Lâm Lục Kiêu hai tay đút trong túi, bày tỏ hiểu liền gật gật đầu, cười tự giễu: “Ừ, em là diễn viên.”
Sau đó là một trận trầm mặc quỷ dị.
Giống như không có gì muốn dặn dò, anh bỏ lại một câu, “Bảy giờ tới hội trường.” Rồi xoay người rời đi.
Dưới ánh đèn đường mập mờ, bóng dáng người đàn ông mặc quân phục cao ngất, có vẻ đặc biệt thon dài.
Nam Sơ nhìn theo anh, nhìn bóng lưng của anh rời đi, thở dài.
Dì như ẩn hiện xuất hiện ngay sau lưng cô, ở bên tai cô thấp giọng thân thiết hỏi: “Cháu với tiểu Lục cãi nhau hả?”
Nam Sơ giật mình, quay đầu lại, mặt của dì ở ngay sườn vai cô, từ từ thu hồi ánh mắt, mãi đến khi bóng lưng kia biến mất ở sau lớp tuyết.
“Vâng.”
Dì thở dài: “Hai đưa kết hôn chưa?”
Nam Sơ cúi đầu: “Chưa.”
Từ sau khi Lâm Lục Kiêu đưa Nam Sơ vào khu này xong, dì liền thấy hai người cực kì xứng đôi, trai xinh gái đẹp, một người lạnh lùng, một người dịu dàng, một người cứng rắn, một người mềm mại.
Còn có như kiểu vợ nhỏ.
Ví như lúc mới vào đăng kí, Lâm Lục Kiêu bảo cô ấy lấy chứng minh thư ra.
Nam Sơ cúi đầu tìm trong túi, tiện tay liền đem khăn quàng cổ vừa tháo ra đưa cho Lâm Lục Kiêu, để anh cầm giúp, sau đó cũng tự nhiên nhận lấy, giống như thói quen.
“Lúc cậu ấy tới đây, cháu không biết đâu, cậu ấy cũng khá trầm mặc, nói chuyện với cậu ấy câu được câu không, mọi người cho rằng cậu ấy đều như vậy, mang theo cảm giác trời sinh ưu việt.”
“…”
Dì cảm thấy nói như vậy không ổn, vẫy vẫy tay, “Cũng không phải trời sinh cảm giác ưu việt, chỉ là trong lòng có sự nhiệt tình, không biết nháo với ai, khi đó mấy đứa ở đây thấy cậu ấy chỗ nào cũng không tốt, gây phiền toái với cậu ấy suốt, kết quả không quá một tháng, đã bị cậu ấy thu phục, nghe nói trước kia cậu ấy tốt nghiệp trường quân đội, mấy đứa này đều là lính tình nguyện, mơ ước vào trường quân đội, nơi này lại có sẵn một người, liền mỗi ngày quấn cậu ấy hỏi cái này hỏi cái kia, sau này phát hiện về vấn đề chuyên môn cậu ấy vẫn cực kì kiên nhẫn trả lời, cũng không có kiêu căng gì. Lâu ngày, mấy đứa liền thích cậu ấy.”
“Anh ấy hơi chậm nhiệt chút.”
Lúc mới quen.
Anh cũng rất lạnh lùng, ở lâu mới phát hiện tính cách anh với người lạ và người quen hoàn toàn khác nhau.
Dì lắc đầu, “Sau này nghe Triệu Quốc nói, cậu ấy bị đá.”
Nam Sơ không nói gì.
Vẻ mặt dì ấy lanh lợi: “Là cháu phải không? Ta thấy cậu ấy nhìn cháu không bình thường. Ta vừa nghe cậu ấy nói, vừa mới đưa ra một văn kiện, lãnh đạo rất thích tiểu Lục, để cậu ấy ở lại đây thêm một năm, ở chỗ này làm chỉ đạo viên một năm.”
Nam Sơ chợt thấy chóp mũi chợt lạnh, cô không để ý dơ tay quét xuống, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay, tới tận đáy lòng.
Tới khi ngẩng đầu lên.
Đèn đường chiếu xuống một vầng sáng mờ nhạt, dưới đó bông tuyết rơi xuống như đang bay lượn.
