức lực lao vào trong ngực, lực có chút lớn, sau lưng Lâm Lục Kiêu đập mạnh vào cửa xe.
Anh thuận thế đem Nam Sơ ôm sát trong lồng ngực, ngửa đầu hít hà một hơi, khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nhịn được không kêu đau--
Cô gái nhỏ ôm chặt eo anh, ở trong ngực buồn bực: "Anh xong việc rồi? Phá bom xong?"
Lâm Lục kiêu nhẹ giọng ừ một tiếng, ôm chặt cô, một bàn tay ở cổ cô xoa xoa, "Mặc ít như vậy, em không lạnh sao?"
Nam Sơ lại ôm thật chặt: "Vốn dĩ không lạnh, nhưng anh hỏi như vậy, liền cảm thấy có chút lạnh, nhưng em lại cảm thấy, ở trong vòng tay anh thật ấm."
Nhịn xuống cảm giác đau đến xé thịt ở sau lưng, Lâm Lục Kiêu thấp giọng cười cười: "Vua nịnh nọt."
Nam Sơ ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, cười hì hì, lại cọ cọ: "Đội trưởng Lâm, em nghĩ xong rồi."
Nghe thấy câu này, Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn vào mắt cô, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười khó hiểu, nhướng mày: "Nói."
Nam Sơ nói: "Anh buông em ra trước đã."
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu trở nên ý vị thâm trường, chậm rãi buông cô nàng trong ngực ra.
Bầu trời buông xuống như một tấm màn sân khấu, điểm lên một vài ngôi sao.
Đêm yên tĩnh, phía sau đều là âm thanh sột soạt của lá cây, trong mắt hai người là hình bóng của đối phương, không nhìn thấy điêu gì khác.
Ánh trăng lười biếng bao phủ lên hai người.
Lâm Lục Kiêu buông tay được một nửa, liền bị Nam Sơ kéo lại, cô trực tiếp nâng chân, nhào lên, anh đem người vừa đến ôm chặt trong lồng ngực.
Lâm Lục Kiêu im lặng một hồi, mới nghe người bên tai anh nói: "Anh làm sao lại nghe lời như vậy, nói buông ra liền buông ra, em muốn anh buông tay, anh phải ôm em thật chặt, giống như vậy, chưa từng nghe trên mạng nói sao? Phụ nữ muốn đẩy bạn ra xa chính là muốn bạn ôm cô ấy thật chặt! Em từ nhỏ đã có một tật xấu, ý chí không đủ kiên định, làm một chuyện nếu gặp phải khó khăn sẽ rất dễ dàng từ bỏ, em trước kia chưa từng yêu qua, không biết trong chuyện tình cảm có tật xấu này hay không, nếu như em thật sự phạm vào tật xấu này, anh phải làm giống như hôm nay em dạy anh vậy, khi em muốn anh buông tay, anh ngàn vạn lần đừng buông tay, nếu buông tay hai chúng ta coi như xong, ai cũng không thể đảm bảo chúng ta sau này còn có thể tương thân tương ái giống như bây giờ, nếu như ngày nào đó em già nua, xấu xí, anh nhìn em không thuận mắt nữa, mỗi ngày đều cãi nhau, lúc em nói chia tay, anh đều phải ôm em thật chặt, sau đó kiên quyết không chia tay! Em thật ra rất dễ tính, lúc cãi nhau, chỉ cần nịnh em hai câu liền có thể nguôi giận."
Lời này là chân thành.
Không ai có thể đảm bảo hai người sẽ mãi mãi nhân sinh như lần đầu gặp gỡ.
Một đoạn dài này thực sự khiến anh chấn động.
Lâm Lục Kiêu ôm cô, bàn tay ở sau gáy cô, hơi cúi đầu, thuận thế đi xuống, ôm mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ lên gương mặt, ánh mắt dò xét trên mặt cô, muốn tìm ra một tia không kiên định, nhưng ánh mắt cô rất kiên cường, ngay cả chân mày tinh tế cũng có dáng vẻ kiên trì.
"Nghĩ kỹ rồi? Quyết định ở bên anh? Nếu như ngày nào đó anh hi sinh, có thể chấp nhận không?" Anh hạ giọng.
Lời nói của Nam Sơ bình đạm, phảng phất như thật sự nghĩ đến: "Nếu như anh chết, em sẽ tìm một người đối tốt với em rồi kết hôn, tuyệt đối không nhớ đến đoạn tình nghĩa này của chúng ta--"
Lâm Lục Kiêu đột nhiên cúi đầu cắn môi cô, hung hăng gặm lấy, đến khi môi cô bật máu mới buông ra, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Thầy bói nói anh có thể sống đến năm 99 tuổi, sẽ không để em có cơ hội đó đâu."
Nam Sơ hôn nhiệt tình một hồi, có chút vội vã, tay đặt ở thắt lưng anh, thở hổn hển nói: "Thầy bói nói, em chỉ có thể sống đến bảy mươi."
"Không sao, anh sẽ chia cho em mười năm, hai ta cùng nhau sống đến năm tám mươi tuổi, những năm còn lại, anh sẽ lo hậu sự cho em."
Sống có thể ở bên nhau, có chết cũng không cô đơn.
Môi lưỡi triền miên, đêm tối lưu luyến.
Nam Sơ vừa hôn, vừa đẩy mạnh anh vào trong xe, rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Đi vào."