Trong lòng Nam Sơ thoáng khổ sở, giống như bong bóng, ùng ục ùng ục bay lên.
Cô không lừa gạt nha, cô bị cảm thật.
Nhưng bây giờ thì anh không tin cô rồi.
Tin tưởng là tín ngưỡng của anh, giống như không hiểu nhau, bọn họ đứng ở hai đầu khác nhau, có thể thấy rõ, ở giữa có một cánh cửa nhỏ, cô chính là đang đi về phía anh, anh thì mặt không chút thay đổi đóng cửa “Thình” một cái.
Nam Sơ mặc ít, gió ngoài cửa sổ thổi vù vù vào, khơi dậy lỗ chân lông trên da thịt trắng noãn của cô, váy dài đen càng tôn lên làn da của cô, bên ngoài đến áo khoác cũng chưa mặc.
Lâm Lục Kiêu dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô, không phải là cảm cúm bình thường đơn giản là tự làm mình ốm? Muốn khiến cho anh mềm lòng?
Nam Sơ lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng, lại cực kì dịu dàng.
Sau một lúc lâu an tĩnh.
Cô lại ôm sát lấy anh, ôm ấy eo rắn chắc của anh, mặt dán chặt lên bờ ngực dày rộng kia, ở lồng ngực nghe tiếng tim đập bang bang.
Là lòng trung thành.
Cô ngửa đầu, hôn từ dưới lên, ở dưới cằm, cổ, đảo quanh lỗ tai…
Hôn như vừa chơi đùa, quyến luyến lại thành kính.
Anh không động đậy, còn lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài, đáy mắt đầy lạnh lùng.
Một giây sau, tay Nam Sơ đã đặt lên đai quần ở eo anh.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng “Cạch” một cái, khóa đai mở ra.
“Đội trưởng.” Cô ngửa cổ thấp giọng ghé vào tai anh nói vô cùng mị hoặc, “Anh phản ứng rồi.”
Phía dưới cứng rắn, tình tình nên mềm rồi.
Nhưng Lâm Lục Kiêu vẫn kiên định.
Nam Sơ nắm lấy phần bên dưới cứng rắn kia của anh xoa nhẹ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn, câu mắt nói: “Cho em một cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh.”
“Chứng minh cái gì?” Giọng anh khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
Nam Sơ không khỏi nhớ tới, mấy lần thân mật trước, giọng gầm trí mạng của anh ở trên giường, đang chống lại vẻ mặt lạnh lùng bộ dáng cấm dục giờ phút này của anh.
Trong lòng có chút phản nghịch tính số lần điên cuồng.
“Chứng minh linh hồn của em có bao nhiêu trung thành với anh.”
Anh bỗng nhiên cúi đầu cười, nhìn cô gái đang leo trên người mình.
Giống như vừa nghe xong chuyện cười: “Dùng cách này chứng mình? Em là động vật hả?”
“…”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, “Trung thành?”
Trước kia không biết gặp ở đâu có một câu.
Trung thành là vì không đủ lợi thế để phản bội, chỉ có chết đi mới trung thành.
Anh không tin.
Lâm Lục Kiêu trực tiếp không kiên nhẫn đẩy người trên người mình ra, đè ở trên tường, không lưu tình, mạnh mẽ đè, cánh tay nổi lên gân xanh, giọng nói còn lạnh hơn cả vừa rồi, “Hai chúng ta không đóng phim.”
Phía sau lưng là mặt tường cứng ngắc.
Nam Sơ rất đau, mẹ nó thật là một chút cũng không thương tiếc cô rồi.
Hèn mọn yếu ớt cầu hòa bị anh không để vào mắt, Nam Sơ cuối cùng không nhịn nổi tức giận, trợn mắt nhìn: “Lâm Lục Kiêu!”
Biểu tình nắm chắc thắng lợi trong tay, thấy cô tức giận, tâm tình Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên tốt hơn, lười biếng nói: “Ừm?”
Cô cắn răng căm phẫn: “Anh! Không phong độ!”
“Vậy em tìm người có phong độ đi.”
Mặt mày nở nụ cười xấu xa, cô xấu hổ tới mức muốn trực tiếp đập cho anh một cái!
Không có kiên nhẫn dỗ, tâm lý phản nghịch liền xuất hiện, mạnh mẽ nói: “Anh tưởng em không dám?”