Tuyết rơi.
Đáy lòng cảm giác giống như có hàng vạn cảm xúc muốn tuôn ra.
Cô chìm sâu vào một lúc rồi tỉnh lại.
Cho đến nay.
Anh đều đã biến thành không để ý quá mức, khiến cho cô cảm thấy anh có khổ sở đến đâu mà thành như vậy, cũng không nghĩ cũng biết, lần chia tay đó rốt cuộc đã mang lại bao nhiêu tổn thương cho anh.
Cô cảm thấy bản thân mình hiểu anh, hiện giờ kết quả lại, nghĩ lại.
Cô kì thật một chút cũng không hiểu anh, bao gồm cả công việc của anh, giấc mơ của anh, sở thích của anh.
Hai người ở bên nhau, cũng đều là anh nhân nhượng tất cả sở thích của cô, ở bên ngoài gọi đồ, gọi lên đều là những món cô thích ăn nhất.
Anh nhớ rõ kì sinh lý của cô, nhớ rõ cô không thích ăn cay.
Khi hai người ở nhà xem phim, cũng có thể tìm được chính xác bộ phim tình cảm cô muốn xem, sau đó kiên cường chờ cô xem xong.
Trước khi ngủ liền vận động.
Cô thích làm phía sau, nhưng anh không thích, được một nửa, Nam Sơ liền tự nằm sấp lại.
Anh chống người, cười khổ không biết thế nào.
Sau cùng còn không phải là cô muốn làm thế nào thì thế đó sao.
Tính tình anh ở trong đội nóng nảy như thế, nhưng buổi sáng bị tính khí lúc rời giường của cô làm cho cũng chỉ chống ở bên giường bất đắc dĩ ôm khóe miệng cười cười, nhẹ giọng hô cô rời giường.
Nghĩ lại, cô thường kêu anh, “Anh không gọi dậy à!”
Tuy mấy lần bị cô làm cho tức giận đến phát điên, đều bởi vì cô liên tiếp đem lửa hạ xuống.
Cho đến nay cô đều hưởng thụ cảm giác được người cưng chiều ở trong ngực, quá đương nhiên rồi.
Khó trách Lâm Lục Kiêu lại nghi ngờ cô không thay lòng.
Chuyện cô có thể làm được là chạy.
…
Bảy giờ tối.
Nam Sơ thay đồ xong, thấy phía xa, ở cửa hội trường, Lâm Lục Kiêu được mấy viên sĩ quan vây quanh nói chuyện.
Anh thay đồ khác, toàn thân là quần áo thường ngày, dưới vành nón là gương mặt anh, khi cười rộ lên, đôi mày thâm thúy nhếch lên, đôi mắt hoa đào câu hồn, kết hợp với cổ áo quy củ, là đường cong hàm dưới.
Đại khái là thấy cô lại đây.
Bọn họ lập tức giải tán, Nam Sơ đi qua, anh nhìn cô một lượt, không nói nhiều, trực tiếp dẫn người đi vào.
Trên hội trường treo một bảng – Hội quan hệ hữu nghị đội phòng cháy núi lộc.
“Ngồi đi.” Anh chỉ chỉ vị trí hàng ghế bên cạnh, “Lãnh đạo chọn cho em.”
Nam Sơ: “Anh thì ngồi chỗ nào?”
Anh hơi hơi hếch cằm, chỉ chỉ vị trí bên cạnh cô: “Bên cạnh em.”
Nam Sơ gật gật đầum tựa vào trên ghế, an tính cúi đầu bấm điện thoại, tóc hơi buông xuống dưới, treo ở bên cạnh, bên mặt nhìn trở nên nhẹ nhàng.
Kì thật phần lớn thời gian cô đều ngoan ngoãn.
Lâm Lục Kiêu nghĩ.
Hàng ghế dựa là lưng ghế cao, lại thêm Lâm Lục Kiêu đứng che ở bên cạnh, đem Nam Sơ che đi.
Triệu Quốc ở phía sau hốt ha hốt hoảng chạy tới, kích động tới khoa chân múa tay: “Lục Kiêu Lục Kiêu!”
Lâm Lục Kiêu dựa vào lưng ghế, liếc nhìn anh ta một cái, tay dí lên trán anh ta, “Đỏ mặt tía tai gì vậy?”
Triệu Quốc như từ bên gnoafi đường chạy tới, người cũng đứng không vững, thở phì phò nói: “Anh đoán xem tôi nhìn thấy ai?”
“Ai?” Anh không để ý hỏi.
Triệu Quốc gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng, “Em họ của vợ tôi!”
Lâm Lục Kiêu phản ứng không kịp, “Ai?”
“Chính là người lần trước gặp mặt anh đấy! Cô ấy cũng báo danh tham gia, tôi sợ vị kia ở khu người nhà của anh…”
Chỉ chớp mắt, Triệu Quốc liền thấy ở hàng ghế có một cô gái, nhìn thấy mắt liền trợn lên, đầu lưỡi đã bắt đầu níu lại: “Này, này, đây là… Chị dâu hả?”
Riêng về thái độ của Lâm Lục Kiêu, cũng biết hay người này vẫn tốt, nhưng càng nghĩ cách xưng hô này có vẻ thích hợp, ít nhất là thân thiết.
Kết quả đầu bị người nào đó đập cho một cái, “Gọi loạn cái gì vậy.”
Triệu Quốc xoa xoa đầu, cười hắc hắc.
Nam Sơ ngẩng đầu lên, hướng phía anh ta cười chào hỏi, tiêu chuẩn, vẻ vô tội, mặt mày cũng xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
Cực kì quyến rũ.
Thực mẹ nó đẹp.
Triệu Quốc liếc mắt một cái đã bị kinh động, đời này vẫn còn chưa thấy người đẹp như này đâu! Bỗng nhiên có chút hiểu rõ tâm tình Lâm Lục Kiêu bị đá khi đó rồi.
Bỗng nhiên cũng hiểu được với sắc đẹp của em họ, chỉ là …
Triệu Quốc vươn tay, nói xong khách sáo nói: “Thường nghe Lục Kiêu nhắc tới cô.”
Kết quả lại bị người nào đó không chút lưu tình cắt ngang: “Thúi lắm!”
Triệu Quốc bực tức nhìn Lâm Lục Kiêu một cái.
Nam Sơ cười ôn hòa: “Không sao, anh tên là gì?”
“Triệu Quốc, Triệu trong cô, Quốc trong quốc gia.”
Nam Sơ gật đầu, “Nhớ rồi.”
“Chị tên là gì?”
Nam Sơ mới nhìn Lâm Lục Kiêu một cái, mới nói: “Nam Sơ.”
“Được rồi… Nam…” Anh ta sửng sốt, đầu óc nháy mắt ngẩn ngơ, giống như bị một trận gió tó cuốn sạch, hô lớn lên: “Nam Sơ?”
Hô xong, lại không thể tin được nhìn Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, thật sự là minh tinh hả?
Khó trách tiểu tử này không ai là vừa mắt cả.
Không tầm thường không tầm thường nha, bối cảnh tiểu tử này khẳng định không tầm thường.
Tại nháy mắt thất thần đó, Triệu Quốc cuối cùng cũng tìm được lời nói: “Cô xinh đẹp hơn nhiều so với trên tivi.”
Nam Sơ lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Có đôi khi người từ màn hình đi xuống, trừ phi là cực kì quen thuộc với minh tinh đó, nếu không thì rất khó để nhận ra nhau.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Sơ, Triệu Quốc liền cảm thấy người phụ nữ này xinh đẹp đến không gì sánh nổi, có phần nhìn quen mắt, trong lòng cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy đại đa số mỹ nữ đều có bộ dáng không khác biệt mấy, thêm nữa trên tivi Nam Sơ cũng mượt mà hơn.
Cái kiểu nghĩ không thực tế này, đại khái hiện lên trong lòng cũng nháy mắt liền bị phủ nhận.
Minh tinh tới đây, rất hiếm thấy.
Buổi giao lưu liền biến thành buổi gặp mặt nhỏ.
“Tôi rất thích cô diễn Liễu Oánh Oánh, cô mặc sườn xám rất đẹp!”