“Tìm đi!” Ngắn gọn có lực, nói xong cũng chẳng muốn nói thêm với cô, đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài.
Nam Sơ ngồi ở trên giường, tay mò mẫm tìm hộp thuốc lá ở đầu giường, đã gần hết, cũng chỉ còn một điếu, cô rút ra, ngậm trên môi, một cánh tay mò mẫm cái bật lửa.
Đá lửa chà xát với tay, trong phòng sáng lên ngọn lửa màu xanh một cái, cô cúi đầu, cúi đầu thuốc vào, hút cháy.
Đầu thuốc dần dần cháy lên.
Sương khói lượn lờ, gương mặt cô dần dần mơ hồ.
Phía sau hơi hoi đau.
Cô nhỏ tiếng chửi một câu, “Vô lại.”
Nam Sơ thổi thổi khói thuốc, lại cho lên môi một lần nữa, mùi thuốc lá tiến đến cổ họng, chậm rãi hít xuống, tiến vào lồng ngực, tích vào trong đó một hơi, ngửa đầu phun ra ngoài, lại mắng một tiếng: “Đồ khốn nạn.”
Trong lòng có gì đó dã tính chạy ra.
Từ nhỏ cô đã có vẻ lạnh nhạt, đối xử với người bên cạnh, bao gồm cả mấy người nói thích cô, có người còn làm chút quà đặc biệt gửi đến công ty tặng cô.
Cô nhận lấy nói tiếng cảm ơn, đưa cho trợ lý rồi cũng không mở ra.
Sau này cũng không ai đưa quà cho cô nữa.
Cô có bệnh vọng tưởng, người lạ đều không có ý tốt.Có người đối xử tốt với cô, cô sẽ nghĩ có phải là người đó muốn lấy được lợi ích gì từ trên người cô đấy chứ?
Cô không có gì có thể trả giá, cho nên cô từ chối người khác đối tốt với cô.
Đây đều là hoàn cảnh lúc nhỏ và thân phận, cùng với mẹ bận việc không chăm sóc tới mà tạo thành.
Mãi cho đến khi mười sáu tuổi.
Gặp được Lâm Lục Kiêu, chỉ riêng anh, thâm sâu hấp dẫn cô.
Lúc vào trong nhà anh ở, thích anh, những điều này không ngoài ý muốn, hơn nữa cô tin tưởng không nghi ngờ.
Lâm Lục Kiêu là người đàn ông cô thích đến chết.
Thích đại nghĩa thẳng thắn vô tư của anh, nghiêm túc.
Chỉ không nghĩ tới, chính là càng về sau, phát hiện ra người này rất hư hỏng cực kì hư hỏng.
Ngay từ đầu cô đã rất ghét lưu manh.
Nhưng lại phát hiện, cho dù chán ghét cái gì đến lúc đến trên người Lâm Lục Kiêu, đều thành cái cô thích.
Mà còn là, không thể tự thoát khỏi.
Bởi vì chuyện của Lâm Khai, cô nghi ngờ giá trị quan của mình hai mươi năm qua, quá lạnh lùng, dẫn đến Lâm Khai lầm đường lỡ bước.
Cũng là anh dạy cho cô những điều thâm minh đại nghĩa, trong sáng vô tư.
Cuối cùng ở lúc anh cứu, Nam Sơ thấy được linh hồn của mình, kì thật cũng không thể chịu nổi như lúc trước cô tưởng tượng.
Nhưng mà hiện thực lại cho bọn họ một đả kích nặng.
Vì thế cô lại phát hiện, mấy cái thâm minh đại nghĩa, trong sáng vô tư kia không thể bảo vệ được người cô yêu.
Dư luận là Nam Nguyệt Như cho người đè xuống.
Điều kiện duy nhất là Nam Sơ phải về Mĩ.
Nam Sơ hai mươi mốt tuổi ngây thơ còn chưa đủ thành thục, khi nghe thấy ba anh bị chọc tức phải nhập viện, anh lại sắp bị phái đi lên vùng núi, quyết định rời khỏi người đàn ông này.
Một năm nay.
Cô học được cách sinh tồn, học được cách đánh thái cực với truyền thông, càng học được cách trả thù, ví dụ như Từ Trí Nghệ, mãi đến khi không có ai dám đắc tội cô nữa. MÀ bây giờ, quen nhìn trong vòng tròn gió tanh mưa máu, lục đục với nhau, còn bị tuôn ra mấy chuyện bẩn thỉu nhiều như vậy.