…
Nơi này đều là mười tám tuổi liền nhập ngũ, ngày thường ngoại trừ huấn luyện cũng rất ít lên mạng, tám chuyện cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng xem mấy bộ phim điện ảnh, có thể nhìn thấy minh tinh cũng không nhiều.
Lập tức liền có người lập tức đi tra thông tin của Nam Sơ.
Kết quả phát hiện vào một năm trước, lộ ra chuyện tình cảm giữa Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ, nhìn nhìn bình luận cũng thấy trái tim lạnh đi, cũng rất hiểu không nói được chữ nào.
Lâm Lục Kiêu lại nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp ra bên ngoài hút thuốc.
Sau cùng tới lúc mấy vị lãnh đạo tới hô lên,
“Mấy cậu không tìm vợ nữa hả?”
“Tìm đi tìm đây!”
Buổi giao lưu lúc này mới chính thức bắt đầu, mấy cô gái tới liền xác định mục tiêu, giống như trước đó sớm đã nhìn trúng rồi.
Nam Sơ cùng Lâm Lục Kiêu ngồi cạnh nhau, quét mắt nhìn một loạt mấy cô gái: “Em họ ở đâu?”
“Hử?” Anh quay đầu lườm cô một cái.
Nam Sơ: “Không phải xem mắt rồi sao?”
Anh mỉm cười, “Em tin thật?”
Nam Sơ cũng cười lại, ánh mắt đen như mực, hiện lên bóng dáng của anh, cười đến cực kì thành khẩn: “Tin nha.”
Anh cười lắc đầu, chẳng muốn giải thích với cô, ánh mắt quét một vòng, cũng không nhận ra ai là cô em họ, chỉ đại một người, “Chính là người ngồi cạnh kia.”
Nam Sơ tỉ mỉ đánh giá, “Rất tốt.”
“Đi đi, nói chuyện mệt mỏi.” Anh châm chọc.
Kết quả, sau khi Nam Sơ đánh giá anh một lúc lâu, bỗng nhiên giơ tay lên, người chủ trì nhìn cô, “A… Nam Sơ có chuyện gì.”
Nam Sơ cười nói: “Người anh em bên cạnh tôi cũng độc thân, cho anh ấy một cơ hội đi lên thử xem.”
Nói xong.
Mấy cô gái trên bục mắt liền sáng lên, nhao nhao đưa ánh mắt chờ đợi nhìn lên người Lâm Lục Kiêu.
Biểu tình Lâm Lục Kiêu đã đen đi hơn nửa.
Các đồng đội vẫn cho rằng không ai có thể trị anh, hiện tại nhìn biểu cảm kiềm nén lửa giận kia, không phải vẫn có người có thể trị sao, nhao nhao lộ ra vẻ xem kịch hay.
Lâm Lục Kiêu bị mọi người kéo lên đài.
Không can tâm tình nguyện đứng trên đó,
Đến cuối cùng, anh chỉ đen mặt ở đó, toàn bộ quá trình không nói câu nào lại nhận được hết hoa.
Buổi giao lưu chỉ là một hoạt động, nếu hợp mắt, lưu số lại, rồi liên hệ lại sau.
Sau cùng cô em họ ngồi không yên, trực tiếp đoạt lấy micro của người chủ trì, nói với Lâm Lục Kiêu, “Lần trước hai ta chỉ gặp qua, tôi rất hài lòng với anh, lần này cũng là vì anh mà tới, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ qua, muốn kết hôn, sinh con, tôi đồng ý…”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên thẹn thùng cúi đầu, “Tôi đồng ý bỏ việc theo anh về Bắc tầm.”
Mấy cô gái khác nghe anh ở nơi khác, còn có chút do dự, cô em họ này thật là bất cứ giá nào, mấy ngày nay tỉnh táo lại, phát hiện bản thân không thể nào quên được anh.
Lần này cũng là dùng hết sức quyết định theo đuổi lại.
“…”
Bọn lính ồn ào.
Lâm Lục Kiêu theo bản năng nhìn Nam Sơ.
Người kia lại bình tĩnh nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười, ôn hòa mềm mại, dịu dàng.