Cô lại vô cùng nhớ Lâm Lục Kiêu cái người lấy trời đất lập tâm vì quốc gia.
Nghĩ đến vừa rồi.
Cô lại bị tức cười, ngậm khói: “Cẩu nam.”
Vừa mới mắng xong, liền nhận được điện thoại của Nam Nguyệt Như, cô dập thuốc, bấm nghe: “Mẹ.”
“Con ở đâu?”
Nam Sơ: “Đang nghỉ phép.”
“Bắt máy bay quay về đi, lấy cho con một bộ phim rồi, ngày mai quay thử.”
“Của ai?”
“Một người tên là phòng làm việc Nam Tuyền, biên kịch rất có tiếng, nhưng mà là lần đầu tiên hợp tác, trở về sớm chút để nói chi tiết.”
Cô không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mẹ, mẹ không về Mĩ nghỉ phép sao?”
“Chờ khi con kết hôn, mẹ sẽ về.”
Nam Sơ bất đắc dĩ: “Con sẽ không kết hôn.”
“Chờ con về, có nhà sản xuất, 28 tuổi, dẫn con đi gặp mặt.”
Một năm nay, Nam Nguyệt Như không ngừng giới thiệu đối tượng gọi là thanh niên tài tuấn cho cô.
Nam Sơ chẳng gấp gáp, “Khi nào thì mẹ mới hết hi vọng?”
“Khi con kết hôn ta liền chết tâm thôi.”
“Người cả đời không kết hôn, vì sao muốn bắt con kết hôn.”
“Chính là bởi vì cả đời mẹ không kết hôn, cho nên mới bắt con kết hôn, Nam Sơ, sau này già đi, cực kì cô đơn.”
Nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh đều trống không, ban đêm lạnh lẽo, không có hơi ấm, chân mày đều là cô độc.
Là hiểu rõ.
Cũng là tỉnh ngộ.
…
Hôm nay.
Gần cuối năm, tuyết cũng ngớt, đường núi đã thông, Nam Sơ tính ngày hôm sau sẽ rời đi.
Người đẹp trong khu người nhà đã gần thành truyền thuyết.
Nhưng thấy Lâm Lục Kiêu vẫn là bộ dáng không quan tâm, mọi người cũng không dám không mở bình thì ai biết bên trong bình có gì.
Mãi đến đêm nay, trong núi tổ chức mở tiệc quan hệ hữu nghị.
Nói trắng ra là, quan hệ hữu nghị chính là để cho các binh lính độc thân trong đội có cơ hội thân thiết.
Lúc ăn cơm chiều, Triệu Quốc bỗng nhiên nhớ tới cô gái nào đó, đề nghị: “Lục Kiêu, bảo vị người nhà kia của anh cũng tới đi, anh như vậy không tốt với người ta lắm đâu, đêm nay, cùng nhau vui vẻ nha.”
Như vậy bọn họ cũng có thể gặp mặt rồi.
Rốt cuộc là trông như thế nào.
Tò mò muốn chết.
Lâm Lục Kiêu xới cơm, lườm Triệu Quốc một cái, lạnh lùng từ chối: “Cô ấy không thích náo nhiệt.”
Triệu Quốc rầm rì: “Anh giấu kín như vậy làm gì, mọi người ở đây một tuần, tốt xấu gì cũng để cô ấy ra ngoài gặp mặt chứ.”
Lời còn chưa dứt, Lâm Lục Kiêu cảnh cáo trừng anh ta.
Kết quả vừa vặn để mấy lãnh đạo nghe được, “Lục Kiêu, bạn gái cậu tới đây hả?”
Anh và miếng cơm, sửng sốt một cái chớp mắt lắc đầu: “Không phải.”
Lãnh đạo cười: “Bạn bẹ cũng khó được, cũng đã tới đây rồi, liền gọi qua đây đi, cùng nhau vui vẻ chứ.”
Lãnh đạo lên tiếng, đồng đội ở bên cạnh khí thế cổ động, đâm lao thì phải theo lao. Lâm Lục Kiêu tính tình táo bạo, có phần nghĩ muốn xé rách cái miệng của Triệu Quốc ra.
…
Sáu giờ tối.
Lâm Lục Kiêu ở dưới lầu chơi với chú chó, dì làm xong cơm liền đi ra, thấy ở cửa có bóng lưng ngồi chồm hổm, hướng phía anh kêu to: “Tiểu Lục hả!”
Vừa muốn quay đầu nói cháu đi trước, liền thấy Nam Sơ mặc váy đen qua gối khoác áo lông, trên cổ vẫn là chiếc khăn quàng cổ đỏ au kia, nửa gương mặt ở dưới cái khăn, dẫm tuyết đi tới.
Nam Sơ căn bản không chú ý có người đứng ở đây, cúi đầu dọc theo tuyết từ từ đi lại, còn dẫm lên chỗ nhiều tuyết, chỗ cách một đoạn xa, cô cũng đi qua giẫm lên một bước, nghe tiếng “Xột” một cái mới bỏ qua.
Cô gái này thích nghe âm thanh.
Cực kì cố chấp với chuyện âm thanh.
Trước khi khi ở bên nhau, tuyết phía bắc càng dày hơn với bên này, hai người xuống lầu ăn đồ.
Bên đường đều là tuyết.
Cô đặc biệt cố chấp sẽ giẫm lên tuyết để nghe thấy tiếng “Xột” kia, đói bụng lôi kéo anh đi, mà lại cao hứng ở dưới lầu giẫm lên tuyết nửa tiếng.
Nếu không phải thật sự rất đói.
Anh bế cô vứt vào trong xe, thì không biết cô sẽ giẫm tới khi nào.
Lâm Lục Kiêu nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, cô không thành thật mò mẫm tóc cua anh, vừa mò mẫm vừa nói: “Em thích nghe tiếng.”
Anh nhìn kính chiếu hậu lái xe ra, không chút để ý nói: “Ừm.”
Nam Sơ nói: “Ví như thích tiếng giẫm lên tuyết khi tuyết rơi.” Liếc nhìn anh một cái, ánh mắt trong veo: “Còn có tiếng rên của anh ở trên giường.”
Anh sửa lại cho đúng: “Phụ nữ các em mới rên trên giường, đàn ông gọi là phát tiết.”
“Chính là rên.”
Hai người liền tranh luận chuyện rên với phát tiết nửa tiếng, vẫn không được kết quả, sau cùng anh đen mặt uy hiếp: “Còn nói hươu nói vượn nữa, làm em không xuống được giường.”
Nam Sơ bĩu môi, “Anh đây là bạo lực gia đình.’
Nhìn biểu tình bực tức của cô.
Anh dựa vào trên ghế ngồi, cúi đầu cười cười, sau đó lườm cô một cái, ánh mắt sâu xa mà thâm thúy.
Khi đó anh không lỡ, lúc làm không dám đi vào hết, thoáng động một cái cô liền đau đến khóc lên.
…
Nam Sơ cúi đầu hăng say giẫm tuyết, không chú ý tới phía trước có một bóng người đứng đó.
Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, đem hình ảnh trước kia hai người ở cùng với hình ảnh bây giờ gộp lại.
Con đường nay rải đá xanh, tầm trăm mét, mười mét lại có một cây nhãn.
Cô chậm rãi vượt qua từng gốc cây một.
Đèn đường từng cái từng cái sáng lên, phía sau ánh sáng có phần dịu dàng.
Cô gái phía trước đang chậm rãi cách anh, cái bóng phía sau, không ngừng bị kéo dài.
Nam Sơ hăng hái giẫm tuyết, thẳng đến khi ở trước mặt có một bàn tay vươn ra, ngẩng đầu, không vui nói: “A…, anh tìm em?”
Lâm Lục Kiêu thu tay về, sờ sờ chóp mũi, sau đó cho lại vào túi.
“Bảy giờ tối có một hoạt động, trong đội bảo hỏi em có muốn tham gia không?”
“Hoạt động gì?”
“Hoạt động cực kì nhàm chán.”
Nghe ra ý tứ rất không muốn cô tham gia trong lời nói kia.
Nam Sơ mỉm cười, “Có đi.”
Lâm Lục Kiêu trầm mặc nhìn cô một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Em đeo khẩu trang đi.”
“… Chê em dọa người?”
“Đám tiểu tử kia xem qua phim của em rồi.” Anh rầm rì một tiếng, mang theo khẩu khí không rõ cảm xúc hơi trêu chọc chút: “Rất để ý em.”